Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm lại lần nữa lâm vào trầm mặc. Mà lúc này đây, bởi vì bọn họ đang đứng trong tiền viện cho nên có không ít hạ nhân thấy được cảnh này. Vì thế, vào ban đêm, đám người Hàn Lạc Tuyết liền đến Tuyết Đan Uyển, nói nôm na là muốn an ủi Nhiếp Cẩn Huyên, nhưng trên thực tế lại là tới tìm hiểu tình huống, cũng thuận tiện tỏ vẻ thương hại với Nhiếp Cẩn Huyên.
Mà tâm tư của các nàng, làm sao Nhiếp Cẩn Huyên không hiểu?! Nhưng nếu là ngày thường, Nhiếp Cẩn Huyên còn có thể cùng các nàng chơi đùa một chút, nhưng vào lúc này, trong lòng của nàng đang vô cùng bực bội, cho nên bên này đám người Hàn Lạc Tuyết vừa mới đi vào cửa Tuyết Đan Uyển, Nhiếp Cẩn Huyên liền bảo Tiểu Tú mời các nàng về.
Nhưng chờ đám người Hàn Lạc Tuyết đi rồi, Nhiếp Cẩn Huyên lại ngồi một mình ở trong phòng, tức giận không thôi. Tiếp theo lại bình tâm lại một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy, rồi nói với Tiểu Tú đang đứng ngoài cửa.
"Tiểu Tú, thu thập đồ vật, ta muốn về nhà mẹ đẻ!"
...
Phủ Tướng Quốc, ở phía đông hoàng thành Đông Lăng, rất gần với Hoàng Cung. Đây là dinh thự của Nhiếp Văn Hạo, lão Tướng Quốc đương triều. Đồng thời cũng là nhà mẹ đẻ của Nhiếp Cẩn Huyên.
Mà đêm khuya, dưới sự giận dữ Nhiếp Cẩn Huyên mang theo Tiểu Tú cùng trở về nhà mẹ đẻ, điều này cũng làm cho toàn bộ Tướng Quốc Phủ bị kinh động!
Cho nên, chờ Nhiếp Cẩn Huyên vừa dọn vào khuê phòng trước kia của mình chưa được mười lăm phút, liền nghe được tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó chỉ thấy một lão nhân hơn năm mươi tuổi đẩy cửa đi vào.
Vóc dáng không cao lắm, dáng người có chút béo, sắc mặt hiền lành... Người tới chính là phụ thân của Nhiếp Cẩn Huyên, Nhất phẩm Tướng Quốc đương triều, Nhiếp Văn Hạo.
Mà lúc này, nhìn Nhiếp lão Tướng Quốc bước vào, Nhiếp Cẩn Huyên vội vội vàng vàng đứng dậy đi ra đỡ.
"Phụ thân, nữ nhân bất hiếu, lại đem đến phiền toái cho ngài!"
Cho dù hiện tại Nhiếp Cẩn Huyên nàng là một người xuyên không đến đây, lão nhân trước mắt không phải là phụ thân chân chính của nàng, nhưng nàng lại chiếm lấy thân thể của người khác, tự nhiên Nhiếp cũng sẽ không làm cho nguyên chủ thất vọng. Mà trước mắt nàng đã là cô nương có chồng, đã được gả đi làm vợ người khác. Người ta thường nói "Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử", thế mà hôm nay bản thân nàng không hề báo trước tự tiện trở về nhà mẹ đẻ. Đối với chuyện này, là nữ nhi nàng cảm thấy mình thật có lỗi với phụ thân.
Cho nên, Nhiếp Cẩn Huyên nói câu "Xin lỗi" ra cũng tự nhiên hơn một chút! Thấy tình hình như vậy, Nhiếp lão Tướng Quốc vừa mới đẩy cửa bước vào lại không khỏi sửng sốt.
"Ách... Không, không phiền toái... Không phiền toái!"
Buộc miệng trả lời mà theo sau Nhiếp lão Tướng Quốc lại không nhịn được đánh giá Nhiếp Cẩn Huyên trước mắt vài lần. Mà lúc này, nhìn Nhiếp lão Tướng Quốc hoảng hốt như vậy, còn đưa mắt đánh giá chính mình, Nhiếp Cẩn Huyên cũng chỉ ôn hòa cười.
"Phụ thân, ngài làm sao vậy? Nữ nhi đã làm điều gì không đúng sao?"
"Ách... Không có, Không có,... chỉ là Cẩn Huyên so với trước kia thì ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn rất nhiều, làm người phụ thân như ta đây có chút nhận không ra! Ha hả...."
Dù sao cũng là nữ nhi do mình sinh ra, cho nên sau một lúc lâu kinh ngạc, Nhiếp lão Tướng Quốc nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, ngay sau đó lại nhìn Nhiếp Cẩn Huyên vài lần, rồi không khỏi nở nụ cười hiền lành.
"Ha hả ~, bất quá Cẩn Huyên như thế nào cũng tốt, đều là bảo bối của phụ thân, nhanh mau ngồi xuống đi, để ta ngắm một chút."
Nhiếp lão Tướng Quốc vừa nói vừa kéo Nhiếp Cẩn Huyên đến căn phòng đối thoại đơn giản. Tiếp theo lại đem những chuyện thường ngày xảy ra nói ra. Nhưng lúc này nghe tới đây, biểu tình của Nhiếp lão Tướng Quốc bỗng dưng thay đổi, đồng thời khi nói chuyện cũng chuyển qua vấn đề khác.
"Bất quá Cẩn Huyên a, hôm nay ngươi trở về, tất nhiên phụ thân vô cùng cao hứng, nhưng có chuyện phụ thân muốn hỏi ngươi một chút... Lần này ngươi trở về, Vương gia có biết không?"
Nhiếp Lão Tướng Quốc trở lại vấn đề chính. Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ giương mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhấp môi nhàn nhạt lên tiếng.
"Hẳn là biết đi, bất quá thời điểm nữ nhi rời đi, cũng không thông báo cho hắn."
"Cái gì?!... Cẩn Huyên ngươi, ngươi..."
Hiển nhiên, đối với hành vi tự tiện trở về nhà mẹ đẻ của Nhiếp Cẩn Huyên, Nhiếp lão Tướng Quốc cảm thấy rất là khiếp sợ, nhưng sau khi bình tĩnh hơn một chút, lại bỗng nhiên giương giọng, gọi nhẹ một tiếng.
"Nhiếp Toàn!"
Nhiếp Toàn là Tổng Quản của Nhiếp phủ, hầu hạ ở Nhiếp phủ đã rất nhiều năm, có thể đem ra so với những ngày tháng mà Nhiếp Cẩn Huyên sống ở Nhiếp phủ. Mà nghe Nhiếp lão Tướng Quốc gọi nhẹ một tiếng, theo sau Nhiếp Toàn liền đẩy cửa đi vào.
"Có nô tài, lão gia có gì phân phó?"
"Nhiếp Toàn, ngươi nhanh chóng phái người đến Thần Vương phủ... Ai, vẫn là đích thân ngươi đi một chuyến đi, báo với Thần Vương, Cẩn Huyên nhớ nhà, muốn trở về thăm một chút, qua hai ngày nữa sẽ hồi Vương phủ."
"Vâng, nô tài đi làm ngay!"
Nhiếp Toàn cung kính trả lời, theo sau liền đi thẳng ra ngoài. Mà chờ Nhiếp Toàn vừa rời đi, Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ vẫn luôn không nói gì lại không khỏi nhấp môi, sau đó biểu tình trên mặt cũng thay đổi, vô cùng nghiêm túc mà nói với Nhiếp Lão Tướng Quốc.
"Phụ thân, nữ nhi biết ý tốt của ngài, nhưng nữ nhi sẽ không trở về!"
"Không quay về? Ai da, Cẩn Huyên a, ngươi nói gì vậy? Hiện tại ngươi cũng không còn là tiểu hài tử, là một cô nương đã được gả cho Thần Vương gia, sao có thể giống như trước cứ tức giận lại dở tính tình tiểu hài tử ra được? Mới vừa rồi phụ thân còn nói Cẩn Huyên ngày càng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng trong chớp mắt lại...."