Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 131: Khốn cục loạn




Chạng vạng, phủ Tề vương.
"Mộ Dung Yên, ngươi nhanh chóng đi cùng ta!" Trương Linh Tố mang vẻ mặt sốt ruột chạy vào, thúc giục Mộ Dung Yên nhanh chóng theo nàng rời khỏi Kiến Khang.
Mộ Dung Yên ngẩn ra, "Chẳng lẽ Trừng nhi các nàng đã xảy ra chuyện?"
"Hôm nay trên điện có ám sát, các nàng đều đã bị áp vào thiên lao!" Trương Linh Tố lo lắng nói xong, kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Yên, "Nếu như ngươi không theo ta đi, chỉ sợ đi không kịp nữa!"
"Cho dù ra khỏi thành Kiến Khang, một mình sống, lại có ý nghĩa gì?" Mộ Dung Yên thản nhiên hỏi lại, đột nhiên nắm lấy tay Trương Linh Tố, "Ngươi muốn cứu ta ra ngoài trước, đột nhập thâm cung cứu tiểu cô cô phải không?"
"Ngươi..." Tâm tư của Trương Linh Tố bị một lời nói vạch trần, nàng cả kinh không biết nên đáp lại như thế nào.
"Các ngươi đều đi rồi, để lại một mình ta còn sống, các ngươi không biết là tàn nhẫn sao?" Mộ Dung Yên lạnh lùng hỏi lại, làm cho Trương Linh Tố cảm thấy không còn lời nào để đáp lại.
"Cho nên, ta không thể đi, cũng sẽ không đi." Mộ Dung Yên kiên định nói xong, quay đầu liếc nhìn vào trong phòng một cái, ánh mắt dừng trên đàn tỳ bà. Chỉ thấy nàng đi tới bên cạnh tỳ bà, ôm lấy tỳ bà, nói với Trương Linh Tố, "Đi, chúng ta vào cung."
"Cái gì?"
"Vào cung, tìm phu quân." Mộ Dung Yên kiên định gật đầu, "Thân là Hoàng đế để ý nhất là chuyện gì? Ta biết, ngươi nhất định cũng biết, muốn cứu các nàng ra, cũng không thể lại lỗ mãng."
Trương Linh Tố sửng sốt một chút, quả thật Hoàng đế coi trọng nhất là thanh danh, tuy nói thiên tử phạm pháp cũng xử phạt như thứ dân, nhưng mà muốn thật sự truy cứu, việc tự tay giết cốt nhục này, cũng không có bao nhiêu vị đế vương có thể làm được.
"Ngươi có biết lúc trước vì sao Ngụy Văn đế không giết Tào Tử Kiến không?" Mộ Dung Yên đi tới trước mặt Trương Linh Tố, đột nhiên hỏi lại.
"Bởi vì thủ khúc 'Thất bước thi*' kia." Trương Linh Tố đã từng nghe qua điển cố này.
(*Bài thơ bảy bước của Tào Thực)
Mộ Dung Yên sâu kín thở dài, đi qua bên cạnh Trương Linh Tố, chậm rãi ngâm: "Cơ tại phủ há nhiên, Đậu tại phủ trung khấp. Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp*."
(*Bài này còn hai câu phía trước nữa: Chử đậu trì tác canh, Lộc thị dĩ vi trấp - Có nghĩa là - Đun đậu nấu làm canh, Lọc đậu để lấy nước, Cành đậu đốt ở dưới nồi, Hạt đậu ở trong nồi khóc, Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?)
Trương Linh Tố đột nhiên hiểu được Mộ Dung Yên muốn làm cái gì?
Nếu như luật pháp không thể tha, chỉ có thể lấy tình làm cảm động, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng này, liền mới có hạnh phúc của ngày sau.
Trương Linh Tố nhìn bóng dáng Mộ Dung Yên, trong hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy một Hiền phi Đại Tần của lúc trước đã từng vì đệ đệ mà thủy chung luôn đứng thẳng ngạo nghễ trong thâm cung, vẫn là trác ngạo như vậy.
Điều duy nhất không giống chính là, lúc này đây, nàng chỉ vì Trừng nhi, chỉ vì người yêu thương trong lòng, tình chi sở chung*.
(*Một câu thành ngữ ý chỉ một tình yêu mê đắm, thuỷ chung)
Sống chết trước mắt, mảnh khảnh gầy yếu như nàng còn không sợ, huống chi người có võ nghệ như mình, làm sao có thể lo sợ cùng nàng vượt qua tai kiếp này? Nói không chừng, ở trong cung có thể gặp lại Yên nhi, chẳng sợ cả đời làm nô tỳ trong cung, chỉ cần có thể thủ hộ nàng, cả hai có thể hảo hảo còn sống, cũng tốt hơn ở bên ngoài cô độc nhất thế.
Thiên lao, u lãnh âm trầm giống như U Minh Địa phủ, một loại mùi máu tanh làm sao cũng không thể xoá đi được lan tràn khắp nơi, không biết nơi đây rốt cuộc đã chết oan bao nhiêu người?
Trừng nhi cắn chặt răng, nén đau đớn, để cho Dương Lan Thanh siết chặt vết thương chỗ xương sườn, cầm máu.
"Trừng nhi, nhịn xuống." Dương Lan Thanh đau lòng nói một tiếng, đem thắt lưng thắt lại, đau đến mức Trừng nhi hít vào một hơi, nhịn không được kêu rên một tiếng.
"Mẫu phi, thực xin lỗi..." Trừng nhi run giọng hổ thẹn nói dứt lời, vươn tay nắm chặt bàn tay tràn đầy máu tươi của Dương Lan Thanh, "Nếu như con có thể lại nhẫn tâm một chút, làm sao..."
"Đổi lại là nương, một ván cờ này, cũng chỉ có một chữ 'thua'." Dương Lan Thanh đem Trừng nhi kéo vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi nói, "Là nương quên mất bộ dáng vốn có của con, quên mất con là ngươi không biết đến câu 'vô độc bất trượng phu', đi đến hôm nay, mẫu thân cũng có sai lầm."
"Mẫu phi..." Trừng nhi nghẹn ngào gọi một tiếng, nay cùng mẫu phi rơi vào tuyệt cảnh, Thanh Hà cùng tiểu cô cô lại làm sao có thể thoát được?
Từng bước sai, từng bước chết, sau này nên làm sao đây?
"Loảng xoảng!"
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng dây xích kinh vang, dây xích trên lưới sắt của thiên lao bỗng nhiên bị tướng sĩ canh gác mở ra.
Chỉ thấy Tát Tát Hoàng hậu đắc ý đứng ở ngoài lao, ngẩng cao đầu, dường như đang nhìn xuống hai con mồi đáng thương nhất định phải chết, khóe miệng cong lên, phất tay nói: "Đi, đem Tề vương điện hạ mang đi cho bổn cung."
"Ngươi cho rằng ngươi có thể sao?" Trừng nhi tức giận quát lớn, chật vật từ trong lòng Dương Lan Thanh đứng lên, chắn trước người mẫu phi, "Hoàng hậu nương nương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Cứu tính mạng của ngươi." Tát Tát Hoàng hậu âm lãnh cười cười, ánh mắt chống lại đôi mắt nghi hoặc của Dương Lan Thanh, "Dương Lan Thanh, hôm nay trong lao ẩm thấp khó chịu, nay lại vào đông, ngươi cũng không muốn con của ngươi đổ máu không ngừng, chết ở đây đi?"
Dương Lan Thanh đứng thẳng thân mình, đi tới trước người Trừng nhi, "Con của ta, ta nhất định sẽ dùng tính mạng để bảo hộ nó chu toàn, không làm phiền nương nương lo lắng."
Tát Tát Hoàng hậu có chút tán thưởng mà đánh giá Dương Lan Thanh một phen, "Nếu như chúng ta là bằng hữu, nhất định sẽ là tri kỷ, chỉ tiếc..."
"Làm bằng hữu, mới thật là đáng tiếc." Dương Lan Thanh hé miệng cười, "Nương nương, một ván này, ta thua. Chính là, nương nương, cho dù ngươi thắng một ván này lại thế nào? Lấy được tính mạng của mẫu tử chúng ta lại thế nào? Cả đời này, ngươi đem tất cả tinh lực đều đặt vào việc tranh quyền đoạt lợi, rốt cuộc có được cái gì, đáng giá để ngươi đánh đổi cả đời? Đáng giá để ngươi ghi khắc nhất thế?"
Tát Tát Hoàng hậu hờ hững mỉm cười, "Bổn cung khinh thường đáp lại ngươi." Nói xong, phất tay ý bảo tướng sĩ phía sau bắt áp Trừng nhi đi, "Nhanh chóng bắt Tề vương!"
"Dạ!"
"Mơ tưởng!" Trừng nhi lãnh đạm quát lớn, phất tay tránh thoát tướng sĩ hai bên, đáy mắt hiện lên một chút sát ý, đột nhiên vươn tay nắm lấy yết hầu Tát Tát Hoàng hậu.
"Ha ha, ngươi không khỏi cũng quá coi thường bổn cung đi." Tát Tát Hoàng hậu lạnh nhạt lui lại một bước, các tướng sĩ chợt đem Tát Tát Hoàng hậu gắt gao bảo vệ, bức bàn tay Trừng nhi lùi lại.
"Dừng tay!" Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn, một tên tướng sĩ vung kiếm đặt lên cổ Dương Lan Thanh, "Nếu như điện hạ lại làm xằng bậy, đừng trách mạt tướng vô lễ!"
"Ngươi!" Trừng nhi lo lắng cho tính mạng của mẫu phi, không thể không thúc thủ chịu trói, mặc cho tướng sĩ đem nàng áp chế.
"Dương Lan Thanh, đứa con này của ngươi bổn cung sẽ không lấy mạng của nàng, nếu như nàng bất cẩn mà chết, phải nhớ cho kỹ, người giết nàng không phải là bổn cung, mà là..." Tát Tát Hoàng hậu đang nói đột nhiên dừng lại, lạnh lùng xoay người, áp Trừng nhi rời khỏi thiên lao.
"Mẫu phi!"
"Trừng nhi!"
Trù tính nhiều năm, một khi thảm bại, thế nhưng lại vô lực bảo hộ người chí thân!
Dương Lan Thanh bị tướng sĩ hung hăng đẩy vào thiên lao, lưới sắt lại đóng chặt, Dương Lan Thanh nhào tới bên lưới sắt, muốn hô lên tiêng, lại phát hiện thanh âm khàn khàn lúc này hô lên cái gì, cũng chỉ là uổng công.
Cẩn thận nhớ lại những lời nói vừa rồi của Tát Tát Hoàng hậu, Dương Lan Thanh không khỏi rùng mình một cái, giờ này khắc này, có thể lấy đi tính mạng của Trừng nhi, ngoại trừ Tát Tát Hoàng hậu nàng, chỉ có --
Sinh phụ của Trừng nhi, Tư Mã Diệp!
Nếu như nhất định phải có lý do để giết Trừng nhi, chỉ có một, Trừng nhi không phải là Hoàng tử, lừa gạt quân thượng, mưu toan cầm quyền!
Một khi tội khi quân được định đoạt, Trừng nhi chỉ còn đường chết, chính mình chỉ còn đường chết, Thanh Hà cũng chỉ còn đường chết!
Lúc trước...Lúc trước...
Dương Lan Thanh cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, nhớ lại Trừng nhi từng nói, lúc trước là tiểu cô cô dốc sức thúc nàng nam trang làm Vương gia, nói cách khác, Yên nhi cũng phạm vào tội khi quân!
Còn có...Tạ Uyên, người từng nói dối chuyện này!
Dương Lan Thanh bừng tỉnh đại ngộ, vì sao Tát Tát Hoàng hậu không có vạch trần thân phận Trừng nhi trên điện, mà lại hao hết tâm lực bày ra một cái cục như vậy!
Nàng muốn bảo vệ Tạ Uyên, bảo vệ trượng phu của ái nữ nàng, bảo vệ tế tử của nàng!
"Trừng nhi..." Dương Lan Thanh suy sụp ngã ngồi trên đống cỏ khô ẩm ướt, đôi mắt sưng đỏ một mảnh, hai hàng nhiệt lệ nhịn không được lăn xuống hai má, "Nương có thể làm gì cho con đây? Còn có thể làm gì cho con đây?"
Từ nhỏ Trừng nhi đã bị dạy dỗ không lo sợ bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu hiểm trở, lại duy nhất thiếu đi một trái tim biết thù hận, một trái tim thù hận kiêu ngạo che lấp mọi thứ.
Nàng là hiếu nghĩa, là thâm tình, là nhân tâm, hôm nay Tát Tát Hoàng hậu đặc biệt mang nàng đi, chắc chắn sẽ dùng tính mạng của Dương Lan Thanh, dùng tính mạng của Thanh Hà, dùng tính mạng của cô cô Yên nhi, ép nàng gánh lấy tất cả mọi tội lỗi...
Uổng cho Dương Lan Thanh nàng thông minh nhất thế, giờ này khắc này, cho dù có chết, cũng vô pháp phá giải thế cục này!
Tuyệt vọng thất thanh khóc rống, Dương Lan Thanh nhịn không được nâng tay hung hăng đánh vào bản thân mình, "Là do nương không nhìn thấy rõ mọi chuyện, là do nương hại các ngươi..."
Thiên lao tịch mịch, tiếng thất thanh khóc rống này truyền theo con đường âm lãnh trong thiên lao, làm cho tương sĩ canh gác thiên lao không khỏi muốn rời khỏi thiên lao, không đành lòng lại nghe tiếng khóc như vậy.
Hoàng gia không có thân tình, quả nhiên là như vậy...
"Tham kiến Hoàng thượng!"
Tướng sĩ canh gác thiên lao mới xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy Tư Mã Diệp nhíu chặt hàng lông mày đứng ở ngoài đại môn thiên lao.
"Miễn lễ."
Tư Mã Diệp phất tay ý bảo các tướng sĩ tạm thời lui ra, đứng ngây người ở ngoài đại môn thiên lao, nghe tiếng khóc đứt quãng của Dương Lan Thanh ở bên trong, trái tim không thể không thắt lại.
Năm đó khi biết tin ta đã chết, Lan Thanh ngươi cũng từng khóc giống như vậy, có phải hay không?
Tư Mã Diệp hít vào một hơi, chung quy không dám đẩy cửa đi vào, chính là hít vào một hơi, xoay đầu qua, "Kiếp này đã bỏ lỡ quá nhiều, vốn định trả lại cho ngươi một đời phú quý, chỉ tiếc...Chúng ta cuối cùng vẫn là vô duyên...Lan Thanh, đừng trách ta...Vô tình vô nghĩa..."
Muốn trách, chỉ có thể trách trẫm là vua của một nước, không thể làm chuyện thiên vị!
Muốn trách, chỉ có thể trách trẫm không tìm được vật chứng, để rửa sạch oan tình cho mẫu tử các ngươi...
Tư Mã Diệp xoay người, nâng tay lau nước mắt nghẹn ra nơi khóe mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười đạm mạc.
Lúc trước...
Khi hắn đến đường cùng được Quận chúa Tát Tát cứu giúp, tâm trí của Tát Tát, không thua gì Lan Thanh, vốn tưởng rằng có thể cùng nàng tình đồng liên lý, mượn quân lực của Thổ Dục Hồn, thực hiện khát vọng nhiều năm nay của hắn.
Chỉ tiếc, trong lòng Tát Tát đã có người khác, sớm đã cùng đệ nhất dũng sĩ của Thổ Dục Hồn định tình tam sinh.
Hắn đã thất bại một lần, sao có thể lại bỏ qua một lần nữa?
Vì thế, hắn hư tình giả ý xưng huynh gọi đệ cùng đệ nhất dũng sĩ, học tập võ nghệ từ đệ nhất dũng sĩ, lại thừa dịp vào núi đi săn bắn, ngấm ngầm hạ sát, lấy đi tính mạng của đệ nhất dũng sĩ.
Sau đó hắn bị trọng thương mang theo thi thể của đệ nhất dũng sĩ về bên cạnh Tát Tát, rơi lệ kể lể khi ở trong núi bị tập kích như thế nào, thẹn với Tát Tát ra sao, chỉ có thể mang về một khối thi thể...
Tát Tát thê lương mà khóc, đau đớn khi mất đi tình yêu, nhiều lần ngất xỉu.
Hắn liền hư tình giả ý ân cần làm bạn, muốn làm ấm áp vị Quận chúa bi thương này, khắp nơi suy tính chu đáo.
Mọi chuyện đều dựa theo suy tính của hắn, Quận chúa và hắn cuối cùng lâu ngày sinh tình, lập tức thành hôn, cùng năm đó sinh non một nữ hài tử, tiếp qua một năm nữa, lại sinh hạ một nam hài tử, một nhà bốn người, hoà thuận vui vẻ.
Làm Quận mã Thổ Dục Hồn, Tư Mã Diệp ước định cùng Hãn vương Thổ Dục Hồn, nếu như đánh hạ giang sơn Trung Nguyên, sau này liền chia đều thiên hạ.
Cho nên, cuối cùng Tư Mã Diệp đòi lại ngôi vị Hoàng đế, nay trở thành người đứng đầu Giang Bắc.
Mọi thứ có được không dễ, hắn không muốn lại đánh mất một lần nữa, cho nên, vì để cho bách tính thiên hạ không chê hắn xử sự bất công, thiên vị thân tử, bạc đãi tế tử -- mặc kệ hôm nay vì sao Tề vương muốn ám sát Tạ Phò mã, việc này chỉ có thể nghiêm trị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.