Phật Môn Ác Thê

Chương 310



Ám Vô nghe thấy một giọng nói xa lạ, mới giật mình ngẩng đầu lên nhìn bảo tọa, liền ngốc rớt: “Bắc Minh!”

Sao y lại xuất hiện ở đây?

Ám Vô quan sát kỹ người ngồi trên bảo tọa, tuy rằng tướng mạo giống Bắc Minh y hệt, nhưng khí thế tà ác mạnh mẽ kia, tuyệt đối không phải là người Tu Chân giới sẽ có.

Gã nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi không phải là Bắc Minh! Rốt cuộc ngươi là ai mà dám ngang nhiên xông vào Minh Vương điện, còn tự tiện gọi thẳng tục danh của Minh Vương!”

Bắc Minh rũ mi mắt xuống, chẳng thèm nhìn Ám Vô đến một cái, tao nhã đặt hai tay lên thành ghế.

Lúc này, nhóm Minh quỷ vệ cảm giác được sự sợ hãi mà trước nay chưa từng có, bùm một tiếng tất cả đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Còn Ám Vô thì bị một lực lượng cường đại, đánh văng ra cửa Đại điện.

Cũng khi đó, có một cái bóng tím xuất hiện bên ngoài cửa, vững vàng tiếp được Ám Vô.

Ám Vô quay đầu lại, trông thấy là Minh Vương chân chính, bèn vội đứng thẳng người nói: “Chủ tử, có người ngang nhiên xông vào Minh Vương điện.”

Minh Vương cư nhiên ngẩn người nhìn kẻ ngồi trên bảo tọa kia.

Hắn trừng lớn hai mắt, phảng phất cứ như người ấy sẽ ngay lập tức biến mất vậy. Hắn từng bước từng bước đi vào Đại điện, ra lệnh cho Minh quỷ vệ bên trong rời khỏi đây hết.

Hắn đến gần bảo tọa, gỡ chiếc mặt nạ quỷ ra, để lộ dung nhan tuấn tú tà mị, quỳ một chân xuống đất, cung kính thưa: “Sát Hồn bái kiến Ám Thần vương.”

[Tà là tà ác, mị là mị hoặc: Đại khái là quyến rũ một cách tà ác]

Cái gì!

Ám Vô đang đứng bên ngoài cửa nghe thế, liền không khỏi thảng thốt.

Người kia cư nhiên là Ám Thần vương?

Ám Thần vương cai quản ba giới Yêu, Quỷ và Ma đó sao?

Tuy nhiên, chẳng phải ngài ấy bị hồn phi phách tán rồi ư, ớgì lại còn đứng ở chỗ này? Hơn nữa, mang ngoại hình giống y hệt Bắc Minh như vậy?

Bắc Minh nhìn người đang quỳ trước mặt mình, ra lệnh: “Bổn tọa tới lấy Phục Hồn đan!”

Tuyệt phẩm Phục Hồn đan không những chữa trị được linh hồn bị tổn thương, mà còn có thể ngưng đọng lại những phần linh hồn bị phân tán. Bất quá, loại đan dược này, không phải ai cũng có khả năng luyện ra được.

Minh Vương vụt ngẩng đâu, khó tin nhìn Bắc Minh, sau đó mắt ánh lên vẻ kiên quyết, mở miệng từ chối: “Phục Hồn đan là để cho phụ vương sử dụng, ta không thể giao cho ngài được!”

Vì cứu phụ vương, hắn đã chờ đợi cả vạn năm. Đến phút cuối cùng rồi, hắn không thể để xảy ra sai sót được.

Bắc Minh nhíu mày: “Theo bổn tọa biết, ngươi có tới hai viên Phục Hồn đan.”

Tuy rằng y bị phong ấn trong cơ thể của Tịch Thiên, nhưng mọi chuyện bên ngoài y đều biết rõ hết.

“Đúng là có hai viên, nhưng để cứu phụ vương, phải cần đến ba viên Phục Hồn đan lận. Hiện giờ, chỉ còn thiếu một là có thể cứu ngài ấy sống lại rồi!”

Bắc Minh tức giận: “Là ai nói cho ngươi biết cứu phụ vương ngươi phải cần tới ba viên Phục Hồn đan?”

“Là Vương hậu!”

“Tế Thiên?”

“Đúng vậy, là Đại nhân!”

Đột nhiên, không khí trong Đại điện bỗng dưng im lặng một cách quỷ dị, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm đối phương.

Minh Vương khí thế mười phần, thế nhưng dưới cái nhìn âm lãnh của Bắc Minh, dần dần cũng trở nên yếu thế. Cuối cùng đành chịu thua, buồn bực: “Đừng nói là ta bị ngài ấy lừa rồi nha?”

“Chắc Tế Thiên biết trước mọi chuyện, cho nên mới dùng đến chiêu này.”

Thời điểm Bắc Minh nhắc tới Âm Tế Thiên, khuôn mặt lạnh băng mới khẽ dâng lên tia dịu dàng.

Minh Vương tức giận đến muốn băm Âm Tế Thiên thành từng mảnh nhỏ.

Nếu biết chỉ cần một viên Phục Hồn đan là có thể cứu sống phụ vương, hắn đã sớm cho phụ vương ăn rồi.

Hắn mắc mớ gì phải tiêu tốn cả vạn năm để tìm chín mươi chín loại thảo dược quý hiếm này. Hòng gom đủ số, hắn đã phí không biết bao nhiêu *** lực và tâm huyết. Đến cuối cùng mới biết, hóa ra mình bị lừa.

Nhưng suy cho cùng, viên đan dược kia là năm xưa Âm Tế Thiên đưa cho hắn, giờ xem như là vật hồi cố chủ vậy.

Sau khi Minh Vương suy nghĩ thông suốt, tức giận cũng giảm đi phần nào, cung kính nói: “Thuộc hạ sẽ sai người mang Phục Hồn đan đến cho ngài.”

Hắn xoay người ra lệnh: “Ám Vô!”

Ám Vô vội lấy lại *** thần, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến: “Chủ…chủ tử có gì sai bảo?”

“Đem Phục Hồn đan trong mật thất tới đây!”

Ám Vô nhìn Bắc Minh, nhanh chóng đáp: “Dạ!”

Ám Vô rời khỏi, Đại điện thoáng chốc chỉ còn lại hai người. Lúc này, Minh Vương mới dè dè dặt dặt kéo kéo ống tay áo của Bắc Minh.

Bắc Minh thản nhiên nhìn động tác trẻ con của Minh Vương, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ngươi đã lớn rồi!”

Khi xưa hắn chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, vậy mà giờ đã cao lớn gần bằng y rồi.

Minh Vương thấy giọng nói của Bắc Minh đã dịu xuống, bèn mau mắn: “Cũng đã qua vạn năm kể từ trận chiến ấy. Dĩ nhiên, ta phải trưởng thành rồi.”

Bắc Minh nghe được hai chữ trận chiến, sắc mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo, đông cứng đến Minh Vương run lên cầm cập. May là trong Đại điện không có ai, chứ nếu bị người khác nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược khiếp sợ của hắn hiện giờ. Chắc chắn về sau, uy nghiêm của hắn sẽ bị mất sạch chẳng còn lại tí tẹo.

Nhưng người trước mắt là Ám Thần vương. Có thể đấu ngang tay với y, ngoại trừ Quang Thần vương thì chẳng còn ai khác. Và bọn họ, trước mặt hai người đó, chỉ có thể cúi đầu chịu thua.

Ah!

Không phải! Còn có một người dám đối mặt với hai vị vương giả kia!

Minh Vương lấy lại *** thần, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi. Hồn phách của ngài xuất ra khỏi thân thể của Vương hậu, vậy chẳng phải ngài ấy sắp hồn phi phách tán ư?”

Bắc Minh nhíu chặt đôi mày.

Lúc một hồn của y rời khỏi, hồn phách của Tế Thiên muốn phân tán đi, nhưng y đã nhanh tay gom chúng nó lại.

Hiện giờ, chúng nó đang bị phong ấn trong cơ thể Bắc Minh.

Minh Vương thấy Bắc Minh không trả lời, cho rằng mình nói bậy gì nữa, đành tiếp tục thay đổi đề tài: “Một viên Phục Hồn đan có đủ để chữa trị cho hồn phách của Vương hậu không?”

Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Không thể!”

Tuy rằng một viên không thể cứu sống hồn phách của Âm Tế Thiên, nhưng y bị phong ấn trong cơ thể hắn nhiều năm qua, cũng chẳng phải là công toi. Lúc trước, y đã dần dần chữa trị hồn phách của Âm Tế Thiên. Và hiện giờ, chỉ cần một viên Phục Hồn đan là có thể hoàn thành bước cuối rồi.

Hơn nữa, y phải mau chóng cứu Tế Thiên sống lại, nếu không hai hồn thất phách của y sẽ không thể dung hợp lại được nữa.

Xuất hiện tình huống như vậy, là bởi vì cái chết của Âm Tế Thiên đã làm hai hồn thất phách tổn thương quá lớn, khiến nó không thể tiếp thu được sự thật, dẫn đến y chỉ có thể khống chế thân thể này vào ban đêm.

Hơn nữa thân xác người phàm căn bản không chống đỡ được nguồn lực lượng quá cường đại, bởi vậy y phải mau chóng tìm được thân thể trước kia. Thế nhưng chỉ có Tế Thiên mới biết nó đang được giấu ở chỗ nào.

“Đại nhân, đã đem Phục Hồn đan đến!” Ám Vô cung kính dâng đan dược lên.

Bắc Minh vươn tay hút lấy viên Phục Hồn đan, rồi đứng đậy ra lệnh: “Đừng vội cứu tỉnh Huyết Hồn!”

Huyết Hồn chính là phụ vương của Minh Vương.

“Thuộc hạ đã biết!”

Minh Vương biết, Thiên giới đang theo dõi nhất cử nhất động của Minh Ngục. Nếu phụ vương tỉnh lại, thật không biết hậu quả như thế nào nữa.

Chắc chắn, Quang Thần vương sẽ lại tiếp tục sai người giết chết phụ vương của hắn.

Mà sở dĩ Quang Thần vương sợ phụ vương hắn hồi sinh, cũng bởi vì ngài ấy là một trong hai cánh tay đắc lực của Ám Thần vương. Tất nhiên, Quang Thần Vương sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn lực lượng của Ám Thần vương phát triển mạnh mẽ thêm lần nữa.

Bắc Minh không tiếng động mà biến mất khỏi Đại điện.

Minh Vương thở dài một hơi, ngồi vào bảo tọa.

Ám Vô tò mò hỏi: “Chủ tử, người kia thật là Ám Thần vương sao?

“Phải! Ngài ấy chính là Ám Thần vương!” Minh Vương ngồi thẳng người lên, ra lệnh: “Hiện giờ Ám Thần vương đã trở về! Chắc chắn về sau, Minh Ngục sẽ không phải chịu sự cai quản của Thiên giới nữa!”

Ám Vô sung sướng nói: “Vậy thì quá tốt! Vạn năm qua, chúng ta đều bị Thiên giới dòm chừng, không chỉ chịu đựng sự chế nhạo mà còn phải làm những việc bản thân không thích. Hơn cả thế, bọn họ còn áp bức chúng ta phải xem Yêu thú như những nô lệ. Hiện giờ, bọn Yêu thú đều sắp coi Minh Ngục như là kẻ địch luôn rồi!”

Khóe miệng Minh Vương nhếch lên: “Mục đích của bọn họ là muốn Minh Ngục chúng ta và giới Yêu thú trở mặt thành thù!”

“May mà thủ đoạn của chủ tử rất cao minh!”

Minh Vương cười cười không đáp, yên tĩnh dựa vào bảo tọa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bỗng dưng hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, vụt mở choàng hai mắt ra: “Ám Vô, lúc trước ngươi có nói với Bổn vương rằng, Phụng Âm sai người giết chết Tịch Thiên hả?”

“Đúng vậy, Đại nhân.” Ám Vô kỳ quái, tại sao Minh Vương lại đi hỏi một chuyện đã qua lâu như vậy.

“Nguy rồi!” Minh Vương sốt ruột nhảy người lên: “Hiện giờ Phụng Âm đang ở đâu?”

“Chắc là Tầng Tám mươi tám của Âm điện.”

Ám Vô vừa nói xong, Minh Vương liền biến mất khỏi Đại điện.



Lúc này, Phụng Âm đang xử lý công việc tại Tầng Tám mươi tám của Âm điện, ngẩng đầu nhìn hai chồng công văn đầy ắp, không tự chủ được mà xoa xoa thái dương.

Đúng là ở Nhân giới khỏe hơn, không cần xử lý công việc mà còn có thể nhàn nhã vui chơi.

Phụng Âm đóng dấu vào quyển công văn cuối cùng trên bàn, sau đó ra lệnh cho Minh quỷ vệ luôn đứng hầu bên cạnh: “Chồng lớn bên trái giao cho những Điện phía dưới xử lý, còn chồng bên phải đưa lên Tầng tám mươi chín đi.”

“Dạ!”

Mình quỷ vệ đem một đống lớn công văn rời khỏi.

Phụng Âm dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ tạm.

Nghỉ một hồi lâu sau, y mới mở mắt phân phó: “Đem số công văn tiếp theo lên đi!”

Vừa dứt lời, một thanh liêm đao lớn thay cho đống công văn xuất hiện trên bàn của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.