“Nói bậy! Công lực của ngươi đã sớm bước vào cảnh giới Hóa Thần kì, cái gì mà tu đạo sĩ trẻ tuổi, hắn là đối thủ của ngươi sao hả?” Thanh niên nam tử kia nổi giận đùng đùng, lại sắp bắn ra sát khí trừng trị Thiên Huyền Huyết Ma. Truyện "Phật Đạo "
“Lão tổ, tên tu đạo sĩ kia tuy công lực không cao, nhưng đã luyện được nguyên thần thứ hai, chỉ kém con có chút đỉnh, nhất là hắn biết sử dụng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, con và các thuộc hạ đều bị hắn vây khốn trong trận pháp nên mới để hắn trốn thoát đó ạ!” Thiên Huyền Huyết Ma nói như súng liên thanh, sợ thanh niên nam tử kia tức giận ra tay tàn sát.
“Ngươi nói cái gì? Nguyên thần thứ hai? Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận?” Thanh niên nam tử kia nhăn mặt, nheo mắt suy nghĩ một hồi, đôi mắt bắn ra hai đạo huyết quang nhìn trừng trừng vào Thiên Huyền Huyết Ma, nói: “Nếu quả thật là Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, dù công lực của ngươi có mạnh gấp trăm lần cũng tan tành xác pháo, tại sao ngươi lại chạy thoát được về đây hả?” Giọng nói tuy hiền hòa nhưng Thiên Huyền Huyết Ma biết mình mà trả lời không rõ ràng sẽ bị Lão tổ đánh cho hồn xiêu phách tán, biến trở về một vũng máu nhơ nhuốc. Truyện "Phật Đạo "
Thiên Huyền Huyết Ma không biết bằng cách nào lập tức moi ra mười hai cây lệnh kỳ làm bằng gang thép dài hơn thước: “Lão tổ, tên tu đạo sĩ trẻ tuổi kia hình như không phát huy được uy lực của đại trận nên chỉ nhốt được thuộc hạ một lúc, đây chính là pháp khí bố trận của hắn mà thuộc hạ phát hiện được khi thoát ra ngoài.”
Thanh niên nam tử thu luồng huyết quang bắn ra từ đôi mắt lại, ngay cả mười hai cây lệnh kỳ đều bị cuốn theo, nắm lệnh kỳ trong tay quan sát tỉ mỉ phù lục cổ quái thêu đầy trên mặt cờ bằng tơ tằm, cảm thán thốt lên: “Không sai, chính là Đô Thiên Thần Sát đại trận, nếu như năm xưa Lão tổ ta biết được trận pháp này, sao lại bị Lưỡng Nghi Vi Trần trận của lão già Trường Mi kia vây khốn chứ? Đáng tiếc thật! Có pháp khí không có cách bố trận cũng vô dụng, nguyên thần thứ hai còn đỡ, trận pháp này dù chỉ phát huy một phần uy lực cũng không phải thứ như ngươi đối phó nổi đâu! Tiếc quá! Đây chỉ là pháp khí chế tạo tức thời, uy lực một phần vạn còn chưa phát huy được, nếu dùng mười hai thanh Thiên Ma Minh Vương Phiên do mười vạn âm hồn chế tạo thành bố trận, cho dù là Lão tổ ta hồi phục công lực mạnh nhất năm xưa, e cũng phải ngậm đắng nuốt cay với nó.”
Thiên Huyền Huyết Ma thấy Lão tổ không nổi giận nữa, thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám lên tiếng, cứ thế im lặng theo dõi Lão tổ xem xét những cây lệnh kỳ.
“Số một, lần này coi như có lí do chính đáng, ta không trừng phạt ngươi cái tội không đem về Câu Trần Thiên Thư nữa. Hừ! Đô Thiên Thần Sát đại trận từ khi Dư Hóa chết đã thất truyền rồi mà, thật không ngờ giờ lại xuất hiện trở lại, ta phải đích thân đi tìm tên tu đạo sĩ trẻ tuổi kia, Câu Trần Thiên Thư nhất định đang nằm trong tay hắn.” Thanh niên nam tử âm u rít lên.
“Lão tổ, công lực của người phục hồi rồi đó ạ, có thể rời khỏi hòn đảo này rồi sao?” Thiên Huyền Huyết Ma vội hỏi.
“Lão tổ ta năm xưa bị Tử Thanh song kiếm của lão già Trường Mi đánh trọng thương, lão tưởng đã giết được ta, nhưng lão không ngờ ta có tấm thân vô hình, thần niệm của ta đã trốn thoát, đến đây nhờ vào tử khí nồng hậu khôi phục cơ thể. Tiếc rằng đòn đánh năm xưa đã đánh tan Ngưng Huyết Nguyên Châu của ta, cả ngàn năm qua ta mới hồi phục được một nửa, cách đây không lâu mới có thể thoát khỏi sự ràng buộc với tử khí âm hồn dưới đất, ngươi do ta tạo ra, năm xưa ta đã dùng máu tươi làm vật dẫn, ngưng tụ mấy ngàn hồn phách và tử khí mới tạo ra ba đứa ngươi, tiếc rằng chỉ có mình ngươi có ý thức. Ngươi đã hoạt động ở trung nguyên khá lâu, nói thử cho ta xem hiện nay ở trung nguyên có nhân vật lợi hại nào không? Ta tuy ẩn cư ở đây nhưng biến hóa bên ngoài vẫn phải biết.” Thanh niên nam tử thở dài một tiếng, hình như hiền hòa hơn rất nhiều.
“Ơn ban cho mạng sống của Lão tổ, thuộc hạ luôn ghi nhớ trong lòng, hiện nay trung nguyên không còn mang tên đó nữa rồi ạ, giờ người ta gọi là Trung Quốc. Mấy năm nay thay đổi thần tốc, đúng là khó mà tưởng tượng, thuộc hạ nhất thời cũng không nói rõ được, may mắn là Lão tổ giờ đã có thể ra ngoài hoạt động, người cứ đích thân đi xem thử là biết thôi. Đạo pháp trung nguyên suy tàn, còn chưa có nhân vật đạt cảnh giới Phản Hư xuất hiện, những nhân vật lợi hại nhất chỉ là mấy lão già Hóa Thần hậu kì của Côn Lôn, Thục Sơn, Mao Sơn, Long Hổ Sơn, so với Lão tổ còn kém rất xa. Nhưng bọn hòa thượng ở Tây Tạng hình như khá bí ẩn, có một lần con đi thám thính sém chút đã bị một tên lạt ma của Bố Đạt La cung giết chết đấy ạ!” Thiên Huyền Huyết Ma vẫn còn tỏ vẻ sợ hãi, cung kính trả lời.
“Lũ hòa thượng đó không cần quan tâm, chúng có cao thủ giấu mặt không có gì lạ cả, yêu tộc chúng ta có nhân vật nào lợi hại xuất hiện không?” Thanh niên nam tử hỏi tiếp.
“Yêu tộc thì thuộc hạ không phát hiện được nhân vật lợi hại nào hết ạ, công lực cao nhất cũng chỉ đạt Hóa Thần trung kì, so với thuộc hạ còn kém một chút, yêu tộc bây giờ có thể nói là có lực lượng mỏng nhất từ trước đến nay, nhưng thuộc hạ thấy có một điều kì lạ, với thực lực của các môn phái Đạo gia hiện nay ở Trung Quốc, nếu liên kết các cao thủ, hoàn toàn có thể tận diệt yêu tộc chúng ta, nhưng lại không thấy họ hành động, ngược lại thái độ còn nhân nhượng hơn trước nhiều, thuộc hạ bất tài không điều tra được nguyên nhân, xin Lão tổ tha tội!” Thiên Huyền Huyết Ma không dám giấu giếm, bẩm báo hết thông tin thu lượm được.
“Ờ! Nghe ngươi nói vậy ta cũng cảm thấy kì lạ, ta phải đi trung nguyên… À, Trung Quốc xem thử mới được, tiện thể cướp lấy Câu Trần Thiên Thư của tên tu đạo sĩ trẻ tuổi kia. Khí khí! Truyền nhân của Đô Thiên Thần Sát đại trận, để ta đối mặt với hắn! Ngươi cứ ở lại trấn giữ hòn đảo này cho ta!”
Thanh niên nam tử nói xong, ném ra một miếng thẻ ngọc, toàn thân chớp một cái đã biến mất, âm thanh văng vẳng trong tai Thiên Huyền Huyết Ma: “Đây là Ngưng Huyết thần công của ta, ngươi hãy siêng năng tu luyện, đợi khi ta đi khỏi thì khởi động Huyết Hà đại trận, không được xung đột với đám tán tu đó, trong bọn chúng có cao thủ lợi hại đấy! Coi sóc tốt cho số hai và số ba, đợi Lão tổ ta trở về!”
Thiên Huyền Huyết Ma mừng rơn, vội nhặt lấy thẻ ngọc, quỳ xuống dập đầu lia lịa: “Cung tiễn Lão tổ!”
Chu Thanh đang ngự kiếm bay lượn trên không trung, sờ tay vào tấm lệnh bài Hư Kiếm Không đã cho, trong lòng phân vân, nên đi Thục Sơn trước hay đi chỗ Lăng Phi trước nhỉ?
Từ sau cái đêm đó trở về nhà, Chu Thanh dặn dò Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi phải siêng năng tu luyện, lại dùng mấy trận pháp lợi hại bố trí trong biệt thự, dùng đúng câu nói của Chu Thanh, cho dù là cao thủ Hóa Thần, nếu không đến cùng lúc ba bốn người, tuyệt đối là có vào không có ra, trận pháp này do Chu Thanh tham khảo Đô Thiên Thần Sát đại trận tham ngộ ra, tất nhiên ẩn chứa uy lực kinh hồn.
Ách xì! Chu Thanh hắt hơi một cái, toàn thân rùng mình, sém chút rơi từ trên cao xuống. Chu Thanh hoảng hồn, nhanh chóng tiếp đất, dán vài đạo bùa lên người. Quái lạ! Sao vô duyên vô cớ lại hắt hơi thế này, còn lạnh run người nữa chứ, chẳng lẽ có chuyện gì bất lợi với mình sắp xảy ra? Tại sao có một cảm giác nguy hiểm chực chờ mãnh liệt đến thế? Trốn đi cái đã, Chu Thanh đã quyết định xong.
Chu Thanh nhanh chóng lách người trốn vào phía sau một gốc cây to, phát động Ất Mộc linh phù, Mậu Thổ linh phù, đem kết hợp linh khí hệ mộc của cây cối và nguyên lực hệ thổ trên mặt đất lại với nhau ẩn mình trong đó.
Vừa mới ẩn thân xong, một thanh niên nam tử mặc đạo bào vàng óng ả xuất hiện trên không trung nơi Chu Thanh vừa ngừng lại, chính là vị Lão tổ mà Thiên Huyền Huyết Ma vừa cung kính quỳ lạy.
Thanh niên nam tử kia cầm trên tay một cây lệnh kỳ, lẩm bẩm: “Quái lạ, rõ ràng là ta cảm nhận được khí tức của hắn trong vòng mười dặm mà, tại sao lại đột ngột biến mất rồi, chẳng lẽ công lực của Lão tổ ta suy giảm trầm trọng, môn pháp thuật Độn Thiên Nhập Địa, Thần Du Bát Cực của ta đã có vấn đề?”