Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 157: Bắc thượng công Tần




Tạ Uyên mang binh ra khỏi thành, quả nhiên gặp phải tử sĩ phục kích, chính là đã sớm an bài, cố ý để bị thương hồi phủ dưỡng thương, tạm thời né tránh mũi nhọn công kích của Dương Lan Thanh.
Tư Mã Diệp nghe theo đề nghị của Dương Lan Thanh, một mặt thông lệnh cho Tạ Huyền gia tăng tiêu diệt ám binh Thổ Dục Hồn, một mặt tam thỉnh Tạ An ra khỏi phủ, trong một khoảng thời gian ngắn, quyền thế của Tạ gia cường thịnh, Tạ Uyên ẩn mình trong nhà, lặng lẽ mưu tính gì đó.
"Dương Lan Thanh, ngươi cho rằng không ngừng ban cho thúc phụ và huynh trưởng quyền to, liền có thể áp chế ta? Lúc này, ngươi sai lầm rồi, Dương Lan Thanh, tự ngươi đưa đao đến để ta giết ngươi, cũng đừng oán trách ta!"
Tạ Uyên đứng dưới ánh trăng lạnh, nghiến răng nói xong, đột nhiên phát ra một tiếng cười âm lãnh -- thiên hạ này, quả nhiên chỉ có ngồi trên long ỷ, mới có thể có được bình an thật sự!
Cùng lúc đó, kề từ trận chiến Đồng Quan ở Giang Bắc, Trừng Công chúa liền mở cửa Ung Châu, lại thuận thế lấy được Lạc Châu ở Đông Nam Trường An. Quân Tây Yên vài lần mãnh công muốn đoạt lại Đồng Quan, đều bị Trừng Công chúa đánh lui trở về.
Ban đêm, trăng sao chiếu sáng, trên tường thành Đồng Quan, ánh nến sâu xa.
Trừng nhi cho lui những tướng lãnh khác, chỉ giữ lại hai tiểu cô cô để thương thảo chiến lược.
Trừng nhi chỉ chỉ trên chiến đồ, phân tích nói: "Nay chúng ta đang giao chiến cùng Tây Yên, Mộ Dung Thùy thỉnh thoảng lại phái binh âm thầm tiếp viện cho Tây Yên, nếu chúng ta tiếp giao đấu cùng bọn họ, chỉ sợ sẽ tổn hại rất nhiều binh lực, để cho quân Hậu Tần từ phía sau nhân cơ hội mà đánh lén."
Tư Mã Yên nhìn nhìn chiến đồ, gật đầu nói: "Binh lực của Mộ Dung Thùy hùng hậu, nhất thời còn chưa đến thời cơ để lấy cứng đối cứng với hắn, về phần quân Tây Yên, chỉ cần cùng bọn họ tiếp tục giằng co là được rồi, nay mối họa lớn nhất, vẫn là quân Hậu Tần ở phía Bắc!"
Trương Linh Tố ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn hai cô cháu nhíu mi nghiên cứu chiến đồ, không nói một câu.
Trừng nhi cùng Tư Mã Yên cảm nhận được ánh mắt sáng quắc ở bên cạnh truyền đến, cùng nhìn về phía Trương Linh Tố, thật ra làm cho Trương Linh Tố bất giác mà ngồi thẳng thân mình,"Các ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Trừng nhi không khỏi cười cười, nói với Tư Mã Yên: "Tiểu cô cô, ta nghĩ ra một biện pháp có thể phá địch."
Tư Mã Yên hiểu ý mỉm cười, "Ta cũng nghĩ đến một hảo biện pháp."
"Biện pháp gì?" Trương Linh Tố đoán không ra mưu kế của hai cô cháu này, gấp giọng hỏi.
"Biện pháp này, nhưng toàn bộ đều phải dựa vào tiểu cô cô Tố Tố ngươi." Trừng nhi cười đến thần bí, nghiêng mặt nói với Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, biện pháp ngươi nhắc đến có phải là biện pháp này không?"
"Ha ha, không sai." Tư Mã Yên gật gật đầu, ý cười lại càng sâu.
"Các ngươi..." Trương Linh Tố càng bị nhìn, càng cảm thấy trong lòng hoảng đến lợi hại, "Các ngươi rốt cuộc đang nghĩ đến biện pháp gì?"
"Thùng thùng!"
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, không đợi Trừng nhi nói tiến vào, Mộ Dung Yên liền mang theo một hộp thức ăn bước vào.
"Thanh Hà?" Trừng nhi vội vàng đón tiếp, cầm lấy hộp thức ăn trong tay Mộ Dung Yên, thuận tay đóng kín cửa, đỡ nàng ngồi xuống một bên, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đến xem các ngươi, có đói bụng không?" Mộ Dung Yên nói xong, ánh mắt liếc nhìn về phía hộp thức ăn một cái, "Ở đây có chuẩn bị chút điểm tâm."
Tư Mã Yên cười trộm đi tới, nhìn kỹ phần bụng của Mộ Dung Yên, cười nói: "Thanh Hà, vất vả rồi."
Mộ Dung Yên nhợt nhạt mỉm cười, "Nói thật, quả thật là vất vả, sợ bông trong lớp vải bố này càng ngày càng nhiều, ngày hè nắng nóng chói chang, cũng thật là khiến cho người ta khó chịu."
Trương Linh Tố tà ác mỉm cười nói: "Chỉ sợ khó chịu cũng không chỉ có một chuyện này đi?" Ánh mắt nhìn về phía gương mặt của Trừng nhi, "Trừng Công chúa, ngươi nói có đúng không?"
Hai má Trừng nhi đỏ lên, nghiêm mặt nói: "Tiểu cô cô Tố Tố, ngươi lại nói lung tung!"
"Phốc, muốn ta không nói lung tung, cũng được! Ngươi nói cho ta biết, ngươi đang suy nghĩ kế sách gì?" Trương Linh Tố thật vất vả mới bắt được cơ hội, nhất định phải hỏi ra một lần.
Trừng nhi nhếch miệng cười nói: "Ta cũng không dám nói, vạn nhất nói ra, tiểu cô cô đau lòng, ta không gánh nổi tội lớn làm cho tiểu cô cô không vui a!" Nói xong, Trừng nhi nắm chặt bàn tay Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, ngươi nói xem có phải hay không?"
Mộ Dung Yên khẽ cười nói: "Không sai."
Lần này đổi thành gương mặt Tư Mã Yên trở nên đỏ ửng, liếc mắt nhìn Trừng nhi và Mộ Dung Yên một cái, vươn tay sờ sờ lên bụng Mộ Dung Yên, "Phải tính toán ngày tháng cho cẩn thận, đứa nhỏ này không thể mang thai quá ngày." Nói xong, cẩn thận tính toán ngày tháng, cười nói với Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, không bằng để cho đứa nhỏ này sinh ra trước trung thu đi?"
"Trước trung thu?"
"Không sai, ta nghĩ đến lúc đó, Lan Thanh tẩu tẩu cũng nên trở về rồi." Ý cười của Tư Mã Yên nồng đậm, lặng yên vươn tay nắm lấy bàn tay Trương Linh Tố, "Tố Tố, đứa nhỏ này, chỉ có thể nhờ ngươi tìm thôi."
"Ta?" Trương Linh Tố cả kinh, "Ngươi muốn ta tìm cách bắt lấy một đứa nhỏ sao?"
Tư Mã Yên nhìn thoáng qua Trừng nhi, lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, "Tố Tố, ngươi cảm thấy ta và Thanh Hà có thể đi ra ngoài tùy ý tìm một đứa bé mới sinh sao?"
Trương Linh Tố trừng mắt liếc nhìn Trừng nhi một cái, nói: "Đứa nhỏ là của nàng, vì sao không để nàng đi?"
Tư Mã Yên cười nói: "Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, nàng không ở Đồng Quan."
"Có ý gì?" Mộ Dung Yên bỗng nhiên khẩn trương nhìn về phía Trừng nhi, "Ngươi...Muốn đi đâu?"
Trừng nhi ôn nhu trả lời: "Bắc thượng đánh Hậu Tần."
"Vậy nơi này..." Trương Linh Tố cả kinh, đột nhiên hiểu được mưu kế mà Tư Mã Yên và Trừng nhi nghĩ đến vừa rồi -- minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*.
(*Ý chỉ kế dương đông kích tây)
Tư Mã Yên gật đầu nói: "Tố Tố chính là Trừng Công chúa của Đại Tần."
Trừng nhi kiên định gật đầu, "Tiểu cô cô Tố Tố không tiện mở miệng, liền nói bị bệnh ở Đồng Quan, cứ như vậy, cũng dễ hấp dẫn lực chú ý của Mộ Dung Thùy, để cho hắn tìm cơ hội phản công Đồng Quan." Nói xong, Trừng nhi kiên định nhìn Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, Đồng Quan này chỉ có thể dựa vào ngươi!"
"Có tiểu cô cô ở đây, Mộ Dung Thùy không chiếm được tiện nghi gì!" Tư Mã Yên cười cười, liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên đang lo lắng, "Nói không chừng sau khi ngươi quét sạch Hậu Tần trở về, có thể nhìn thấy hài từ Thanh Hà sinh cho ngươi."
"Tiểu cô cô!" Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ lên, "Chính là nói chiến lược, sao lại kéo đến trên người ta rồi?"
Trương Linh Tố cười nói: "Mộ Dung Yên, người bên ngoài có tin ta là Trừng Công chúa hay không, hoàn toàn phải dựa vào ngươi, đây sao không tính là chiến lược chứ?"
Mộ Dung Yên hiểu được lời nói của Trương Linh Tố, lúc này nghiêm mặt nói: "Linh Tố ta muốn nói cho rõ trước, ngươi thật ra phải thu liễm một chút, cũng không thể luôn dính lấy làm loạn."
Trừng nhi cũng đồng tình nói: "Không sai, tiểu cô cô, ngươi phải chú ý đến tiểu cô cô Tố Tố một chút, miễn cho nàng luôn trêu ghẹo Thanh Hà, khi dễ Thanh Hà."
Tư Mã Yên che miệng cười nói: "Hảo! Tiểu cô cô nhất định sẽ giúp ngươi bảo hộ Thanh Hà thỏa thỏa đáng đáng, bảo đảm Tố Tố không dám khi dễ nàng một phần." Nói xong, liếc mắt nhìn nhìn Trương Linh Tố, "Tố Tố, ngươi nói có phải hay không?"
"Khụ khụ, Yên nhi cũng đã mở miệng rồi, sau này ta nhất định là khắp nơi cẩn thận, quyết không dám khi dễ Mộ Dung Yên một phần a!" Trương Linh Tố bất đắc dĩ cười cười.
"Ha ha, như vậy ta liền yên tâm." Trừng nhi thở phào nhẹ nhõm, không đành lòng mà nhìn Mộ Dung Yên, "Hảo hảo chiếu cố bản thân."
"Ngươi cũng vậy." Lời nói đơn giản của Mộ Dung Yên rơi vào trong lòng mỗi người.
Tư Mã Yên nhìn nhìn ba người mà mình quan tâm ở bên cạnh, tiếp lời: "Chúng ta đều phải chiếu cố tốt bản thân."
"Ha ha, ân!"
Bình minh, Trừng nhi suất lĩnh tám ngàn kỵ binh đè nén tiếng vó ngựa, lặng yên rời khỏi Đồng Quan.
Đẩy ra cửa sổ nhỏ trên đầu thành, Mộ Dung Yên nhìn theo Trừng nhi đi xa, trái tim lại vì nàng mà bất an.
Trong bàn tay trắng nõn của Trương Linh Tố cầm một phần điểm tâm đi tới, ăn một miếng ngon miệng, nói: "Mộ Dung Yên, ta nghĩ ta nên hỏi ngươi một chút, thích nam hài, hay là nữ hài?"
Mộ Dung Yên giật mình quay đầu qua, xoa lên chiếc bụng giả, "Đứa nhỏ này, không thể là nữ hài."
Tư Mã Yên gật đầu nói: "Không sai, Tề vương Tư Mã Trừng phải có nam hài."
"Ta nghĩ bây giờ ta biết nên làm cái gì rồi." Trương Linh Tố thần bí mỉm cười, nháy mắt vối với Tư Mã Yên, "Việc này ta nhất định sẽ làm rất thỏa thoả đáng đáng!"
Tư Mã Yên đoán không ra rốt cuộc Trương Linh Tố nghĩ tới cái gì, đưa một ánh mắt cho Mộ Dung Yên, hai bên kẹp lấy Trương Linh Tố, cau mày nói: "Nói đi?"
Mộ Dung Yên khẽ cười nói: "Không sai, nói đi?"
Trương Linh Tố liếc mắt nhìn hai người hai bên một cái, cười khổ nói: "Đợi ta làm xong..."
"Nếu như hôm nay ta càng muốn biết thì sao?" Tư Mã Yên mỉm cười ép hỏi.
Trương Linh Tố hít vào một hơi, mị hoặc cười cười với Tư Mã Yên, "Yên nhi, chúng ta không phải nên cùng nhau..." Nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Mộ Dung Yên.
"Thanh Hà, hôm nay ánh trăng không tệ, không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút đi?" Tư Mã Yên đưa một ánh mắt cho Mộ Dung Yên, vươn tay ôm lấy cánh tay của nàng, "Yên tâm, nếu ta đã đáp ứng với Trừng nhi, tuyệt đối sẽ không lại trêu ghẹo ngươi."
"Có một câu của tiểu cô cô, Thanh Hà liền càng không sợ miệng lưỡi của Linh Tố." Mộ Dung Yên khẽ cười một tiếng, đi theo Tư Mã Yên cùng nhau đi ra tiểu các trên thành lâu.
"Yên nhi!" Trương Linh Tố gọi một tiếng, đã thấy Tư Mã Yên quay đầu cười khẽ một tiếng với nàng, "Lát nữa chờ ta trở lại thu thập ngươi, xem ngươi rốt cuộc có nói hay không?"
Ý cười của Trương Linh Tố càng là nồng đậm, cười nói: "Chờ ngươi đến thẩm vấn đi."
Tư Mã Yên ý vị thâm trường mà cười một cái, quay đầu đi, nói nhỏ vào tai Mộ Dung Yên: "Bắt đầu từ hôm nay, Thanh Hà, mỗi ngày đều mang tỳ bà đến đây đàn ba hồi, ta muốn đầu tường Đồng Quan này, bảy ngày phiêu ca."
Thân mình Mộ Dung Yên chấn động, nhìn vào gương mặt Tư Mã Yên, "Vì sao?"
"Thân là tiểu cô cô, tất nhiên nên suy nghĩ thay Trừng nhi nhiều một chút, làm cho Mộ Dung Thùy nghi kỵ nhiều một chút, ta mới có thời gian sắp xếp mọi chuyện." Tư Mã Yên nói xong, dõi mắt nhìn doanh trướng Tây Yên bên ngoài Đồng Quan, "Nói không chừng, khi Trừng nhi trở về, có thể nhìn thấy thêm một phần lễ vật mà tiểu cô cô đưa cho nàng."
Mộ Dung Yên theo ánh mắt của Tư Mã Yên nhìn qua, "Chẳng lẽ là..."
"Suỵt...Có vài lời, nói ra có thể sẽ mất linh." Tư Mã Yên mỉm cười làm một cái thủ thế với Mộ Dung Yên, "Cho nên, cũng không thể nói với Tố Tố, nếu không, nàng nhất định sẽ theo ta xuất quan, việc này không thể cùng theo."
Mộ Dung Yên cười nói: "Tiểu cô cô, có đôi khi, thật sự là bội phục tâm trí của ngươi."
"Thanh Hà ngươi so với ta, cũng không thua một phần a, ngày đó giao chiến ở ngoại ô phía đông Hoa Âm, một mình khiến cho quân địch lui binh, phóng nhãn khắp thiên hạ, lại có mấy người có thể làm được?" Tư Mã Yên nhịn không được mà tán thưởng, "Trừng nhi, quả nhiên là hảo ánh mắt."
"Linh Tố không phải cũng có hảo ánh mắt sao?" Mộ Dung Yên hỏi lại một câu, chọc cho Tư Mã Yên mỉm cười.
Từ đó, liên tục bảy ngày, ngày ngày Đồng Quan đều phiêu ca, Trừng Công chúa ốm đau nghỉ ngơi trong tiểu các của thành lâu Đồng Quan, rất khó gặp mặt, ngoài thành quân Tây Yên rục rịch, nếu không phải Mộ Dung Thùy vài lần áp chế, chỉ sợ đã mãnh liệt phản công Đồng Quan.
Vào đêm khuya Đồng Quan luôn luôn có một tiểu binh lặng yên thả dây thừng xuống, thừa dịp bóng đêm che phủ mà ở ngoài thành tất tất tốt tốt cọ xát một khắc, lại quay trở lại Đồng Quan.
Bảy ngày sau, Trừng Công chúa mang binh Bắc thượng tấn công phòng tuyến Hậu Tần, suốt đêm bôn tập ba trăm lý, phá bốn tòa thành, khiến cho Mộ Dung Thùy đang khổ sở suy nghĩ xem nên làm thế nào để tấn công Đồng Quan phải chấn kinh!
"Khôngtốt! Trúng kế! Nhanh chóng hạ lệnh, cường công Đồng Quan!"    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.