Phật Môn Ác Thê

Chương 326



Chẳng biết đã qua bao lâu, sắc trời bỗng đột nhiên tối sầm lại.

Tức khắc, bắt đầu có tiếng sấm đì đùng. Cả không trung đều kéo đầy mây đen, kèm theo đó là âm thanh ‘Xẹt xẹt xẹt xẹt’. Tà Hàng lão tổ ngước mắt nhìn trời, hai mày khẽ nhướn lên:

“Cửu thiên tiên động kiếp tới rồi!”

“Cái gì? Cửu thiên tiên động kiếp? Là vị lão tổ nào phi thăng vậy?”

“Không biết! Đợi đến lúc phi thăng sẽ rõ thôi!”

“Cũng đâu nhất định là phi thăng được! Trong tất cả những vị tiền bối đã phi thăng trước đó, có hơn một nửa bị thất bại, rồi rơi vào cảnh hồn phi phách tán!”

Quỷ Quái lão tổ nói: “Ly Trĩ lão tổ đã chuẩn bị rất cẩn thận, nếu như không thể bình yên vượt qua được Cửu thiên tiên động kiếp, thì chỉ có thể đổ lỗi cho vận xui.”

Tà Hàng lão tổ nhếch môi: “Có thể Độ Kiếp nhanh như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ!”

Âm Tế Thiên cười lạnh: “Có cái gì đáng để ngưỡng mộ chứ?”

Tà Hàng lão tổ buồn cười nhìn hắn: “Nói vậy hóa ra Tịch Thiên tiểu sư phụ không muốn đắc đạo thành tiên?”

Âm Tế Thiên cợt nhã nói: “Hiện đang là một lão tổ hô mưa gọi gió, phi thăng xong lại thành một địa tiên quét rét nho nhỏ, còn bị người ta sai vặt suốt, lúc đó ngươi sẽ hết ước ao thôi!”

Nhóm lão tổ nghe vậy, hơi chút tưởng tượng, sắc mặt liền trở nên khó coi. Yêu quái lão tổ bật cười hỏi:

“Tịch Thiên, sao ngươi hiểu rõ chuyện sau khi phi thăng quá vậy?”

Khóe miệng Âm Tế Thiên khẽ giựt giựt, hơn vạn năm trước hắn đã phi thăng rồi, sao lại không biết ba cái chuyện này được cơ chứ? Hắn yên lặng quay đầu qua một bên, vừa nhìn Đế Minh đã thấy y đang tủm tỉm cười, bèn tức giận quát:

“Cười cái gì mà cười!”

Cái lúc mà Đế Minh vẫn còn bị nhốt ở Tà Ma Chi Địa, vì nhàm chán nên hắn đã từng kể cho Đế Minh nghe những chuyện khi hắn vẫn còn là một địa tiên quét rác, nhất là cái vụ việc ăn vụng tiên đan, khiến Đế Minh cười hắn suốt mấy ngày trời.

Năm đó, hắn vì muốn tu luyện nhanh hơn, cho nên mới trộm một viên tiên đan, trong số đan dược dùng để tặng cho một vị chân quân. Hắn sợ bị phát hiện ra, bởi thế mới lấy phân và nước tiểu Tiên thú nặn thành hình tròn, trộn vào trong bình thuốc. Đương nhiên, hắn cũng có nghĩ đến chuyện đến Tu Chân giới lấy đan dược về bù vô cho đủ số, nhưng sợ linh khí không đủ sẽ bị phát hiện, mà hắn lại không có tiên đan thật, cuối cùng đành phải lấy phân Tiên thú có linh khí sung túc làm vật thay thế.

Ngày đó, hắn theo chân tiên quân đi tặng đan cho chân quân, chân quân vì quen được người khác nịnh bợ, cho nên khi ngửi qua viên đan cũng chỉ nhíu mày, rồi chẳng hỏi là đan gì mà trực tiếp cầm một viên lên nuốt xuống luôn. Thế nhưng, gã lấy viên nào không lấy, lại đi chọn đúng cái viên mà hắn dùng phân và nước tiểu Tiên thú nặn thành. Lúc đó hắn lo sợ đến nỗi toát cả một đống mồ hôi lạnh, chỉ sợ bị chân quân phát hiện ra.

Sau khi chân quân ăn xong, thì nói:

“Tuy rằng hương vị hơi là lạ, thế nhưng linh khí rất sung túc, có thể tăng linh lực, cũng coi như là trung phẩm trong các loại tiên đan.”

Hắn nghe lời này liền cảm thấy rất buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Thế nhưng tiên quân tặng đan nghe vậy, lại cực kỳ sửng sốt. Bởi mấy ngày gần đây, nghe nói Tiên thú của chân quân ăn phải đồ lạ, bị sình bụng. Cho nên tiên quân vì lấy lòng chân uân, đã luyện một lò đan dược để con Tiên thú kia tiêu hóa tốt hơn thôi.

Sau khi Âm Tế Thiên biết được mình đã ăn lộn thuốc dành cho Tiên thú, hắn liền đau bụng suốt mấy ngày trời.

Đế Minh thấy mọi người đều quay lại nhìn mình, nụ cười lập tức tắt ngấm, lạnh mắt lườm một cái, bốn vị lão tổ rối rít quay đi ngay.

Tà Hàng lão tổ cảm thấy kỳ quái, sao khí thế của Minh thiếu gia Bắc gia lại trở nên sắc bén đến vậy, ngay cả một lão tổ như hắn cũng không dám nhìn thẳng vào y. Lúc này, có một Yêu tu hưng phấn hô lên:

“Rốt cuộc cũng đã đến đạo Lôi kiếp cuối cùng rồi! Chỉ cần qua nốt lần này, lão tổ sẽ có thể phi thăng thành Tiên!”

Âm Tế Thiên nở nụ cười đầy thâm ý: “Không biết sau khi phi thăng, Yêu tu sẽ đi đâu nhỉ?”

Yêu quái lão tổ trả lời: “Hắn là Yêu tu, dĩ nhiên phải đi Yêu giới rồi! Bổn tọa nghe nói, địa vị của Yêu tu ở Yêu giới cực kỳ cao!”

Bà vừa nói xong, đạo Lôi kiếp cuối cùng cũng bổ xuống, đùng một tiếng nổ vang khắp trời đất, gây ra chấn động dữ dội, đến nỗi cả tòa thành cũng lắc lư theo. Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm phương hướng Ly Trĩ lão tổ Độ Kiếp. Vậy mà, sau khi tiếng nổ ngừng lại, mây đen tán đi, tuyết trắng cũng rơi đầy trời, xung quanh trở về yên tĩnh. Thế nhưng, hoàn toàn không thấy trên trời mở ra kim đạo.

[Thông đạo màu ánh kim]

U Vực lão tổ nhíu mày:

“Chẳng lẽ Ly Trĩ lão tổ không vượt qua được lần Lôi kiếp cuối cùng?”

Tà Hàng lão tổ lắc đầu: “Không giống! Rõ ràng vượt qua được mà!”

Quỷ quái lão tổ nói: “Hay là chúng ta qua đó xem thế nào?”

Mọi người đều đồng ý, đồng loạt ngự khí bay tới chỗ Ly Trĩ lão tổ. Đập vào mắt là cảnh Ly Trĩ lão tổ khó tin nhìn trừng trừng lên trời, miệng la hét không ngừng:

“Tại sao lại không có? Sao lại không thấy?”

U Vực lão tổ hô lớn một tiếng: “Ly Trĩ lão tổ! Ngươi sao thế? Sao còn chưa phi thăng?”

Ly Trĩ lão tổ tựa như không nghe vào tai, vẫn cứ một bộ dáng ấy.

Chúng đệ tử thấy có vấn đề, vội chạy tới. Có một tên hỏi:

“Lão tổ! Làm sao vậy?”

Ly Trĩ lão tổ ngó qua, rồi chợt điên cuồng siết lấy hai vai hắn: “Sao lại không có thông đạo dẫn tới Yêu giới? Chuyện gì xảy ra?”

Sau đó như nghĩ ra cái gì, gã tức khắc quay đầu nhìn sang thiếu niên đang đứng cạnh nhóm lão tổ, hai mắt đỏ quạch, chỉ tay vào mặt Âm Tế Thiên.

“Là ngươi! Là ngươi động tay động chân đúng không? Đúng hay không?”

Đế Minh kéo Âm Tế Thiên vào trong ngực mình, tạo ra một tấm lá chắn bảo hộ, bao bọc họn họ lại. Tất cả mọi người cũng đổ dồn mắt, ngó về phía Âm Tế Thiên. Hắn nhếch mép:

“Ly Trĩ lão tổ, ta chẳng làm gì hết! Thế nhưng, ta lại quên không nói cho ngươi biết, thông đạo từ Tu Chân giới dẫn tới Yêu giới đã bị phong ấn rồi! Cho nên, ngươi không phi thăng được đâu!”

Tất cả mọi người, trừ Đế Minh ra, đều giật mình sửng sốt. Ly Trĩ lão tổ nghe vậy, khuôn mặt tức khắc trở nên vặn vẹo:

“Không thể nào! Sao thông đạo dẫn tới Yêu giới lại có thể bị phong ấn cơ chứ?”

Yêu quái lão tổ cũng cảm thấy kỳ quái: “Đúng vậy! Cớ gì nó lại bị phong ấn? Còn nữa! Vì sao ngươi biết được chuyện này?”

“Là Yêu thú lão tổ trong Vạn Yêu Sâm Lâm nói cho ta biết, ngoài ra còn có …”. Âm Tế Thiên chợt ngừng lại, rồi khẽ liếc sang Ly Trĩ lão tổ, mỉm cười đầy khát máu: “Nếu không thể mở ra thông đạo dẫn tới Yêu giới, Yêu thú chẳng thể tấn cấp lên cấp mười một! Bởi vì … sẽ bị nổ tan xác mà chết!”

Ly Trĩ lão tổ khiếp sợ trợn to mắt: “Cái gì?”

Mọi người cũng giật mình!

Ly Trĩ lão tổ tỉnh táo lại, cẩn thận kiểm tra thân thể mình, sắc mặt tức khắc thay đổi. Trước đó, rõ ràng gã đã đột phá được rồi! Vì sao giờ vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại Thừa? Chẳng lẽ, thực sự có liên quan tới việc thông đạo dẫn tới Yêu giới bị phong ấn? Hơn nữa, linh lực trong người gã vẫn đang dần bành trướng, có cảm giác như muốn nổ tung bất cứ lúc nào. Gã vội vàng ngăn chặn linh lực đang chạy tán loạn trong cơ thể lại, thế nhưng đương nhiên là không thể nào rồi.

Ly Trĩ lão tổ ngẩng đầu, hai mắt đỏ quạch trừng Âm Tế Thiên:

“Ngươi cố tình! Ngươi cố tình giúp bổn tọa thăng cấp, là vì muốn bổn tọa bị nổ chết!”

Nhóm lão tổ cũng rất tò mò, không biết rốt cuộc Âm Tế Thiên đã làm gì với Ly Trĩ lão tổ, mà có thể khiến cho gã thăng cấp nhanh như vậy.

Âm Tế Thiên chẳng thèm phủ nhận:

“Thế thì đã sao? Đây đều là do ngươi tự chuốc lấy, cho nên có trách thì cũng nên tự trách chính ngươi, quá nóng vội! Nếu ngươi không có ý định giết đạo lữ của ta, không nóng lòng muốn sớm phi thăng, thì ngươi cũng sẽ không gặp kết quả như thế này!”

Nếu như đằng trước không có lá chắn bảo hộ, thì Ly Trĩ lão tổ đã sớm xé nát thiếu niên trước mặt mình ra thành nhiều mảnh. Gã trừng cái kẻ chẳng biết sợ mình là gì kia, ánh mắt lóe lên, cố gắng thở sâu, ngăn lại cơn tức giận của mình, làm bộ như đã biết sai:

“Đúng vậy! Tất cả đều là do bổn tọa! Bổn tọa không nên vì nhất thời nóng lòng, mà có ý định giết đạo lữ của ngươi. Bổn tọa sai rồi! Bổn tọa rất hồi hận! Ngươi có thể cho bổn tọa tu vi, thì chắc cũng có thể lấy đi được, đúng chứ?”

Chỉ cần con lừa ngốc này thu lại tu vi mà hắn đã cho, thì mình sẽ được an toàn rồi! Âm Tế Thiên cười chế giễu:

“Ly Trĩ lão tổ, ngươi chưa từng nghe qua câu ‘nước đã đổ đi không hốt lại được’ sao? Nếu như thật chưa nghe, thì nhân lúc chưa nổ banh xác này, hãy nhanh đi hỏi đệ tử của ngươi xem, câu đó nghĩa là gì.”

Ly Trĩ lão tổ thấy không thể thu lại tu vi, đầu óc liền mất hết lý trí, tựa như phát điên mà dùng linh lực công kích tấm lá chắn bảo hộ của hai người bọn họ. Đáng tiếc, cho dù gã có công kích đến sang năm, cũng không suy xiển nó được một chút nào. Từ đó có thể thấy được, người tạo ra lá chắn này, có linh lực cao hơn gã rất nhiều!

Tuy Tà hàng lão tổ không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng từ đoạn đối thoại của Ly Trĩ lão tổ và Âm Tế Thiên, cũng có thể đoán được phần nào. Khóe miệng hắn cong lên nụ cười thâm thúy, rất ‘có tâm’ mà nhắc nhở:

“Ly Trĩ lão tổ! Ngươi đừng có sử dụng linh lực liên tục như vậy! Sẽ càng nhanh bị nổ hơn đó!”

Ban nãy, hắn còn có chút ngưỡng mộ Ly Trĩ lão tổ, thế nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy thương hại thôi. Chẳng biết có phải là do nghe thấy lời Tà Hàng lão tổ nói hay không mà Ly Trĩ lão tổ đột nhiên đứng im không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.