Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 143: Bước cờ đầu tiên




Ba ngày sau, mọi người lên đường bình an về tới Cừu Trì.
Trương Linh Tố nhìn thấy trong nhóm người trở về, không có thân ảnh của Tư Mã Yên, vốn định tiến lên chất vấn Trừng nhi, lại bị Hứa Thất Cố trước một bước kéo kéo góc áo lông của nàng, đi sang một bên.
"Ta tin các nàng sẽ bình an vô sự mà trở về, bởi vì trưởng Công chúa cũng ở lại Giang Nam." Hứa Thất Cố nghiêm túc nói xong, nhìn về phía Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên, "Trong thư trưởng Công chúa từng nói, sẽ toàn lực phò tá Trừng Công chúa điện hạ quật khởi ở Giang Bắc, cho nên ta nghĩ, nàng cùng Tấn quốc Công chúa ở Giang Nam, nhất định là có trù tính khác."
"Các nàng đều còn sống, có phải hay không?" Trương Linh Tố nhìn chằm chằm vào Hứa Thất Cố, dường như muốn bắt buộc hắn nói ra những lời hứa hẹn này.
"Nếu như trưởng Công chúa có việc gì, hạ quan tuyệt đối sẽ không sống một mình." Hứa Thất Cố kiên định nói xong, chắp tay nói với Trương Linh Tố, "Cho nên trước khi các nàng chưa bình an trở, chúng ta đều phải hảo hảo sống, chờ đợi ngày đoàn tụ."
"Hảo! Ta tin ngươi!" Trương Linh Tố từ trong lòng lấy ra cái lọ nhỏ kia, giao cho Hứa Thất Cố, "Chuyện ngươi muốn ta làm, ta đã làm, chính là, đối xử với một tiểu Hoàng đế như vậy, không khỏi có chút tàn nhẫn."
Hứa Thất Cố lại nhìn vềphía Trừng nhi, "Là nhân quân, hay là lệ chủ, liền nhìn xem hôm nay Trừng Công chúa điện hạ lựa chọn như thế nào?"
"Tiểu cô cô." Trừng nhi thấy Trương Linh Tố, nhịn không được gọi một tiếng.
Trương Linh Tố đi tới, nhìn Trừng nhi đã lại đổi thành nữ trang, nâng tay liền vỗ lên đầu vai của nàng một chút, "Trừng Công chúa, lâu ngày không gặp a!"
"Ngươi..." Mộ Dung Yên sợ Trương Linh Tố làm động đến vết thương trên cánh tay phải của Trừng nhi, "Linh Tố, trên người Trừng nhi còn bị thương."
"Không đưa Yên nhi về đây, ta bất quá chỉ vỗ nàng một chút, ngươi liền đau lòng sao?" Trương Linh Tố liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, cuối cùng nghiêm túc nhìn Trừng nhi, "Trừng Công chúa, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng, ta muốn nhìn xem, một trận đấu đầu tiên này, ngươi muốn đánh như thế nào?"
Trừng nhi biết trong lòng Trương Linh Tố lo lắng đến lợi hại, không khỏi giãn chân mày cười, nói: "Dọc đường đi, trọng phụ nói cho ta biết rất nhiều chuyện về Cừu Trì, cho nên sau này nên làm như thế nào, ta đều đã biết." Nói xong, Trừng nhi kiên định bổ sung một câu, "Tin tưởng ta, ta chắc chắn sẽ mang binh vượt qua Trường Giang, đưa tiểu cô cô hoàn hảo không tổn hao gì trở về đây!"
"Ta không thể không tin ngươi, nếu như có chuyện cần đến ta, cứ việc mở miệng." Trương Linh Tố gật đầu nhẹ nhàng cười, "Chỉ cần có thể để ngươi vượt Trường Giang sớm một ngày, mặc kệ chuyện gì, ta đều nguyện ý làm."
"Tiểu cô cô, ta muốn ngươi giết một người." Trừng nhi trầm giọng nói xong, nhìn nét kinh ngạc trên gương mặt Mộ Dung Yên cùng Trương Linh Tố, cười nói, "Người này không ở trong thành Cừu Trì, nhưng mà tuyệt đối là người ngươi muốn giết."
"Thật may, ngươi cũng không có ngoan độc như vậy." Trương Linh Tố nghe hiểu được một ít ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ cần không phải tiểu Hoàng đế của Cừu Trì là tốt rồi.
"Ngươi là muốn..." Mộ Dung Yên dường như đã đoán được một người, nhưng mà không dám nói ra.
Trừng nhi cười cười với Mộ Dung Yên, "Một nước không thể có hai vua, huống chi người này cũng coi như không phải là người tốt, ta chỉ còn một con đường này."
"Đừng để trên người dính phải mùi máu tươi của người vô tội." Mộ Dung Yên khẽ thở dài một tiếng, "Hứa với ta, có được không?"
"Hảo." Trừng nhi gật gật đầu, nhìn về phía Hứa Thất Cố, "Trọng phụ, ta muốn một mình gặp tiểu Hoàng đế, tính ra, ta cũng coi như là thân tộc của hắn."
"Hảo, hạ quan lập tức đi sắp xếp." Hứa Thất Cố gật đầu lui xuống.
Một khắc sau, Mộ Dung Yên đỡ Trừng nhi đi tới trong Ngự Hoa viên Cừu Trì, đi vào tiểu đình ở trong viện, tiểu Hoàng đế cung kính ý bảo Trừng nhi ngồi xuống nói chuyện.
"Thanh Hà, ngươi cũng mệt rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, nơi này có..." Trừng nhi nhìn thoáng qua Hứa Thất Cố, "Có Hứa đại nhân ở đây, ta không sao."
"Hảo." Mộ Dung Yên gật đầu lui ra.
"Các ngươi cũng lui xuống đi!" Hứa Thất Cố cho lui nội thị cùng cung nữ hầu hạ trong Ngự Hoa viên.
Tiểu Hoàng đế sợ hãi nhìn nhìn Trừng nhi, kéo góc áo Hứa Thất Cố, rưng rưng nói: "Hứa đại nhân, cầu xin ngươi cho ta thuốc giải, ta cam đoan sẽ nghe lời, chỉ cầu xin ngươi đừng lại dùng thuốc để tra tấn ta, cho dù muốn ta lập tức thoái vị nhường ngôi cho vị tỷ tỷ này, ta cũng nguyện ý!"
Trừng nhi hít vào một hơi, nói: "Hứa đại nhân, đem thuốc giải cho hắn đi, hắn chung quy chính là một đứa nhỏ, huống chi, ta cũng không muốn làm Hoàng đế của Cừu Trì."
"Ngươi..." Tiểu Hoàng đế cả kinh, khó có thể tin được mà mở to mắt nhìn Trừng nhi, "Chẳng lẽ không phải tỷ tỷ muốn giết ta sao?"
Trừng nhi lắc đầu chua xót nói: "Ta sẽ không lung tung giết người vô tội, huống chi, ta cũng không có lý do gì để phải lấy mạng của ngươi."
"Nhưng mà..." Tiểu Hoàng đế không thể tin được lời nói của Trừng nhi, run run nói, "Không phải ngươi muốn nắm giữ binh quyền của Cừu Trì sao?"
"Cừu Trì rất khó để có được nhiều ngày an ổn như thế này ở Giang Bắc, ta sao lại muốn nhấc lên tinh phong huyết vũ." Trừng nhi nói xong, bỗng nhiên vươn ngón út tay trái ra, "Không bằng chúng ta làm ước định được không?"
"Ước định cái gì?" Ánh mắt tiểu Hoàng đế chợt lóe lên.
"Ngươi cho ta mượn một vạn binh, để tùy ta điều động, một tháng sau, chờ ta làm xong chuyện ta muốn làm, ta liền đem một vạn binh mã này trả lại cho ngươi, đến lúc đó..." Trừng nhi nhìn về phía Hứa Thất Cố, "Hứa đại nhân cũng đem thuốc giải cho ngươi, chúng ta đều rời khỏi Cừu Trì, trả lại cho ngươi một thành trì an ổn, được không?"
Tiểu Hoàng đế suy nghĩ một chút trước những lời nói của Trừng nhi, lại lo lắng rằng đây chẳng qua là một cái bẫy, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của chính mình, chậm chạp không dám vươn tay ra.
Trừng nhi cười đến ấm áp, ngón út tay trái giật giật, chân thành nói: "Cừu Trì là quê hương của mẫu phi, ta chỉ hy vọng nơi này có thể trở thành nơi đầu tiên được thái bình, ta sẽ giữ lời hứa."
"Vậy... Vậy..." Tiểu Hoàng đế vươn một ngón tay ra, câu lấy ngón út tay trái của Trừng nhi, run run nở nụ cười, "Tỷ tỷ, ta...Ta liền tin tưởng ngươi một lần..."
"Sau này không cần lại tự xưng là 'ta', từ hôm nay trở đi, ngươi phải tự xưng là 'trẫm'." Ngón cái của Trừng nhi ấn lên ngón cái của hắn, "Hôm nay có được binh quyền một vạn nhân mã, ta lập tức liền rút khỏi thành Cừu Trì, hạ trại ở ngoài thành, tuyệt đối sẽ không lại dễ dàng bước vào nơi này nửa bước." Nói xong, ngẩng đầu lên, cười nói với Hứa Thất Cố, "Hứa đại nhân cũng sẽ theo ta rời khỏi thành, có phải hay không?"
Hứa Thất Cố từ ái mỉm cười, nói: "Công chúa điện hạ phân phó, hạ quan làm sao dám không tuân lời?"
"Vậy thỉnh Hứa đại nhân đỡ bổn cung rời khỏi thành Cừu Trì." Trừng nhi buông lỏng ngón tay của tiểu Hoàng đế ra, thản nhiên mỉm cười nhìn Hứa Thất Cố.
Hứa Thất Cố gật đầu cười, đỡ Trừng nhi dậy, "Công chúa, mời."
"Cám ơn." Trừng nhi khẽ cười nói một câu, đi theo Hứa Thất Cố chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt tiểu Hoàng đế.
Tiểu Hoàng đế ngoái đầu nhìn theo bóng dáng Trừng nhi, khóe miệng không khỏi cong lên, cười nói: "Tỷ tỷ này quả nhiên là giống với Tề vương của Tấn quốc lúc trước, chính là, tốt hơn Tề vương nhiều lắm..."
"Trọng phụ, dùng một vạn nhân mã này bày trận dưới thành Cừu Trì, tin tức truyền ra --" Trừng nhi bỗng nhiên ngừng lại, nhìn vào những đám mây cuồn cuộn ở phía xa xa,"Liền nói Trừng Công chúa của Đại Tần mang theo một vạn nhân mã trở lại, nếu nam nhi nào có chút tâm huyết với Tần quốc muốn khôi phục Đại Tần, trùng kiến gia viên*, nhanh chóng đến gia nhập dưới trướng của ta!"
(*Cùng xây dựng lại nhà cửa)
Hứa Thất Cố hơi hơi sửng sốt, nói: "Nay Giang Bắc bị chiến hỏa ảnh hưởng, chỉ sợ dân chúng cũng không nguyện ý lại đi đầu quân." Hứa Thất Cố chần chờ một chút, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói, "Huống chi, điện hạ là nữ nhi, nữ tử lãnh binh, vốn là làm cho mọi người thiếu đi vài phần tin phục, cho dù binh lực của Đại Tần năm đó thịnh vượng, nhưng dân tâm cũng đã tán, chỉ sợ...Chỉ sợ người hưởng ứng, quá ít."
Trừng nhi mỉm cười nói: "Thứ ta mong muốn, cũng không phải là có người hưởng ứng, mà là có người muốn đầu quân dưới trướng một vạn nhân mã này của ta."
Hứa Thất Cố chấn động, "Điện hạ chẳng lẽ chỉ là..."
"Không sai." Trừng nhi gật đầu nghiêm túc nhìn Hứa Thất Cố, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa có, "Chính là sau khi thành Trường An bị phá, hoàng huynh Phù Phi khởi binh xưng đế ở Hán Trung."
"Ta có thể giết tiểu Hoàng đế, đoạt được đại quyền Cừu Trì, lại mất đi một cái thanh danh, làm cho con đường sau này đều sẽ bị động." Trừng nhi hít vào một hơi, "Này bước đầu tiên trên ván cờ Giang Bắc này, vạn vạn không thể xuống tay từ Cừu Trì. Nếu như ta để lại một mạng của tiểu Hoàng đế, hơn nữa đem Cừu Trì trả lại cho hắn, ít nhất ngày sau khi xuất binh gặp bất lợi, dù sao Cừu Trì là nơi an toàn để lui về cố thủ."
Hứa Thất Cố im lặng lắng nghe Trừng nhi nói ra những mưu tính của mình cho con đường sắp tới, trong lòng không tự chủ được mà ấm lên, không khỏi nghĩ đến, nếu như Lan Thanh ở đây, nhìn thấy Trừng nhi trong giờ này khắc này, không biết sẽ có bao nhiêu vui mừng?
"Phù Phi trú đóng ở Hán Trung không ra, Hậu Tần Diêu Trường cũng không thể làm gì được hắn, bị tấn công nhiều, chắc chắn cũng muốn phản công." Ánh mắt Trừng nhi chợt lóe lên, "Nếu như để hắn biết, ta còn sống, hơn nữa có một vạn đại quân trong tay, nhất đinh sẽ nghĩ cách liên hệ với ta, cùng tính đại kế phục quốc...Trọng phụ?"
Trừng nhi nhìn thấy trong mắt Hứa Thất Cố đã trở nên ươn ướt, không khỏi hỏi: "Trọng phụ làm sao vậy?"
Hứa Thất Cố lắc lắc đầu, cười nói: "Hạ quan đang nghĩ, nếu như Lan Thanh thấy điện hạ bây giờ, nhất định sẽ rất vui mừng."
"Ta sẽ để cho mẫu phi nhìn thấy." Trừng nhi gật đầu thật mạnh, vỗ vỗ bàn tay Hứa Thất Cố, "Trọng phụ, thử để cho ta tự đi lại một chút, thế nào?"
"Chân của điện hạ..." Hứa Thất Cố nói đến một nửa, cuối cùng lắc đầu cười cười, buông lỏng tay ra, để Trừng nhi run run đứng nguyên tại chỗ.
Trừng nhi mất đi người nâng đỡ, trọng tâm bất ổn, hai chân chợt run lên, chỉ thấy nàng cắn răng gian nan bước ra nửa bước chân, "Trọng phụ, người xem, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, ta cũng có thể làm được." Quay đầu, Trừng nhi muốn cười với Hứa Thất Cố, đôi chân bị thương rốt cuộc không chống đỡ được thân thể của nàng, nàng hung hăng ngã xuống đất.
"Điện hạ!"
"Ta tự mình đứng lên!" Trừng nhi cố gắng để cho bản thân ngồi xuống trước, hai tay chống lên mặt đất, một lần lại một lần thử để cho bản thân đứng lên.
"Chờ cho đôi chân tốt hơn một chút, ta thật ra rất nguyện ý dành một ngày mà nhìn xem Trừng Công chúa làm sao để đứng lên?" Trương Linh Tố từ thật xa nhìn thấy thân ảnh của Trừng nhi cùng Hứa Thất Cố, bước nhanh đi tới, vươn tay nâng Trừng nhi dậy, "Chính là bây giờ, ngươi kiềm chế một chút, vạn nhất té ngã bị thương ở đâu, cũng không dễ ăn nói với Mộ Dung Yên bên kia."
"Ha ha." Trừng nhi quay đầu cười với Trương Linh Tố, "Thanh Hà cũng không có hung dữ như vậy."
"Nàng đối với ngươi không có hung dữ như vậy, đối với chúng ta..." Trương Linh Tố nhíu mày, "Ta còn nhớ rất rõ ràng, nàng là lãnh khốc, hay là không lãnh khốc?"
"Tiểu cô cô." Trừng nhi vỗ vỗ bàn tay Trương Linh Tố, nói, "Bỗng nhiên cảm thấy, ta hẳn là nhanh chóng đem một tiểu cô cô kia về bên cạnh người, nếu không, tránh không được mỗi ngày đều bị ngươi khi dễ một hồi."
"Biết là tốt rồi." Trương Linh Tố giãn chân mày mỉm cười, "Thì ra ngươi vẫn là hiểu được lời ta muốn nói sao?"
"Có nổi khổ tương tư, sao chỉ có một mình tiểu cô cô ngươi?" Trừng nhi nhìn Hứa Thất Cố thật sâu, "Cho nên một ván này, mỗi người chúng ta, đều đi ra một nước cờ của bản thân."
"Người ngươi muốn ta giết rốt cuộc là ai?" Trương Linh Tố nhíu mày hỏi, này cũng là vấn đề nàng rất muốn biết.
"Phù Phi." Trừng nhi lạnh nhạt nói ra hai chữ này, Trương Linh Tố lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.