Pháp Y Vương Phi 2

Chương 67: Manh Mối Vừa Lộ Ra





Thanh âm của Chu Đức Hưng nhỏ không thể nhỏ hơn, nhưng ở trong cung điện an tĩnh như tế này, lại làm mọi người ở đây nghe rõ từng chữ.

Mà vừa nghe lời này, mọi người ở đây đều cả kinh, lại chỉ có Đoạn Hoàng Hậu vẫn bình tĩnh như cũ, sau đó làm vẻ hơi bất đắc dĩ mà thở dài.

"Ai...!Chuyện này thật không dám nghĩ tới là như vậy...."
Không biết là cố ý hay vô tình, Đoạn Hoàng Hậu nỉ non mà nói, mà sau khi dứt lời lại lần nữa thở dài, quay đầu nhìn về Trương Quý Phi.


"Trương Quý Phi, ngươi cùng ta sống trong cung cũng đã lâu, ngày thường bổn cung tin tưởng ngươi nhất, nhưng trước mắt Vinh Hinh Uyển cháy lớn, Lan Tài Tử chết thảm, tất cả phải có một lời giải thích...!Rốt cuộc, tuy rằng thân phận Lan Tài Tử không cao, nhưng chung quy vẫn là chủ tử của Vinh Hinh uyển, hơn nữa trước mắt còn có người chỉ chứng ngươi..."
Trước mặt mọi người, Đoạn Hoàng Hậu nói chuyện lúc nào cũng ôn hòa, trong lời nói thậm chí còn mang theo tia bất lực.

"Cho nên, trước mặt tất cr mọi người, bổn cung cũng không thể thiên vị ngươi, bởi vậy không biết với chuyện này Trương Quý Phi có muốn giải thích gì không?"
Trong miệng Đoạn Hoàng Hậu nói là cho Trương Quý Phi giải thích, nhưng thực tế không khác gì là đang chất vấn nàng.

Mà Trương Quý Phi vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới chuyển tầm mắt nhìn về phía Đoạn Hoàng Hậu, sau đó hơi hơi mỉm cười.

"Đa tạ Hoàng Hậu nương nương đã tin tưởng thần thiếp, bất quá, vừa rồi Hoàng Hậu nương nương nói đúng, tuy rằng thân phận Lan Tài Tử không cao, nhưng vẫn là Tiểu chủ của một cung, cùng Hoàng Hậu nương nương và thần thiếp giống nhau, đều là nữ nhân của Hoàng Thượng.

Cho nên, chuyện đã đến chừng này, Lan Tài Tử đã chết thảm nơi biển lửa, nói như thế nào cũng nên thông tri một tiếng với Hoàng Thượng....Bởi vậy nếu Hoàng Hậu nương nương không ngại, không bằng chờ cho Hoàng Thượng hạ triều, thỉnh Hoàng Thượng lại đây rồi tính tiếp! Dù sao, hiện tại thời gian thượng triều đã qua một lúc, nói vậy chắc không lâu nữa Hoàng Thượng liền hạ triều, Hoàng Hậu nương nương nghĩ như thế nào?"
...!
Không ai nghĩ đến, đã lớn tới mức này rồi, Trương Quý Phi vẫn còn có thể bật cười.


Mà tiếng nói ôn hòa, bình đạm kia, càng làm cho tia khẩn trương ở Vinh Hinh Uyển thêm quỷ dị, làm người khác không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng vừa nghe Trương Quý Phi nói như vậy, nguyên bản Hoàng Hậu nương nương còn đang hiền lành, sắc mặt lại càng lúc càng trầm xuống.

"Thỉnh Hoàng Thượng tới?! Chẳng lẽ Trương Quý Phi cảm thấy bổn cung không thể xử lý chuyện này sao? Vẫn cảm thấy bổn cung không thể quản chuyện liên quan đến Trương Quý Phi?"
"Ha hả ~, Hoàng Hậu nương nương hiểu lầm rồi, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, thần thiếp nào dám? Đừng nói là nói ra, ngay cả nghĩ thần thiếp cũng không dám! Chỉ là thần thiếp cảm thấy, chuyện này vẫn nên để cho Hoàng Thượng biết thì tốt hơn! Ngài nói đúng không Hoàng Hậu nương nương?"
Đối mặt với khí thế bức người của Đoạn Hoàng Hậu, Trương Quý Phi trước sau như một, không hề gợn sóng.

Mà lúc này đối diện với ngữ khí mang theo tia ôn hòa thậm chí còn có ý cười của Trương Quý Phi, vốn dĩ sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu đang âm trầm, nháy mắt cũng câu môi nở nụ cười.

"Lời này Trương Quý Phi nói tự nhiên cũng có vài phần đạo lý, bất quá Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc, chuyện triều đình đã đủ vội, chuyện của hậu cung làm sao có thể phiền đến Hoàng Thượng? Lại nói, bổn cung thân là chủ của Hậu cung, việc có thể làm chỉ là phân ưu cùng Hoàng Thượng, nếu không phượng ấn ở trong tay bổn cung chẳng lẽ là thứ vô dụng sao?"
"Hoàng Thượng lo lắng chuyện quốc gia thiên hạ, Hoàng Hậu nương nương chấp chưởng hậu cung là lẽ đương nhiên.

Chỉ là Hoàng Hậu nương nương, án tử trước mắt có liên quan đến Tiểu chủ tử của một cung...!Ha hả, cho nên không thông tri cho Hoàng Thượng, thì không hay a~!"

"Đó là đương nhiên, bổn cung nhất định sẽ đem việc này điều tra rõ ràng, sau khi đã an bài thỏa đáng, tự nhiên sẽ báo cáo với Hoàng Thượng.

Mà cũng chính vì nguyên nhân này, hiện tại bổn cung mới muốn hỏi Trương Quý Phi, không lẽ Trương Quý Phi cảm thấy bổn cung xử lý mọi chuyện không đúng sao?"
"Ha hả ~, Hoàng Hậu nương nương quá lời, thần thiếp làm sao dám nghi ngờ những gì mà Hoàng Hậu nương nương đã an bài? Chỉ là..."
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Đoạn Hoàng Hậu cùng Trương Quý Phi giương cung bạt kiếm, bên nào cũng tự cho mình đúng.

Mà lúc này, không đợi Trương Quý Phi nói hết lời, liền chỉ nghe bỗng nhiên bên ngoài tràn đến một đạo thanh âm chói tai.

"Hoàng Thượng giá lâm!"
...!
Sắp đến rồi! Huyên tỷ sắp lên sàn, sắp lên trận rồi a!~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.