Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 23: Giết người trong trướng




"Muốn trả ân tình cho bổn cung, cũng phải nhìn xem bổn cung có muốn nhận hay không?" Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, trái lại đứng sóng vai cùng Phù Trừng, một khắc cũng không muốn tránh ở phía sau Phù Trừng.
"Nương nương..." Phù Trừng cả kinh.
Mộ Dung Yên tựa hồ cũng không lo lắng đến thích khách bên ngoài, chính là nghiêm túc nhìn Phù Trừng, "Tiểu Đồng Tử, ngươi chưa nói xong, bổn cung chờ sau khi trở về sẽ hỏi lại ngươi, nếu như còn không thể nói thật giống như hôm nay, bổn cung cam đoan, sau này ngươi cũng đừng mơ tưởng lại bước vào Tê Hoàng cung một bước!"
Tiếng kinh hô của Đàn Hương vang lên ở ngoài trướng, "Các ngươi là ai? A!"
"Đàn Hương!" Mộ Dung Yên kinh hãi, đang muốn chạy ra ngoài, xem xem Đàn Hương có bình an hay không?
"Ta đi!" Phù Trừng nhanh hơn Mộ Dung Yên một bước, vừa mới bước đến bên cạnh màn trướng, liền bị hai lưỡi kiếm sáng như tuyết bức lui về. Trong lúc cấp bách, Phù Trừng vội vàng kéo lấy cánh tay Mộ Dung Yên, cùng lui về phía sau, nói, "Nương nương cẩn thận! Thích khách đã tiến vào!" Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên có hai gã hắc y nhân* rút kiếm chui vào trong trướng, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Phù Trừng, lạnh lùng cười cười, phát lệnh nói: "Giết!"
(*Người mặc áo đen)
"Các ngươi là ai?" Mộ Dung Yên tức giận quát lên, "Dám cả gan xông vào doanh trướng của bổn cung!"
"Mộ Dung Hiền phi quả nhiên giống như lời đồn ta nhìn cũng cảm thấy muốn yêu thương, chậc chậc, đáng tiếc tối nay huynh đệ chúng ta ai cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc!" Hai gã hắc y nhân đều dùng khăn đen che mặt, thứ duy nhất có thể nhận ra đó chính là phía bên trái trên trán của người đang nói chuyện có một dấu vết màu xanh.
"Muốn động đến nương nương, trước tiên phải bước qua một cửa này của ta trước đã!" Phù Trừng nói xong, đem Mộ Dung Yên kéo về phía sau, nghiêng mặt vội vàng nói với Mộ Dung Yên,"Nương nương, ân tình này, nô tài nhất định phải trả!"
Mộ Dung Yên muốn tránh khỏi bàn tay của Phù Trừng, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào giữa lòng bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, kinh ngạc cúi đầu, liền nhìn thấy một màu đỏ tươi từ chỗ vết thương lúc ban ngày của Phù Trừng trượt dọc theo cánh tay của nàng chảy xuống, thấm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Mộ Dung Yên.
"Thương thế của ngươi..." Trái tim Mộ Dung Yên chấn động, từ ngày đó khi bắt đầu bước vào trong cung, liền chưa từng nghĩ đến sẽ có người thật tình đổ máu vì nàng!
"Không đáng ngại, nương nương, người đừng buông tay!" Phù Trừng ngược lại nắm chặt lấy bàn tay Mộ Dung Yên, năm ngón tay lồng vào năm ngón tay của nàng, mười ngón tay siết chặt lấy nhau.
"Tiểu thái giám, là ngươi chán sống!" Người có dấu vết xanh phía bên trái trên trán lúc nãy gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay không chút lưu tình chém về phía Phù Trừng.
Phù Trừng nghiêng người tránh né, cong khuỷu tay đánh thật mạnh vào mạng sườn của hắn.
Người có vết xanh trên trán nghĩ rằng nhưng thái giám trong cung, hầu hết đều đã tịnh thân, nhất định sẽ không phải là cao thủ gì, một đòn này của Phù Trừng, hoàn toàn khiến cho hắn vạn vạn không ngờ! Sự kinh hoàng của hắn còn chưa tan đi, Phù Trừng chuyển bước chân tung ra một chưởng, một chưởng đánh vào hổ khẩu* bàn tay đang cầm kiếm của hắn, một trận chấn động, làm cho thanh trường kiếm trong tay hắn nhất thời rời khỏi tay.
(*Chỗ giữa ngón cái và ngón giữa)
Phù Trừng thuận thế đoạt lấy thanh kiếm, không cho hắn có nhiều cơ hội phản kích, lưỡi kiếm đã hung hăng xẹt qua yết hầu của hắn, tiễn hắn đến gặp Diêm vương!
Mộ Dung Yên kinh hãi mở to hai mắt, một chiêu này của Phù Trừng đoạt mạng người thật sự là quá nhanh quá ngoan, lại soái khí đến làm cho người ta nhịn không được muốn tán thưởng.
Phù Trừng một kiếm chỉ về phía tên thích khách mặc áo đen còn lại kia, nghiêng mặt cười với Mộ Dung Yên, "Nương nương, thỉnh nhắm mắt lại, nơi này nhuốm bẩn máu tanh, vẫn là nhìn ít một chút thì tốt hơn." Ngữ thanh ôn nhu, lại vừa đúng làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Mộ Dung Yên âm thầm cảm động trước sự chu đáo của Phù Trừng, ngón tay khẽ động, không ngờ Phù Trừng lại nắm lấy thật chặt, không muốn nàng buông lỏng bàn tay ra một phần nào. Mộ Dung Yên giật mình nâng mắt, khóe mắt lại nhìn thấy kiếm quang của hắc y nhân chợt lóe, vô cùng xảo quyệt hướng thẳng về phía Phù Trừng.
Mộ Dung Yên không khỏi kinh hãi thét lên một tiếng, "Cẩn thận!"
"Ha ha." Phù Trừng lang lảnh cười khẽ một tiếng, bàn tay cầm trường kiếm cùng lúc phản công, dùng lực đánh bật lưỡi kiếm của tên thích khách áo đen.
"Sống chết trước mắt, thế nhưng ngươi còn cười được!" Mộ Dung Yên sẳng giọng một tiếng.
"Ha ha." Phù Trừng vẫn là cười khẽ, mím môi, một kiếm chém về phía tên thích khách áo đen.
Kiếm quang loáng lên, hai thanh kiếm va chạm thật mạnh, cổ tay Phù Trừng xoay chuyển, kiếm thế không giảm đi một phần, bức tên thích khách áo đen lùi từng bước về phía màn trướng.
"Bảo hộ hai vị nương nương, nhanh chóng bắt lấy thích khách!"
Bên ngoài doanh trướng có một tiếng hô to, thích khách áo đen liền biết lúc này đã bị vây quanh chặt chẽ, ánh mắt tuyệt vọng hung hăng oán hận liếc nhìn Phù Trừng một cái, bỗng nhiên tràn ra một chuỗi tiếng cười âm trầm.
"Cẩn thận!" Phù Trừng theo bản năng kéo Mộ Dung Yên lui về phía sau, chỉ thấy tên thích khách áo đen lấy ra ba khối tròn màu đen từ trong lòng, hung hăng ném xuống đất.
"Đùng!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong phút chốc doanh trướng tràn đầy khói trắng, trong vòng một bước, khó có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Keng!"
Tiếng thanh kiếm va chạm đột nhiên vang lên, trái tim Mộ Dung Yên nhảy dựng lên, trước mắt tràn đầy khói trắng, ám kiếm khó phòng, Tiểu Đồng Tử vừa muốn phân tâm nhìn qua, thật sự là khó bảo vệ hai người chu toàn.
"Tiểu..."
"Suỵt!"
Mộ Dung Yên vừa gọi một tiếng, liền bị Phù Trừng vội vàng chặn lại, sát theo đó truyền đến tiếng hai thanh kiếm va chạm vào nhau, nghe thấy làm cho trái tim Mộ Dung Yên nhịn không được đập nhanh liên hồi.
Lúc này nếu như phát ra tiếng động, tất nhiên sẽ để cho thích khách tìm ra vị trí của các nàng trong làn khói trắng, khiến cho thích khách dễ dàng xuống tay! Mộ Dung Yên nghĩ như vậy, vội vàng nín thở im lặng, sợ rằng tiếng hít thở mỏng manh này sẽ khiến cho Tiểu Đồng Tử có thể bị thanh trường kiếm kia đâm trúng bất kỳ lúc nào.
"Cung thủ chuẩn bị!" Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài doanh trướng có tiếng Tướng quân cao giọng quát lớn, Mộ Dung Yên càng thêm sốt ruột, nếu như cung thủ bắn loạn một trận, chỉ sợ Tiểu Đồng Tử muốn bảo hộ nàng chu toàn sẽ là khó càng thêm khó!
"Tướng quân không được, nương nương còn đang ở bên trong!" Tiếng kinh hô của Đàn Hương vang lên, Mộ Dung Yên hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, biết nàng bình yên, coi như cũng làm cho trong lòng thoải mái một chút.
"A!"
Một tiếng hô nhỏ ngắn ngủi kiềm nén của Phù Trừng vang lên, Mộ Dung Yên tinh tường cảm nhận được Phù Trừng một trận run rẩy, đang muốn cất tiếng hỏi, Phù Trừng làm sao, lại chỉ có thể cố nén im lặng, dùng sức nắm chặt lấy bàn tay Phù Trừng một chút.
"Nương nương yên tâm, hắn rốt cuộc đã không thể gây thương tổn cho nương nương..." Thanh âm hơi run run của Phù Trừng vang lên, nhẹ nhàng nắm lại bàn tay của Mộ Dung Yên một chút.
"Ngươi..."
"Tiểu Đồng Tử chỉ hy vọng nương nương niệm tình hôm nay Tiểu Đồng Tử có công hộ giá, trăm ngàn lần đừng để cho thủ tướng ngoài trướng biết là nô tài đã cứu nương nương...Cầu nương nương..." Ngón tay Phù Trừng đột nhiên buông lỏng Mộ Dung Yên ra, Mộ Dung Yên theo bản năng muốn nắm lại bàn tay kia, lại chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Phù Trừng vội vàng chạy về phía một góc của doanh trướng.
Cảm giác ướt át ấm áp trên tay vẫn còn đó, Mộ Dung Yên nâng tay tiến sát đến trước mắt, máu đỏ tươi đâm vào ánh mắt, trái tim cũng theo đó mà đau đớn.
"Nương nương!" Đàn Hương liều lĩnh nhấc màn trướng lên, bước từng bước vào bên trong khói trắng.
"Lúc này, bổn cung hết thảy bình an." Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, đem bàn tay dính máu thu vào trong ống tay áo.
Đàn Hương theo thanh âm của Mộ Dung Yên, vội vàng nắm được góc áo của Mộ Dung Yên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo phẩy phẩy khói trắng, kích động nói: "Nương nương không sao là tốt rồi, tốt rồi!"
"Đàn Hương, vừa rồi ở ngoài trướng ngươi không sao chứ?" Mộ Dung Yên thân thiết hỏi.
Đàn Hương nhịn đau nói: "Bất quá chỉ trúng một kiếm,bị thương da thịt mà thôi, nương nương không cần lo lắng."
"Người tới, nhanh chóng khử khói trắng, truyền Hứa Thái y đến!" Mộ Dung Yên cao giọng phân phó, vài tên thủ tướng vội vàng bước vào trong trướng, phất áo giáp, đem khói trắng dần dần đẩy ra khỏi doanh trướng.
Thi thể của hai hắc y nhân hiện ra trước mặt, Đàn Hương kinh hô: "Nương nương! Người có bị thương không?"
Mộ Dung Yên lắc đầu nói: "Bọn họ còn chưa làm thương tổn bổn cung."
Ánh mắt của Đàn Hương rơi xuống hai thanh trường kiếm dính máu, "Nhưng mà...Máu trên thanh kiếm này..."
Mộ Dung Yên đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, vội vàng đưa cho Đàn Hương một ánh mắt, nói: "Đàn Hương, vết thương của ngươi làm sao rồi? Mau để cho bổn cung xem một cái!"
"Ta..." Đàn Hương sửng sốt, hiểu ý gật đầu, cung kính cúi đầu nói, "Nương nương, nô tỳ chỉ bị thương ở cánh tay, nương nương không cần lo lắng."
Mộ Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, phất tay áo nói: "Người tới, đem thi thể kéo xuống, nhanh chóng tẩy rửa nơi này, buổi tối bổn cung không muốn ngửi thấy mùi máu tươi."
"Dạ!" Tướng sĩ vội vàng động thủ kéo tử thi xuống, vài tên nội thị bên ngoài doanh trướng vội vàng bưng nước tiến vào tẩy rửa doanh trướng.
Mộ Dung Yên nhìn qua giống như không thích ngửi thấy mùi máu tươi ở nơi này, cho nên mi tâm mới nhíu chặt, kỳ thật là đang âm thầm lo lắng cho Tiểu Đồng Tử không biết tránh ở nơi nào, máu vừa rồi Đàn Hương nhìn thấy dính trên lưỡi kiếm, tất nhiên là của Tiểu Đồng Tử! Không biết nàng còn có thể chống đỡ được bao lâu? Ánh mắt của Mộ Dung Yên cuối cùng dừng lại trên giường nhỏ, chiếc áo khoác lông cừu rũ xuống che khuất đi khe hở của giường nhỏ, nói đến nơi có thể giấu được người trong trướng, chỗ duy nhất có thể ẩn nấp, chính là nơi đó!
Mộ Dung Yên bước nhanh đi tới, ngồi xuống giường nhỏ, nhịp tim phá lệ đập đến lợi hại, chỉ hy vọng những nội thị và tướng sĩ đang tẩy rữa trong trướng có thể nhanh chóng rời khi, cũng có thể truyền Hứa Thất Cố đến nhanh lên một chút.
"Nương nương?" Tướng quân mang binh đến cứu nàng dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn Mộ Dung Yên, "Mạt tướng có một chuyện nghĩ không ra, muốn thỉnh giáo nương nương."
Mộ Dung Yên chống lại ánh mắt không có hảo ý của hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Tướng quân có chuyện liền nói đi, tối nay bổn cung chấn kinh, muốn nhanh chóng nghỉ ngơi."
Tướng quân ôm quyền hỏi: "Mạt tướng xin hỏi khi còn nhỏ nương nương có từng học qua võ công sao?"
Mộ Dung Yên cả kinh, biết là hắn đang nghi hoặc người nhược chất nữ lưu như nàng, làm sao có thể thoát hiểm trước hai gã thích khách? Mộ Dung Yên lấy lại bình tĩnh, trầm ngâm một lát, thản nhiên chống lại ánh mắt của Tướng quân, nói: "Tướng quân vừa rồi cũng đã nhìn thấy, nơi này tràn đầy khói trắng, vừa rồi bổn cung vẫn tránh sau giường nhỏ này, chỉ nghe thấy tiếng binh khí liên tục, không biết tại sao, sau đó tất cả liền im lặng." Nói xong, mi tâm Mộ Dung Yên nhíu chặt, " Chẳng lẽ ở trong làn khói trắng hai tên thích khách này không thấy rõ đối phương, động thủ giết lẫn nhau? Cũng hoặc là có một cao nhân nào đó không muốn tiết lộ danh tính tới cứu giúp..." Nói xong, Mộ Dung Yên nghiêm mặt nói, "Tướng quân, bổn cung nghĩ, vừa rồi nơi này quả thật có người thứ ba, chính là bổn cung sợ hãi sẽ bị lợi khí làm tổn thương, cho nên không dám cất tiếng hỏi, người kia lúc này không ở trong trướng, nhất định là có người cứu bổn cung! Tướng quân, mong Tướng quân nhất định phải tìm được người này, bổn cung muốn ban thưởng thật lớn cho người này!"
"Nga?" Trong lời nói của nàng Tướng quân cũng không nghe ra được sơ hở nào, lại liếc mắt nhìn kỹ Mộ Dung Yên một cái, đoán rằng nàng mảnh mai như vậy, lại ở trong cung rất lâu, nhất định sẽ không nhận thức người nào ngoài cung. Lại nghĩ đến hôm nay nhị vị phi tử rơi xuống thâm cốc, cũng có thể bình yên mà quay về, trong doanh trại này quả thật có một người đang âm thầm bảo hộ các nàng! Chính là người này vẫn luôn lẫn tránh không lộ diện, có lẽ...Là do Hoàng thượng cố ý bố trí cũng nói không chừng.
Tướng quân suy nghĩ, biết rằng tiếp tục hỏi, cũng sẽ không có kết quả, chỉ có thể chắp tay cúi đầu trước Mộ Dung Yên, "Làm cho nương nương kinh sợ, tối nay mạt tướng chắc chắn sẽ tăng cường người thủ vệ, bảo vệ nương nương ngủ một đêm an giấc."
"Làm phiền Tướng quân." Mộ Dung Yên phất tay áo, nhìn qua Đàn Hương,"Sao Hứa Thái y còn chưa đến?"
"Hạ quan đến trễ, thỉnh nương nương thứ tội."
Mộ Dung Yên vừa dứt lời, Hứa Thất Cố đã vội vàng từ ngoài trướng bước vào, hướng Mộ Dung Yên cúi đầu nói: "Hạ quan, bái kiến nương nương!"
"Không cần đa lễ, nhanh chóng trị thương cho Đàn Hương." Mộ Dung Yên nói xong, nhìn thoáng qua những người khác trong doanh trướng, nói, "Đàn Hương là cung nữ bên cạnh bổn cung, nếu như muốn trị thương, tất nhiên phải cởi áo, các ngươi ở lại đây, có nhiều bất tiện, tạm thời lui ra ngoài trước đi."
"Dạ." Nội thị và thị vệ đều theo lời lui xuống.
"Nương nương...Tiểu Đồng Tử..." Hứa Thất Cố lo lắng vạn phần, vội vàng hướng Mộ Dung Yên quỳ xuống.
"Hứa đại nhân, nô tài ở trong này!" Quả nhiên Phù Trừng trốn dưới giường nhỏ, nghe thấy tiếng những người không có liên quan đã đi xa, lúc này mới ôm đầu vai từ dưới giường nhỏ chui ra.
"Ngươi!" Đàn Hương cả kinh, liền muốn tiến đến nhéo lỗ tai Phù Trừng,"Thật to gan!"
"Đàn Hương, chớ vô lễ, hôm nay nếu như không có Tiểu Đồng Tử, chỉ sợ tính mạng của bổn cung đã phải để lại đây rồi!" Mộ Dung Yên ngăn cản bàn tay của Đàn Hương, nhìn thấy đầu vai Phù Trừng chảy máu, nói: "Hứa đại nhân, ân nhân cứu mạng của bổn cung, ngươi nhất định phải làm cho nàng bình yên vô sự!"
"Hạ quan tự nhiên sẽ tận tâm hết sức!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.