Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 203: Đãng ma (1-3)





“Nhân vật lợi hại như thế...từ đâu mà đến vậy nhỉ?”



Lão Ưng vừa nói vừa nhíu mày, đầu thì khẽ gật gù, lộ vẻ như đang suy nghĩ rất đăm chiêu.



Tất cả mọi người ở đây đều là nhất phương yêu vương, dù chưa thể tùy tiện hô mưa gọi gió, tung hoành tứ hải, nhưng trong khuôn viên ức vạn dặm xung quanh Đông Thắng Thần Châu thì bọn họ đều khá là nổi danh, có uy tín, danh dự cũng như môn đồ hết sức đông đảo, pháp lực rất cường đại, lại cát cứ nơi bao la vạn trượng như thế này nên ngay cả thần tiên nơi Tiên giới cũng phải nể mặt mấy phần. Trên thì bất tuân hiệu lệnh của Ngọc đế, dưới thì thụ chế ước của U Minh, nên bọn họ mặc sức lui tới tam giới, tiêu dao tự tại, có lúc cùng thần tiên uống rượu, khi thì cùng Bồ Tát bàn luận thế sự. Nhân vật lợi hại cỡ nào bọn họ cũng đã từng chứng kiến qua, Nhưng chiếu theo lời của Lão Ưng vừa rồi thì ngay cả Tam Đàn Hải Hội Đại Thần Na Tra cũng chưa phải là đối thủ của hai kẻ lạ mặt kia nên làm sao các yêu vương này tin được?



Năm đó sau chiến cuộc Phong Thần, Lưỡng Giáo Tam Thương đã chung tay ký Phong Thần bảng. Tam Đàn Hải Hội Đại Thần Na Tra chính là một trong số ít những nhân vật nổi danh nhất, bản thân đã hóa thánh, thực lực mạnh ngoài sức tưởng tượng. Trong số những kẻ ngồi ở đây, ngoại trừ Ba tướng quân có đủ tư cách để liều mạngvới hắn ra thì ngay cả Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm cũng phải chịu thất bại, huống hồ chi là mười mấy yêu vương lão quỷ này!



“Mới vừa rồi, tên đồ nhi bị phá hủy nhục thân kia đã kể lại mọi sự cho ta biết. Ban đầu, nó không dùng tới vũ mao hộ thể mà ta ban tặng vì nghĩ là mình có thể khuyên nhủ hai kẻ kia, nhưng nào ngờ đâu khi đôi bên còn ở cách xa ngoài ngàn trượng thì nó đã bị bọn họ đánh cho tan xác! Vũ mao của ta vốn có thông linh với bản thể, lại trải qua chín lần đại Thiên kiếp trui rèn, chưa kể sau khi đắc thành, ta đem nó đi hấp thụ ngũ hành tinh hoa, lại dùng âm dương nhị khi để tế luyện nên có thể nói, cho dù có bị đại pháp bảo oanh kích thì vũ mao này vẫn không mảy may bị tổn thương. Thế mà bọn họ lại có thể dùng dư ba để chấn vỡ nó! Điều này thì bần đạo e rằng ngay cả Ba tướng quân cũng khó mà làm nổi!”



Lúc này Lão Ưng là người nắm rõ tình hình nhất nên lập tức phân tích sự việc cho mọi người biết. Nơi đây là Long cung sâu vạn trượng dưới đáy biển, bên trên có bày bố không ít trận pháp để trấn áp, chưa kể phía ngoài có đại lượng nước biển âm thầm tuôn chảy nên dù có sự biến gì, nơi này vẫn bình yên vô sự. Thế mà giờ đây, sóng âm không ngừng truyền từ trên xuống, giống như là tiếng sét đánh vậy, hết sức chói tai.



“Lão Ưng nói rất đúng, hai kẻ đó rất lợi hại đó!” Ba tướng quân khẽ híp mắt lại, trong đối mắt đột nhiên bắn ra hai đao kim quang chiếu thẳng ra ngoài, ngay sau đó thu hồi lại, liên tục lắc đầu nói: “Hỏa nhãn kim tinh của ta vốn có thể nhìn xa ngoài ngàn dặm. Trên có thể trông tới Thiên đình, dưới có thể xuyên thấu U Minh, nhưng hôm nay lại không thấy rõ được diện mục của hai người trên mặt biển mà chỉ thấy một đạo kim quang và môt đạo bạch quang, trong đó có xen lẫn thất sắc quang hoa, lại thêm sương mù mông lung bao quanh họ, không thể nhìn kỹ được!”



Long vương nghe vậy liền giật mình sợ hãi nói: “Từ đâu lại xuất hiện hai nhân vật kinh khủng đến như thế? Ở trên trời đánh thì không nói làm gì, nhưng nếu đã dám đánh xuống biển thì ta đây nhất quyết phải bảo vệ Long cung mới được! Có câu 5 đánh 1 không chột cũng què! Chư vị đạo hữu, hay là chúng ta đồng loạt lên đó xem đây là thần thánh phương nào? Sau đó bảo bọn họ dừng tay, nếu bọn họ có ân oán sâu nặng đến mức không thể không đánh thì chúng ta mượn lời khuyên giải, bảo bọn họ ra nơi xa một chút mà đánh nhau, đừng có gây chuyện ở đây!”



“Long vương nói rất hợp ý ta! Ta đang muốn lên đó nhìn thử một phen xem là cao nhân phương nào đây?” Ba tướng quân mạnh miệng nói, sau đó tách nước bay ra, không cùng bọn họ dông dài nữa mà trực tiếp xông thẳng lên trên.




“Ngao Thành! Con mau điểm 20 vạn tinh binh, ta cùng chư vị đạo hữu đi trước!” Ngao Nghiễm phân phó một câu, tiểu long thái tử Ngao Thành lập tức dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng đi điểm binh. Ngao Quảng cùng Lão Ưng, Lão Quỷ, và các yêu vương khác, tổng cộng 14 vị đi thro Ba tướng quân bay thẳng lên trên.



Trong Tiên giới này linh khí rất nồng hậu, so với khe hở của tam giới thì có sự khác biệt rất lớn. Nhất là trên mặt biển này, thủy nguyên lực rất phong phú. Kim Thân của Chu Thanh vận dụng đạo pháp so với tu đạo giả bình thường lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần. Trong lúc đánh nhau giáp lá cà với Bạch Khởi, đạo pháp của hắn cũng được vận dụng, khiến cho thủy lôi bạo phát, tạo ra những trận nổ liên tục, trên mặt biển sóng cuộn mãnh liệt, từng cột sóng nguyên khí nổi lên cao tới mấy trăm trượng, trông không khác gì so với những ngọn núi.



Chu Thanh đang lúc cao hứng, Thất Bảo Diệu Thụ trên tay không ngừng biến ảo ra thải quang, thỉnh thoảng lại hóa thành đại kiếm, có lúc thì hóa thành phi đao, lại đôi khi biến ra trường thương đại kích, cự phủ, tề mi côn, như ý câu...rốt cục trong thập bát ban binh khí thì hắn đã biến ảo ra đủ hết, không thiếu cái nào.



Sau khi lĩnh ngộ ý thức chiến đấu của thượng cổ Đại Vu, lại cùng với tên siêu cấp biến thái Bạch Khởi này trực chiến tôi luyện, Chu Thanh đối với đạo pháp và cận chiến đã dần dần lĩnh ngộ. Nhục thân của Bạch Khởi rất cường hãn, quả thật không thua kém là mấy so với Kim Thân của Chu Thanh, nếu không muốn nói là còn nhỉnh hơn một bậc. Thân thể của thượng cổ Đại Vu Ma Thần bình sinh đều có kết cấu hết sức kỳ lạ, không giống với bất kỳ sự vật nào trong tam giới lục đạo, cũng không giống với tất cả các loại công pháp tu luyện. Trong khi đó, Kim Thân của Chu Thanh lại có chút khuyết điểm. Mặc dù lúc bế quan ở nhân gian, hắn đã nhất nhất tìm hiểu kết cấu của Thiên Ma Thần, sau đó dựa theo quy tắc đó để bổ sung, nhưng trên thực tế khi đem ra so sánh với bản thể thật sự vẫn còn có chút khác biệt. Vừa hay lần này thực chiến với Bạch Khởi là cơ hội rất tốt để kiểm chứng lại điều này.



Trong suốt hơn một tháng giao đầu cùng Bạch Khởi trong khe hở của tam giới, vốn Kim Thân của Chu Thanh lúc đầu có màu da vàng nhạt, nhưng nay đã trải qua rất nhiều lần biến hóa, có lúc biến thành màu xanh, có lúc biến thành màu đen, lại có khi chuyển qua màu hồng...vô số màu sắc thay phiên nhau giao hòa.



Hình dáng của hắn cũng không ngừng thay đổi. Lúc bế quan, Chu Thanh đã tìm ra được kết cấu thân thể của thượng cổ Đại Vu Ma Thần, nay kết hợp thêm với Kim Thân của mình tạo thành một thân thể hết sức hoàn mỹ, hết sức mạnh mẽ.



Cho tới thời điểm hiện tại, da thịt của Chu Thanh đã phản bổn hoàn nguyên, trở lại màu sắc ban đầu, so với người bình thường không có gì khác biệt. Tuy nhiên, so với Kim Thân trước kia của hắn thì thân thể hiện tại hoàn toàn khác biệt về cấu tạo. Nhìn sơ bên ngoài thì khó ai biết được, nhưng Chu Thanh hiểu rõ, thân thể bây giờ của mình ít nhất cũng phải mạnh hơn gấp đôi so với lúc trước khi cùng Bạch Khởi chiến đấu.



Những gì lĩnh ngộ được trong đợt ác chiến này là một sự kiện hết sức quan trọng trong quá trình tôi luyện của Chu Thanh. Từ rày về sau, hắn đã chân chính đặt chân vào lĩnh vực của mình.



Về phần Bạch Khởi cũng càng đánh càng mạnh mẽ, có cảm giác như lúc trước hắn còn chưa phát huy ra dù chỉ một nửa thực lực, bây giờ mới từ từ bộc lộ. Hai người triền đấu quyết liệt, nước đẩy thì thuyền lên, lực lượng hết sức cân bằng. Có điều dư âm phát ra từ chiến cuộc của họ càng lúc càng lớn, lan đến cả khuôn viên mấy vạn dặm xung quanh. Cũng may nơi họ đang giao đấu là ở phía trên biển Đông Hải, chứ nếu đây là đất liền thì chắc đã bị san phẳng hết cả rồi!



Nhưng nếu hai người cứ tiếp tục như thế, chiến đấu thêm 10 năm, 20 năm nữa thì e là lúc đó toàn bộ Đông Thấng Thần Châu cũng phải thành bình địa!



“Tiểu tử, ngươi đúng là kỳ tài hiếm gặp! Nhớ khi xưa lúc ta đưa ngươi ra ngoài đã phải tiêu hao hết một nửa. Nhưng cũng nhờ triền đấu với ngươi mà ta dần dần khôi phục lại được hơn 8 phần, thế mà ngươi vẫn có thể đánh ngang tay ngang sức với ta. Xem ra ngươi và Từ Phúc kia xê xích không nhiều, thật đáng tiếc...Đáng tiếc, nếu ngươi chịu đi Đông Hải, sau đó sư phụ của ta chiếm lấy nhục thể của ngươi rồi chúng ta liên thủ lại thì Vu Môn ắt có hy vọng rồi!”



Bạch Khởi vẫn không ngừng công kích nhưng đột nhiên cất lên tiếng than thở đối với Chu Thanh.



Nhân gian giới vốn ling khí không nhiều, trong khe hở của tam giới cũng chẳng có mảy may linh khí năng lượn, cho nên Bạch Khởi không thể khôi phục lại được. Nhưng khi đi tới Tiên giới này, cả hai đều cảm thấy có một cỗ nguyên khí phô thiên cái địa, các loại linh lực như tràn vầy từng chân tơ kẽ tóc của họ, khiến cho Bạch Khởi sinh ra lòng cảm thán.



“Thì ra ngươi thật sự không có hảo tam, muốn ta đi Đông Hải là để cho sư phụ ngươi đoạt xá!” Chu Thanh tâm thần vừa động, liền bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng âm thầm rét lạnh. Nếu lúc ấy mình quả thật đến Đông Hải thì với thực lực lúc bấy giờ của mình, ắt hẳn sẽ dễ dàng bị kẻ mà Bạch Khởi gọi là sư phụ kia đoạt lấy thân thể rồi.



“Người này quả thật có ý chí mãnh liệt, khó trách năm xưa Chân Vũ Đãng Ma đại đế phải bày công thiết kế để vây khốn hắn. Nếu không nhờ ta đã lĩnh ngộ Thiên Ma Thần nguyên linh, đồng thời trong một tháng đánh nhau vừa rồi tiến bộ không ít thì có lẽ đã bị hắn đánh bại từ lâu rồi, đâu có chống cự được đến bây giờ!” Chu Thanh âm thầm kêu khổ: “Sớm biết vậy đã không dẫn hắn tới Tiên giới nồng hậu linh khí này rồi, nhưng Sơn Hà Xã Tác đồ kia quả thật rất khó công phá, nếu để hắn chạy thoát thì hậu hoạn vô cùng!”



Chu Thanh cũng không biết việc dẫn dụ Bạch Khởi tới Tiên giới, giúp hắn khôi phục lại công lực là quyết định chính xác hay sai lầm nữa.



Sau khi vung Thất Bảo Diệu Thụ lên, hóa thành một thanh thất thải trường kiếm mỏng như cánh ve, giao nhau với Sát Thần kiếm của kẻ địch, Chu Thanh mới cao giọng nói: “Ngươi là thượng cổ Vu Môn Đại Vu, ta là Tiên đạo/ Bần đạo và ngươi tồn tại độc lập, đừng mong dùng ngôn ngữ để mê .hoặc lòng ta.. Cho dù công lực của ngươi cao tới đâu thì bần đạo cũng thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, liều chết cũng muốn tiêu diệt tên ma đầu nhà ngươi, không thể để cho ngươi trở thành tai họa cho sinh linh tam giới!”




Những lời lẽ này Chu Thanh cố ý khuếch âm thật to, đại nghĩa lẫm nhiên, truyền ra đến cả vài chục vạn dặm bên ngoài.



“Cái gì? Cổ Đại Vu?”



“Ai là thượng cổ Đại Vu?”



“Là cổ Vu Môn à?”



Mười mấy âm thanh kinh ngạc truyền xuống từ dưới mặt biển, sau đó Lão Ưng, Ba tướng quân, Ngao Nghiễm cùng với một đám yêu vương quanh thân quấn đầy pháp bảo hộ thể từ từ ngoi lên mặt nước. Kế tiếp đó, sóng biển bỗng dưng quay cuồng, một đạo binh lính thủy tộc, trong tay đao thương khí giới sáng ngời, thân hình vạm vỡ uy vũ xuất hiện. Cứ mỗi một ngàn người lại kết thành một cái trận thế, dưới sự chỉ huy của Long thái tử Ngao Thành đã trấn áp được toàn bộ dư ba từ cuộc chiến của hai người tạo ra.



Dù sao đây cũng chỉ là dư ba, cho nên dưới sự liên thủ của hai mươi mấy vạn binh lính thủy tộc, ngưng kết thánh thiên địa linh khí vững như tinh cương thì dư ba cũng phải dừng bước.



Nghe thấy Chu Thanh hét lớn như vậy, Ngao Nghiễm cùng với cả đám yêu vương suýt tí nữa đã cắn rớt đầu lưỡi của mình. Thượng cổ Đại Vu, đối với Tiên đạo mà nói tuyệt đối là một danh từ kinh khủng, là một sự tồn tai mang tính hủy diệt đối với Nhân gian giới bao la rộng lớn.



“Bên dưới là các đạo hữu phương nào, mau đi lên đây trợ giúp bần đạo! Người này là thượng cổ Đại Vu Bạch Khởi, hai nghìn năm trước hắn đã bị Chân Vũ Đãng Ma đại đế phong bế ớ Nhân gian giới. Nhưng nay đã thoát khốn ra ngoài. Bần đạo và hắn triền đấu đã hơn tháng nay trong khe hở của tam giới! Mau mau! Mọi người mau lên đây hỗ trợ ta, nếu không đợi đến khi hắn khôi phục công lực thì đó chính là một thiên đại hào kiếp!”



Chu Thanh đã sớm chú ý nghe ngóng động tĩnh phía dưới mặt biển nên vội vàng hô to lên. Bạch Khởi lúc này hầu như đã hồi phục hoàn toàn thực lực nên lực đạo công kích cũng càng lúc càng lớn. Chu Thanh phải rất cố gắng mớ chống đỡ được nên không dám phân tâm để nhìn xuống mà chỉ dám kêu to lên.



“Trời ơi! Đại Vu Bạch Khởi! Hèn gì vũ mao của ta không thể chịu đựng nổi dù chỉ một đòn!” Lão Ưng kêu lên.



Ngao Nghiễm nhìn thấy bên trên đánh nhau kinh thiên động địa như vậy, lại nghe Chu Thanh kêu gào như thế, nhưng ngược lại lão tỏ ra khá bình tĩnh, trong lòng thầm tính toán. Còn Ba tướng quân khi chứng kiến cảnh trượng trước mắt thì khó mà kiếm nén sự hưng phấn đang dâng cao. Hắn ngửa mặt lên trời gầm to một cái, kim mao trên người bỗng dưng dựng đứng lên, một tầng kim quang phún xuất, có chút tương tự với Kim Thân của Chu Thanh. Thân thể của hắn tiếp tục bành trướng lên, khôi giáp toàn thân không ngừng kêu leng keng. Trong tay hắn chợt xuất hiện một cây đại côn, sau đó lao thẳng vào chiến trường của hai người Chu Thanh và Bạch Khởi.



“Thật không ngờ Đại Vu Bạch Khởi lại xuất thế! Đại Vu đã xuất thế, nhất định muốn cho sinh linh đồ thán! Cao nhân phía trên chưa biết là thần thánh phương nào mà lại có thể cùng Bạch Khởi đánh ngang tay như vậy...Chu vị đạo hữu, chúng ta cũng không cần quan tâm gì tới cái gọi là quy củ nữa, tất cả cùng xông lên bắt lấy Bạch Khởi! Bổn vương sẽ khởi tấu lên Thiên đình, nêu rõ công đức vô lượng của chư vị!” Ngao Nghiễm hô to.



“Nói cũng phải, nếu để cho Bạch Khởi chạy thoát thì tam giới lục đạo sẽ không được yên bình nữa rồi!” Lão Quỷ nói.



Ba tướng quân vận khởi huyền công toàn thân, vận dụng hỏa nhãn kim tinh để quan sát hai người từ xa, rốt cục hắn đã thấy được rõ ràng, hai thân ảnh trước mắt gồm có một người mặc vũ y màu trắng, đầu cột tinh quan, tay cầm một thanh cương kiếm sát khí ngập trời; người còn lại thì mặc pháp bào đỏ thẫm, trên có thêu chim vàng ba chân, trên tay cầm một pháp bảo có bảy màu, thỉnh thoảng pháp bảo này lại biến ảo thành đao, đôi khi thì thành kiếm, cùng bạch y nhân giao chiến quyết liệt. Mặc dù kẻ này đang ở thế hạ phong so với bạch y nhân nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cầm cự.



Hai tay Chu Thanh thỉnh thoảng lại tế xuất đạo thuật, bộc lộ thân phận là người trong Đạo gia để đối phó với chiêu thức của Bạch Khởi quỷ dị khác thường. Một bên thì sát khí thao thiên, một bên thì tiên khí lẫm lẫm thế này, nếu Ba tướng quân còn chưa nhận ra được ai là bạch Khởi thì coi như sống cũng vô dụng rồi!



“Hai người này thật là lợi hại! Ta vốn nghe nói Na Tra rất mạnh, nhưng chưa có dịp giao thủ, mà hai người này còn lợi hại hơn hắn nữa, xem ra dù ta có bị đánh chết cũng xứng đáng!” Ba tướng quân thở dài nói, có điều đối phương càng lợi hại thì hắn càng hưng phấn, đây cũng là một kẻ cuồng chiến bẩm sinh.



“Đạo hữu, ta tới giúp ngài!” Ba tướng quân luân khởi cây đại bổng lao về phía hai người, hùng hổ bổ lên người của Bạch Khởi.




“Muốn chết!?” Bạch Khởi cũng không vội ngăn cản mà chỉ vung kiếm ep1 Chu Thanh lùi lại phía sau, sau đó xông tới mấy bước, tung quyền đánh lên cây đại bổng.



“Dám dùng quyền để đối đầu với đại bổng của ta? Chẳng lẽ kẻ gọi là Đại Vu Bạch Khởi này là một tên điên?” Ba tướng quân cuồng bạo hét lên một tiếng, khiến khí lực tăng lên mười phần. Quyền và bổng giao nhau tạo ra một tiếng nổ lớn. Ba tướng quân bị chấn khiến cho hổ khẩu tê rần, bay ngược ra xa hơn 19 trượng.



“Từ đâu lại xuất hiện một con hầu tử mạnh mẽ thế này?” Bạch Khởi cũng không chịu nổi, khí huyết nhộn nhạo, trong ngực rất khó chịu. Dám dùng tay không để đón binh khí, quả thật hắn quá tự đại rồi, nhất là Ba tướng quân này chính là một con thông bối viên hầu đắc đạo, là loài thượng cổ linh vật, có thể sánh cùng nhật nguyệt, thử hỏi khí lực của nó lớn đến dường nào?



Bạch Khởi vừa sẩy tay, lập tức Chu Thanh liền biến ảo Thất Bảo Diệu Thụ thành trường kiếm bổ xuống lưng hắn. Lại một âm thanh bạo tạc vang lên, vũ y màu trắng của Bạch Khởi đã có một lỗ hổ sâu hơn 2 xích. Trường kiếm kéo tới trên mặt, làm xuất hiện một cái bạch ấn màu trắng thật dài, nhưng không có rách da chảy máu, mà chỉ khiến Bạch Khởi bị đánh văng về phía trước mấy bước, đồng thời phun một ngụm máu đen ra ngoài.



“Cái gì thế này? Thân thể của tên này biến thái đến thế sao?! Nếu bị trung một kiếm này của ta thì cho dù là bách luyện kim cương, vạn năm kim loại cũng bị đánh tan thành phấn vụn! Thế mà hắn lại không bị gì cả?” Chu Thanh đánh nhau chết sống hơn một tháng qua, đây mới là lần đầu tiên đánh trúng được Bạch Khởi, vậy mà kết quả chỉ có như thế nên thật sự không thể nào tin nổi.



Lúc Ba tướng quân bay ngược lại thì cũng là lúc bạch Khởi đang văng về phía sau. Hắn phản ứng cực nhanh, sử ra côn pháp tinh diệu đâm về phía Bạch Khởi. Bạch Khởi biết con hầu tử này lợi hại nên lập tức lách mình né tránh, đợi cho lấy lại nhịp thở thì sẽ đánh tiếp. Nhưng nào ngờ đâu cây gậy của Ba tướng quân này chẳng biết sử dụng diệu pháp gì mà lại chuyển đâm thành chém, bổ về phía đỉnh đầu của Bạch Khởi. Lập tức tiếng kim thiết trầm muộn vang lên, hỏa tinh phún xuất khắp nơi.



“Đầu của tên này làm bằng cái gì thế?” Ba tướng quân không dám chậm trễ, hổ khẩu bị hai lần phản chấn, chỉ thiếu chút nữa là bị rách ra luôn, mới biết đực Bạch Khởi này lợi hại dường nào nên vội lắc mình tránh ra.



Bạch Khởi luân phiên đón nhận những đòn đánh nghiêm trọng, tinh quan trên đầu đã bị côn vừa rồi đánh thành phấn vụn. Mặc dù hắn có tấm thân Đại Vu cừng rắn vô bì nhưng suýt nữa cũng bị đánh ngất xỉu. Nếu đây không phải là Bạch Khởi mà là bất kỳ vị thần tiên nào khác thì có lẽ đã bị đánh đến nát óc, nguyên thần cũng khó thoát.



Chu Thanh vội vàng xông về phía trước, bổ thêm một kiếm. Bạch khởi diên cuồng hét lên, y phục trên người hắn toàn bộ rách tan, trần như nhộng. Hắn hít một ngụm nguyên khí thật sâu, sau đó thân hình chợt nhoáng một cái, bỏ qua Chu Thanh, tung một kiếm về phía Ba tướng quân.



Hầu tử này biết lợi hại, có điều đang lúc cao hứng nên hắn cũng không thèm tránh. Hai người sáp lại, hình thành một trận chiến mới. Chu Thanh cũng đi lên gia nhập. Ba người kết thành một khối quấn lấy nhau. Khi thấy Long Vương, Lão Quỷ và Lão Ưng đã lên tới, Chu Thanh kêu to: “Người này chính là Đại Vu Bạch Khởi! Chư vị đạo hữu mau tới giúp ta trừ đi mối đại họa này?”



Lúc này Bạch Khởi đã vung kiếm chém nát khôi giáp của Ba tướng quân, khiến cho lông tơ màu vàng tung bay tứ tán. Nhưng cũng may Ba tướng quân có kim mao này hộ thể nên không có bị thương tổn gì đến da thịt.



Ngao Nghiễm thấy Bạch Khởi hung mãnh như thế nên vội vã lấy ra một thanh bảo kiếm, Lão Ưng thì cầm một cây thiên phương họa kích, Lão Quỷ cầm như ý song câu, các tu sĩ còn lại cũng tay cầm binh khí lao vào phía trước. Mười mấy người bao trùm lấy Bạch Khởi vây công, không cho hắn thoát.



Thủy quân phía dười chỉ có thể cố gắng liên kết thành trận pháp phòng ngự, ngăn cản dư ba phát ra từ trận chiến của bọn họ để tránh ảnh hưởng tới Long cung.



Bạch Khởi nhìn thấy nhiều người như vậy công kích mình nên lập tức cảm thấy sợ hãi. Sát Thần kiếm của hắn xuất quỷ nhập thần, chỉ đông đánh tây, quyền bay kiếm xuất, toàn thân đều đem ra làm vũ khí, tay, chân, đỉnh đầu...không có chỗ nào là không vận dụng để làm binh khí. Một người có đạo hạnh yếu nhất trong số các tu sĩ bất ngờ bị Bạch Khởi đánh trúng, thân thể liền tan vỡ thành một đống máu thịt bầy nhầy, nhưng cũng may nguyên thần đã luyện hóa thành nguyên anh nên không có dễ chết như vậy. Người này vội vã tế ra pháp bảo hộ thân để bảo hộ, sau đó quát lớn một tiếng rồi cuông cuồng bay về phía tây phương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.