Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 108: Xoá bỏ hận thù




Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn chén rượu trong tay một cái, uống chén rượu này, là thua, không uống, cũng là thua, một bước này của Mộ Dung Yên, quả nhiên là đi cũng đủ tuyệt diệu.
Chỉ thấy nàng hé miệng cười cười, nâng tay đánh rơi chén rượu xuống đất, cười nói: "Mộ Dung Yên, ngươi kính bổn cung một chén rượu nặng như thế này, bổn cung cũng không dám tùy tiện mà uống, chỉ có thể đem chén rượu này tạm thời kính ông trời, để ông trời phân định rốt cuộc là ngươi thắng, hay là bổn cung thắng?"
"Ha ha." Mộ Dung Yên cười cười, tự châm cho mình một chén rượu, nâng chén nói, "Thanh Hà cam bái hạ phong*, kính mẫu phi một chén thanh rượu."
(*Chịu thua tâm phục khẩu phục)
Châm rượu cho Dương Lan Thanh, nàng có thể không uống, vậy tự châm rượu cho bản thân, nàng cũng không có ly do gì để ngăn cản chính mình uống đi? Chỉ cần uống xong chén rượu này, danh phận tức bà* này, liền xem như là được định rồi.
(*Mẹ chồng)
Khóe miệng Dương Lan Thanh mang theo mỉm cười, lại cười đến có vài phần miễn cưỡng, hôm nay từng bước trên ván cờ này, quả thật nàng vẫn là thua một bước này, chỉ có thể để Mộ Dung Yên đem rượu uống cạn.
Mộ Dung Yên vì uống thanh rượu, mượn cớ có cảm giác men sau dâng lên, thân thể không khoẻ, cáo biệt Dương Lan Thanh.
Dương Lan Thanh nhìn bóng dáng Mộ Dung Yên rời đi, đột nhiên lẩm bẩm nói: "Mộ Dung Yên, con đường sau này của Trừng nhi còn dài, có những nơi ta để tâm không đến, chỉ có thể dựa vào ngươi."
Nói xong, Dương Lan gượng gạo mỉm cười nhìn nhìn vài giọt rượu vửa rồi còn sót lại trong chén, cầm chén rượu lên, ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn...
Cùng lúc đó, Trừng nhi đi tới cung điện Tư Mã Yên cùng Trương Linh Tố đang nghỉ ngơi, gõ cửa, nói: "Tiểu cô cô, là ta, Trừng nhi."
Tư Mã Yên đứng dậy mở cửa điện, giờ khắc này đôi mắt hồng hồng, nhìn thấy Trừng nhi có vài phần chgua xót.
"Tiểu cô cô, nàng..." Trừng nhi liếc mắt nhìn về phía Trương Linh Tố đang nghỉ ngơi trên giường một cái, nói, "Có phải xày ra chuyện gì hay không?"
Tư Mã Yên gượng cười cười, nói: "Có lẽ có, có lẽ không có, nay là chuyện trọng yếu nhất, cũng không phải là việc này, mà là..."
"Trương Linh Tố phải chết." Trừng nhi bình tĩnh nói ra khiến cho Tư Mã Yên cả kinh.
"Ngươi vẫn là không chịu tha thứ cho nàng?" Tư Mã Yên vội vàng chắn trước người Trừng nhi, nhịn không được nói, "Nếu như không phải Tố Tố, ở ngoại thành Trường An, chỉ sợ ngươi không phải chết dưới mũi tên của phản quân, chính là chết dưới mũi tên bắn lén của tên súc sinh kia!"
Trừng nhi kinh ngạc vô cùng mà nhìn Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, lời nói của ngươi là có ý gì?"
"Là có ý gì, cũng không trọng yếu." Thanh âm lạnh như băng của Trương Linh Tố vang lên, chỉ thấy nàng khoác một chiếc áo đơn đi tới, ngửa đầu nhìn Trừng nhi, nhíu mày, "Nợ ngươi, ta còn chưa rõ ràng, cho nên lại càng không muốn làm liên lụy đến ngươi thêm lần nữa, chỉ có ta chết rồi, Thái tử đệ đệ kia của ngươi mới không tiếp tục truy cứu nữa."
"Nhưng mà tiểu cô cô sẽ khổ sở." Trừng nhi lạnh lùng chống lại đôi mắt của nàng, quay đầu đỡ lấy hai vai của Tư Mã Yên, hỏi, "Tiểu cô cô, rốt cuộc sao lại như vậy?"
Tư Mã Yên gật gật đầu, đem chuyện xảy ra ở ngoại thành Trường An, toàn bộ đều nói cho Trừng nhi, "Tư Mã Thương Lang chính là súc sinh, hắn dám bắn ngươi lần đầu tiên, liền dám lại ám toán ngươi lần thứ hai, hôm nay có thể bất kính với ta, ngày sau nhất định có thể bất hiếu với ca ca!"
Trừng nhi trái lại nhẹ nhàng mà cười cười, dường như là thở phào nhẹ nhõm.
Tư Mã Yên nhìn không thấu tâm tư của Trừng nhi, nhịn không được hỏi: "Trừng nhi, ngươi thế nhưng không tức giận không sợ hãi sao?"
"Cũng là súc sinh, sao lại phải tức giận hay sợ hãi vì hắn?" Trừng nhi nói xong, bình tĩnh nhìn gương mặt kinh ngạc của Trương Linh Tố, "Còn sống, không dễ dàng, cho nên, chết rồi, coi như là một loại giải thoát. Từ trước đến nay Thục phi Đại Tần luôn thông minh, hẳn là biết ý tứ của ta."
Trương Linh Tố lại không thể tin được mà lắc lắc đầu, "Ngươi thật sự...Thật sự..."
"Nếu ta cho ngươi một cơ hội để trả thù, ngươi có nguyện ý chết một lần không?" Trừng nhi nói xong, mỉm cười nhìn thoáng qua Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô ngày thường tâm trí vô song, nếu như bình tĩnh nghĩ lại, liền biết, nếu như nàng đã chết, cục diện bế tắc này mới có cơ hội đánh vỡ."
Tư Mã Yên cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Trừng nhi, giật mình nói: "Trừng nhi, ngươi thật sự tha thứ cho Tố Tố?"
"Tuy rằng nàng bắn ta nhiều tên như vậy, đã trải lại ta hai mũi tên, cũng coi như thật tình hối cải." Trừng nhi lại nhìn Trương Linh Tố, "Biết ngươi bị hắn trêu đùa như vậy, vô luận như thế nào ta cũng hận người không nổi nữa."
"Trương Linh Tố vốn là người không biết xấu hổ, không cần điện hạ thương hại." Trương Linh Tố đứng thẳng thân mình, thanh âm lại mang theo vài phần run run.
Trừng nhi lắc lắc đầu, nói: "Cũng không phải là thương hại, mà là kính trọng." Nói xong, Trừng nhi một tay nắm lấy tay Tư Mã Yên, một tay nắm lấy tay Trương Linh Tố, đem bàn tay của hai người áp vào nhau, trầm giọng nói, "Ngươi cứu ta mấy lần, cũng không thể bù đặp lại chuyện ta từng bị thương, những ân ân oán oán đó, cuồi cùng không cần đan xen vào nhau nữa. Tiểu cô cô là thân nhân của ta, ta không đành lòng để nàng khổ sở một phần, càng luyến tiếc để nàng tổn thương một phần. Chính là, chung quy là ta phàm nhân, không có ba đầu sáu tay, hôm nay nếu không có ngươi, chỉ sợ tiểu cô cô đã phải chịu ủy khuất." Nói xong, Trừng nhi khẳng định mà gật đầu một cái thật mạnh với Trương Linh Tố, "Ngươi liều lĩnh cứu tiểu cô cô, là đại nghĩa khiến cho hôm nay trong lòng ta kình trọng ngươi. Cho nên, nếu như ngươi muốn đền lại chuyện lúc trước muồn lấy tính mạng của ta, bắt đầu từ hôm nay, hảo hảo chiếu cố tiểu cô cô, nếu đều là..." Trừng nhi cười cười với Tư Mã Yên nay đã ướt đỏ đôi mắt, cố ý nhấn mạnh ba chữ phía sau, "Người một nhà, chúng ta càng nên buông bò một ít chấp niệm."
"Trừng nhi..." Tư Mã Yên nghẹn ngào khó nói.
Trương Linh Tố nhướng mày, mang nước mắt nói: "Ngươi không sợ có một ngày, ta lại cho ngươi một đa saoo?"
Trừng nhi cau mày nói: "Ngươi cứ thử xem!"
"Các ngươi!" Tư Mã Yên rút tay ra, hung hăng nhéo một cái trên mu bàn tay của hai người, nhíu mi nói, "Các ngươi là muốn lấy mạng của ta sao?"
Trừng nhi cùng Trương Linh Tố trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái, đau đến hít vào một hơi.
Nhìn hai người bọn họ cười khổ, Tư Mã Yên nâng tay xoa xoa hốc mắt, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm,"Trừng nhi, biết ngươi không oán trách Tố Tố là tốt rồi, sau này ta cam đoan, Tố Tố tuyệt đối sẽ không lại thương tổn ngươi một phần!"
Trừng nhi nghiêm mặt nói: "Lời nói của tiểu cô cô, ta tin, chính là, cho dù ta tha thứ nàng, nhưng mà có một việc, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!"
"Chuyện gì?" Tư Mã Yên không khỏi hỏi lại.
Trừng nhi khó xử nhìn nhìn Trương Linh Tố, nói: "Ta có chết cũng sẽ không gọi nàng là tiểu cô cô!"
Trương Linh Tố nhịn không được bật cười, nhìn thoáng qua Tư Mã Yên, mây đen tích tụ trong lòng, tựa hồ đã tan đi một ít, chỉ là có chút chuyện, đã từng xảy ra, không có nghĩa là cười một cái, liền có thể quên được.
Tư Mã Yên bất đắc dĩ cười cười, nói: "Luận bối phận, quả thật nên như vậy..."
"Việc này đến sau hãy nói!" Trừng nhi vội vàng cắt ngang lời nói của Tư Mã Yên, nhìu chặt mày nói, "Giờ khắc này điều quan trọng nhất là vượt qua một cửa này."
Tư Mã Yên gật gật đầu, trầm tư một lát, nói: "Làm cho Tố Tố chết đi không khó, chính là..."
"Khó chính là làm sao để nàng cò thể lẫn tránh được dưới mì mắt của con sói kia." Trừng nhi nghĩ nghĩ, đột nhiên có chủ ý, "Nếu như tiểu cô cô tin tưởng Trừng nhi, liền để nàng giả vờ làm cung nữ, ở lại bên cạnh Thanh Hà."
"Hiền phi?" Trương Linh Tố vừa nghĩ đến nữ tử đã từng là địch cũng từng là bạn trước đây, đột nhiên có vài phần hoài niệm những ngày còn ở Tần cung lúc trước, thân phận tương tự, số mệnh tương tự, đấu tới đấu lui, chỉ vì muồn diễn cho xong một vở tuồng trong mắt người Tần, bảo toàn chính mình.
"Không sai, mấy ngày sau, chính là Tề vương chính phi." Trừng nhi nhắc tới chuyện này, nơi đáy mắt còn có nồng đậm nét vui mừng.
Trương Linh Tố không khỏi cảm khái nói: "Thì ra, đường đường là Hiền phi Đại Tần vẫn là dể cho nam sủng ngươi đoại đi mất."
"Đường đường là trưởng Công chúa Tấn quốc, không phải cũng bị ngươi đoạt đi sao?" Trừng nhi phản kích một câu, trong lời nói mang theo thâm ý nói với Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, tâm của Thục phi nương nương, thật sự rất sâu. Nếu như ngươi muồn giữ lấy con hồ ly này thật chặt, biện pháp tốt nhất, chính là từng chút một chui vào trong lòng của nàng, nàng khiến ngươi đau thương bao nhiêu, ngươi liền làm cho nàng cũng đau thương bấy nhiêu!"
Tư Mã Yên nghe liền hiểu được ý tứ của Trừng nhi, thản nhiên cười cười.
Trương Linh Tố nghe đến hồ đồ, muốn hỏi lại, Trừng nhi lại chuyển đề tài sang chuyện khác, "Hồ ly chung quy là của tiểu cô cô, cho nên luôn giữ ở bên cạnh, tiểu cô cô nhất định là lo lắng, biện pháp tốt nhất, chính là giết chết con dã lang hoành hành kia!"
Tư Mã Yên kinh hãi, Trương Linh Tố cũng kinh hãi, không thể tin được nay Trừng nhi có thể nói ra lời như vậy.
Trừng nhi cười đến lạnh lẽo, lại thê lương nói, "Hoàng thất tranh đấu, từ xưa chính là như vậy. Hôm nay hắn dám bắn lén ta, khi nhục tiểu cô cô bên đường, ngày sau nhất định có thể hạ lệnh giết chúng ta. Hắn không coi ta là thân nhân, ta cũng sẽ không coi hắn là thân nhân, lại càng không cho hắn có cơ hội cắn chúng ta một cái nào!"
"Trừng Công chúa lúc trước, quả nhiên là đã chết rồi..." Trương Linh Tố trầm giọng nói xong, bỗng nhiên không biết trong lòng nên vui, hay là nên buồn?
Tư Mã Yên im lặng nhìn Trừng nhi, "Trừng nhi, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Trừng nhi gật đầu thật mạnh nói: "Chỉ cần hắn không chết ở cảnh nội Cừu Trì, chết ờ bất kỳ nơi nào trong Giang Bắc, phụ hoàng bên kia cũng tuyệt đồi không thể đổ trách nhiệm lên đầu ta được." Nói xong, Trừng nhi buồn bã hít vào một hơi, "Hôm nay ta lưu hắn bình yên hồi Kiến Khang, ngày sau giống như lại phải nhấc lên một màn tinh phong huyết vũ tranh đoạt long ỷ, so vời việc cuốn càng nhiều người vào chuyện này, chi bằng dùng một chiêu 'rút củi dưới đáy nồi', giảm bớt tội nghiệt sát phạt một chút. Tiểu cô cô, ngươi nói, có phải hay không?"
"Việc ám sát, để ta làm." Trương Linh Tố đột nhiên mở miệng, cười cười với Trừng nhi, "Ta xưa nay là người mang thù, hôm nay hắn cho ta cùng Yên nhi một đại nhục như vậy, ta lấy tính mạng của hắn, coi như là theo lý thường nên làm!"
Tư Mã Yên bình tĩnh nhìn Trừng nhi cùng Trương Linh Tố, biết việc này đã là tên đã lên dây, không thể không bắn, có lẽ giống như lời của Trừng nhi, Tư Mã Thương Lang chết đi, Tề vương chính là lựa chọn duy nhất cho ngôi vị Thái tử, mọi thứ đều trở nên thuận lý thành chương.
Chết một kẻ súc sinh, đổi lấy thành Kiến Khang thái bình, trao đổi như vậy, rất đáng giá.
"Trù tính việc này, liền giao cho tiểu cô cô đi." Tư Mã Yên nói xong, kiên định cười với Trừng nhi, "Tiểu cô cô sẽ không để cho bàn tay của hai người các ngươi nhuốm máu, việc xuống Địa ngục, tiểu cô cô cùng các ngươi!"
"Yên nhi..." Trương Linh Tố chần chờ nhìn Tư Mã Yên.
Tư Mã Yên thản nhiên cười nói: "Chuyện ta đã quyết định, không ai ngăn cản được, giống như lúc trước rời khỏi thành Cô Tang tìm kiếm ca ca."
Một câu nói đâm đến chỗ đau của Trương Linh Tố, lúc trước nếu như không để tâm đến mọi thứ mà đi theo nàng, tất cả tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay, sẽ không trở thành bộ dáng như thế này!
Nay chính mình đã là tàn hoa bại liễu, làm sao còn dám vọng tưởng đến tất cả những thứ đã khao khát lúc trước?
Chỉ cần có thể giữ được một mạng này, ở bên cạnh hảo hảo bảo hộYên nhi, là tốt rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.