Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 153: Tấn cung lạnh lẽo




Cuối xuân, nhờ kế sách thần kỳ của Trừng Công chúa, đưa những côn trùng trong vò rượu bay vào quấy nhiễu Đồng Quan, âm thầm phái cung binh phục kích trên những hẻm núi hiểm trở, ba ngày sau, hợp lực tấn công Đồng Quan, không tới ba canh giờ, phá thành Đồng Quan, khiến cho thiên hạ khiếp sợ.
Giang Nam, Kiến Khang, Ngự Long điện.
Tát Tát nghe thấy tin tức, chỉ cảm thấy kinh hãi đến lợi hại, lúc trước để Trừng Công chúa trốn thoát quay về Giang Bắc, quả thật chính là sai lầm không thể tha thứ!
Tư Mã Thương Lang lạnh nhạt nói: "Không phải là công hạ thành Đồng Quan sao, để cho nàng vô ưu vô lo ở Hán Trung thôi, mẫu hậu, không cần phải kinh hoảng."
"Đồng Quan đã phá, tam châu phía sau nàng từ đó sẽ an ổn, từ khi nàng xuất thủ, liền tung hoành Giang Bắc." Tát Tát hít vào một hơi, "Tin rằng không bao lâu, chiến hỏa ở Giang Bắc, tất nhiên sẽ lan tới Giang Nam!"
Thanh âm của Tát Tát vừa hạ xuống, liền nghe thấy có nội thị đứng ở ngoài điện bẩm báo: "Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, mật thám từ Giang Bắc hồi báo tin tức mới nhất!"
"Trình lên đây." Tư Mã Thương Lang lười biếng ngoắc tay ý bảo nội thị tiến vào.
Nội thị cung kính đem cuốn giấy bồ câu vừa đưa tới dâng lên cho Tát Tát, im lặng rời khỏi điện.
Tát Tát mở thư bồ câu đưa đến ra, sắc mặt đại biến, kinh thanh nói: "Nàng...Nàng thế nhưng còn chưa chết!"
Tư Mã Thương Lang thấy sắc mặt của Tát Tát biến hóa, không khỏi hỏi lại: "Ai?"
"Trưởng Công chúa, Tư Mã Yên!" Tát Tát cố gắng làm cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhớ lại từng chút từng chút chuyện hôm đó, rõ ràng là đã thêm một loại độc khác trong ly rượu độc đó, rõ ràng là đã ném đến nơi dã ngoại, sao có thể...Sao có thể còn sống được!
Tư Mã Thương Lang kinh ngạc vô cùng, "Nàng còn sống?"
Tát Tát hít vào một ngụm lãnh khí, nói: "Xem ra lúc này đây, ta cũng đã trúng kế! Nếu Tư Mã Yên có thể còn sống, nhất định là ở ngoại ô có người tiếp ứng cho nàng -- phóng nhãn khắp thiên hạ, chỉ sợ chỉ có một mình Dương Lan Thanh mới có gan dạ sáng suốt như vậy!"
Tư Mã Thương Lang tức giận nói: "Trẫm lập tức điều binh đến dã ngoại tra xét!"
"Ngươi cho rằng nàng còn có thể ở lại ngoại ô chờ ngươi đến bắt sao?" Tát Tát cười lạnh một tiếng, "Tạ Uyên trúng kế, ai gia cũng trúng kế, nay làm loạn đến khiến cho người một nhà khúc mắc với nhau, một chiêu này của Dương Lan Thanh quả nhiên là đủ ngoan độc!"
"Vậy...Tiếp theo nên làm như thế nào?"
"Tiếp tục dựa theo kế hoạch mà thực hiện, đợi đến thanh minh năm nay, chính là lúc để cho Thái thượng hoàng quy thiên ở trong cung." Tát Tát trầm giọng phân phó xong, nhìn lướt qua tấu chương trên ngự án, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nên làm cái gì, thì làm cái đó, mẫu hậu sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi, nhưng vị Công chúa Đại Yên nay là Hoàng hậu kia, cần phải dỗ dành nhiều một chút, để cho nàng ra mặt viết thư cho Mộ Dung Thùy, nói hắn phải ngăn cản bước tiến của Trừng Công chúa, chờ chúng ta bên này bắt đầu xuất thủ, lại hợp lực đối phó với các nàng!"
"Nhi thần đã biết." Tư Mã Thương Lang gật gật đầu.
Tát Tát lại cúi đầu nhìn nhìn cuốn giấy bồ câu đưa đến trong lòng bàn tay, việc cấp bách, trước tiên phải hóa giải thù hận trong lòng Tạ Uyên, để hắn biết, hắn cũng đã trúng kế, Tư Mã Yên căn bản chính là dùng kế ly gián.
Tát Tát nàng cũng không có thời gian để đợi Tạ Uyên thuần hóa, tiếp theo, nếu như Tạ Uyên khăng khăng một mực, cũng chỉ có thể trừ bỏ hắn trước, nếu không, sau này, Tạ Uyên nhất định sẽ là chướng ngại vật lớn nhất khi nàng mưu đoạt giang sơn!
Phủ Công chúa, từ khi xảy ra một chuyện lớn kia, không khí có vẻ phá lệ nặng nề.
Tạ Uyên đầu tóc rối tung, ngẩn người ngồi ở trong phòng, chỉ có những lúc nhìn Khánh nhi, mới có thể nhếch miệng cười một cái, ngày tháng như vậy trôi qua bao lâu, trong phủ này người biết rõ ràng nhất chỉ sợ chính là Công chúa Tư Mã Thương Tâm.
Tư Mã Thương Tâm lại một lần nữa mang theo rượu và thức ăn đi vào trong phòng, đem rượu và thức ăn đặt lên bàn, đến gần Tạ Uyên, ôn nhu nói: "Nên ăn cơm đi."
Tạ Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn kỹ Tư Mã Thương Tâm, tròng mắt vừa chuyển, liền đỏ ửng lên.
Trái tim Tư Mã Thương Tâm loạn nhịp, sợ hãi ôm Tạ Uyên vào trong lòng, vội hỏi: "Phò mã, ngươi làm sao vậy?"
"Tâm nhi, thực xin lỗi..."
Lời nói mà Tư Mã Thương Tâm chờ đợi thật lâu rốt cuộc từ trong miệng Tạ Uyên thốt ra, khiến cho lòng của nàng nháy mắt liền ấm áp lên.
"Đã qua, dù sao, dù sao người cũng đã chết, chúng ta vốn là vợ chồng, rốt cuộc sẽ vì một nữ nhân không thể cùng nhau mà làm loạn đến bao lâu?" Tư Mã Thương Tâm nhẹ nhàng mà hôn lên trán Tạ Uyên một cái, khóe miệng cong lên, rưng rưng cười nói, "Phò mã, ta thầm nói cho ngươi một bí mật, cho đến nay ta cũng không dám nói cùng mẫu hậu, ta lại đang có hài tử của chúng ta..."
Thân mình Tạ Uyên run lên, đem mặt vùi thật sâu vào cái ôm của Tư Mã Thương Tâm, nhìn không rõ lắm giờ khắc này rốt cuộc hắn có biểu tình gì, thứ duy nhất có thể nhìn thấy, chính là hắn càng thêm dùng sức ôm lấy thắt lưng Tư Mã Thương Tâm, không ngừng nói, "Hảo...Tâm nhi...Cám ơn ngươi...Cám ơn ngươi đã sẵn lòng giữ lại hài tử của chúng ta..."
"Thái hậu giá lâm--"
Thanh âm của một gã sai vặt cất lên thông truyền, Tâm nhi cuống quít đẩy Tạ Uyên ra, xoa xoa nước mắt trên gương mặt hai người, nói: "Không sao, mẫu hậu nhất định không phải đến để làm khó dễ ngươi, không sao..."
"Ta quả thật đã sai lầm rồi, nếu mẫu hậu thật sự trách phạt ta, ta cũng không có gì để nói." Tạ Uyên hổ thẹn cúi đầu, Tát Tát còn chưa bước vào phòng, liền đã quỳ xuống đất.
Tát Tát vào cửa liền nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi bối rối hỏi: "Tạ Uyên, ngươi đây là có ý gì?"
Tạ Uyên dập đầu thật mạnh nói với Tát Tát: "Tạ Uyên nhất thời bị nữ sắc mê hoặc, thẹn với Tâm nhi và mẫu hậu, thỉnh mẫu hậu trách phạt!"
Tát Tát hồ nghi nhìn thoáng qua Tư Mã Thương Tâm, lạnh giọng hỏi: "Ngươi thật sự biết sai lầm rồi sao? Hảo, vậy ngươi với cho ai gia biết, rốt cuộc ngươi đã sai ở đâu?"
"Sai ở chuyện đã tin tưởng Tư Mã Yên!" Tạ Uyên hung hăng cắn răng, "Mấy ngày nay, ta suy nghĩ thật lâu, nếu như nàng thật tình muốn cùng ta, sao lại đột nhiên yêu cầu gặp Khánh nhi? Này nhất định là nàng thiết cục! Dùng để châm ngòi hiệp nghị quân thần giữa ta cùng mẫu hậu, thậm chí châm ngòi tình cảm phu thê giữa ta và Tâm nhi."
Tát Tát lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Uyên một cái, nói: "Ngươi thật ra nói rất đúng trọng tâm." Nói xong, Tát Tát đem cuốn giấy mà bồ câu đưa đến trong lòng bàn tay ném xuống đất, "Ngươi nhìn một cái, nữ tử này là âm hồn không tiêu tan đến như thế nào!"
Tạ Uyên vươn tay nhặt tờ giấy lên, trong nháy mắt khi mở ra, sắc mặt xanh méc, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh đáng sợ, "Tư Mã Yên a Tư Mã Yên! Chuyện sai lầm nhất của Tạ Uyên ta chính là tin tưởng ngươi!"
Tát Tát hít vào một hơi nói: "Tạ Uyên, ngươi chung quy là đã khi dễ Tâm nhi, cho nên, cho dù hôm nay biết sai rồi, ai gia cũng không thể không trách phạt ngươi!"
Tạ Uyên dập đầu thật mạnh nói: "Thỉnh mẫu hậu trọng phạt!"
Tư Mã Thương Tâm hoảng hốt loạn quỳ xuống đất ôm lấy thân mình Tạ Uyên, nói: "Mẫu hậu, không cần!"
"Tâm nhi!" Tát Tát vội quát một tiếng, "Con tránh ra, có đôi khi đối với nam nhân, con không ngoan tâm một chút, bọn họ vĩnh viễn không biết đau thương!"
Tư Mã Thương Tâm lắc đầu nói: "Phò mã đã biết sai rồi, hắn thật sự đã biết sai rồi, Tâm nhi tin tưởng, hắn sẽ không tái phạm, huống hồ...Huống hồ...Mẫu hậu, nay trong bụng Tâm nhi lại có hài tử của hắn, sao người lại nhẫn tâm làm cho hài tử trong bụng con chưa sinh ra đã nghe thấy phụ thân phải chịu hình phạt?"
"Con..." Tát Tát đau lòng nhìn Tư Mã Thương Tâm, "Con có thai sao lại không nói với mẫu hậu?"
"Con sợ...Sợ mẫu hậu...Tức giận..." Tư Mã Thương Tâm hổ thẹn cúi đầu, "Tâm nhi không phải cố ý giấu diếm."
Tát Tát liên tục hít vào mấy hơi, áp chế ba phần tức giận, lạnh giọng nói với Tạ Uyên: "Tạ Uyên, niệm tình đứa bé trong bụng Tâm nhi, ai gia lại tha cho ngươi một lần, chính ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi!"
"Tạ ơn mẫu hậu!" Tạ Uyên dập đầu thật mạnh với Tát Tát.
Tát Tát nhìn thoáng qua nụ cười vui mừng trên gương mặt Tư Mã Thương Tâm, không khỏi thất vọng thở dài, âm thầm nói: "Dương Lan Thanh, nếu như Tâm nhi có thể được một nửa như Trừng Công chúa, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta! Đáng tiếc...Đáng tiếc...Ta chung quy là không đủ nhẫn tâm!"
"Tạ Uyên, ba canh giờ sau, đến Ngự Long điện nghị sự." Tát Tát nặng nề bỏ lại một câu này, liền lạnh lùng rời khỏi phủ Công chúa.
"Dạ!"
Tạ Uyên lại cúi đầu, lúc đứng dậy, thật cẩn thận đỡ Tư Mã Thương Tâm đứng lên, ôn nhu nói: "Tâm nhi, từ nay về sau, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi gấp bội, bù lại những điều ta thua thiệt ngươi lúc trước."
"Ha ha, ta tin những lời này của ngươi!" Tư Mã Thương Tâm đắc ý mỉm cười, tựa vào cái ôm của Tạ Uyên, không biết rằng giờ này khắc này, trên gương mặt Tạ Uyên đã sớm không còn nét tươi cười.
Chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn bên ngoài phòng, trong lòng âm thầm nói: "Tửu Tửu, ngươi cho rằng Tạ Uyên ta là bị ngươi tính kế liền trở thành quân cờ bị tính tới tính lui sao? Ngươi nợ ta, sẽ có một ngày, ta muốn ngươi trả lại gấp mười lần!" Cúi đầu nhìn thoáng qua Tư Mã Thương Tâm trong lòng, đáy mắt Tạ Uyên hiện lên một chút hung quang, thầm nghĩ, "Lại để cho mẫu tử các ngươi kiêu ngạo thêm mấy ngày, chờ đến khi Tử Triệt huynh trọng đoạt hoàng quyền, Tát Tát, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử, tận mắt nhìn thấy Tư Mã Thương Tâm chết là tư vị gì!"
Một ngày lại một ngày qua đi, Giang Nam bình yên không gợn sống, càng lúc càng gần đến ngày thanh minh.
Nam ngạn Trường Giang, Dương Lan Thanh nhàn nhã ngồi trong lều, tiếp tục pha trà phẩm trà, nhưng thật ra bốn gã tướng sĩ Cừu Trì vẫn đi theo bên cạnh nàng đã có chút thiếu kiên nhẫn.
"Công chúa điện hạ, Giang Nam đã vô sự, vì sao còn chưa quay về Giang Bắc?"
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng cười cười, cầm chén trà trong tay bước ra khỏi lều, đi tới bên bờ sông, "Bổn cung liền nói cho các ngươi, bổn cung đang đợi cái gì?"
Bốn gã tướng sĩ Cừu Trì nhìn kỹ hành động của Dương Lan Thanh, chỉ thấy nàng cầm chén trà trong tay bỗng nhiên ném xuống lòng sông, nước sông bắn lên tung tóe, hóa thành từng vòng từng vòng gợn sóng.
"Giang Nam quả thật yên tĩnh, thứ bổn cung muốn đợi chính là lúc hỗn loạn khi 'trản lạc giang tâm*' này." Nói xong, Dương Lan Thanh kiên định quay đầu, "Cừu Trì muốn vĩnh viễn được thái bình, Giang Nam này phải do nữ nhi của bổn cung Trừng Công chúa tiếp quản, cho nên, mảnh giang sơn bình tĩnh này, để bổn cung vì Trừng nhi mà mưu tính một chút."
(*Cái chén nhỏ rơi xuống lòng sông)
"Nhưng mà..."
Dương Lan Thanh phất tay ý bảo tướng sĩ Cừu Trì không cần lại tiếp tục hỏi nữa, "Chỉ cần bổn cung có thể quay về Tấn cung, mọi chuyện, đều nằm trong cục bổn cung bày ra, các ngươi chỉ cần hảo hảo phối hợp với bổn cung mà làm việc là được."
"Dạ!"
Dương Lan Thanh nhấc góc váy lên, chậm rãi ngồi xuống bên sông, nhìn làn sóng dần dần trở lại bình tĩnh, lẩm bẩm nói: "Tát Tát, Yên nhi chết đi, đối với các ngươi mà nói, là kế ly gián, nay Yên nhi sống lại, ngươi có nhìn ra, này cũng chính là một bước sát chiêu mà bổn cung muốn đánh cờ cùng ngươi không?"
Tướng sĩ Cừu Trì nghe không hiểu thấu, nhìn Bắc ngạn Trường Giang nơi xa xa, lặng lẽ suy nghĩ, khi nào mới có thể trở về Cừu Trì?
Dương Lan Thanh bỗng nhiên thở dài, âm thầm nói: "Tát Tát, sai lầm lớn nhất của ngươi, không phải là không lấy mạng của ta, mà là, ngươi vẫn luôn không hiểu thấu, nam nhân có tâm kế, rốt cuộc có thể độc ác đến thế nào?"
Gió song ùa đến, trong phút chốc Dương Lan Thanh cảm thấy có chút lạnh lẽo, quay đầu liếc mắt nhìn tướng sĩ Cừu Trì một cái, cười hỏi: "Đều nhớ nhà đi?"
"Hồi bẩm Công chúa, nhớ."
Dương LanThanh xoay mặt qua, nhìn Bắc ngạn Trường Giang, âm thầm nói: "Thất Cố, kỳ thật tacũng nhớ ngươi..."    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.