Phật Môn Ác Thê

Chương 281



Âm Tế Thiên thử đẩy cửa phòng, phát hiện đã bị khóa ngoài, hắn đành phải xoay người, đánh giá bốn phía.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái cửa nhỏ với tấm lá chắn màu tím.

Âm Tế Thiên có hơi chần chờ, nghĩ cảm thấy Quỷ Nhiễm tiên trưởng không có lý do gì để hại mình, hắn mới cất bước đi đến trước cửa nhỏ.

Bởi vì có tấm lá chắn màu tím che mất, cho nên hắn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì bên trong.

Bỗng nhiên cảnh sắc biến đổi, từ một phòng nhỏ trống không biến thành một Đại điện hoa lệ. Ở giữa Đại điện, có ba nam tử và ba nữ tử đang ngồi thảo luận trước một cái bàn chất bày đầy thảo dược, tản ra linh khí nồng nặc.

Sáu người nhìn thấy Âm Tế Thiên đến, liền dừng cuộc nói chuyện, đánh giá thiếu niên đột nhiên xuất hiện này.

Bọn họ không nhìn ra tu vi của thiếu niên, bất quá, lại nhìn ra thứ mà thiếu niên đang mặc trên người là áo bào bảo phẩm. Cả bọn đều nhăn mày lại.

Trong Minh Ngục, áo bào thấp nhất mà Quỷ Tiên mặc đã là tiên phẩm hạ phẩm, pháp khí thấp nhất cũng là tiên khí hạ phẩm. Mà trên người thiếu niên chẳng hề tản ra âm khí mà người Minh Ngục nên có. Có thể thấy được, hắn không phải là người Minh Ngục, càng không có khả năng là người đến từ Tiên giới.

“Đến!” Giọng nói lạnh lùng trầm ách vang lên khắp Đại điện.

Sáu người khẽ biến sắc mặt, cuống quít đứng dậy, đều lộ ra thần thái cung kính.

Âm Tế Thiên nhìn xung quanh, trừ hắn và sáu người kia ra, hoàn toàn không có ai khác!

Giọng nói lạnh lùng trầm ách lại vang lên lần nữa: “Ám Vô, dẫn hắn vào mật thất!”

Trên mặt sáu người hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức, lại khôi phục nét bình tĩnh ban đầu.

Trong số đó, có một nam tử khôi ngô mặc áo bào màu đen, gã bước đến nói với Âm Tế Thiên: “Theo ta!”

Âm Tế Thiên đầu óc mơ hồ đi theo Ám Vô xuống một đoạn cầu thang ngầm, sau đó, tới cửa của gian mật thất.

Thời điểm đẩy cửa ra, linh khí *** thuần dồi dào và ánh sáng chói lòa đủ mọi màu sắc len lỏi theo khe cửa bắn ra.

Phản ứng đầu tiên của Âm Tế Thiên là, trong mật thất có cất giấu bảo vật cực lợi hại.

Ám Vô dẫn Âm Tế Thiên đi vào, đập vào mắt là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ *** xảo được đặt trên đài cao ngay giữa mật thất. Nắp hộp để mở, bên trong hộp lẳng lặng nằm một viên gì đó phát ra ngũ quang thập sắc…

[Muôn màu muôn vẻ]

Âm Tế Thiên trừng mắt nhìn: “Đan dược?”

Ám Vô: “Đúng vậy!”

Âm Tế Thiên tò mò tiến lại gần: “Đây là đan dược gì, cư nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ y như bảo vật ấy!”

Ám Vô không lên tiếng, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái.

Ngay cả đan dược kia là gì hắn cũng chẳng biết, vì sao chủ tử lại để hắn vào đây cơ chứ?

Lúc này, giọng nói lãnh đạm trầm ách ban nãy lại vang vọng: “Ngươi có thể ngửi thấy viên đan dược kia được ngưng luyện từ bao nhiêu loại thảo dược mà thành không?”

Trong lòng Âm Tế Thiên khẽ thảng thốt!

Thầm nghĩ, rốt cuộc người đang nói chuyện là ai?

Làm sao hắn ta biết mình có thể ngửi thấy viên đan dược kia được ngưng luyện từ bao nhiêu loại thảo dược mà thành?

Là câu hỏi đơn thuần, hay là đã sớm nhận ra mình có loại năng lực này?

Ám Vô thấy Âm Tế Thiên thật lâu không đáp lời, đáy mắt có chút không vui: “Nếu ngươi không trả lời được, thì cũng đừng để chủ tử đợi lâu!”

“Ám Vô, không được vô lễ!”

Ám Vô vội thu lại vẻ bất kính, không tiếng động đứng ở một bên.

Âm Tế Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nếu ta có thể, vậy ta sẽ được ích lợi gì từ việc này?”

Hắn cảm thấy, người ở một trong Đại điện hoa lệ như vầy, chắc chắn thân phận rất bất phàm. Nếu không nhân cơ hội vớt chỗ tốt, thì thật có lỗi với bản thân.

Ám Vô hung hăng trừng hắn một cái.

Người nọ trầm mặc không lên tiếng.

Ngay lúc Âm Tế Thiên cho rằng đối phương không đồng ý, thì người kia nói: “Nếu ngươi có thể ngửi thấy viên đan dược kia được ngưng luyện từ bao nhiêu loại thảo dược mà thành, cũng giúp ta tìm được được những loại thảo dược đó. Bổn tọa sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu.”

Âm Tế Thiên lắc đầu: “Vừa thấy liền biết, viên đan dược kia không phải do thảo dược tầm thường luyện chế ra! Hơn nữa, ta không phải là người Minh Ngục, đối với Minh Ngục căn bản không quen thuộc, ngài muốn ta đến chỗ nào tìm chúng nó bây giờ?”

Hắn mới không ngốc đến mức đi đáp ứng chuyện này đâu.

“Không cần ngươi đi tìm, ngươi chỉ cần nói cho bổn tọa biết viên đan dược kia do thảo dược nào luyện chế ra, hoặc là ngửi xem thảo dược bổn tọa tìm tới có phải là thảo dược luyện chế viên dược kia hay không, như thế là được rồi!”

Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, chuyện này mình cũng không chịu thiệt!

Bất quá…

“Ngài có thể đáp ứng những yêu cầu gì? Lỡ đâu, ta nói ra yêu cầu, ngài không làm được thì sao?”

Ám Vô xuy một tiếng!

Thiếu niên này thật không biết điều!

“Ngươi nói yêu cầu của ngươi xem!”

Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ: “Ví dụ như ta muốn gặp mặt Minh Vương, hoặc là muốn khẩn cầu Minh Vương giúp ta làm một việc nhỏ?”

Hắn nói ra điều này, đơn giản là sợ Hiên Viên Duật và Bắc Minh không thể nào luyện ra được Thần khí.

Nếu thật sự không làm ra Thần khí, vậy hắn có thể yêu cầu người này dẫn bọn họ đi gặp Minh Vương.

Nếu Hiên Viên Duật và Bắc Minh có thể luyện ra Thần khí sẽ tốt hơn, vậy hắn liền đem yêu cầu ‘gặp mặt Minh Vương’, đổi thành ‘nhờ Minh Vương làm giúp một chuyện’.

Như thế, quả thực là một công đôi việc!

Ám Vô lần nữa hừ lạnh!

Người nọ lại trầm mặc một lúc, mới lên tiếng nói: “Bổn tọa có thể cho ngươi gặp mặt Minh Vương. Thế nhưng, yêu cầu muốn Minh Vương giúp ngươi, bổn tọa không dám chắc!”

Âm Tế Thiên biết, Minh Vương không phải dễ dàng giúp đỡ người khác như vậy, chỉ cần người này tận lực giúp hắn là đã đủ rồi.

Hắn sử dụng khứu giác, ngửi ngửi: “Viên đan dược kia được luyện chế từ chín mươi chín loại thảo dược mà thành!”

Trước hôm nay, Âm Tế Thiên luôn cảm thấy khứu giác và vị giác chẳng có bao nhiêu tác dụng. Tuy nhiên, trải qua những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, hắn phát hiện cách nghĩ đó quả là sai lầm.

Kỳ thật, khứu giác và vị giác có tác dụng cực lớn, chỉ ví dụ như việc hắn ngửi đan dược mà nói, khứu giác đã có tác dụng rất lớn.

Ám Vô ngẩn người, vội vàng hỏi: “Ngươi xác định?”

Bọn họ dùng khoảng thời gian gần một ngàn năm, mới có thể khẳng định viên đan dược kia là dùng chín mươi chín loại thảo dược ngưng luyện mà thành.

Nhưng thiếu niên trước mắt chỉ dùng mũi nhẹ ngửi một cái, liền biết được đáp án.

Âm Tế Thiên nguýt gã một cái: “Có tin hay không là tùy người!”

Ngay tức khắc, phần khinh thị dưới đáy lòng Ám Vô dành cho thiếu niên, nháy mắt biến mất sạch. Trên mặt gã lộ ra vài phần tôn kính: “Vậy ngài có biết, đó là chín mươi chín loại thảo dược nào không?”

Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, đáy lòng âm thầm cảm thấy buồn cười!

Nam tử tên Ám Vô này, chẳng phải ban nãy rất khinh thường hắn à? Hiện, cư nhiên lại dùng tới kính ngữ ‘Ngài’.

“Ta chỉ có ngửi thấy mùi vị của thảo dược, nhưng lại không nói được tên của chúng nó!”

Hắn đối với thảo dược không có bao nhiêu hiểu biết. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, cấp độ, phẩm chất của những thảo dược kia, tuyệt đối trên Thần cấp.

Trên mặt Ám Vô hiện lên vẻ vui sướng: “Vậy cũng rất tốt!”

Gã dẫn Âm Tế Thiên trở lại Đại điện ban đầu, chỉ vào đống thảo dược trên bàn hỏi: “Ngài ngửi xem, trên bàn kia có bao nhiêu loại thảo dược dùng để luyện chế ra đan dược kia?”

Năm người còn lại nghe thấy Ám Vô dùng kính ngữ đối với thiếu niên, nhất thời đều kinh ngạc.

Âm Tế Thiên ngửi ngửi, mùi thảo dược nồng nặc xộc vào mặt: “Có bốn mươi ba loại!”

Ý cười trên mặt Ám Vô càng sâu thêm vài phần: “Ngài có thể lựa những loại thảo dược đó ra không?”

Tuy rằng bọn họ đã biết đan dược kia do chín mươi chín loại thảo dược luyện chế mà thành. Nhưng, có một vài thảo dược mùi vị quá mức tương tự nhau, cho nên bọn họ thật sự không thể nào xác định chính xác hết bọn nó được.

Âm Tế Thiên nghiêm túc chọn lựa thảo dược trên bàn.

Năm người còn lại vội vàng kéo Ám Vô sang một bên: “Ám Vô, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại tùy tiện để hắn chạm vào đống thảo dược trên bàn? Chúng nó đều là Thần cấp đấy, nếu tổn thất một gốc cây nào trong đó, chúng ta biết giao phó làm sao với chủ tử đây?”

Ám Vô nhỏ giọng: “Chắc các ngươi cũng rõ, chúng ta mất gần ngàn năm, mới biết được viên đan dược kia là từ chín mươi chín loại thảo dược luyện chế mà thành. Nhưng, thiếu niên này chỉ cần ngửi một cái liền biết có bao nhiêu loại thảo dược trong đó!”

Năm người giật mình: “Thật sao?”

“Ngươi cảm thấy ta dám đem chuyện này ra nói đùa à?”

Bất chợt, Âm Tế Thiên lên tiếng nói: “Tìm xong rồi!”

Hắn đem bốn mươi ba loại thảo dược đặt trên mặt bàn.

Ám Vô sửng sốt: “Nhanh như vậy?”

Sáu người bước nhanh đến trước bàn.

Khi bọn họ nhìn đến những thảo dược kia, khuôn mặt đều tràn đầy vẻ khó tin.

Trong đó, có hơn mười loại thảo dược là bọn họ đã sớm xác định xong, còn lại đều là cái mà bọn họ vẫn không dám khẳng định.

Âm Tế Thiên hỏi: “Còn cần hỗ trợ gì không?”

Ám Vô lấy lại *** thần: “Tạm thời thì không! Chờ chúng ta có yêu cầu, lại đến tìm ngươi sau!”

Gã đưa Âm Tế Thiên ra hậu viện, trải qua một phen cảm tạ, mới xoay người rời đi.

Âm Tế Thiên trở lại Điện Đan Phòng. Bất quá, không có trực tiếp đẩy cửa bước vào, mà là đứng ở ngoài, lẳng lặng nghe tiếng thảo luận bên trong.

Hắn thật sự rất tò mò, vì lý do gì hắn mới tới Khí Đan Phủ ngày đầu tiên thôi, mà những đệ tử đó liền xem hắn không vừa mắt, còn muốn hãm hại để hắn bị phạt.

Tuy nhiên, đứng ở cửa Đại điện một hồi lâu, cũng chỉ nghe lén được một ít chuyện phiếm bình thường.

Ngay khi Âm Tế Thiên chuẩn bị đẩy cửa ra, rốt cuộc cũng có người chịu không nổi, lên tiếng oán giận.

“Đều tại các ngươi đưa ra chủ ý, làm hại bây giờ bọn ta phải ở đây nhặt thảo dược! Tức chết người là đống thảo dược này lại loạn đến như vậy. Không mất hai, ba ngày, căn bản là không phân loại xong. Nếu cứ thế, việc học của bọn ta sẽ bị chậm trễ mất!”

Có vài người cũng bất mãn phụ họa: “Đúng đó! Khiến bọn ta ăn trộm gà không được, giờ còn mất nắm gạo!”

“Lời này của các ngươi là có ý gì! Sáng nay khi bọn ta đề nghị, các ngươi cũng đã đồng ý. Thế mà hiện tại lại oán giận bọn ta!”

“Lúc ấy, bọn ta căn bản không biết Quỷ Nhiễm tiên trưởng từng chạy tới kiểm ta. Nếu không, tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này!”

Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lại đấu tranh nội bộ!

“Đủ rồi! Đừng ồn ào nữa!” Một tiếng nói trầm thấp đánh gãy tranh cãi của chúng đệ tử.

Mọi người lập tức im lặng.

Âm Tế Thiên có chút tò mò người kia là ai, liền dùng thấu thị xuyên vào trong. Hắn thấy tất cả mọi người đều an an phận phận mà nhặt thảo dược, riêng chỉ có hai nam đệ tử ở góc phòng là trộm quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó nói nhỏ với một nam tử tuấn tú bên cạnh:

“Phục Cung, tất cả mọi người chẳng hề oán giận tên thiếu niên kia, trái lại còn đổ lỗi lên người chúng ta. Giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Phục Cung nhướng nhướng mày, thong dong bình tĩnh nói: “Gấp cái gì! Phụng Âm đại nhân cho chúng ta thời gian một tháng, chúng ta còn sợ không kịp giết chết hắn sao?”

“Ta thấy rất kỳ lạ! Chẳng phải hắn chỉ là một tu sĩ Tu Chân giới thôi ư? Phụng Âm đại nhân muốn giết chết hắn, quả thực dễ như trở bàn tay ấy. Vì cớ gì lại muốn chúng ta động thủ?”

“Ngốc! Nhất định là do Phụng Âm đại nhân không muốn để cho người khác biết là y muốn giết thiếu niên kia! Tóm lại, hiện tại chúng ta chẳng cần suy đoán lý do của Phụng Âm đại nhân làm chi, mục tiêu duy nhất là giải quyết tên thiếu niên kia thôi. Bất quá, nếu như có thể khiến đám đệ tử quý tộc này động thủ giúp, sẽ tốt hơn.”

Âm Tế Thiên nghe xong những gì bọn họ nói, trong lòng liền có chút nghi hoặc.

Phụng Âm muốn giết hắn?

Hắn với y không thù không oán, vì sao phải giết hắn?

Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, rất nhanh liền hiểu được lý do Phụng Âm muốn giết hắn, nhất định là bởi vì Hạ Hầu Lân!

Khó trách mấy ngày nay an phận như vậy, hóa ra là chờ Phụng Âm giết chết hắn, sau đó mới ra tay với Bắc Minh.

Thật là một tên khốn kiếp vô liêm sỉ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút may mắn vì Phụng Âm không tự mình ra tay. Chứ nếu không, hắn đã chẳng êm đẹp đứng ở chỗ này.

Đáy mắt Âm Tế Thiên lóe lên tia ngoan độc.

Nếu không phải bây giờ còn phải nhờ tới Hạ Hầu Lân giúp đỡ, hắn chắc chắn sẽ vung một đao lấy mạng Hạ Hầu Lân ngay!

Hiện tại, chỉ đành tận lực đừng để cho cái người tên Phụng Cung kia đắc thủ.

[Làm việc xấu thành công]

Âm Tế Thiên không tiến vào Điện Đan Phòng, mà đi dạo chung quanh Khí Đan Phủ, sau đó chờ mấy người Bắc Minh ra.

Ba canh giờ sau, Bắc Minh và Hiên Viên Duật đi ra Đại điện, nhìn thấy Âm Tế Thiên nhàm chán đứng ở dưới đại thụ ngẩn người.

Hai người đều kinh ngạc, bước nhanh tới chỗ Âm Tế Thiên.

Hiên Viên Duật trêu đùa hỏi: “Chẳng lẽ ngươi bị Quỷ Nhiễm tiên trưởng đuổi ra ngoài Điện Đan Phòng?”

“Người có tài như ta, sao có thể bị Quỷ Nhiễm tiên trưởng đuổi ra được?”

Bắc Minh nhăn mày, đánh gãy màn đấu võ mồm giữa hai người: “Các ngươi có nghe thấy một chuyện không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.