Pháp Y Vương Phi

Chương 136: Phu thê trò chuyện vào ban đêm (2)



Cuối cùng cũng trở về phòng của mình.

Vừa vào cửa, Nhiếp Cẩn Huyên đã ra lệnh cho Tiểu Tú lui xuống, một bên đưa tay đóng cửa, một bên mở miệng hỏi nam nhân đang ngồi trên ghế.

"Ân Phượng Trạm, chuyện chiều nay ngươi thấy thế nào? Ngươi cũng cảm thấy Quý phi nương nương nói đúng, hung thủ không phải là Hoàng Hậu?"

Thanh âm bị Nhiếp Cẩn Huyên ép tới rất thấp, đến mức Ân Phượng Trạm không khỏi ngước mắt nhìn nàng một cái.

"Khó nói, hiện tại ai cũng có hiềm nghi!"

"Ai cũng có hiềm nghi? Nói như vậy, ngươi cũng hoài nghi Quý phi nương nương?"

Nhanh chóng bắt được hàm ý trong câu nói của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền mở miệng làm rõ.

Đồng thời, lúc nói chuyện còn không quên khóa chặt cửa phòng, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ân Phượng Trạm.

"Hay là nói, ngươi cảm thấy, Quý phi nương nương nhân cơ hội lần này trả thù Đoạn Hoàng Hậu? Nhưng không phải quan hệ giữa Quý phi nương nương và Đồng Thục Tần rất thân thiết sao? Nếu đã như vậy, Quý phi nương nương còn nhẫn tâm xuống tay ư?"

Nhiếp Cẩn Huyên đặt ra nghi vấn, nhưng lúc này, Ân Phượng Trạm lại lựa chọn im lặng, không hé răng.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên trợn mắt trừng hắn một cái, tiếp theo cũng lâm vào trầm tư.

Nhất thời, trong phòng liền lâm vào an tĩnh.

Thẳng đến một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới ngẩng đầu, lẩm bẩm như tự nói với chính mình.

"Kỳ thật, đối với chuyện hôm nay, ta cảm thấy thực quỷ dị. Đầu tiên hung thủ một kích lấy mạng Đồng Thục Tần, sau đó còn thẳng tay bẻ cổ, dùng vật nặng đánh vào ngực, lại hủy đi dung mạo của nàng, cuối cùng mới ném vào bích trì...Ân Phượng Trạm ngươi không cảm thấy hung thủ rất tàn nhẫn sao?"

"....Vì thế? Ngươi nghĩ hung thủ và Đồng Thục Tần có thù riêng?"

Nghe được câu hỏi của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm vô cùng bình tĩnh đặt ra nghi vấn.

Lúc này, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên hơi giật giật.

"Thù riêng... Ta cảm thấy không giống thù riêng...ngược lại càng giống..."

"Cái gì?"

Hiển nhiên, lời nói của Nhiếp Cẩn Huyên đã khơi dậy sự tò mò của Ân Phượng Trạm.

Nhưng chờ một lúc lâu, ánh mắt Nhiếp Cẩn Huyên mới thay đổi, thấp giọng nói ra đáp án.

"Thí nghiệm!"

"Thí nghiệm? Giải thích một chút?"

"...Cụ thể ta cũng không biết nói làm sao, nhưng ta cảm thấy hung thủ không phải hận Đồng Thục Tần mà giết nàng, ngược lại giống như đang làm thí nghiệm, giống như một đứa trẻ..."

Nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngẩng đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm, quan sát biểu tình trên mặt hắn, sau đó nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.

"Giống như khi chúng ta còn nhỏ, gặp phải món đồ chơi thú vị liền muốn mở ra xem, ta cảm thấy tên hung thủ này cũng... Cho nên, hung thủ đánh vào đầu Đồng Thục Tần, không phải muốn một kích lấy mạng nàng, mà chỉ nghĩ đánh ngất nàng, đợi khi nàng hôn mê, hung thủ sẽ bắt đầu dùng các phương thức khác nhau để tra tấn Đồng Thục Tần, nhưng sau đó lại phát hiện Đồng Thục Tần đã chết, vì thế liền hủy hoại dung mạo của nàng, rồi ném vào Bích trì..."

Lời nói của Nhiếp Cẩn Huyên thập phần nghiêm túc, nhưng mỗi câu nói ra lại khiến người khác không khỏi sởn tóc gáy.

Ân Phượng Trạm cũng không ngoại lệ, hai mày tự nhiên nhíu chặt.

"Nói như vậy, mục đích hung thủ giết người là để tìm kiếm thú vui, chứ không phải vì ham muốn giết người?"

"Phải, ta nghĩ như vậy."

"Nhưng nếu là như thế, thì tại sao hung thủ không tìm các cung nhân khác mà lại chọn Đồng Thục Tần?"

Một câu của Ân Phượng Trạm liền chốt hạ vấn đề!

Đúng vậy, nếu hung thủ muốn tìm kiếm lạc thú thì vì sao lại cứ nhất quyết phải xuống tay với Đồng Thục Tần? Dù sao, tuy Đồng Thục Tần không có thân phận tôn quý như Trương Quý Phi và Đoạn Hoàng Hậu, nhưng dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng đối với nàng, cùng với địa vị Tứ phẩm Thục tần kia, tại hậu cung cũng coi như là một nhân vật phong ba. Như vậy, một khi Đồng Thục Tần xảy ra chuyện, Thuận Thừa Đế nhất định sẽ không thể mở một mắt nhắm một mắt giống như chuyện của Lan Tài Tử trước kia, sẽ truy cứu đến cuối cùng. Đây tự nhiên không phải điều hung thủ muốn!

Cho nên, so với việc xuống tay với Đồng Thục Tần, chi bằng trực tiếp giết chết một hạ nhân trong sơn trang còn nhanh hơn. Như thế, dù có xảy ra chuyện gì, người khác cũng không để ý. Hơn nữa, hiện tại còn đang trong thời gian Tế Xuân, Thuận Thừa Đế sẽ không vì chết một hạ nhân mà phái người đi điều tra!

Không tìm ra lời giải thích hợp lý, Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm liền trầm mặc, không nói.

Nhưng một lát sau, Nhiếp Cẩn Huyên dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu.

"Đúng rồi, ngươi nói coi, nếu Đồng Thục Tần bị phạt đóng cửa ăn năn bốn ngày, thì tại sao thi thể của nàng lại được phát hiện ở bên ngoài? Nàng ra ngoài như thế nào? Chẳng lẽ phòng của Đồng Thục Tần mới là hiện trường đầu tiên của vụ án? Nhưng nếu là vậy thì vì cái gì không có ai phát hiện? Lúc ấy hẳn phải có tiếng động mới đúng!"

Ân Phượng Trạm nhíu mày, im lặng nghe nàng nói, nhưng sau khi Nhiếp Cẩn Huyên dứt lời, phải qua một lúc, ánh mắt Ân Phượng Trạm mới chuyển động, mở miệng đưa ra một đáp án khẳng định.

"Không phải không nghe thấy, mà căn bản là không có bất kỳ tiếng động nào cả."

"Không có tiếng động?...Ý ngươi là, Đồng Thục Tần tự mình ra ngoài?"

Đúng vậy, chỉ có một lời giải thích duy nhất cho trường hợp này mà thôi.

Hạ nhân không nghe thấy trong phòng có tiếng động lạ, bởi vì vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra, nói cách khác, thời điểm Đồng Thục Tần bị sát hại, không có mặt trong phòng. Mà sau khi loại trừ khả năng hung thủ mạo hiểm đột nhập vào phòng của Đồng Thục Tần, thì chỉ còn một khả năng, đó chính là Đồng Thục Tần lén lút rời khỏi phòng...

Sau đó, vô tình bị hung thủ nhìn thấy, hay đúng hơn mục đích Đồng Thục Tần ra ngoài là để gặp hung thủ!

Nhưng nếu như thế thì có một vấn đề khó hiểu... Đồng Thục Tần vì sao muốn gặp mặt hung thủ?

Nghĩ tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên có chút sửng sốt, sau đó lập tức nhìn thấu ý tứ của Ân Phượng Trạm.

"Ngươi hoài nghi tình huống của Đồng Thục Tần giống với nhị tỷ ta lúc trước, cũng đều bị người khác dùng thư hẹn ra ngoài?"

Cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng nghĩ thông. Mà lúc này, Ân Phượng Trạm chỉ lẳng lặng nhìn nàng, một lát sau mới mở miệng, nói.

"Đêm đó Nhiếp Cẩn Huệ gặp phải Ân Phượng Hàn, coi như cứu nàng một mạng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.