Phật Hệ Thượng Vị Hằng Ngày

Chương 6: Mộng



Luôn chờ mãi hồi âm của Ứng Dung, hy vọng cuối cùng của Nguyễn Dương cũng dập tắt. Cậu lấy ra danh thiếp của mình chuẩn bị vứt bỏ, dù sao cũng không dùng nữa.

Tấm danh thiếp này thật ra cũng có một đoạn hồi ức ngắn, khi mà bản thân có được tấm danh thiếp này trong lòng đều tràn ngập mong đợi, tưởng rằng sau này mình cũng có thể phát danh thiếp này ra ngoài, liền nhận thấy lúc đó bản thân rất có thể nở mặt mày. 

Nhưng sau đó lại biết, ở giới giải trí, giữa hai bên khi giao lưu người đưa ra danh thiếp là người yếu thế nhất…… Cũng phải thôi,cậu cũng chưa bao giờ thấy minh tinh nào lại là người đưa danh thiếp ra hết. 

Cuối cùng nhìn thoáng qua chính mình lúc đó, ngây ngô, còn có chút trẻ trung, so với mình hiện tại thì trẻ thơ hơn nhiều, kiểu tóc lúc đó cũng xấu hơn.

Từ từ, ánh mắt cậu dừng lại ở chỗ số liên hệ, một dãy số trông mờ đi nhưng vẫn nhìn ra được.

Này, số này không phải là số đi động của cậu ở hai năm trước sao!

Hồi trước cậu làm mất điện thoại nên đổi số di động khác luôn, cho nên nói, Ứng Dung không có liên hệ cậu, rất có thể là số di động không đúng!

Giống như một sét đánh, nháy mắt đem Nguyễn Dương đánh đến thần hồn tiêu diệt! Loảng xoảng……!

Cậu đấm ngược dậm chân, cơ hội tốt vậy! Nếu Ứng Dung gọi cho mình sau đó phát hiện số không tồn tại.

———— một tiểu diễn viên dám đưa cho ta số không đúng? Đưa vào sổ đen ngay!

Nguyễn Dương hấp hối từ trên giường ngồi dậy.

Xong rồi…… Xong rồi……

Chính mình thật vất vả có cơ hội tốt vậy mà cậu lại làm mất nó. Cậu hiện tại trở lại trường quay thử thời vậy, có hay không gặp gỡ lại……?

Có lẽ còn có thể gặp được bọn họ đang tụ tập vây xem? Trác Phong có lẽ đang xem nam sủng tiếp theo…… Từ từ, vì cái gì sẽ gặp anh ta, rõ ràng đến gặp Ứng Dung mà.

A a……!

Nguyễn Dương tháo tai nghe xuống, nằm ở trên giường, hình dáng thẫn thờ……

Tính tính.

Chấp nhận vận mệnh vậy, đồng chí nguyễn Dương. Nguyễn Dương nhắm mắt lại, lại không thể ngủ được.

……

Ba ngày sau, Nguyễn Dương đi tới văn phòng thiết kế thời trang.

Trang phục lần trước chỉ một nửa thôi, thời trang lần này cũng giống lần trước. Thêm một bộ khác nữa, đầm liền kiểu váy ngắn hình chữ Y, trước ngực có ren kiểu cuộn sóng, thêm chiếc mũ Beret, trong tay cầm ví hình vỏ sò.

Cậu phụ trách hai bộ này. Kích cỡ vừa với cậu, hơn nữa Cố Khôn rất thích hợp với cậu: “đồng chí Tiểu Dương, ngày mai tôi mời nhiều người nổi tiếng, nhớ biểu hiển tốt nha!”

Vốn dĩ từ đầu Cố Khôn yêu cầu phải cạo lông chân, kết quả khi Nguyễn Dương nhấc váy lên, mặt trên bóng loáng trơn mịn, trên đùi không thể thấy một cọng lông chân nào hết, làn da hồng hào chỉ có một chút lông tơ.

Thay đồ và trang điểm xong xui, tiếp theo chính là tập diễn.

Cùng với các người mẫu khác tập trung tại sân tập, người phụ trách chia thứ tự sẽ đi catwalk cho mỗi người, tiếp đó tập quen mấy lần.

Là người mẫu, yêu cầu đi catwalk, có vài điều cần nhớ: chỗ lên sân khấu, nơi sẽ xuống sân khấu, lộ tuyến sẽ đi, người mẫu nào phía trước phía sau mình? Những người đó phân biệt sẽ mặc trang phục nào.

Nguyễn Dương không tốn nhiều thời gian nhớ những thứ đó, cậu từng vì một nhân vật nhỏ thôi mà đã đem kịch bản trên dưới xem hiểu kỹ càng.

Chính thức tập diễn, đi phía trước sau cậu đều là nữ người mẫu.

Bọn họ tách ra đi là một nam một nữ liên tiếp.

Đứng phía trước là một người 1m75 thuộc loại hình ngự tỷ, phía sau thì loại hình lạnh lùng ngạo mạn, trang điểm xong thì tỏa ra hai loại khí chất này.

Kỳ thật này hai cái nữ người mẫu này trước khi lên diễn, là loại hình bà tám lảm nhảm.

Bọn họ bất đồng giới tính, không có cạnh tranh, cho nên khi nói chuyện tương đối thả lỏng không kiêng dè.

Trương Mộng Kỳ: “Hắc, Nguyễn Dương, lát nữa cậu đừng có dẫm lên váy tôi đó.” Cô ấy mặc chiếc váy đuôi cá dài xòe.

Nguyễn Dương cười: “Ách, tôi không dẫm lên chính mình là may rồi.”

Dịch Dao: “Phốc.” 

Lúc tiếng nhạc biểu diễn chính thức vang lên, Nguyễn Dương nghe thấy quen tai, cố lắng nghe, hình như là ca khúc mà mấy ngày trước mình từng nghe thì phải?

Nghe nói là gần đây mỗi show thời trang đều sẽ mời ca sĩ tới làm khách mời hỗ trợ diễn, chẳng lẽ là……

Trương Mộng Kỳ: “Lần này ca sĩ hát hỗ trợ diễn là Hồ Nghiêu đó, các cô biết chưa?”

Dịch Dao: “Biết rồi, đệ nhất thanh âm. Tôi cực kỳ thích anh ta ấy. Nguyễn Dương cậu có biết anh ấy không?”

Nguyễn Dương: “Ân!” cậu không chỉ biết mà còn gặp qua luôn rồi!

Là Hồ Nghiêu, cậu có thể xác định chính là người mà ở Thịnh Đình đã giúp cậu kéo Trác Phong ra.

Bọn họ hẳn là người quen, như vậy cũng chính là một trong những lão đại rồi.

Nguyễn Dương chỉ thấy qua hình chụp của Hồ Nghiêu, còn ngày đó lực chú ý đều đặt lên Trác Phong, ngày hôm sau còn không có đeo lens, khi lên bờ cũng ở khá xa, cho nên cậu hoàn toàn không nhận ra anh ta.

Chỉ có thể nói một điều là lực tồn tại của Trác Phong quá cường rồi.

Nói tóm lại, ngày đó cậu thật sự bị tất cả lão đại vây quanh xem———— cảnh nóng.

Che mặt……

Thực hiển nhiên, trong tư tưởng của Nguyễn Dương cậu đã đem nhận thức của những người ngày đó vậy xem tăng lên một cấp bậc.

Ca khúc là nhạc jazz trầm lắng, chất giọng gợi cảm của Hồ Nghiêu tràn ngập toàn bộ hội trường biểu diễn.

Cố Khôn: “Phong cách lần này là ưu nhã, tiết tấu chậm rãi, khi các ngươi bước đi tốc độ phải chậm, trên mặt không cần ý cười, thoạt nhìn lạnh nhạt một chút.”

“Nữ thì trông có vẻ cao lãnh chút, còn nam thì nhìn như…… Ân…… Tính lạnh nhạt.”

Tính lạnh nhạt……trong đầu Nguyễn Dương lập tức xuất hiện bộ dáng tỉnh rượu của Trác Phong.

“Tính lạnh nhạt như ai nhỉ?” Cố Khôn sờ sờ cằm: “Như của chúng ta Trác ảnh đế.”

“Phốc.” Nguyễn Dương trực tiếp cười ra tiếng, ngồi trong một đống người mẫu dễ dàng nhìn thấy được.

Cố Khôn cũng cười: “Nguyễn Dương, xem ra cậu hiểu thì phải cậu tới làm mẫu một chút ”.

Nguyễn Dương: “……”

Cậu bị chọn đi tới, Cố Khôn lộ hàm răng trắng: “Cậu tới làm một lần tính lạnh nhạt đi”

Nguyễn Dương:……

Nguyễn Dương ở trong lòng tự hỏi chút, rất nhanh tìm ra được điểm mấu chốt.

Vì thế trong lòng cậu nghĩ tới mặt của Trác Phong…… mặt Trác Phong.

Sửa sang lại quần áo, nhắm mắt lại, cậu đem mình đặt ở vị trí của Trác Phong, hơn nữa cố nhớ thanh âm của đối phương……

Không đúng, không thể nghĩ đến cái này, nghĩ như vậy sao cấm dục được?

Khụ.

Nguyễn Dương gật gật đầu: “Tôi có cảm giác rồi.”

Cố Khôn cười nói: “Tốt.”

Nguyễn Dương cúi đầu đi lên, trong nháy mắt ngẩng đầu lên sân khấu, vốn là biểu tình thuộc loại thoải mái thanh tân lập tức biến thành lạnh nhạt đến gắt gao.

Kết quả bắt chước cũng rất giống, hoàn toàn là kiểu thiếu niên lạnh đạm, trong ánh mắt lộ ra sự biếng nhác, khóe môi nở nụ cười lạnh như có như không.

Nguyễn Dương ở trong lòng cố gắng banh đến gắt gao!

Vì thế cậu liền hù đến Cố Khôn.

“Không tồi, rất có dáng vẻ!” Cố Khôn vỗ vỗ tay, khen ngợi: “Thấy không, cứ như vậy, không làm sai quá là được, kiểu như có người đêm nay hẹn cậu làm tình, cậu không có hứng thú hơn nữa còn tỏ vẻ khinh thường”

Nguyễn Dương:……

Hơn mười người mẫu cùng cười vang lên.

Học cậu, mấy người mẫu nam cũng học theo cậu, banh mặt ra, dáng vẻ làm cũng rất tốt.

Cố Khôn: “Các cậu trở về đi xem tư liệu về Trác Phong, nếu thật sự học không được, thì dáng vẻ chỉ cần cao lãnh chút là được”.

Nguyễn Dương không những là người mẫu, cậu còn là diễn viên, cho nên biểu diễn so với người khác tốt hơn nhiều, chẳng qua ở sự chuyên nghiệp không giỏi.

Tập diễn hơn mười lần, rốt cuộc đi được rất trôi chảy, may mắn bọn họ không cần mặc giày cao gót, nếu không không phải tập mấy ngày mới luyện được đâu.

Bọn cậu lên sân khấu chỉ cần chân trần là được.

Liên tục tập diễn nhiều lần, vấn đề lớn không có, vấn đề nhỏ cũng không xuất hiện ở Nguyễn Dương bên này, cuối cùng có thể thở ra nhẹ nhõm.

Vấn đề của cậu thì chỉ có ở lúc thay đồ biểu diễn, váy cậu thực không biết mặc.

Cho nên khi ở phòng thay đồ, cậu mặc rồi cởi rất nhiều lần.

Cố Khôn nhìn lần tập diễn cuối cùng, tương đối vừa lòng, gật gật đầu, anh lấy điện thoại ra rồi đi ra ngoài.

Nữ trợ lý theo ở phía sau báo cáo với anh: “Khôn ca, chúng ta có cần an bài phía trước chỗ ngồi mấy người vị trí không?”

Cố Khôn: “Muốn muốn, không làm thì tôi không cần lăn lộn ở đây rồi.” Anh cùng nữ trợ lý cười haha.

Trong tay cầm vài tấm thiệp mời vip, ở show thời trang muốn nổi trội nhiều khi còn nằm ở đội hình khách mời nữa, anh viết nét chữ rất xinh đẹp như phác thảo, ở mặt trên viết lên: Trác Phong. 

Nữ trợ lý: “Trác ảnh đế sẽ đến sao?”

Cố Khôn cười mang theo một vẻ giảo hoạt, thoạt nhìn tà khí: “Anh ta sẽ đến”.

……

Về đến nhà, Nguyễn Dương nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, cũng không có nhận vài show diễn thời trang.

Chơi trò chơi, trạng thái đều không có tinh thần.

Nhìn một tập phim truyền hình, cậu tìm đến phim truyền hình mà mình lưu lại rất lâu.

Vặn nhỏ âm thanh, cũng không biết vì cái gì, xem không vào.

Lúc xem cậu luôn suy nghĩ, nghĩ buổi tối hôm mà cậu đi tìm Trần Dịch, nghĩ tới ngày đó chính mình bị ôm eo……

Nghĩ đến khi lỗ tai lại nóng lên.

Thanh niên hơn hai mươi nghĩ đến cái này thì cũng rất bình thường đi.

Nguyễn Dương một chút tâm lý gánh nặng đều không có, về sau cũng không hẵn lại được gặp Trác Phong, vì thế ở trong lòng cậu trực tiếp đem Trác Phong làm nam thần để tự sướng……

Nghĩ như vậy, trong đầu liền xuất hiện bộ dáng của Trác Phong, sườn mặt, chính mặt, hầu kết, cùng cách nói chuyện của anh, ánh mắt khi nói kết thúc đóng máy, khen kỹ thuật diễn không tồi của cậu……

Nhắm mắt lại, vươn tay từ trong trăn đến khăn giấy đầu giường.

Thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cảm giác buồn ngủ xuất hiện.

Vốn tưởng rằng sẽ ngủ sâu.

Nhưng không có, Nguyễn Dương ngủ không yên giấc, cậu nằm mơ.

Cậu nằm mơ bị một sinh vật như rắn quấn chặt, như trong phim kinh dị.

Đó hình như là con rắn màu đỏ, nhưng cậu không xác định đó có phải là con rắn không.

Lạnh lẽo trơn trượt, phía trên là vảy cứng rắn, không thấy rõ đầu rắn……

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, cuối cùng trong nháy mắt, còn rắn này từ từ biến hình thành người..?

Cậu sợ hãi, không phải sợ hãi kiểu kinh dị, mà sợ hãi khi không biết đó là cái gì, còn ẩn ẩn vẻ khẩn trương kèm sự hưng phấn.

Sau đó cảm giác từ từ chuyển sang một loại cảm giác khác, loại cảm giác xuất hiện một cách khó hiểu, nhưng phát triển mạnh mẽ vô cùng, thế nên cậu chưa kịp phản ứng thì lại đến……

Buổi sáng tỉnh lại, Nguyễn Dương trốn bạn cùng phòng, lặng lẽ ở trong phòng vệ sinh giặt quần lót.

Cậu đổ lỗi cho bản thân là độc thân nhiều năm, cũng không thường dùng năm ngón tay giải quyết, hơn nữa xem nhẹ trong mơ cái kia kỳ kỳ quái quái sinh vật, cuối cùng còn tưởng vật kia biến người làm chi? Sau đó tỉnh giấc cũng như mọi khi không nhớ mơ gì, cuối cùng giấc mơ cậu cũng chẳng nhớ gì hết.

Cổ cổ quái quái.

Bất quá chỉ là mơ, cái này bình thường, cậu cũng không để ý.

Bất quá cậu trước khi ngủ cũng đã ấy ấy, vậy mà ở trong mộng còn……

Cậu dùng sức xoa quần lót.

Chẳng lẽ là nghẹn lâu quá rồi?

Không phải, chính là quân địch quá giảo hoạt mới đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.