Pháp Y Vương Phi

Chương 89: Hồng hạnh xuất tường (1)



Quan hệ của Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm như thế nào, toàn Đông Lăng Quốc đều biết. Cho nên, lúc Ân Phượng Trạm nói, hắn từng lén đưa Nhiếp Cẩn Huyên đến chỗ Mạnh Hiển học làm ngỗ tác, không một ai ở đây hoài nghi, bởi với tính cách của Ân Phượng Trạm, khả năng hắn làm ra chuyện này rất cao!

Rốt cuộc, dù bây giờ đã thay đổi tốt hơn nhưng lúc trước Nhiếp Cẩn Huyên rõ ràng là một người đàn bà đanh đá, chua ngoa, đủ để Ân Phượng Trạm giáo huấn nàng một trận, tỷ như đem việc nghiệm thi ra để đe dọa!

Cho nên, lúc này Ân Phượng Trạm vừa nói vậy, đại gia tự nhiên cũng không tiện hỏi thêm chi tiết. Hơn nữa, vừa rồi Ân Phượng Trạm cũng nói, bởi vì đây là chuyện tương đối bí mật vì thế sự tình này gần như không ai biết được.

Cuối cùng, Nhiếp Cẩn Huyên cũng tránh được một kiếp. Theo sau mọi người chỉ đơn giản nói chút chuyện phiếm, rồi nhanh chóng từ hoàng cung khởi hành đến Túy Hà Sơn Trang. Mà vào thời điểm vừa bước ra khỏi thiên điện, Ân Phượng Hiên đang đi ở phía sau không nhịn được lôi kéo tay áo của Ân Phượng Trạm, nhỏ giọng nói.

"Tứ ca, huynh thật thông minh. Vậy mà có thể nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu như vậy! Thế mà để nữ nhân kia đi học nghiệm thi... Hắc hắc, thật tốt! Thật sự rất tốt a~!"

Ân Phượng Hiên không nhịn được, liên tục khen ngợi còn giơ hẳn ngón cái lên để khen Ân Phượng Trạm. Sau đó liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên đang đi ở phía trước, nhưng tiếp theo không khỏi có chút nhăn mũi.

"Bất quá, nữ nhân kia cũng thật lợi hại, không những không bị dọa, ngược lại còn rất giỏi... Nga, đúng rồi, tứ ca, huynh nói coi có phải bởi vì huynh đem nàng đưa tới chỗ Mạnh Hiển, nên hiện tại nàng mới thay đổi tính nết không? Nếu không, thì có chút tà môn...."

Vừa lôi kéo Ân Phượng Trạm, Ân Phượng Hiên ở bên cạnh không ngừng lải nhải, nhưng trước sau Ân Phượng Trạm vẫn không một lời bình luận, hay đáp trả chỉ đem đôi mắt thâm thúy của mình dán chặt vào bóng dáng quen thuộc trước mặt, ngay cả nháy mắt cũng không thèm nháy...

...

Từ hoàng cung đến Túy Hà Sơn Trang, không phải là lộ trình ngắn, cho nên tự nhiên phải ngồi xe ngựa. Mà vốn dĩ Nhiếp Cẩn Huyên muốn ngồi chung xe ngựa với Nhiếp Cẩn Huệ, nhưng cuối cùng vẫn bị Trương Quý Phi an bài ngồi chung một chiếc xe với Ân Phượng Trạm.

Đối với việc này, đương nhiên Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng không tình nguyện, nhưng vì mặt mũi của Trương Quý Phi, nàng chỉ có thể im lặng nhắm mắt cho qua.

Nhiếp Cẩn Huyên lại ngồi chung một xe với Ân Phượng Trạm. Mà lúc này, vẫn giống như mấy lần trước, từ lúc lên xe ngựa đến bây giờ, cả hai người vẫn không ai nói với ai câu nào. Thậm chí Ân Phượng Trạm còn trực tiếp khép chặt hai mắt, dưỡng thần. Mà Nhiếp Cẩn Huyên lúc đầu vẫn còn bần thần suy nghĩ việc gì đó, thì vào thời điểm Ân Phượng Trạm nhắm mắt, lại nhịn không được bắt đầu đánh giá nam nhân trước mặt.

Cái trán cao đầy, mày kiếm thẳng tắp, hai mắt khẽ nhắm, tuy rằng đây là một nam nhân, nhưng hàng lông mi cong dài kia cũng phải khiến nữ nhân ghen tị... Cái mũi cao thẳng, hoàn hảo như tượng tạc, đôi môi mỏng hợp với cái cằm cương nghị, cùng khuôn mặt đầy góc cạnh, vừa tuấn mỹ nhưng không mất đi mùi vị nam tính....

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên cẩn thận quan sát nam nhân trước mắt. Nhưng không thể không nói, Ân Phượng Trạm có một khuôn mặt hoàn mỹ khiến người khác điên cuồng.

Mà lúc này, một đầu tóc đen dài được búi cao, cố định bằng ngọc quan, chỉ để lại vài sợi linh tinh bên ngoài, nhìn thì đơn giản nhưng vẫn không mất đi quý khí vốn có. Mà nương theo ánh sáng chập chờn trong xe ngựa càng khiến vẻ đẹp của Ân Phượng Trạm trở nên mị hoặc dị thường.

Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên nhanh chóng thu lại ánh mắt, sau đó bình ổn lại tâm tình của bản thân. Qua một lúc lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới hơi hơi nhấp môi.

"Tại sao lại nói ta là đồ đệ của Mạnh Hiển?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.