Phật Môn Ác Thê

Chương 260: Hạ hầu lân



“Tịch Thiên!”

Hiên Viên Duật trông thấy Âm Tế Thiên ngồi ở đại sảnh, khóe miệng liền nở nụ cười ôn nhu. Thế nhưng khi phát hiện ra Thanh Liên cũng ở bên cạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hỏi:

“Tịch Thiên, vị kia là…”

Y từng trông thấy tên này ở cùng với Âm Tế Thiên trong Trà lâu, lúc đấy ánh mắt hắn nhìn Tịch Thiên đầy vẻ trìu mến yêu thương. Nhưng y không ngờ tới, mối quan hệ của bọn họ lại tốt đến nỗi có thể ngồi ở đại sảnh uống trà trò chuyện với nhau. Thanh Liên đứng dậy tự giới thiệu:

“Ta là Quản sự Thú Viên của Hoa gia, Thanh Liên!”

Không biết có phải là do mình ảo giác hay không, nhưng Thanh Liên cảm nhận được địch ý từ phía Hiên Viên Duật. Thanh Liên tránh né ánh mắt đầy xoi mói của y, nhìn sang tên nam tử đứng ở bên cạnh kia. Ban nãy bọn họ còn đang thảo luận xem nên đuổi người khỏi Tu Chân giới như thế nào, vậy mà giờ đã ở trước mắt rồi. Hiên Viên Duật chú ý tới ánh mắt của hắn, cười cười nói:

“Tịch Thiên, vị này chính là Hạ Hầu huynh, là bằng hữu mà ta và Minh sư đệ quen biết ở Phàm giới.”

Âm Tế Thiên đứng lên cười nhạt nói: “Lúc theo Bắc Minh tới Phàm giới, ta đã từng gặp Hạ Hầu huynh một lần rồi.”

Tuy hắn tỏ ra khách khí, thế nhưng trong lòng đã nguyên rủa Hiên Viên Duật không biết bao nhiêu hồi. Ngươi ngoan ngoãn ở trong Bắc phủ là được, mắc mớ chi chạy ra cửa rước người vào thế này.

Đúng là ăn no rửng mở, rảnh đến phát điên hả?

Hiên Viên Duật mỉm cười đầy thâm ý, nói: “Như vậy chắc Tịch Thiên cũng biết thân phận của Hạ Hầu huynh.”

“Đương nhiên!”.

Âm Tế Thiên không chỉ biết tên này là hoàng đế, còn biết tên này nuôi không biết bao nhiêu là nam sủng có bộ dạng tương tự Bắc Minh. Hiên Viên Duật lại cười tươi thêm vài phần:

“Vậy chắc ngươi cũng từng nghỉ lại quý phủ của Hạ Hầu huynh.”

Âm Tế Thiên híp mắt, đột nhiên cảm thấy nụ cười của Hiên Viên Duật rất ngứa mắt. Hơn nữa hắn phát hiện, có vẻ Hiên Viên Duật biết chuyện tên hoàng đế này thích Bắc Minh. Và cũng biết chuyện tên này nuôi nam sủng. Hạ Hầu Lân cười nói:

“Minh hiền đệ đã từng mang Tịch Thiên đến quý phủ của trẫm… khụ của ta làm khách. Nhưng bởi vì y đột nhiên cảm thấy không khỏe, cho nên đã rời đi luôn.” Sau đó hắn ta nhìn sang Âm Tế Thiên, ánh mắt không khỏi có chút lạnh lùng, cười lớn hỏi: “Mà… Chắc ngươi không để ý nếu ta gọi ngươi là Tịch Thiên chứ?”

Âm Tế Thiên cố gằng kềm nén giận giữ, giả lả cười nói: “Nếu Hạ Hầu huynh là bạn của Bắc Minh, vậy cứ kêu ta là Tịch Thiên cũng không vấn đề gì. Hạ Hầu huynh, mời ngồi.”

Hạ Hầu Lân ngồi xuống: “Đã lâu rồi ta chưa được nói chuyện với Minh hiền đệ, cho nên muốn tìm gặp các ngươi. Thế nhưng không ngờ rằng, sau khi tới Tu Chân lại bị chặn bên ngoài cửa Bắc gia. Nếu không phải Duật hiền đệ từng để lại cho ta năm tấm truyền âm phù, thì có khi ta đã đành bỏ cuộc mà hồi phủ.”

Hiên Viên Duật cười nói: “Cũng may là ta ở ngay Bắc phủ, chứ nếu không ta cũng chẳng biết làm thế nào để cho ngươi vào được cửa.”

Âm Tế Thiên âm thần trừng Hiên Viên Duật một cái. Đúng là xen vào chuyện người khác. Nếu không thì hắn đã sớm bàn với Thanh Liên xong, tính được cách đá tên kia quay trở lại Phàm giới. Hạ Hầu Lân đảo mắt quanh đại sảnh, hỏi:

“Sao ta lại không thấy Minh hiền đệ?”

Hiên Viên Duật liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên: “Minh sự đệ đang bế quan luyện đan.”

Hạ Hầu Lân nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Hiên Viên Duật đầy vẻ tươi cười nhìn hắn ta nói:

“Thế nhưng cũng sắp xuất quan rồi!”

Tức khắc mắt Hạ Hầu Lân lại sáng lên: “Thật sao?”

Thanh Liên quan sát Hạ Hầu Lân từ nãy đến giờ, đã có thể đoán ra được vì sao Âm Tế Thiên lại coi Hạ Hầu Lân như kẻ thù vậy. Hơn nữa, hình như Hiên Viên Duật rất thích âm đ*o hữu, muốn mượn Hạ Hầu Lân châm ngòi ly gián quan hệ giữ âm đ*o hữu và Minh thiếu gia. Khó trách ban nãy Hiên Viên Duật nhìn hắn đầy hằn học như vậy.

“Thật mà!”

Hiên Viên Duật trả lời Hạ Hầu Lân nhưng lại cười cười nhìn Âm Tế Thiên nói. Lúc này Âm Tế Thiên chỉ muốn đá cho y một cái thật mạnh, tiễn y về tới tận Thuần Trần phái ở Bắc Bộ. Hắn nhìn về phía Hạ Hầu Lân hỏi:

“Ta nhớ con đường từ Phàm giới tới Bắc phủ có một ngọn núi ngăn cách. Không biết Hạ Hầu huynh làm thế nào mà tìm tới Bắc gia được?”

Nếu hắn biết trước như thế, đã sớm thả một con Yêu thú săn đón giữa đường, nuốt sống cái tên hoàng đế này. Hạ Hầu Lân giải thích:

“Là như vầy, ta có biết một tên Quỷ Tiên. Nhân lúc hắn quay lại Minh ngục, ta nhờ hắn đưa ta tới Tu Chân giới, sang thẳng Bắc phủ.”

Minh Ngục!

Âm Tế Thiên ngẩn người, im lặng nhìn Hạ Hầu Lân. Không ngờ, chỉ là một tên hoàng đế Phàm giới mà lại quen biết người ở tận Minh Ngục. Hiên Viên Duật cười nói:

“Ta thật không ngờ Hạ Hầu huynh lại quen biết Quỷ Tiên.”

“Là duyên phận thôi. Ta đã từng giúp y một lần.”

“Có người quen ở Minh Ngục thật tốt. Ta cũng chưa từng đi Minh Ngục bao giờ. Chẳng biết ở đó có gì thú vị hay không.”

“Khi ấy Quỷ Tiên kia có lòng mời ta tới Minh Ngục làm khách, thế nhưng ta lại sốt sắng muốn gặp Duật hiền đệ và Minh hiền đệ cho nên mới tới Bắc phủ trước. Nếu Duật hiền đệ thực sự muốn đi Minh Ngục như vậy, qua vài ngày nữa chúng ta liền tới đó.”

Hiên Viên Duật trở nên hứng thú: “Như vậy xem ra Hạ Hầu huynh và Quỷ Tiên kia có mối quan hệ không tồi.”

Hạ Hầu Lân cười nói: “Chúng ta quen nhau hai mươi năm rồi. Mỗi năm, tổng sẽ có một tháng y phải tới Phàm giới thu hồn phách người chết mang về Minh Ngục.”

Hiên Viên Duật giật mình: “Tên Quỷ Tiên kia là Sứ Giả Minh Ngục sao?”

Âm Tế Thiên lại nhíu mày. Hắn thật không ngờ tên Hạ Hầu Lân này còn quen biết một nhân vật lợi hại đến như thế. Hạ Hầu Lân không rõ ràng lắm, hỏi:

“Chắc thế. Y như bao giờ nói rõ thân phận với ta.”

“Nếu thực là Sứ Giả Minh Ngục, chúng ta tới làm khách sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Âm Tế Thiên thấy hai người kia trò chuyện rất vui vẻ, lại cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái. Tính từ dung mạo tới năng lực thì Hiên Viên Duật đều rất tốt, vì sao tên hoàng đế này lại thích Bắc Minh cơ chứ?

Bất chợt, Bắc Thận hô:

“Thiếu gia đã trở lại.”

Âm Tế Thiên còn chưa kịp phản ứng, Hạ Hầu Lân đã vội đứng lên, bước nhanh ra khỏi cửa đón người. Hiên Viên Duật cười đầy thâm sâu, nhìn Âm Tế Thiên nói:

“Hạ Hầu huynh gấp gáp gặp mặt Minh sư đệ ghê.”

Âm Tế Thiên nhìn Hạ Hầu Lân xông lên phía trước ôm lấy Bắc Minh, hai mắt liền híp lại. Bắc Minh bị ôm đến có chút ngẩn người, sau đó lập tức lùi lại, khách sáo cười cười với Hạ Hầu Lân. Thanh Liên nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng liếc thấy Hiên Viên Duật vẫn còn nở nụ cười đầy thâm ý, đột nhiên hỏi Âm Tế Thiên:

“âm đ*o hữu, chuyện chúng ta nói trước đó…”

Âm Tế Thiên ngăn lại: “Trước chưa cần.”

Vừa rồi nghe Hạ Hầu Lân nói hắn quen Sứ Giả Minh Ngục, Âm Tế Thiên cảm thấy hiện chưa cần vội vàng đuổi người đi, phải lợi dụng xong rồi tính sau.

Âm Tế Thiên lại khoác tay lên vai Thanh Liên, chớp mắt nói:

“Thế nhưng chúng ta cũng nên bàn tính vài cách trước đã.”

“Được”.

Thanh Liên thấy Hiên Viên Duật liếc mắt sang đây, khóe miệng liền nhếch lên ý cười. Nhưng tức khắc lại cảm nhận được một tia mắt từ ngoài đại sảnh bắn vào, bèn vội đứng dậy nói:

“Ta còn có việc, không ở lại đây lâu được.”

Âm Tế Thiên dặn dò: “Bắc Thận, thay ta tiễn Thanh Liên đạo hữu.”

“Dạ.”

Âm Tế Thiên nhìn bóng lưng Thanh Liên rời đi, hai mắt ánh lên tia vui vẻ. Ban nãy Thanh Liên hỏi chuyện, sao hắn không phát hiện ra Thanh Liên đang cố tình chọc tức Hiên Viên Duật cho được. Bởi thế hắn cũng thuận theo ý Thanh Liên, khoác tay lên vai y ra vẻ như quan hệ của hai người rất không tồi, để Hiên Viên Duật tức ói máu chơi.

Bắc Minh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Âm Tế Thiên, sau đó sai Bắc Đẩu chuẩn bị một căn phòng cho Hạ Hầu Lân vào ở. Âm Tế Thiên thấy Hạ Hầu Lân cứ luôn nhìn chằm chằm vào Bắc Minh, liền quay sang Bắc Minh hỏi han:

“Có mệt không?”

Bắc Minh trừng Hiên Viên Duật đang ngồi đối diện, chẳng hề nghĩ đã trả lời: “Không sao.”

Cho dù y có mệt chết cũng không trở về phòng, để cái tên Hiên Viên Duật này ở đây, nhìn Tịch Thiên cứ y như sói đói nhìn thịt tươi. Hiên Viên Duật phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt của Bắc Minh, tủm tỉm cười rót trà cho mọi người.

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt!

Đại ngu ngốc!

Rốt cục ngươi có chú ý tới bên cạnh mình có một con sói đói hay không hả!!!!

Âm Tế Thiên thấy Hạ Hầu Lân càng lúc càng nhích lại gần Bắc Minh hơn, trong lòng không khỏi tức khí. Hắn chọn góc khuất không ai phát hiện, nhấc chân giẫm lên chân Bắc Minh, rất mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng tự nhiên:

“Thế nhưng sắc mặt ngươi rất xấu. Trước tiên cứ nên về phòng nghỉ ngơi đã.”

Bắc Minh chuyển mắt sang nhìn Âm Tế Thiên nói: “Không cần!”

Nghe thế, Âm Tế Thiên chỉ muốn đá y thêm một cú. Hắn vẽ đường cho Bắc Minh quay về phòng để né tránh Hạ Hầu Lân, chẳng nhẽ hắn ám chỉ như thế còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Hạ Hầu Lân nghe vậy cũng rất lo lắng, vội vàng hỏi:

“Thân thể hiền đệ khó chịu sao?”

Bắc Minh làm như không nghe thấy, lại đưa mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Duật. Âm Tế Thiên dùng *** thần lực nói:

“Nhanh quay về phòng đi!”

Bắc Minh trả lời: “Kế đó để cho ngươi cùng với Hiên Viên Duật ở lại trò chuyện nhau sao?”

Lúc y quay lại Minh Thăng Viện, có nghe thấy các đệ tử bàn tán rằng đêm qua từng trông thấy Hiên Viên Duật ôm Tịch Thiên. Đương nhiên y sẽ không tin Tịch Thiên và Hiên Viên Duật chim chuột sau lưng mình, thế nhưng y cũng biết ghen mà! Âm Tế Thiên không có gì để nói, hoàn toàn bó tay.

“Ai muốn ở lại với y!”

“Vậy sao ngươi lại đuổi ta về phòng?”

“Ngươi mau trở về phòng! Chẳng phải ở đây còn có thêm một Hạ Hầu Lân sao?”

Bắc Minh im lặng một khắc, tiếp tục truyền âm: “Ta quên rằng ở bên cạnh còn có người ngồi.”

Y chỉ lo nghĩ tới Tịch Thiên, dòm chừng nhất cử nhất động của Hiên Viên Duật, chứ nào có rảnh để chú ý tới người khác nữa. Âm Tế Thiên bị câu này của y làm cho bật cười. Thế nhưng cũng chỉ dám cười trong đầu thôi, chứ không cười ra tiếng. Và theo đó, ánh mắt Âm Tế Thiên cũng trở nên dễ chịu hơn.

“Đồ ngốc! Ngươi nói ngươi khó chịu, vậy ta cũng phải theo ngươi về phòng rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.