"Ô ô..." Bên trong Đông cung của Thái tử yên tĩnh, tiếng khóc đứt quãng của nữ tử vang lên có vẻ phá lệ rõ ràng.
Tư Mã Thương Lang khoác xiêm y từ trên giường đi xuống, liếc mắt nhìn nhìn Công chúa Đại Yên y phục không chỉnh tề đang ngồi trên giường, "Khóc cái gì? Ngươi vốn chính là của bổn Thái tử, ta bất quá chỉ là muốn ngươi sớm hơn một chút, ngươi hẳn là nên cảm thấy vui mừng mới đúng."
"Thùng thùng!"
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm cho Tư Mã Thương Lang không hài lòng mà quát lớn: "Không phải bổn Thái tử đã phân phó là không được quấy rầy sao, sao hả, các ngươi từng người từng người đều chán sống rồi?"
"Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương cho mời." Ngoài điện cung nữ run giọng trả lời.
Tư Mã Thương Lang lạnh lùng nhìn nhìn thân mình quang loả của Công chúa Đại Yên, không khỏi cười nói: "Cũng đến lúc nên tuyên bố hỉ sự của chúng ra rồi đi, ha ha ha." Nói xong, Tư Mã Thương Lang vội vàng mặc xiêm y, mở cửa điện ra, lập tức đi về phía thâm cung.
Đêm nay thâm cung u tĩnh càng thêm đáng sợ, Tư Mã Diệp đau đớn sau cái chết của nhi tử, một mình ngồi ở đại điện nhớ thương Tề vương đã qua đời, phân phó không cho phép người bên ngoài đến quấy rầy.
Tát Tát Hoàng hậu lấy cớ chiêu đãi gia yến mà giữ Tạ Uyên cùng Tư Mã Thương Tâm ở lại trong cung, thấy rượu và thức ăn đã được đưa lên, lập tức cho lui cung nữ và nội thị hầu hạ, tự tay châm nửa chén rượu cho Tạ Uyên.
"Là bổn cung đã xem thường Dương Lan Thanh, hay là quá xem trọng ngươi đây?" Tát Tát Hoàng hậu không hài lòng với tin tức mà Tạ Uyên mang về -- Trừng Công chúa cùng Mộ Dung Yên bị một đội quân thần bí cứu trở về Giang Bắc, Tư Mã Yên không rõ tung tích, Dương Lan Thanh tựa hồ là bị buộc đến tuyệt lộ, tự vẫn bên sông, bị dã thú ở ngoại ô cắn xé đến gương mặt không phân biệt được.
Tạ Uyên vội vàng ôm quyền nói: "Thỉnh mẫu hậu trách phạt."
"Việc này cũng không thể trách Phò mã, hắn đã dùng hết sức để truy bắt các nàng, muốn trách, chỉ có thể trách các nàng quá mức giảo hoạt!" Tư Mã Thương Tâm lo sợ mẫu hậu trách phạt Tạ Uyên, vì thế mở miệng giải vây.
Tát Tát Hoàng hậu lạnh như băng nhìn biểu tình trên mặt Tạ Uyên, chỉ chỉ vào nửa chén rượu tự tay rót vào, "Nếu ngươi đủ thông minh, liền nên biết được, rượu này là có thể uống, hay là không thể uống?"
Tạ Uyên lạnh nhạt cầm chén rượu lên, bình tĩnh nhìn nhìn gương mặt Tát Tát Hoàng hậu, lại nhìn thoáng qua Tư Mã Thương Tâm ở bên cạnh, hắn tinh tường biết được, uống xong chén rượu này, có nghĩa là từ hôm nay hắn phải đứng ở bên phe của Tát Tát Hoàng hậu, làm một quân cờ trung tâm trong trận cung biến lần này, nếu như không uống...Khóe miệng Tạ Uyên đột nhiên cong lên một nụ cười nhìn không thấu, sao Tát Tát Hoàng hậu lại có thể cho phép hắn không uống đssy? Vì thế ngẩng đầu lên, đem nửa chén rượu này một ngụm uống cạn, đứng lên, ôm quyền nói với Tát Tát Hoàng hậu: "Chuyện mẫu hậu muốn, Tạ Uyên đã sớm chuẩn bị tốt cho mẫu hậu. Mẫu hậu có thể yên tâm, mấy ngày trước, con cháu Tạ gia đã sớm tiếp chỉ trấn thủ trọng trấn* ven sông, bao gồm cả Huyền huynh đệ mà mẫu hậu lo lắng, cũng đã đến trọng trấn ven sông, hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện can thiệp vào việc của mẫu hậu."
(*Những thị trấn quan trọng)
"Nga?" Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng cười, "Nhưng mà việc ngươi giết người, quả thật đã làm cho bổn cung thất vọng rồi. Nay mọi người khắp thiên đều biết, quan tài của Tề vương đã bị đốt cháy sạch, cho dù bổn cung tìm được nữ tử thế thân, cũng nhất định không thể chứng minh sự thật Tề vương chính là Trừng Công chúa."
"Là ta làm việc không chu toàn." Tạ Uyên hổ thẹn quỳ rạp xuống đất.
"Mẫu hậu!" Tư Mã Thương Tâm đau lòng muốn nâng Tạ Uyên dậy, "Trữ phi kia thật sự giảo hoạt, có thể giết được đã là không tệ rồi, sao còn phải chỉ trích Phò mã?"
Tát Tát Hoàng hậu nhìn thoáng qua Tư Mã Thương Tâm, thán thanh nói: "Tâm nhi, con chính là rất để ý hắn, cho nên, hôm nay mẫu hậu cũng không thể phạt hắn cái gì, chỉ có thể hy vọng --" Ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tạ Uyên một cái, "Cung biến tối nay, không cần lại làm cho bổn cung thất vọng!"
"Tuyệt đối sẽ không!" Tạ Uyên gấp giọng cam đoan.
"Vậy ngươi đi xuống, nên nói gì với Tư Mã Diệp, bổn cung tin rằng ngươi đã hiểu rõ." Tát Tát Hoàng hậu chỉ chỉ ngoài điện, "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện có thể quay đầu, phải nhớ cho kĩ, từ một khắc kia khi ngươi trở thành trượng phu của Tâm nhi, ngươi liền nhất định không thể quay đầu lại được."
"Tạ Uyên hiểu rõ." Tạ Uyên trầm giọng nói xong, đứng lên, ôn nhu cười với Tư Mã Thương Tâm, "Ta đi rồi sẽ quay lại, buổi tối, chờ ta cùng hồi phủ Công chúa."
"Hảo." Tư Mã Thương Tâm gật gật đầu, nhìn theo Tạ Uyên đi xa.
Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng thở dài, cầm tay Tư Mã Thương Tâm, nói: "Tâm nhi, có đôi khi không cần quá xem trọng nam nhân, nhất là nam nhân đoán không ra trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì này."
Tư Mã Thương Tâm lắc lắc đầu nói: "Mẫu hậu, con tin hắn, nhiều năm cùng Tư Mã Yên ngày đêm ở chung như vậy, hắn cũng không có bước qua Lôi Trì một bước, nam tử như vậy, làm sao có thể phụ con?"
"Có lẽ đi..." Tát Tát Hoàng hậu thản nhiên lên tiếng, luôn cảm thấy tâm thần có chút không yên.
"Mẫu hậu, người tìm nhi thần?" Tư Mã Thương Lang vội vã bước vào, nhìn nhìn Tát Tát Hoàng hậu.
Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, "Công chúa Đại Yên cho dù là đưa tới để hòa thân, ngươi cũng phải đối xử với người ta tốt một chút, cho dù nhất định là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng phải đau thương nàng vài phần, chuyện hồ nháo như tối nay, mẫu hậu không muốn lại nhìn thấy một lần nữa."
"Này...Mẫu hậu người thế nhưng đã biết?" Sắc mặt Tư Mã Thương Lang nhất thời thay đổi, "Ta...Ta..."
"Trừng Công chúa đã trốn thoát quay về Giang Bắc, ngày sau nhất đinh sẽ thành họa lớn, chúng ta cũng không thể làm loạn gây bất hoà với Hậu Yến Mộ Dung Thùy." Tát Tát Hoàng hậu đứng lên, đi tới bên cạnh Tư Mã Thương Lang, sửa sang lại xiêm y của hắn, "Ca ca của ngươi chính là quá mức lỗ mãng, mới có thể bị các nàng tính kế hại chết, mẫu hậu cũng không muốn lại nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện gì."
"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ khắp nơi cẩn thận." Ánh mắt Tư Mã Thương Lang chợt lóe lên hung quang, cắn răng nói, "Cái chết của ca ca, sớm hay muộn ta sẽ hướng Trừng Công chúa đòi lại!"
"Tốt lắm!" Tát Tát Hoàng hậu tán thưởng nói, "Bổn cung chính là thích điểm lang tính này trên người huynh đệ các ngươi! Cho nên giang sơn như họa này, bổn cung sẽ tranh đấu tới tay cho ngươi!"
Tư Mã Thương Tâm sửng sốt, mẫu hậu rõ ràng đã từng nói, người đứng đầu sau này nên là Khánh nhi, sao...Nghĩ lại, hôm nay mẫu hậu nhất định là lại đang dùng kế, mi tâm của nàng không khỏi giãn ra, cười nói với Tư Mã Thương Lang, "Không sai, đệ đệ, sau này ta cùng mẫu hậu chỉ có thể dựa vào ngươi chiếu cố, cũng không nên quên ân tình mà những năm qua mẫu hậu và tỷ tỷ đối với ngươi."
"Sao dám quên?" Tư Mã Thương Lang vỗ vỗ ngực, "Cho dù mẫu hậu có muốn mạng của ta, ta đều nguyện ý dâng cho mẫu hậu!"
"Đứa ngốc, mẫu hậu sao lại muốn mạng của ngươi?" Tát Tát Hoàng hậu cười lạnh oán trách một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn, "Chẳng qua tối nay, quả thật là có việc muốn ngươi đi làm, hơn nữa phải làm cho thật tốt!"
"Mẫu hậu người nói đi, chuyện gì?"
"Mang thị vệ Đông cung của ngươi, vây quanh đại điện, tối nay chúng ta muốn -- cung biến!"
Tư Mã Thương Lang nghe được nhiệt huyết sôi trào, lập tức ôm quyền nói: "Hảo! Ta lập tức đi làm!" Nói xong, xoay người rời khỏi nơi này, quay về Đông cung triệu tập tướng sĩ, chuẩn bị đêm nay bao vây đại điện.
Tát Tát Hoàng hậu quay đầu cười cười với Tư Mã Thương Tâm, nói: "Tâm nhi, đi, cùng mẫu hậu đi nhìn xem, sau khi biết hết thảy mọi chân tướng, Đại Tấn Hoàng đế thiếu chúng ta món nợ huyết hải thâm thù kia, rốt cuộc sẽ có biểu tình gì?"
"Ha ha, hảo! Mẫu hậu, con chờ một ngày này, đã muốn chờ thật lâu rồi!" Tư Mã Thương Tâm kích động nói xong, đi theo Tát Tát Hoàng hậu bước về phía đại điện.
Trên đại điện lạnh lẽo, đèn cung đình lạnh lùng sáng quắc, Tư Mã Diệp dường như đã già đi rất nhiều, im lặng ngồi trên long ỷ, kinh ngạc nhìn ánh sáng mơ hồ ngoài điện.
Tề vương thương thân mà chết, không ngờ đưa tang tiến nhập hoàng lăng, thế nhưng còn có thích khách phục kích.
Trong vòng một ngày, muội muội, Lan Thanh, cón có Mộ Dung Yên đang mang trong mình tiểu tôn tử của hắn đều biến mất vô tung!
Tư Mã Diệp không kịp sầu não mất đi người thân, chính là càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, này rõ ràng là một cái cục, một cái cục được bày ra để nhằm vào mẫu tử Lan Thanh – cái cục này muốn làm cho tất cả những ai có liên quan đến Lan Thanh đều phải chết!
Rốt cuộc là ai muốn làm hại Lan Thanh?
Tư Mã Diệp nghĩ tới nghĩ lui, người có thể nghĩ đến chỉ có Tát Tát Hoàng hậu, bởi vì chỉ có nàng mới đang tồn tại tranh đấu cùng Lan Thanh, vì nhi tử tranh ngôi vị Thái tử, hoặc cũng là vì tranh sủng.
Nhưng mà, rõ ràng từ trước đến nay Tát Tát ung dung rộng lượng, không nên là người tâm ngoan thủ lạt như vậy?
"Tử Triệt huynh đang suy nghĩ chuyện gì?" Thanh âm của Tạ Uyên bỗng nhiên vang lên, Tư Mã Diệp cả kinh ngồi thẳng thân mình lên, nhìn Tạ Uyên bước vào đại điện.
"Trẫm nay là Hoàng đế, Tạ Uyên, cách xưng hô này nhớ rõ cần phải sửa lại, hoặc gọi trẫm là phụ hoàng, hoặc gọi trẫm là Hoàng thượng." Tư Mã Diệp thấy biểu tình xa lạ trên gương mặt Tạ Uyên, không quên lạnh giọng nhắc nhở một câu.
"Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là Tử Triệt huynh, cần phải nhớ cho kĩ." Tạ Uyên nói xong câu đó, từ từ đi lên bệ rồng.
"To gan! Ngươi dám đi lên bệ rồng!" Tư Mã Diệp tức giận quát lớn, "Ngươi đừng nghĩ rằng trẫm không dám lấy đầu của ngươi!"
"Tử Triệt huynh, thật hồ đồ a!" Tạ Uyên ngừng lại trên bệ rồng, thương xót nhìn vào gương mặt Tư Mã Diệp, "Rốt cuộc người bên cạnh ai có thể tin, ai không thể tin, đều không phân biệt được?"
Sắc mặt Tư Mã Diệp trầm xuống, nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Tạ Uyên nghiêm túc nhìn Tư Mã Diệp, nói: "Ta đang muốn hỏi Tử Triệt huynh, lúc trước ở Mạc Bắc mấy năm qua, rốt cuộc đã làm cái gì?"
"Chuyện của trẫm, không cần ngươi quản!" Tư Mã Diệp phất tay áo từ trên long ỷ đứng lên, "Trẫm đếm ba tiếng, nếu như ngươi không bước xuống khỏi bệ rồng, trẫm lập tức lấy đầu của ngươi!"
"Một nam nhân ngay cả thê nhi cũng không bảo vệ được, ngươi cho rằng ngươi có thể ngồi an ổn trên long ỷ này?"
Tiếng cười lạnh lùng của Tạ Uyên làm cho sau lưng Tư Mã Diệp nhất thời thấm ướt mồ hôi lạnh.
"Ngươi...Ngươi rốt cuộc có ý gì?"
Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng vũ khí, Tạ Uyên mỉm cười nhìn về phía ngoài điện, từ trên bệ rồng chậm rãi đi xuống, cung kính cúi đầu với ba mẫu tử Tát Tát Hoàng hậu đang đi vào đại điện, "Ta không rõ, có lẽ mẫu hậu có thể nói cho ngươi."
"Tát Tát?" Tư Mã Diệp từ trên bệ rồng đi xuống, muốn nắm tay nàng, lại bị nàng lạnh lùng hất ra.
"Thỉnh Thái thượng hoàng, tự trọng."
"Thái thượng hoàng?" Trong lòng Tư Mã Diệp chợt lạnh, không thể tin được mà nhìn biểu tình trên gương mặt Tát Tát Hoàng hậu, rõ ràng là nồng đậm hận ý.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm." Tát Tát Hoàng hậu nói một câu, làm cho Tư Mã Diệp nghĩ tới nơi hắn vẫn luôn không dám nghĩ đến.
Năm đó --
"Lúc trước ngươi cho rằng đã làm đến thiên y vô phùng, ngươi có biết là nam tử mà ta yêu thích, sao có thể là tục nhân bình thường?" Tát Tát Hoàng hậu tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tư Mã Diệp, "Phóng nhãn nhìn khắp Thổ Dục Hồn, ai có thể dùng một mũi tên lấy mạng của hắn? Người duy nhất có khả năng đó, người muốn lấy mạng của hắn, người hắn tuyệt đối không ngờ đến -- ngày ấy ngươi cùng hắn đi săn, ngoại trừ ngươi ra, còn ai có thể hạ độc thủ như vậy?"
"Tát Tát, ngươi hiểu lầm trẫm!" Trong lòng Tư Mã Diệp hung hăng phát lạnh, sau đây tuyệt đối không thể thừa nhận một phần, nếu không, hôm nay Tư Mã Diệp hắn chỉ có thể chết ở đây!
"Hiểu lầm?" Tát Tát Hoàng hậu nhíu mày,"Nếu như ngươi không ân cần đối đãi với ta, ta còn không nghĩ đến chuyện sẽnghi ngờ ngươi, chỉ tiếc... Phần ôn nhu này của ngươi, rất giả tạo, làm cho taliếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, ngươi bất quá là đang diễn trò!"