Mái tóc ở sau lưng thiếu niên cứ như cuồng ma loạn vũ, hết sức quỷ dị và tà ác!
Hòe Nha và Phụng Cung cả kinh, đều nuốt nuốt nước bọt, rồi không tự chủ được mà lui về phía sau ba bước.
Bọn họ chưa từng thấy mái tóc nào yêu dị đến thế, nom bộ dáng cứ như muốn tấn công vào hai người bọn họ ấy.
Hòe Nha có chút sợ hãi hỏi: “Phụng… Phụng Cung, phải chăng hắn là Tiên yêu thú?”
Tiên yêu thú có thể tự nhiên khống chế mỗi bộ phận trên cơ thể, mái tóc cũng là một trong số đó. Thậm chí, có vài Thực yêu còn biết dùng tóc để giết người.
Cho nên, nhìn thấy mái tóc Âm Tế Thiên bay vung vút, suy nghĩ đầu tiên, rất có thể Âm Tế Thiên chính là Tiên yêu thú.
Phụng Cung cảnh giác quan sát Âm Tế Thiên, nhỏ giọng: “Không giống!”
Gã không nhận thấy hơi thở Tiên yêu thú trên người Âm Tế Thiên.
Hòe Nha liếc sang Dã Linh còn đang lăn lộn trên đất: “Nếu không, chúng ta rút lui trước …”
Phụng Cung trầm giọng ngắt lời: “Nếu chúng ta cứ như vậy mà rời đi, chúng ta biết ăn nói với Phụng Âm đại nhân thế nào đây? Hơn nữa, chúng ta cực khổ lắm mới đợi được hắn một thân một mình. Giờ không ra tay, chỉ sợ thời gian một tháng liền hết! Lại nói, không phải chỉ là một đám tóc thôi sao, ngươi sợ cái gì!”
Hòe Nha nhìn Phụng Cung từng chút từng chút lui về phía sau, nói thầm trong lòng: Ngươi không phải cũng sợ sao?
Đương nhiên, hắn cũng không có gan thốt ra thành tiếng!
“Hai người chúng ta cùng sử dụng uy áp, ngăn chặn hành động của hắn, rồi lại công kích vào yếu điểm của hắn!”
“Ừm!”
Tức khắc, Hòe Nha đánh uy áp về phía Âm Tế Thiên.
Mái tóc dài của Âm Tế Thiên giống như hai con Thiểm điện linh xà, vùng vụt bắn ra ngoài.
[Là hai con rắn nhanh như điện đó]
Phụng Cung và Hòe Nha cả kinh, hoảng hốt cầm Tiên khí đỡ đòn.
Bùm một tiếng, hai thanh tiên khí tựa như hai tờ giấy mỏng, bị đâm thủng một cái lỗ!
Phụng Cung và Hòe Nha còn chưa kịp phản ứng, tóc đen đã như lợi kiếm, cắm vào trong áo bào tiên phẩm, xuyên qua ngực bọn họ.
Hai người kêu thảm một tiếng, khó có thể tin mà trừng lớn mắt nhìn Âm Tế Thiên.
Bọn họ giá nào cũng không ngờ được, mái tóc của hắn lại có thể liên tục xuyên thấu Tiên khí và trang bị tiên phẩm của bọn họ.
Uy áp bao phủ trên người Âm Tế Thiên nhất thời biến mất, khí lạnh như hầm băng cũng theo đó tiêu tan, tứ chi được giải phóng.
Đúng lúc này, có người sợ hãi kêu thành tiếng.
Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai tên con cháu quý tộc đứng ở cách đó không xa, chứng kiến một màn hắn dùng tóc đâm xuyên ngực bọn Phụng Cung và Hòe Nha.
Hai tên con cháu quý tộc kia chú ý tới tầm mắt của Âm Tế Thiên, sợ hãi xoay người chạy trốn.
Âm Tế Thiên lạnh mắt, hai cuộn tóc ở phía sau chui xuống đất, đuổi theo hai tên con cháu quý tộc kia.
Khi hai lọn tóc chui ra khỏi mặt đất, nhìn thấy hai tên con cháu quý tộc đã chạy tới chỗ đám đông náo nhiệt, mới lặng lẽ rụt trở về, quay lại bên người Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên nhìn ba người ngã trên đất, thu hồi năng lực của tóc.
Cứ tưởng lấy đi mạng chó của ba người bọn họ một cách thần không hay quỷ chẳng biết!
Hiện giờ lại bị nhìn thấy, vậy không thể làm lớn chuyện được rồi. Nếu không, cho dù bọn người Bắc Minh có làm ra Thần khí, cũng chẳng được triệu kiến vào Điện Minh Vương.
Âm Tế Thiên liếc cánh tay bị thủng một lổ, nhấp nhấp môi, chỉ sợ lại khiến Bắc Minh phải lo lắng!
Sau khi hắn rời khỏi hậu viện, một đường đi tới, rất nhiều đệ tử đều nhìn cánh tay bị thương của hắn, tựa hồ đang suy đoán tại sao hắn lại bị thương.
“Tịch Thiên!”
Âm Tế Thiên nghe được tiếng kêu của Bắc Minh, ngẩng đầu, liền bắt gặp Bắc Minh và Hiên Viên Duật đang đi tới chỗ hắn.
Bắc Minh trông thấy miệng vết thương trên cánh tay Âm Tế Thiên, khóe mắt giật liên hồi, vội kéo lấy hắn, lạnh giọng chất vấn: “Xảy ra chuyện gì?”
Âm Tế Thiên phát hiện ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này: “Chúng ta về trước rỗi hẵng nói!”
Hiên Viên Duật phụ họa: “Nơi này thật sự không thích hợp để ở lâu!”
Bắc Minh lạnh mặt, hung ác quét mắt nhìn đám người chung quanh, không nói hai lời, ôm lấy Âm Tế Thiên ngự khí trở lại hậu viện trong phủ đệ của Phụng Âm.
Hạ Hầu Lân ngồi ở đại sảnh, đang cùng Lệ quản sự nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy Bắc Minh, trên mặt liền dâng lên ý cười, bước nhanh tới nói: “Các ngươi đã trở lại”.
Bắc Minh âm lãnh liếc Hạ Hầu Lân một cái, phớt lờ mà ôm Âm Tế Thiên đi về phòng của bọn họ.
Hạ Hầu Lân bất ngờ bị Bắc Minh ghẻ lạnh, trái tim đột nhiên thót một nhịp.
Không biết có phải là do ảo giác của hắn hay sao, mà ánh mắt kia của Bắc Minh, cứ như muốn đem hắn ra bầm thây vạn đoạn, khiến người ta không khỏi run rợn tim gan!
Hạ Hầu Lân nhìn thiếu niên trong ngực Bắc Minh, chú ý tới miệng vết thương trên cánh tay hắn, tâm tình sợ hãi tíc tắc chuyển thành vui vẻ.
Quả nhiên, Phụng Âm hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Giờ chỉ cần giết chết thiếu niên kia, hắn liền có thể cố gắng theo đuổi, đem Bắc Minh giành tới tay.
Hạ Hầu Lân nghĩ đến Bắc Minh, không khỏi nhớ tới ánh mắt âm lãnh ban nãy, đáy lòng lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ Minh hiền đệ biết việc Tịch Thiên bị thương có liên quan tới hắn?
Rất nhanh, Hạ Hầu Lân đã phủ định suy nghĩ này!
Minh Ngục cũng không phải là Nhân giới, hẳn Minh hiền đệ sẽ không ngờ đến hắn có tay chân ở Minh Ngục, nhờ Phụng Âm giúp hắn diệt trừ Tịch Thiên.
Hạ Hầu Lân lấy lại *** thần, vội vàng hỏi Hiên Viên Duật: “Duật hiền đệ, ta thấy hình như Tịch Thiên bị thương, có phải đã phát sinh chuyện gì ở Khí Đan Phủ hay không?”
Hiên Viên Duật nhíu mày: “Ta cũng không rõ cho lắm, ta qua nhìn một chút, xem xem có giúp được gì hay không!”
Lệ quản sự vẫn đứng phía sau Hạ Hầu Lân kia, đột nhiên lên tiếng nói: “Nếu công tử cần hỗ trợ, xin cứ việc phân phó!”
Hiên Viên Duật cảm ơn một tiếng, liền đi đến phòng Âm Tế Thiên. Vừa vào cửa, đã nghe được giọng nói đầy vẻ trấn an của Âm Tế Thiên: “Đừng lo lắng! Chỉ là vết thương nhỏ thôi!”
Hiên Viên Duật đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có phải đám con cháu quý tộc đó đến tìm ngươi gây phiền phức hay không?”
Bọn họ đến Minh Ngục là vì tìm hồn phách, Tịch Thiên tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện. Như vậy, khả năng duy nhất chính là có người trêu chọc hắn.
Âm Tế Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lúc ta đi đến chỗ ngoặt, có một đệ tử đột nhiên xông ra, hai bên va vào nhau. Sau đó, hắn cảm thấy là ta đụng vào hắn, muốn ta dập đầu xin lỗi, ta không chịu, cuối cùng liền đánh nhau!”
Hiên Viên Duật nhướng nhướng mày, cảm thấy sự tình tựa hồ không đơn giản như vậy.
“Thương thế của Tịch Thiên không nghiêm trọng chứ?” Hạ Hầu Lân đi theo Hiên Viên Duật tiến vào.
Bắc Minh đang cuộn ống tay áo cho Âm Tế Thiên, nghe thấy giọng nói của Hạ Hầu Lân, động tác khẽ dừng một chút. Sau đó, y lấy thuốc trị thương bôi lên cho Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh muốn đòi mạng kia, cười nói: “Chỉ bị một cành cây đâm vào cánh tay thôi, cũng không có gì đáng ngại!”
Lúc này, nếu không phải Bắc Minh đưa lưng về phía cửa, nhất định Hạ Hầu Lân sẽ bị ánh mắt chất đầy sát ý của Bắc Minh dọa đến sợ.
Hạ Hầu Lân thấy Âm Tế Thiên còn có thể nói có thể cười, lông mày nhíu lại, nhưng rất nhẹ, nhẹ đến không ai nhận ra được. Hắn làm bộ như thở phào một cái, cười nói: “Vậy là tốt rồi!”
Hắn vừa nói xong, Âm Tế Thiên liền thấy trên người Hạ Hầu Lân bắn ra một tấm lá chắn màu tím, hắn khẽ sửng sốt.
Đạo lá chắn kia chính là mây tím trong cơ thể đế vương?
Nhìn bộ dáng của Hạ Hầu Lân, tựa hồ không thấy tấm lá chắn màu tím kia.
Hiên Viên Duật đứng ở bên cạnh, tất nhiên phát hiện được, và y cũng biết nó đại biểu cho cái gì. Chỉ là, y có chút không rõ, sao mây tím trên người Hạ Hầu Lân lại đột nhiên bắn ra vào lúc này.
Âm Tế Thiên liếc sang Bắc Minh, thấy sát ý trong mắt y càng lúc càng đậm, vội cười cười với Hiên Viên Duật: “Ta có chút chuyện riêng muốn nói với Bắc Minh!”
Hiên Viên Duật ngó Bắc Minh nãy giờ vẫn không lên tiếng kia, gật gật đầu, cùng Hạ Hầu Lân đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Hạ Hầu Lân quay đầu, mắt nhìn chằm chằm đã cửa phòng đóng chặt, nói: “Nhìn bộ dáng của Minh hiền đệ, xem ra y rất quan tâm tới Tịch Thiên!”
Hiên Viên Duật liếc vẻ mặt đầy ghen tuông của Hạ Hầu Lân, đáy lòng tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
—
Nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, Âm Tế Thiên vội vàngg ôm lấy Bắc Minh đang lan tỏa hơi lạnh khắp xung quanh kia. Hắn trấn an nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta thật sự không có việc gì!”
“Chẳng lẽ chờ ngươi thật sự có việc, ta mới nên lo lắng sao?”
Giọng nói của Bắc Minh rất lạnh, lạnh đến mức Âm Tế Thiên cũng nhịn không được mà rùng mình.
Âm Tế Thiên vừa bực vừa buồn cười, hôn hôn lên khóe môi y: “Ta không có ý này! Ngươi phải biết, hiện giờ trên người ta đúng là có thương tích. Bất quá chỉ là vết thương da thịt, không đau lắm. Nhưng ngươi vẫn cứ lạnh mặt hoài như vậy, vết thương sẽ không còn đau da thịt nữa, mà chuyển sang đau trong lòng, thậm chí sẽ là rất rất đau!”
Bắc Minh cấp tốc thu hồi vẻ cau có, bôi thuốc xong xuôi, mới ôm người vào trong ngực, hôn và hôn, chỉ sợ thiếu niên sẽ biến mất chẳng còn tăm hơi.
Vừa rồi, thiếu chút nữa y đã đánh mất lý trí, lấy pháp khí ra chém chết Hạ Hầu Lân!
Âm Tế Thiên hung hăng gặm miệng Bắc Minh một cái, mới nói: “Trước tiên nói một chút đã. Ba người bị ta đả thương kia, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì nội hôm nay hoặc ngày mai, sẽ tìm đến ta gây sự. Và nhất định, Phụng Âm sẽ nhân cơ hội đẩy ta ra.”
Bắc Minh híp híp mắt, đáy mắt lại nảy lên sát ý.
Âm Tế Thiên vội nói: “Ngươi ngàn vạn lần đừng có xúc động, chỉ cần bọn họ không lập tức giết ta, thì ngươi cứ để cho bọn họ dẫn ta đi.”
Hắn cho rằng, thân phận của cái người tìm hắn ngửi thảo dược kia, tuyệt đối sẽ không thể thấp hơn Phụng Âm. Chắc chắn, vào lúc mấu chốt thế này, hắn ta sẽ không để phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Bắc Minh lại một lần nữa cảm thấy mình thật vô dụng, mím chặt môi, nghiêm mặt, cái gì cũng không nói.
Âm Tế Thiên nhận thấy tâm trạng suy sụp của y, liếc nhìn vẻ mặt đầy thống hận và bất lực của Bắc Minh, lập tức đoán ra được đang suy nghĩ gì.
Hắn đột nhiên mỉm cười: “Còn năm hôm nữa, đã là ngày Minh Vương tuyển người vào Điện. Đến lúc đó, chỉ cần tìm thấy một hồn kia của ngươi, thì thân thể ngươi liền có thể lập tức khôi phục lại như xưa. Ta nghĩ, lấy căn cốt Tuyệt thế thiên tài kia, tin tưởng không quá ba mươi năm, ngươi nhất định có thể đạt tới Đại Thừa đỉnh phong kỳ. Sau đó, phi thăng thành tiên!”
Âm Tế Thiên ôm lấy cổ y: “Chờ ngươi thành tiên rồi, không quá trăm năm, nhất định tu vi của ngươi sẽ lợi hại hơn so với Phụng Âm nhiều. Đến lúc đó, ngươi phải nhớ báo thù cho ta đó! Không phải có câu nói ‘Quân tử báo thù mười năm chưa muộn’ sao? Những lời này đặt trên người của ngươi, chính là ‘Vì đạo lữ báo thù trăm năm chưa muộn’ rồi!”
Khuôn mặt cương cứng của Bắc Minh rốt cuộc cũng buông lỏng vài phần: “Ngươi tin tưởng ta thế sao?”
“Ai biểu ngươi là đạo lữ của ta làm chi! Không tin ngươi, thì cũng phải tin vào ánh mắt của mình chứ. Nếu ngay cả ánh mắt của mình còn không tin, vậy chẳng phải là đang hoài nghi nó có vấn đề hay sao?”
Cuối cùng, Bắc Minh cũng bị hắn chọc cười, y nhéo nhéo mũi hắn: “Ta sẽ cố gắng kềm chế chính mình, không cần xúc động!”
Âm Tế Thiên thấy y rốt cuộc cũng đã cười, khóe miệng cũng nở lên nụ cười tươi ngọt ngào.
Bắc Minh nhìn hắn, đau lòng xoa xoa khuôn mặt của thiếu niên.
Dưới đáy lòng, y âm thầm thề. Chờ y mạnh lên, nhất định y sẽ bảo hộ thiếu niên kín không kẽ hở, tuyệt đối không để cho người khác tổn thương hắn một phân nhỏ nào.
Bắc Minh đột nhiên lạnh giọng nói: “Rồi cũng có một ngày, ta sẽ khiến những kẻ từng khi dễ ngươi, phải trả cái giá thật lớn!”
Đúng lúc đó, nơi sâu thẳm trong đầu Âm Tế Thiên, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng xen lẫn bá đạo: “Rồi cũng có một ngày, bổn tọa sẽ khiến những kẻ đã từng tổn thương ngươi, phải trả cái giá thật lớn”
Nghe thế, Âm Tế Thiên giật mình sửng sốt.
Sao trong đầu lại đột ngột có tiếng nói vang lên?
Bắc Minh chú ý tới ánh mắt của hắn, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta…”
Âm Tế Thiên đang muốn nói cái gì, cửa phòng đã bị gõ dồn dập: “Bắc Minh công tử, Tịch Thiên công tử, Phụng Âm đại nhân mời các ngươi đến phòng khách một chuyến.”
Âm Tế Thiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Không ngờ nhanh như vậy đã tìm tới cửa!”
Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Một lát nữa hãy qua!”
Âm Tế Thiên ôm y: “Nhớ kỹ lời ta nói trước đó, không được xúc động!”
Bắc Minh cưng chiều nhéo nhéo mũi hắn: “Ta biết!”
“Còn có, lúc nhìn thấy Hạ Hầu Lân, không được nổi sát ý nữa. Ngươi có biết, ban nãy, mây tím trên người Hạ Hầu Lần đã bắn ra lá chắn không? May mắn là hắn không có phát hiện!” Bắc Minh nghe được ba chữ Hạ Hầu Lân, ánh mắt lạnh lùng: “Ta sẽ cố hết sức!”