Phật Môn Ác Thê

Chương 349: Đại kết cục (thượng)



Ngay lúc tu sĩ chính phái và đám tà tu đánh nhau hăng hái, thân ảnh Đế Duật đột nhiên xuất hiện trong đội ngũ Bắc gia.

Toàn bộ tu sĩ Bắc gia đều giật mình sửng sốt, tay cầm pháp khí, nhất thời cũng không biết làm gì cho phải.

Đám tà tu không ngu xuẩn đến mức nghĩ Đế Duật là đến giúp bọn hắn, tức tốc lấy lại *** thần, có chút khẩn trương mà lui về sau từng bước.

Đế Duật thản nhiên nói: “Các ngươi cứ tiếp tục, hãy coi như ta không tồn tại.”

Tu sĩ Bắc gia liếc mắt nhau, do dự tiến về phía đám tà tu.

Đế Duật cứ trốn giữa nhóm tu sĩ Bắc gia. Bọn họ di chuyển thì y cũng di chuyển. Nhưng cũng không hề ra tay đối phó đám tà tu, thực không biết y đang muốn làm gì nữa.

Đồng thời Đế Lân cũng xuất hiện giữa nhóm hòa thượng Vạn Phật Tự, nhìn từng cái từng cái đầu bóng loang loáng, khóe mắt không khỏi giật giật.

Nhóm hòa thượng Vạn Phật Tự và đám tà tu vừa trông thấy Đế Lân, liền ngừng động tác chiến đấu.

Tịch Thiện híp mắt, nghĩ không ra lý do tại sao người này lại có mặt ở đây, nhất định là sắp phát sinh chuyện gì không hay.

Nếu bây giờ có thêm một người của Thần Ma Giới tới đây đánh nhau, gặp tai ương sẽ chính là đám Tu Chân Giới bọn họ.

Tịch Thiện nhìn về phía các trưởng lão đời chữ Hư, tất cả đều ăn ý cách Đế Lân càng xa càng tốt.

Không ngờ người này lại theo sát bọn họ, Tịch Thiện nghĩ chắc rằng Đế Lân đang âm mưu chuyện gì đó.

Cùng lúc ấy, Đế Minh và Âm Tế Thiên cũng chia nhau ra, xuất hiện trong đội ngũ Bắc gia và Vạn Phật Tự.

Đế Duật vô cùng bình tĩnh mà nhìn thanh thần khí không biết tên trên tay Đế Minh, cười cười nói: “Ám Thần Vương, ngươi không dùng Ám Thần Liêm, là muốn công bình chiến đấu với ta ư?”

Cho dù Đế Minh không dùng Ám Thần Liêm thì bọn họ cũng không thể nào đánh một cách công bằng được.

So về thực lực, Đế Duật vẫn thua Đế Minh một đẳng cấp. Dù sao đối phương cũng là Ám Thần Vương, đã hấp thu Thần lực của mấy đời Ám Thần Vương truyền lại. Nếu không phải là Quang Thần Vương, sẽ không thể nào đối phó được với y.

Tu sĩ Bắc gia đồng loạt nhìn về phía đám tà tu, phức tạp ngó Đế Duật rồi lại ngó Đế Minh. Có vẻ như hai người này sắp sửa đánh nhau.

Nếu là lúc trước, bọn họ khẳng định sẽ theo phe Bắc Minh. Nhưng đáng tiếc, người này lại là Ám Thần Vương, là người bọn họ phải đối phó.

Bách trưởng lão dùng truyền âm nói với Bắc Diệu Đông: “Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ đứng xem Thái Tử đối phó với Ám Thần Vương?”

Bắc Diệu Đông nhìn Đế Minh, truyền âm đến toàn bộ tu sĩ Bắc gia: “Trong mắt hai người bọn họ, chúng ta chẳng khác nào lũ kiến hôi. Cố gắng cách xa bọn họ, càng xa càng tốt. Mọi người đều rõ chưa?”

Đệ tử Bắc gia lặng lẽ gật đầu, thừa lúc hai người họ đánh nhau, tránh ra xa chỗ đó.

Đế Minh chỉ Thần kiếm về phía Đế Duật, lạnh nhạt nói: “Bổn tọa là không muốn ngươi chết quá mức dễ dàng!”

Thần kiếm khẽ nhúc nhích, mũi kiếm bỗng xuất hiện một phù ấn hình tròn màu đen, mạnh mẽ bắn về phía Đế Duật.

Từ lời nói của Đế Minh, Đế Duật liền biết y sẽ không buông tha cho mình, lập tức trực diện nghênh đón. Đế Duật vung kiếm lên, một con băng long màu trắng từ trong mũi kiếm thoát ra, miệng mở lớn nuốt trọn phù ấn màu đen.

[Con rồng băng]

Ngay sau đó, băng long màu trắng biến thành băng long màu đen, thân thể nhanh chóng phình lên.

Ầm một tiếng, băng long phát nổ, nháy mắt vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn, mạnh bắn khắp xung quanh.

Đế Minh và Đế Duật lập tức tạo nên lá chắn phòng bộ, ngăn cản những mảnh vụn sắc nhọn ở bên ngoài.

Những thứ này đối với bọn họ chỉ như tuyết rơi, tuyệt đối không gây thương tổn gì cả. Nhưng đối với những tu sĩ chung quanh mà nói, chính là một kích trí mạng.

Tu sĩ cảnh giới cao còn miễn cưỡng tạo được lá chắn, ngăn cản những mảnh vụn kia. Nhưng những tu sĩ yếu hơn, vừa dùng lá chắn vừa phải nhanh tay chém rớt chúng nó. Đám tu sĩ có tu vi thấp nhất, thì chỉ có thể chờ chết.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, rất nhiều tu sĩ cảnh giới thấp đều té trên mặt đất.

Đế Minh dường như không thấy, lãnh khốc vô tình nâng kiếm lên, liên tục sử dụng các loại Thần lực cường đại công kích Đế Duật.

Đế Duật lần thứ hai tiếp chiêu, bất quá lần này cũng không may mắn như lần trước.

Ở một chiêu cuối cùng, y bị Đế Minh sử dụng Ma Phệ đánh bay ra ngoài, đụng trúng rất nhiều tu sĩ.

Đế Duật ngã xuống đất, trong miệng phun một búng máu tươi.

Phản ứng đầu tiên của y chẳng phải là lau đi vết máu trên mép, cũng chẳng xem xem Đế Minh có tiếp tục công kích mình hay không, mà là cúi đầu nhìn về phía chiến giáp màu xanh trên người

Ngay sau đó, chiến giáp của Đế Duật xuất hiện một điểm đen, rất nhanh lan ra xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ chiến giáp to lớn đều biến thành màu đen.

Đế Duật thầm giật mình, nhịn xuống đau đớn kịch liệt trên người, nhanh chóng cởi chiến giáp ném xuống. Nhìn toàn bộ chiến giáp chuyển sang màu đen, khẽ thở phào một hơi.

Đế Minh sử dụng thuật Ma Phệ, chính là dùng ma khí ăn mòn cơ thể con người, rồi biến thành một Ma nhân.

Thời gian mà ma khí xâm nhập thân thể, nếu có thể chống đỡ được, mới trở thành một Ma nhân. Nếu không chống đỡ được, vậy chỉ có một con đường chết. Ngay cả cơ hội giữ được nguyên thần cũng không có.

Nhưng hễ ai bị ma khí xâm nhập, kết cuộc cũng chẳng thể nào sống sót.

Bởi vì trong quá trình thay đổi thành Ma nhân, giống như thay xương đổi thịt, vô cùng thống khổ, không phải người nào cũng có khả năng chịu được.

Đế Duật nhìn về phía Đế Minh, trong lòng rất rõ, y là đang muốn hung hăng dằn vặt mình.

Đế Minh không để cho Đế Duật có cơ hội thở dốc, nâng Thần kiếm lên lần, nữa công kích y.

Đế Duật thấy thế, vội chộp lấy một tu sĩ chính phái đang đánh nhau với đám tà tu gần đó, sử dụng như một lá chắn, đỡ phía trước người.

Đồng thời, hạ mệnh phù vào trong cơ thể tu sĩ kia, chỉ cần y chết, thì tên tu sĩ đó cũng đừng hòng sống được.

Đế Minh thấy rõ khuôn mặt của vị tu sĩ trong tay Đế Duật, mắt híp lại, Thần lực chuẩn bị đánh ra cũng nhất thời biến mất không còn tung tích.

Đế Duật cười nhạt, chế giễu: “Ám Thần Vương, chẳng phải ngươi muốn mạng của ta ư? Sao lại thu hồi Thần lực trở về rồi?”

Người bị y bắt được, không phải ai khác mà chính là Phong trưởng lão của Bắc gia, thúc thúc của Bắc Minh, Bắc Vũ Phong.

Tu sĩ Bắc gia và tà đám tu thấy Bắc Vũ Phong bị bắt làm tấm chắn, động tác đều tức khắc dừng lại.

Đám tà tu nhân cơ hội trốn xa khỏi trận chiến. Toàn bộ tu sĩ Bắc gia mãi lo cho an toàn của Bắc Vũ Phong, cho nên vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Bọn họ thuộc phe Quang Thần Vương, bởi thế trong lòng cũng không hiểu Đế Duật rốt cuộc là muốn làm gì, tất nhiên là không dám đứng ra ngăn cản.

Bắc Vũ Phong phức tạp nhìn Đế Minh với một thân chiến giáp đen.

Chỉ cần Ám Thần Vương quyết tâm, thì chắc chắn hắn và Đế Duật sẽ không thể nào sống nổi.

Đế Minh nhíu chặt đôi mày, trong đầu y có ký ức của Bắc Minh, cho nên lúc đối mặt với Bắc Vũ Phong, y sẽ có tâm tư tình cảm, điều này làm cho y rất không thích.

Đế Duật nhìn không ra được suy nghĩ của Đế Minh, hai mắt tối sầm lại.

Kỳ thực y cũng không muốn hèn hạ như vậy, tuy nhiên nếu không làm thế, y căn bản không thể nào đánh lại Ám Thần Vương.

Hơn nữa Phụ Hoàng mời người của Tu Chân Giới tham chiến, mục đích chính là lợi dụng thân nhân của Bắc Minh để áp chế Đế Minh.

Hai người bọn họ là một, tất nhiên Đế Minh sẽ có ký ức của Bắc Minh, cũng có cảm tình với thân nhân của Bắc Minh. Cho nên Phụ Hoàng mới để những con ‘kiến hôi’ này đến Thần Giới.

Nếu hôm nay không bất đắc dĩ, y cũng sẽ không bị buộc đến nước này.

Đế Minh buông Thần kiếm.

Đế Duật tiếp lời: “Ám Thần Vương, ngươi chỉ cần thả Phụ Hoàng ta ra, ta liền thả Bắc Vũ Phong.”

Đế Minh híp mắt, liếc nhìn Bắc Vũ Phong, cười nhạt: “Ngươi nghĩ hắn đáng để bổn tọa làm vậy sao?”

Thả Quang Thần Vương ra, cũng đồng nghĩa với việc thất bại.

Đế Duật cười đầy thâm ý: “Ta nghĩ là đáng giá!”

Tình huống bên Vạn Phật Tự cũng giống như vậy.

Âm Tế Thiên đang đánh nhau với Đế Lân. Hắn ta không ngừng dùng những hòa thượng của Vạn Phật Tự làm lá chắn.

Âm Tế Thiên nhiều lần công kích, suýt chút nữa đã đánh vào người các trưởng lão đời chữ Hư. Nếu hắn không nhanh tay thu hồi kịp, e rằng các trưởng lão đời chữ Hư chỉ còn là một cỗ thi thể.

Qua vài lần như vậy, hắn liền suy nghĩ cẩn thận lý do vì sao Quang Thần Vương lại mời đám người Tu Chân Giới tới tham chiến, đơn giản là để bọn họ không thể xuống tay được.

Tuy rằng thủ đoạn rất hèn hạ, thế nhưng lại rất hữu dụng.

Nhớ lúc ở Yêu giới, Hàng Vô đã từng hỏi hắn: ‘Nếu như đụng phải bọn người Tịch Thiện và Bắc Vũ Hoành, ngài sẽ nỡ xuống tay sao?’

Kỳ thực khi ấy, hắn không thèm để ý đến lời Hàng Vô nói. Một là bởi vì người của Tu Chân Giới không tới phiên hắn động thủ. Hai là hắn cho rằng chỉ đơn giản là giết người mà thôi, một hay hai người cũng vậy, sao không xuống tay được chứ.

Thế nhưng, thật sự đứng trong hoàn cảnh này, mới đúng là không thể xuống tay được.

Chợt, Đế Lân bắt lấy Tịch Thiện, rồi nhìn chằm chằm vào Âm Tế Thiên, khóe miệng mỉm cười đầy đắc ý: “Tế Thiên, chẳng phải ngươi muốn giết ta sao? Sao còn chưa động thủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.