Nhiếp Cẩn Huyên nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới người vào phòng lúc này lại là Ân Phượng Trạm chứ không phải Tiểu Tú.
Vì thế nàng hơi sửng sốt, thời điểm định ngồi dậy lại dừng một chút.
"....Cái gì, có chuyện gì?"
Nghiêng người đưa lưng về phía bên ngoài, Nhiếp Cẩn Huyên thấp giọng mở miệng, đồng thời trong lòng không khỏi nổi lên tia khẩn trương, lúc nói chuyện cũng ấp a ấp úng hơn ngày thường.
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy ảo não không thôi.
Còn về phía Ân Phượng Trạm, không biết từ lúc nào hắn đã lẳng lặng đi đến mép giường.
Nghe thấy giọng điệu truy vấn của Nhiếp Cẩn Huyên, hai mày hắn hơi nhíu lại, sau đó mới mở miệng nói.
"Có người chết!"
Vẫn cách nói ngắn gọn như lúc trước, vẫn là giọng điệu lạnh băng không chút cảm xúc, nhưng vừa nghe có án mạng xảy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức khẩn trương, sự thẹn thùng ban nãy cũng biến mất, hai tay chống lên giường, đỡ cả người dậy, nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang đứng.
"Xảy ra chuyện gì? Ai chết?"
"Có người phát hiện một khối thi thể chết trôi ở Bích trì trong rừng phong tím."
"Phát hiện ở Bích trì? Chẳng lẽ người chết là người hoàng tộc?"
Rừng phong tím là lâm viên thuộc quản lý của hoàng gia, bốn phía đều có cấm vệ canh giữ nghiêm ngặt. Hơn nữa, hiện tại đang diễn ra tế xuân, Thuận Thừa đế đích thân ngự giá đến đây, chung quanh càng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Mà hiện tại lại phát hiện thi thể bị chết trôi trong bích trì, nếu người chết không phải là người trong sơn trang này, thì còn có thể là ai?!
Xem ra việc này nếu xử lý không tốt sẽ gây ra phiền toái lớn!
Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy, lưu loát thay y phục cùng Ân Phượng Trạm đi đến hiện trường.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Nhiếp Cẩn Huyên liền bắt gặp biểu tình khẩn trương của Nhiếp Cẩn Huệ, nhìn dáng vẻ xem ra đã nghe được tin tức gì đó, cho nên nàng quyết định mang theo Nhiếp Cẩn Huệ cùng đến tiền viện Vọng Nguyệt Đình.
...
Vọng Nguyệt Đình nối liền với sân sau của tất cả các sương phòng.
Gọi là một cái đình, nhưng chung quanh toàn là bụi cỏ cây cối, diện tích cũng không quá rộng.
Thời điểm đoàn người Ân Phượng Trạm đến, xung quanh Vọng Nguyệt Đình đã đầy ắp người, Thuận Thừa Đế ngồi ở giữa Vọng Nguyệt Đình, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời.
Chung quanh cũng lặng ngắt như tờ.
Nhìn tình huống này, Ân Phượng Trạm liền mang theo tỷ muội Nhiếp Cẩn Huyên đứng vào một góc.
Bất quá, vừa thấy bóng dáng Ân Phượng Trạm xuất hiện, Cung Vương Ân Phượng Hiên đã vội vàng chạy tới chào hỏi.
"Tứ ca, sao huynh lại tới đây?"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì! Nhưng vừa rồi phụ hoàng mới sai người cho gọi tứ ca tới!"
"Tìm ta? Có chuyện gì?"
"Không biết, nếu ta không đoán sai..."
Thì thầm vài câu với Ân Phượng Trạm, theo sau Ân Phượng Hiên liền đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ân Phượng Trạm.
Thấy biểu tình của hắn, nháy mắt Ân Phượng Trạm liền hiểu rõ, sau đó mở miệng hỏi tiếp.
"Hiện tại đã tra ra là ai chưa?"
"Hừ, tra? Tra cái gì mà tra?! Mặt của thi thể đã bị phân hủy đến mức nhìn không ra là nam hay nữ, ai biết là ai cho được!"
Nghe Ân Phượng Trạm hỏi thân phận của người chết, Ân Phượng Hiên lập tức hừ lạnh một tiếng.
Sau đó hơi dừng lại một chút, rồi chu chu môi.
"Tứ ca, không phải đệ nhiều chuyện, nhưng huynh nhìn cái tên nghiệm thi kia đi... Vừa mới đến gần thi thể, chưa làm gì hết đã bị hù gần chết! Còn nghiệm cái gì nữa. Nói thật, chi bằng để nữ nhân kia..."
Mà Ân Phượng Trạm lại không nói lời nào, triệt để im lặng, đưa mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một chút, sau đó lập tức dời tầm mắt đặt trên thi thể cách đó không xa.
...
Hôm nay là cuối tuần rồi!
Như vậy mình đã không lỡ hẹn mọi người, mỗi ngày một chương.
Nhưng tiếp tới đây mình phải bắt đầu quá trình quan trọng nhất trong cuộc đời.
Đó là...theo đuổi người yêu cũ!!!
Cho nên sẽ không thể đăng theo lịch này nữa! Chỉ có thể đăng khi nào có thời gian.