Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 155: Lời đình chiến




"Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?" Tát Tát một đường chạy trốn vào trong rừng, cũng không nhận ra là đã chạy rất xa khỏi thành Kiến Khang, nhưng tiếng quát lớn đuổi theo phía sau một khắc cũng không có dừng lại, nàng chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, chạy về phía trước.
Tư Mã Thương Lang đã chết, vốn nên là bước đầu tiên thành công, không ngờ chính là bước đầu tiên thất bại!
Trong tông miếu đột nhiên xuất hiện thích khách, nếu như không phải có tướng sĩ tâm phúc bảo hộ, Tát Tát nàng không thể nghi ngờ chính là cá trong chậu, làm sao có thể bình yên chạy ra khỏi tông miếu?
"Xoạt!"
Bóng kiếm chợt lóe qua, hai thanh trường kiếm chợt ngăn ở trước thân thể của nàng, khiến cho nàng không thể không tuyệt vọng mà thở dài, mang theo oán hận nhưng bình tĩnh nhìn hai gã hắc y nam tử từ trong rừng đi ra.
"Chung quy là trốn không thoát sao?"
"Lâu rồi không gặp." Dương Lan Thanh từ phía sau thân cây đi ra, chỉ thấy nàng mặc một thân áo sam màu trắng, cười đến bình tĩnh, "Tát Tát, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, ngươi cũng có một ngày chật vật thế này."
"Là ngươi?" Đôi mắt Tát Tát đỏ lên, nói không rõ giờ khắc này trong lòng rốt cuộc là hận, hay là phẫn?
Dương Lan Thanh phất tay ý bảo tướng sĩ Cừu Trì bên người thu hồi trường kiếm, xoay người đi, "Tát Tát, trước khi chia tay, có nguyện ý uống một chén trà ấm cùng bổn cung không?"
"Chẳng lẽ ta còn có thể lựa chọn sao?" Tát Tát cười lạnh một tiếng, nay nàng bất quá chỉ là cá nắm trên thớt, lo lắng duy nhất chính là nữ nhi ở trong cung, làm sao có thể thoát được một kiếp này?
"Mời." Dương Lan Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi đi ở phía trước, không quên dặn dò một câu, "Đuổi những truy binh phía sau đi, bây giờ bổn cung còn chưa muốn thấy bọn họ."
"Dạ!" Một gã tướng sĩ Cừu Trì thu kiếm chạy vào trong rừng, cố ý phát ra tiếng vang, hấp dẫn Tấn binh đuổi theo. Một tướng sĩ Cừu Trì khác cầm kiếm đi ở phía sau Tát Tát, mỗi một bước đi, đều cẩn thận quan sát đến nhất cử nhất động của Tát Tát, nếu như nàng dám vọng động, nhất định sẽ lập tức lấy tính mạng của nàng!
Bất giác đã đi tới căn lều bên sông, Tát Tát thán thanh nói: "Thì ra ngươi vẫn còn ở Giang Nam, ta quả nhiên là đã quá coi thường ngươi! Dương Lan Thanh!"
"Ta cũng đã xem thường ngươi rồi, dám cả gan làm việc nghịch thiên này." Dương Lan Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng không có quay đầu lại, thẳng đến khi đi vào tiểu viện trong lều, lúc này mới quay đầu chỉ chỉ vào bàn cờ trong tiểu viện, "Có thể nhìn xem một chút, rốt cuộc ngươi đã thua ở đâu?"
Tát Tát đi tới, chỉ thấy trên bàn cờ dường như quân cờ đen sắp đại thắng, nhưng lại bởi vì đi sai một quân cờ đen, làm cho quân cờ trắng có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Dương Lan Thanh sao lại nhìn không thấy cơ hội này, từ trong hộp cờ lấy ra một quân cờ trắng, quyết đoán đặt xuống bàn cờ, một quân cờ quyết định giang sơn, thắng cục của quân cờ đen đảo mắt lại trở thành bại cục, bị quân cờ trắng ăn đến không còn một mảnh.
"Thấy rõ chưa?" Dương Lan Thanh bỗng nhiên sâu kín hỏi lại.
Tát Tát không khỏi tự giễu thê lương cười nói: "Dương Lan Thanh, ngươi muốn vũ nhục ta trước khi ta chết sao?"
Dương Lan Thanh lắc lắc đầu, từ trên bàn cờ cầm lấy quân cờ đen đã đi sai lầm kia, nghiêm mặt nói: "Ngươi từng dùng kế suýt nữa lấy đi tình mạng của mẫu tử chúng ta, nếu là ta của trước kia, nhất định sẽ không giữ lại ngươi cho đến bây giờ, nói với ngươi nhiều lời như vậy! Cái gọi là báo thù rửa hận, sao có thể để cho kẻ thù bình yên đứng ở trước mặt như vậy?"
Tát Tát dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi muốn giữ lại mạng của ta, đổi lấy cơ hội vào cung của ngươi!"
Khóe miệng Dương Lan Thanh cong lên, nói: "Ngươi thật ra rất hiểu ta."
"Ta sẽ không để cho ngươi được như ý!" Tát Tát lui về phía sau một bước, nhìn nhìn bốn phía trong lều, liền muốn đập đầu vào một cây cột gỗ, mong được nhanh chóng xong đời!
"Khoan đã!" Dương Lan Thanh đột nhiên quát lớn, đồng thời hai tay cùng vươn ra, hung hăng đem Tát Tát kéo vào trong lòng, "Ngươi cho là, ta sẽ để cho ngươi chết dễ dàng như vậy?"
"Ta sẽ không để cho ngươi được như ý!" Tát Tát phẫn nộ tránh thoát khỏi hai tay của Dương Lan Thanh, còn muốn lại đập đầu, tướng sĩ Cừu Trì bên cạnh đột nhiên xuất thủ, bắt lấy hai tay Tát Tát, khống chế được Tát Tát.
Dương Lan Thanh thở phào nhẹ nhõm, thất vọng nói: "Tát Tát, ngươi đã làm cho ta thất vọng một lần, còn muốn làm cho ta thất vọng lần thứ hai nữa sao? "
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Hai mắt Tát Tát đẫm lệ mà chất vấn, nay cái gì nàng cũng không còn, có lẽ trong cung nữ nhi đã gặp phải bất trắc, ngoại trừ cái chết, còn có lối thoát nào sao?
Dương Lan Thanh đi đến phía trước, "Nếu là ta của trước kia, quả thật sẽ lợi dụng ngươi để đổi lấy cơ hội vào cung, chính là, ta đã không phải là Dương Lan Thanh của lúc trước, không thể làm được việc ngoan độc như vậy."
"Ngươi..." Tát Tát cả kinh, "Ngươi ít ở trước mặt ta trang mô tác dạng*!"
(*Làm bộ làm tịch)
"Chúng ta đều là nữ tử, tội gì phải vì một cái long ỷ không thuộc về chúng ra, mà đấu đến ngươi chết ta sống?" Dương Lan Thanh bình tĩnh nói xong, Tát Tát lại cả kinh, "Nếu ngươi đã chết, người được tiện nghi chính là Tạ Uyên đã phản bội của ngươi, chính là Tư Mã Diệp ngồi trên long ỷ ở trong cung, ngươi chiếm được cái gì?"
"Tư Mã Diệp là trượng phu của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngu ngốc đến mức tin tưởng những lời này của ngươi sao?" Tát Tát không thể tin được mà nhìn Dương Lan Thanh, trong lòng không ngừng suy nghĩ Dương Lan Thanh trước mắt này rốt cuộc muốn lợi dụng mình để làm gì?
"Ở trong lòng hắn, chỉ có hoàng quyền, làm sao chấp nhận được người đã từng làm thê thiếp của kẻ khác như ta?" Dương Lan Thanh chua xót cười, "Huống hồ, ta cũng không cần loại nam nhân bạc hạnh này quay đầu nhìn lại!"
Thân mình Tát Tát run lên," Ngươi giữ lại ta, ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Ta xưa nay làm người công bằng, ngươi từng khiến ta phải lo lắng cho Trừng nhi, ruột gan đứt thành từng khúc, tất nhiên cũng phải để cho ngươi nếm thử tư vị đó như thế nào." Dương Lan Thanh nhẹ nhàng nói xong, hít vào một hơi nói, "Chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho Tâm nhi của ngươi sao?"
"Ngươi!" Thân mình Tát Tát mềm nhũn, nước mắt trào ra nơi hốc mắt, "Nay ngươi nhìn thấy, cũng nên vừa lòng đi, nếu như Tâm nhi thật sự ở trong tay ngươi, xin ngươi niệm tình đứa nhỏ vô tội trong bụng nàng, giữ lại một mạng của nàng!"
"Đau lòng?" Dương Lan Thanh lạnh lùng cười hỏi lại, phất tay ý bảo tướng sĩ Cừu Trì buông nàng ra.
"Dương Lan Thanh, thật ngoan tâm!" Tát Tát tê thanh quát lớn, rốt cuộc gượng không được, nhất thời trượt xuống, "Tâm nhi...Tâm nhi..."
"Nhìn thấy nước mắt của ngươi, ta cũng coi như đã trả thù lại." Dương Lan Thanh cười đến thản nhiên, "Đế vương coi trọng nhất là thanh danh, hôm nay nữ nhi của ngươi tuyệt đối sẽ không chết ở trong cung, Tạ Uyên không thể mang danh trượng phu giết thê tử, Tư Mã Diệp cũng không thể mang danh phụ thân giết nữ nhi, ngươi nói xem, ta nói có đúng không?"
Tát Tát nâng đôi mắt đẫm lệ lên, chống lại ánh mắt mang ý cười của Dương Lan Thanh, chua xót nói: "Vậy thì sao sao? Nếu như không xuất cung, sớm hay muộn cũng là chỉ còn đường chết!"
"Một người một lần, rất công bình!" Nét tươi cười trên gương mặt Dương Lan Thanh cứng đờ, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt Tát Tát, "Ta quả thật là muốn giết ngươi, bởi vì giữ ngươi lại, thật sự là rất đáng sợ, nếu như ngươi không có xem thường Tạ Uyên, một ván này, người thua nhất định là ta."
Tát Tát cầm lấy phong thư, run rẩy mở ra, mùi thuốc nồng đậm liền ập vào mặt, chỉ thấy phía trên viết bốn chữ -- chỉ qua vi võ*.
(*止戈为武, Hán Việt: Chỉ qua vi võ; "chỉ qua" ở đây nghĩa là dừng gươm đao, dừng đánh nhau, dừng chiến tranh. Đồng thời cũng chơi chữ, "chỉ" và "qua" ghép lại thành chữ "võ".)
"Ai lại không muốn được vô ưu vô lo? Ai lại không muốn thiên hạ thái bình? Ai lại không muốn một nhà đoàn tụ?" Dương Lan Thanh nhìn dòng sông nhẹ nhàng trôi người căn lều, "Hao hết tâm lực để mưu tính, hao hết tâm lực để đoạt lấy hoàng quyền, ngươi là vì cái gì, ta lại là vì cái gì."
Tát Tát đột nhiên ngẩn người, là vì cái gì? Là vì một lòng phò trợ Khánh nhi thượng vị, sau đó nàng và Tâm nhi liền có một gia đình thật sự, mới có thể chân chính vô ưu vô lo.
"Ta hôm nay có thể giết ngươi, nhưng mà, ngày sau hậu nhân của ngươi cũng có thể giết ta, cuối cùng oan oan tương báo, vĩnh viễn không thể ngừng lại, người thống khổ là ai đây?" Dương Lan Thanh từ trong tay Tát Tát cầ, lại phong thư, cẩn thận ngửi ngửi mùi thuốc trên đó, "Đấu tranh nhiều năm như vậy, có lẽ ta nên thu tay lại, ngươi cũng nên thu tay lại, bởi vì ta đã bỏ lỡ bao nhiêu, ngươi cũng liền đã bỏ lỡ bấy nhiêu." Cúi đầu nhìn Tát Tát, "Tuy rằng ta không biết, ngươi rốt cuộc vì sao muốn tranh đoạt hoàng quyền, nhưng mà ta biết, một nữ tử khổ tâm mưu tính nhiều năm như vậy, chung quy là tránh không khỏi một chữ 'tình'."
Tát Tát vẫn không nhúc nhích mà nhìn Dương Lan Thanh, nước mắt đột nhiên dâng lên càng thêm lợi hại, "Ngươi hôm nay không giết ta, ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận!"
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng bâng quơ mỉm cười, "Vậy sao? Không phải là ngày sau ngươi sẽ đến giết ta sao?"
Tát Tát hung hăng cắn răng, "Ngươi cho là ngươi có thể thoát được?"
Dương Lan Thanh càng thêm cười đến không lo sợ gì cả, đem phong thư hảo hảo thu vào trong ngực, nói: "Trừng nhi sẽ vì một mẫu thân như ta, chống đỡ một mảnh trời đất, ngươi làm sao có thể động đến ta được? Huống hồ, cho dù ngươi động được đến ta, cả đời này của ta, cũng coi như sống không uổng phí, dù sao, có một vài người, ta quý trọng, năm tháng còn lại cho dù ngắn gủi, nhưng ta sẽ thật sự sống cho bản thân mình."
Tát Tát lại một lần nữa nghẹn lời, nay Tâm nhi sống chết chưa biết, lời Dương Lan Thanh nói, rõ ràng là nói cho nàng nghe, nàng thất bại, bị đánh bại đến hai bàn tay trắng, bị đánh bại cho mất cả đời chỉ để báo thù!
Dương Lan Thanh bỗng nhiên vươn tay ra, nói: "Có vài người, đã chết ở nhiều năm trước, có lẽ là chuyện tốt, ít nhất hắn trong trí nhớ, hoàn mỹ không tỳ vết, sẽ không để ngươi cảm thấy có chút ít hối hận nào. Ta ở trong hậu cung Đại Tần trù tính mười tám năm, ta nhận được cái gì? Mười tám năm tốt nhất trong cuộc đời, tiện nghi cho Phù Kiên mười tám năm sung sướng, ta lại ẩn nhẫn mười tám năm thống khổ, kết quả là, cho dù gặp lại cố nhân, cũng là cảnh còn người mất phí công vô ích, nhớ thương cả đời cả kiếp này, rốt cuộc có được bao nhiêu vui vẻ?"
Trái tim Tát Tát mãnh liệt thắt lại, lời nói của Dương Lan Thanh làm cho nàng giống như bị tạt một gáo nước lạnh, cả đời của nàng, thế nhưng lại giống Dương Lan Thanh đến như vậy, kết cục lại là trời đất cách biệt.
Trừng Công chúa có thể vì Dương Lan Thanh mà chống đỡ một mảnh trời đất, Tâm nhi lại khắp nơi muốn che chở...Chỉ dựa vào một điểm này, Tát Tát nàng quả thật đã thất bại, thất bại một cách tâm phục khẩu phục!
"Chỉ qua vi võ, Dương Lan Thanh ta không muốn lại tiếp tục tranh đấu với ngươi." Dương Lan Thanh nghiêm túc nhìn nàng, "Chúng ta tiếp tục tranh đấu, sẽ chỉ làm cho người thân tổn thương, kẻ thù vui sướng, vĩnh viễn không có ngày dừng lại. Trừng nhi nhờ Thất Cố gởi thư cho ta, ta đọc xong đã hiểu rõ, thiên hạ thái bình thật sự, chỉ có ngừng chiến mới có thể có được. Nếu Trừng nhi đã mở miệng, người làm mẫu thân tất nhiên không thể để cho nàng thất vọng, bước đầu tiên để ngừng chiến, liền bắt đầu từ người làm nương như ta đi."
Tát Tát run run nhìn Dương Lan Thanh, bỗng nhiên điên cuồng mà bật cười, hung hăng đẩy bàn tay của Dương Lan Thanh ra, "Đã muộn! Đã muộn!"
"Cố chấp, mới thật sự là đã muộn." Dương Lan Thanh lạnh lùng lắc đầu, hỏi tướng sĩ Cừu Trì đứng bên cạnh, "Sao lại chưa thấy hai người đi mướn thuyền quay về?"
Tướng sĩ Cừu Trì ôm quyền nói: "Bẩm Công chúa, chắc là trên đường có chuyện gì làm trì hoãn." Tiếng nói vừa dứt, tướng sĩ Cừu Trì bỗng nhiên chỉ vào bên ngoài căn lều, nói, "Công chúa người nhìn xem!"
"Đó là..." Dương Lan Thanh biến sắc, chỉ nhìn thấy tướng sĩ Cừu Trì dẫn dắt truy binh rời đi vừa rồi đang ôm lấy một nữ tử y phục nhuốm đầy máu bước nhanh chạy tới.
"Vừa rồi ở trong rừng mạt tướng nhìn thấy có Tấn binh để lại nử tử này nơi hoang dã, nhất thời động lòng trắc ẩn, liền..." Tướng sĩ Cừu Trì còn chưa nói xong, liền nghe thấy một tiếng thét đến tê tâm liệt phế từ trong miệng Tát Tát vang lên.
"Tâm nhi--!"
Dương Lan Thanh lắc đầu thở dài, "Ngươi nhanh chóng đưa nàng vào phòng đi," Nói xong, chỉ chỉ vào một tướng sĩ Cừu Trì khác, "Ngươi nhanh chóng nấu chút nước ấm."
"Dạ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.