Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 50: Lòng bàn tay hướng vào nhau




"Cung tiễn Hoàng thượng." Mộ Dung Yên không nhấc người lên được, chỉ có thể cúi đầu cung tiễn thánh giá, khi thấy Phù Kiên đi xa, cửa cung được cung nữ nội thị đóng lại, trong lòng có sự thoải mái nói không nên lời.
Thoáng hoàn hồn, Mộ Dung Yên vội vàng vỗ lên bàn tay của Phù Trừng đang ôm bên hông nàng một chút, "Nếu như điện hạ không buông tay ra, đừng trách bổn cung trở mặt vô tình."
Phù Trừng cười nhẹ, ngược lại đem Mộ Dung Yên kéo ngã xuống giường, "Suỵt, bổn cung mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Đầu vai lạnh lẽo của Mộ Dung Yên dựa sát vào lồng ngực ấm áp của nàng, hương rượu nồng đậm trên người Phù Trừng truyền vào chóp mũi, cho dù trong lòng có ngàn vạn mâu thuẫn, giờ khắc này cũng không khỏi cảm thấy có chút men say.
Sau lưng Phù Trừng cảm thấy có chút lạnh, nhưng mà lại luyến tiếc buông ra sự ấm áp trong nháy mắt này, cáng siết chặc hai tay, sợ vừa buông lỏng ra, các nàng lại phải trở thành trạng thái đối địch kia.
"Ngươi..." Mộ Dung Yên vốn định đẩy Phù Trừng ra, ngón tay đặt trên thắt lưng của Phù Trừng, xúc cảm lạnh lẽo làm cho nàng không khỏi cả kinh, nhíu mi nói, "Ngươi thật sự muốn bị cảm lạnh sau khi say rượu sao? Còn không mau đứng lên, lên giường ngủ đi?"
Phù Trừng chính là bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt vô tư trong suốt làm cho người ta an tâm, "Thanh Hà, ngươi là đang quan tâm ta, có phải hay không?"
"Bổn cung là đang quan tâm Trấn quốc Công chúa Đại Tần, miễn cho ngày mai ngươi sinh bệnh, Hoàng thượng trách phạt..."
"Thanh Hà!"
Phù Trừng đột nhiên buông lỏng hai tay ra, bất ngờ ôm lấy hai má của Mộ Dung Yên, hung hăng hôn lên bờ môi của nàng.
Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy trái tim điên cuồng nhảy lên, hai gò má nóng ran chân thật truyền vào lòng bàn tay Phù Trừng, để lộ nội tâm lo lắng của nàng.
Mộ Dung Yên muốn tránh khỏi đôi môi Phù Trừng, nhưng mà những chuyển động nhỏ nhất của nàng, đều giống như là đang vuốt ve bờ môi Phù Trừng, ngược lại làm cho toàn thân càng thêm trở nên khô nóng.
Nàng thích cảm giác như vậy, khó có thể khống chế được mà yêu thích cảm giác thân mật như vậy.
Nhưng mà, làm sao có thể? Làm sao có thể?
Nàng là nữ tử, là nữ nhi của cừu nhân, làm sao có thể yêu nhau?
Mâu thuẫn khó phân, Mộ Dung Yên vốn muốn nâng tay đánh Phù Trừng, hai nắm tay lại không khống chế được mà ôm lấy cổ Phù Trừng.
Sự cay đắng trong quá khứ khiến cho lòng của nàng vừa chua xót vừa đau đớn, đôi mắt không khỏi dần dần trở nên ướt át, nhiệt lệ trượt dọc theo khóe mắt chảy xuống, mằn mặn tiến vào giữa hai đôi môi đang vuốt ve nhau.
Chua xót, làm cho Mộ Dung Yên thoáng thanh tỉnh lại một chút, muốn lui về phía sau, lại bị Phù Trừng càng thêm dùng sức hôn lên cánh hoa, áp xuống giường nhỏ.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa của Mộ Dung Yên, nước mắt chua xót bị Phù Trừng hút vào trong miệng, càng thêm yêu thương mà dây dưa cùng cánh hoa của nàng, bên trong sự vuốt ve đó mang theo thương tiếc, đủ để khiến cho Mộ Dung Yên cảm thấy say lòng.
Kháng cự? Say mê?
Ý thức lần lượt chuyển đổi, sự kháng cự của Mộ Dung Yên dần dần yếu đi, chỉ còn lại vong tình đáp trả.
Ánh mắt Phù Trừng long lanh nước mắt, nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, bộ dáng vong tình đáp lại, khóe miệng không khỏi cong lên, ngọt ngào mỉm cười, buông cánh hoa của nàng ra, hai tay đưa lên, xoa đi khoảng cách không gần không xa giữa hai người.
Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ bừng, nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi, hai gò má càng thêm nóng rát đến lợi hại, nâng tay hung hăng đánh lên đầu vai Phù Trừng một cái, sẳng giọng: "Làm càn! Ngươi hành động như vậy, có gì khác so với những người khác chứ?"
Phù Trừng nghiêm mặt nói: "Ở nhà trọ Mạt Trần nương nương hôn ta, cũng không cũng là làm càn một lần sao? Nếu lúc trước nương nương đã nói, nữ tử cùng nữ tử hôn một cái, không coi là cái gì, tất nhiên lúc này cũng không coi là cái gì, không phải sao?"
Mộ Dung Yên nghe được khó chịu, lần này hoán đổi vị trí, mới biết lúc trước những lời này rốt cuộc có bao nhiêu đả thương người?
Phù Trừng chỉnh trang lại áo ngoài, từ trên giường nhỏ đứng lên, "Nương nương, lần này, là ta hôn ngươi, cũng không phải là ngươi hôn ta, chúng ta vừa vặn hòa nhau."
"Chúng ta...Không thể như thế..." Thanh Hà nghẹn ngào, muốn kháng cự lại phần ấm áp thản nhiên vui sướng này.
"Vậy sao?" Phù Trừng mặc áo chỉnh tề xong, hai tay ôn nhu đặt lên đầu vai của nàng, kiên định nói: "Thanh Hà, mỗi một ngày trước kia, ngươi đều sống trong biển khổ, nay có thêm một người cùng ngươi, biển khổ này có khổ hơn nữa, cũng sẽ không chỉ có một mình ngươi."
"Phụ hoàng nợ ngươi rất nhiều, sẽ có một ngày, ta khiến hắn trả lại toàn bộ cho ngươi." Phù Trừng ngồi xổm xuống trước người Mộ Dung Yên, ánh mắt khẩn thiết, "Ta cũng không nợ ngươi gì cả, cho dù phụ hoàng là cừu nhân của ngươi, cũng không nên đem sự thù hận này đều đặt lên người ta, không phải sao? Khi đó, ta bất quá chỉ là một hài tử tám tuổi, sao ngươi có thể đem những tội lỗi này đều đặt lên người một tiểu hài tử?"
Mộ Dung Yên im lặng không đáp lại, chính là xoay mặt đi, "Bổn cung không muốn cùng ngươi xuống Địa ngục..."
"Đối với ngươi mà nói, nơi này đã là Địa ngục, không phải sao? Đối với ta mà nói, con người chung quy rồi cũng phải chết, chính là có tiếc nuối hay không mà thôi?" Phù Trừng nói xong, vươn bàn tay ra, nắm chặt lấy tay nàng không để cho nàng rụt lại một phần, "Thanh Hà, một ngày còn có ta, ai cũng không thể lại làm thương tổn ngươi."
Đầu ngón tay Mộ Dung Yên truyền đến sự ấm áp của Phù Trừng, kinh ngạc nhìn Phù Trừng, nữ tử này, nàng không thể kháng cự, ngay cả trong tiềm thức cũng không muốn kháng cự.
Nhưng mà...Nhưng mà...
Mộ Dung Yên nhíu mi lắc đầu, cũng không lên tiếng.
Phù Trừng nhịn không được thở dài một hơi, buông lỏng ngón tay ra, đứng lên, "Muộn rồi, nương nương vẫn là sớm nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Yên vẫn không nói lời nào, cũng không dám liếc nhìn nàng một cái.
Phù Trừng vội vàng mỉm cười, im lặng xoay người đi, "Ta đi đây."
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Khi cửa cung mở ra, rồi khép lại, Mộ Dung Yên chính là cúi đầu im lặng, cố nén xúc động muốn gọi nàng lại.
Ngươi chung quy vẫn không chịu gọi ta lưu lại, Phù Trừng đóng kỹ cửa cung, thê lương nâng tay đặt lên cánh cửa, trong lòng chua xót lại kiên định nói ra bốn chữ, "Đối với ngươi chung quy vẫn là luyến tiếc gạt bỏ."
Luyến tiếc gạt bỏ...
Mộ Dung Yên rõ ràng nghe thấy bốn chữ này, nhịn không được đứng lên, kinh ngạc nhìn cửa cung đóng chặt, nàng biết Phù Trừng đứng ngay ngoài cửa.
Trong thiên hạ làm sao lại có một nữ tử ngốc như thế này?
Mộ Dung Yên không tự chủ được đi tới trước cửa cung, cũng vươn tay lên, nhìn vào bóng tay Phù Trừng, chần chờ một chút liền áp lên, nhiệt lệ đã lặng yên lăn xuống.
Rốt cuộc còn phải làm tổn thương ngươi bao nhiêu lần? Ngươi mới có thể buông tay?
Phù Trừng gượng cười, hít vào một hơi thật sâu, ôn nhu nói: "Trời lạnh, sớm đi nghỉ ngơi đi."
Mi tâm nhíu chặt của Mộ Dung Yên rốt cuộc giãn ra, gượng cười, lớp giả trang cuối cùng cũng hoàn toàn bị tháo xuống, "Ngươi cũng sớm trở về đi, dù sao..."
"Trời giá rét có phải hay không?" Phù Trừng lo sợ nàng sẽ không đem những lời nói ấm áp này nói ra hết, liền giành nói trước, cười cười, bỗng nhiên cảm thấy trời đất đã không còn hàn ý, trong lòng trái lại ấm áp lợi hại.
Mộ Dung Yên không dám trả lời, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cửa cung lạnh lẽo, tựa hồ cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay Phù Trừng xuyên qua truyền đến.
Hồng Loan từ xa xa nhìn bộ dáng Phù Trừng ngây ngốc nâng tay áp lên cửa, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút nỗi lòng khác thường, vừa muốn quay đầu bẩm báo với Thanh phi những gì đã chứng kiến, lại phát hiện thế nhưng trên người không có đọng lại một bông tuyết nào, kinh nhiên quay đầu, không biết từ khi nào, Đàn Hương đã cầm ô đứng ở phía sau.
"Ngươi..." Hồng Loan theo bản năng muốn lui về phía sau, Đàn Hương gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, không cho nàng lại trốn tránh nữa.
"Nhiều năm như vậy, khúc mắc giữa chúng ta không rõ ràng, quả thật cần một sự chấm dứt." Đàn Hương bỗng nhiên mở miệng, Hồng Loan lại cảm thấy trái tim lạnh xuống.
Chấm dứt...
Đàn Hương bình tĩnh nhìn gương mặt của nàng,"Thoáng cái ngươi là tâm phúc ở bên cạnh Thục phi, thoáng cái ngươi lại là tâm phúc ở bên cạnh Thanh phi, ngươi có biết ngươi đang đùa với lửa không?"
Hồng Loan lạnh lùng rút tay về, "Này cũng không cần ngươi quản!"
Đàn Hương lắc đầu nói: "Ta cũng muốn mặc kệ ngươi, không muốn cả ngày lo lắng cho ngươi, cho nên, đêm nay tốt nhất chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng, ngày mai tỉnh lại, liền đều tự có cuộc sống của chính mình, chết sống không liên quan đến nhau!"
"Ngươi..." Hồng Loan run giọng muốn nói lại thôi.
Đàn Hương chậm rãi nói: "Trong cung này chủ tử đấu tới đấu lui rất nhiều, mỗi khi một người chủ tử ngã xuống, cung nữ nội thị bên cạnh nàng, ai từng có kết cục tốt?"
"Nếu ta đã lựa chọn con đường này, ta liền biết sẽ có kết quả như vậy." Hồng Loan đứng thẳng thắt lưng, có vẻ phá lệ trấn tĩnh.
"Ta thật sự nghĩ không thông, vì sao ngươi phải đi con đường như vậy?"
Hồng Loan thê lương bật cười, "Nếu như có thể bình yên xuất cung, ai lại nguyện ý đi con đường như vậy? Đàn Hương tỷ tỷ, hôm nay ngươi đã muốn biết lý do, ta đây liền nói cho ngươi biết, chúng ta sớm đã là những cung nữ bị để mắt tới, ai cũng đừng mơ tưởng đến tuổi có thể bình yên xuất cung!"
Thân mình Đàn Hương run lên, dường như đã hiểu được chút chuyện, "Cho nên ngươi liền..."
Hồng Loan nhìn Đàn Hương, rốt cuộc đã là ôn nhu như trước kia, "Đàn Hương tỷ tỷ, để ngươi toàn thân rời đi, luôn tốt hơn so với chuyện chúng ta cùng chết ở trong cung." Mỉm cười, "Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói qua, gia hương ở Giang Nam có rất nhiều rất nhiều cỏ đuôi chó, có thể làm thành một vòng bông đội lên đầu..."
Đàn Hương gắt gao nắm chặt lấy bàn tay nàng, "Nếu như chỉ có một mình ta sống sót xuất cung, đó chính là sống không bằng chết, ngươi cũng biết?"
"Còn sống, sẽ có cơ hội gặp được người khác yêu thương ngươi, đã chết, cơ hội gì cũng không có nữa." Hồng Loan cười đến thê lương, làm cho Đàn Hương càng thêm luyến tiếc buông tay ra, "Đàn Hương tỷ tỷ, cho dù chúng ta có yêu thương nhau hơn nữa, chung quy vẫn là nữ tử, là sao có thể làm chủ được nhân sinh của mình?"
"Là nữ tử thì làm sao?"
Thanh âm lạnh lẽo của Phù Trừng vang lên, ánh mắt đặt trên người Hồng Loan, "Hồng Loan, sao ngươi lại ở đây?"
Chẳng lẽ là mẫu phi cho nàng đến theo dõi?
Đàn Hương bối rối lôi kéo Hồng Loan khom người nói với Phù Trừng: "Bẩm điện hạ, là do nô tỳ mời Hồng Loan đến đây."
Phù Trừng lắc đầu nói: "Mời? Hay là cố ý theo dõi bổn cung?"
Hồng Loan vội vàng quỳ xuống đất nói: "Bẩm điện hạ, nô tỳ quả thật không có theo dõi điện hạ."
Phù Trừng cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của nàng, lại nhìn nhìn Đàn Hương, nói: "Đàn Hương, ngươi lui xuống nghỉ ngơi, bổn cung có việc muốn nói riêng với Hồng Loan."
"Điện hạ..."
"Nếu ngươi lại dong dài, bổn cung liền lập tức chém nàng!" Phù Trừng hung hăng chỉ về phía Hồng Loan, hàn lệ trong ánh mắt làm cho Đàn Hương không thể không đáp lời lui xuống.
Hồng Loan không biết rốt cuộc Phù Trừng đã biết được bao nhiêu phần? Chỉ có thể yên lặng quỳ đó, không dám nói một câu.
Phù Trừng đột nhiên vươn tay ra, "Đứng lên, nếu đã không làm gì sai, sao lại phải quỳ?"
"Điện hạ..." Hồng Loan không dám đưa tay để Phù Trừng kéo lên.
Phù Trừng thu hồi tay lại, khoanh tay mà đứng,"Tâm tính của mẫu phi, bổn cung hiểu rõ, cho nên bổn cung sẽ không trách phạt ngươi."
"Nô tỳ thật sự không phải là theo dõi điện hạ mà tới đây." Hồng Loan vội vàng dập đầu, "Điện hạ người thật sự đã hiểu lầm nô tỳ!"
Phù Trừng mệt mỏi nói: "Phải hay không phải, cũng không trọng yếu. Tối nay ngươi quả thật là đã thấy bổn cung đến Tê Hoàng cung, không phải sao?"
"Điện hạ..." Hồng Loan không biết nên đáp lời thế nào, nếu hôm nay không đụng phải Đàn Hương, làm sao sẽ bị Công chúa phát hiện, rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy?
Phù Trừng nhìn Đàn Hương cầm ô đứng ở trước cửa Tê Hoàng cung, không chịu đi vào thiên điện nghỉ ngơi, "Chân tình không dễ có, nếu như ngươi thật sự quý trọng, sau này nghe theo bổn cung mà làm việc đi."
"Dạ." Hồng Loan chỉ có thể nói ra một chữ này, trong lòng vô cùng hỗn loạn, nếu như trở về Thanh phi hỏi đến, là nên nói hay không đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.