Pháp Y Vương Phi

Chương 116: Chưa từng phát sinh (1)



Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới, nam nhân phi lễ Nhiếp Cẩn Huệ lại chính là Thái tử đương triều Ân Phượng Hàn.

Dù sao đây cũng là Túy Hà Sơn Trang, Thuận Thừa Đế, Đoạn Hoàng Hậu cùng với tất cả mọi người trong hoàng tộc đều có mặt để tham gia tế xuân, mà bản thân hắn lại là Thái Tử, làm sao lại có thể làm ra loại chuyện như thế này?!

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, làm sao bọn họ có thể không tin cho được.

Cho nên vừa nhìn thấy Ân Phượng Hàn, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhíu mày.

Nếu nam nhân kia là người bình thường hay con cái của quan lại còn dễ xử lý.

Nhưng... chuyện này không đơn giản như vậy.

Rốt cuộc nhìn vào thân phận của Ân Phượng Hàn. Nếu chuyện này bị lộ ra bên ngoài, thì không chỉ ảnh hưởng tới mặt mũi của hoàng gia mà còn ảnh hưởng tới cả danh dự của Nhiếp Cẩn Huệ, huống chi thanh danh của Nhiếp Cẩn Huệ đã không tốt. Chuyện này mà xử lý không được thì làm sao Nhiếp Cẩn Huệ còn mặt mũi sống ở Kinh thành nữa.

Cho nên, Nhiếp Cẩn Huyên theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm, sau đó lặng lẽ lắc lắc ống tay hắn.

Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên rất nhẹ, nhưng cũng là cho nàng không hiểu nổi chính mình.

Ngay sau đó vội vội vàng vàng buông tay ra, nhưng vào ngay lúc này, cánh tay nàng lại bị một bàn tay hữu lực nắm gọn, sau đó dùng sức kéo Nhiếp Cẩn Huyên ra sau lưng.

Ân Phượng Trạm không quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh trước sau như một đều nhìn chằm chằm vào Ân Phượng Hàn.

Qua một hồi lâu, mới chịu mở miệng.

"Thái tử điện hạ không muốn giải thích một chút sao?"

Tiếng nói trầm thấp nhưng lại mang theo khí thế bức người, khiến người khác không khỏi lo sợ.

Mà nghe câu hỏi của Ân Phượng Trạm, Thái tử Ân Phượng Hàn nãy giờ vẫn ngồi dưới đất lại giương mắt cười như không cười liếc Ân Phượng Trạm một cái, duỗi tay tùy ý lau đi vết máu trên khóe miệng.

"A... Tứ đệ có ý gì? Bổn Thái tử cũng không biết phải giải thích cái gì!"

Vừa nói, Ân Phượng Hàn vừa đứng lên sửa lại dung nhan của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Ân Phượng Trạm nhưng hành động tiếp theo lại là chuyển mắt nhìn về phía nhị tiểu thư của Nhiếp phủ Nhiếp Cẩn Huệ vẫn đang còn khóc thút thít hoảng sợ.

"Lại nói, là do Nhiếp nhị tiểu thư chủ động cầu bổn thái tử sủng hạnh, cho nên nếu muốn giải thích thì phải là bổn thái tử hỏi Nhiếp nhị tiểu thư mới đúng! Không biết hành động của nhị tiểu thư đêm nay là có ý gì?"

Lời của Ân Phượng Hàn vô cùng rõ ràng, đổ hết mọi lỗi lầm lên người Nhiếp Cẩn Huệ, cho rằng Nhiếp Cẩn Huệ muốn câu dẫn hắn.

Mà nghe những lời này, đám người Ân Phượng Trạm không khỏi sửng sốt.

Còn Nhiếp Cẩn Huệ đang được mọi người che chắn sau lưng lại càng tức giận.

"Ngài nói dối!"

Nhiếp Cẩn Huệ vô cùng kích động, không phân biệt lớn nhỏ hô to trước mặt mọi người.

Dứt lời liền tiến lên lôi kéo Nhiếp Cẩn Huyên.

"Cẩn Huyên, muội phải tin ta, là hắn phi lễ ta trước, ô ô... Ta thật sự không có bày trò câu dẫn hắn, ta thật sự không có a....Ô ô...."

Nhiếp Cẩn Huệ khóc rất thương tâm, ngay cả phong phạm của một tiểu thư khuê các cũng sớm bị sự sợ hãi và cơn phẫn nộ che lấp.

Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng trấn an Nhiếp cẩn Huệ, mà đợi đến khi Nhiếp Cẩn Huệ lấy lại bình tĩnh mới ra lệnh cho Tiểu Tú.

"Tiểu Tú, ngươi dìu nhị tỷ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng!"

Cung kính trả lời, theo sau Tiểu Tú liền đỡ Nhiếp Cẩn Huệ đã khóc tới mức không thành tiếng trở về.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.