Phát Rồ

Chương 14



Đấu súng, nước Mỹ, những thế lực ngầm và những vụ giao dịch ngầm, xem ra còn thú vị hơn những lời Lara nói.

Khi Hướng Phù Sinh quen Lâm Sóc, cô chưa bao giờ ngờ rằng con người hắn lại phức tạp đến vậy. Mặc dù Hồng Kông nổi tiếng về mảng xã hội đen, mặc dù cô sống giữa lưng chừng núi cũng cần có vệ sỹ đi theo, nhưng thế giới của cô dường như vẫn cách rất xa súng đạn.

Sự thực về con người Lâm Sóc, Hướng Phù Sinh cũng phải rất lâu sau này mới biết rõ, nó rối rắm vượt xa tưởng tượng của cô. Không chỉ là mối quan hệ dây mơ rễ má giữa bố hắn và bố cô, mà còn có "Ông chú" của hắn ở bên Mỹ. Không chừng nếu hiểu rõ những éo le bên trong thân phận hắn, sẽ nắm bắt được phần nào tính cách khốc liệt, u ám khiến người ta khó mà đoán định kia.

Có điều tất cả những thứ đó đều không phải thứ cô thực sự quan tâm lúc này. Khi Mike xuất hiện, nói với cô rằng, Lâm Sóc bị thương, nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng cô chỉ có một cảm giác mơ hồ, cảm thấy khó tin.

Hắn có chết không? Đó là câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu cô. Ngay sau đó cô lại nghĩ, nếu như hắn chết thật, thì Hướng Phù Sinh, liệu mày có thỏa mãn với kết thúc như vậy không?

Hai suy nghĩ này vừa dấy lên, liền giống như virus xâm nhập vào tế bào não, nhanh chóng lan rộng, không ngừng trở đi trở lại trong đầu óc cô. Hắn sẽ chết ư? Cô muốn hắn chết, nhưng chết thế này sao?

Cô cứ thế như ngây như ngốc, theo Mike đi xe tới sân bay, lại bao một chiếc máy bay bay thẳng tới NewYork. Tiếp viên hàng không đưa tới một chiếc chăn bông, cô liền quấn quanh người, mơ màng thiếp đi, mơ một giấc mơ dài.

Cụ thể trong mơ diễn ra những gì, khi mở mắt ra, Hướng Phù Sinh đã không còn nhớ nữa, trong đầu chỉ sót lại một ấn tượng duy nhất. Một gương mặt với đôi mắt chất chứa nụ cười.

Cô biết trong tim mình đã có câu trả lời, và hóa ra lời đáp ấy đã ở đó từ lâu.

Xuống máy bay, người được cử tới đón họ đã chờ sẵn. Từ trước đến giờ, Lâm Sóc chưa khi nào để Hướng Phù Sinh hay biết gì về việc làm ăn của mình tại Mỹ, nhưng cô biết, ở đây hắn có một trợ lý khác giúp hắn giải quyết công việc.

Người tới đón không hề giải thích đầu đuôi sự việc với cô, thậm chí cô hỏi, người đó cũng không mở miệng. Tới bệnh viện, người của Lâm Sóc mới thật sự ra đón. Người này tự xưng là Andrew, một người da trắng có đôi mắt sắc bén như mắt mèo, thân hình cao gầy, một kẻ kiệm lời khác hẳn anh chàng Mike.

Andrew chỉ nói với Hướng Phù Sinh đúng một câu.

"Đàm phán đổ bể, đại ca trúng đạn, vị trí ngay gần tim, hiện giờ đang trong phòng theo dõi đặc biệt, chưa tỉnh.”

Câu nói này mang tới cho Hướng Phù Sinh một lượng thông tin không nhỏ, nhưng cô chỉ nắm bắt được một điểm quan trọng nhất.

Hắn còn sống, dù vẫn đang hôn mê.

Hướng Phù Sinh phát hiện khi biết đích xác hắn vẫn còn sống, cô đã thở ra nhẹ nhõm.

Có điều, khi cô tới gần cửa sổ nhìn vào phòng bệnh của Lâm Sóc, chút cảm giác an ủi ban nãy bỗng đột nhiên biến mất không còn dấu vết, thay vào đó, là một cảm giác đau đớn đến lạ lùng, giống như trái tim bị vật gì rất nặng đè lên.

Những người nằm trong phòng theo dõi đặc biệt có lẽ đều như vậy. Khắp người đủ loại ống dẫn, nối vào hàng đống máy móc được xếp đặt trật tự, lạnh lùng. Trên màn hình máy đo, các dãy số chốc chốc lại biến động. Bộ đồ bệnh nhân hơi nhăn nhúm bao phủ lấy cơ thể yếu ớt, khuôn mặt hắn trắng như sáp, nếu không nhìn vào đường điện tâm đồ, khó mà biết hắn còn sống hay không.

Hướng Phù Sinh không thể tin rằng, kẻ nằm kia lại là Lâm Sóc.

Có thể vì hắn đã đứng ở vị trí trên cao mà trông xuống cô quá lâu, khiến cô quên mất rằng người đàn ông tàn nhẫn ngoan cường đó, hóa ra cũng có một xác thịt phàm trần. Một viên đạn đã đủ để kết liễu tính mạng của hắn.

Thật là châm biếm làm sao, Hướng Phù Sinh nghĩ thầm. Nếu như cô đủ nhẫn tâm, có lẽ đã chọn cách cùng hắn xuống địa ngục. Nhưng có khi, cái chết đối với người đàn ông này lại là sự giải thoát thì sao?

Tự mình bứt ra khỏi suy tư, Hướng Phù Sinh hỏi Andrew: "Bác sỹ nói thế nào? Bao lâu nữa anh ấy mới tỉnh?"

"Không biết chắc." Andrew đáp, đoạn làm dấu chữ thập trước ngực.

"Anh mà cũng tin thần thánh?" Hướng Phù Sinh nhướn mày. Cô đã thoáng thấy khẩu súng bên hông Andrew, thậm chí có thể tưởng tượng vẻ thản nhiên đối diện với bạo lực, máu tươi và giết chóc của anh ta. Người như vậy mà cũng theo đạo ư?

Andrew dường như nhìn ra nghi vấn của cô, anh ta lạnh lùng đưa ra một lời khẳng định: "Tôi có niềm tin của riêng mình. Ngài ấy cũng vậy." Anh ta chăm chú nhìn Lâm Sóc qua tấm cửa kính, trong mắt ánh lên một tia sùng bái.

Hướng Phù Sinh cũng nhìn theo hướng đó. Trong thân xác hao gầy kia dường như vẫn còn cất giấu một sức mạnh khôn lường.

Có lẽ Lâm Sóc thực sự là một đối thủ hùng mạnh. Thứ năng lượng hắc ám đến chói mắt, không biết đã khiến bao nhiêu người giống như cô, bị hắn cuốn hút, rồi cam tâm tình nguyện không bao giờ thoát khỏi.

Chắc chắn sẽ tỉnh lại. Người như hắn, nhất định phải tỉnh lại.

"Là anh ta bảo các người báo cho tôi biết?" Hồi lâu, cô hỏi.

"Ngài ấy nói, cô nghe chuyện chắc chắn sẽ rất vui." Andrew quay sang Hướng Phù Sinh, đảo mắt thăm dò.

Hướng Phù Sinh lắc đầu. Vui? Sao hắn cứ lấy thứ tiêu chuẩn đạo đức tưởng tượng của mình ra đánh giá người khác như thế?

"Có điều đại ca chắc không muốn cô tới. Tình thế vẫn chưa hoàn toàn ổn định." Andrew ngừng lại giây lát, đoạn nói tiếp: "Tôi nghĩ đại ca không bao giờ muốn cô dính dáng vào chuyện này."

"Dính dáng?" Hướng Phù Sinh lặp lại, quay sang cười với Andrew: "Căn bản không có cái gọi là dính dáng. Tôi và anh ta là một, chẳng gì có thể tách rời, không thể."

Ra khỏi bệnh viện, trời vừa hửng sáng. Hướng Phù Sinh chưa hoàn toàn thích nghi với giờ giấc nơi đây, cảm thấy đầu mình có chút không tỉnh táo. Ban đầu cô không muốn đi, bởi rời khỏi bệnh viện cũng không biết phải đi đâu, dù sao cô bay qua đây mục đích chỉ là tới thăm hắn. Nhưng Andrew nói anh ta tự ý quyết định mời cô sang, không thể để cô có mảy may mệt mỏi, nên sai người đưa cô về căn hộ của Lâm Sóc ở New York. Hướng Phù Sinh vốn cho rằng địa chỉ này đã công khai, rất không an toàn, nhưng từ lời Andrevv cô mới được biết, tấm cửa kính trong nhà chống đạn còn kinh khủng hơn tại các khách sạn cao cấp.

Lại lần nữa đứng trước khung cửa sổ đó, ngắm mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên từ chân trời, cô bất giác lắc đầu. Thật ra Lâm Sóc nói không sai, cô là một cô gái vô tâm, hờ hững như thế. Cô hiểu về hắn quá ít, nói đúng hơn là được nghe hắn kể về mình quá ít, quá nghèo nàn. Hắn quan tâm chăm sóc, dịu dàng tử tế với cô từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, hắn hoàn toàn thấu hiểu, bao dung cô. Nhưng cô chưa từng nghĩ mình cũng sẽ đối đãi với hắn như thế.

Giữa họ tồn tại một sự bất công vô cùng. Hắn hiểu cô, tận tình chăm sóc đến tận cùng, nhưng hắn cũng tàn nhẫn với cô tận cùng. Cô ngược lại chưa từng tiếp cận cõi lòng hắn, nhưng cô trao hắn quá nhiều những yêu thương, ấm áp, nhiều đến nỗi đủ bao bọc trọn trái tim hoang tàn của hắn.

Quay ra ngắm nhìn căn nhà này, bày trí thật đẹp đẽ, thiết kế thật tinh tế, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, nhưng lạnh lẽo chẳng có hơi người, không một dấu hiệu của sự sống. Hắn dùng một tấm kính chống đạn bảo vệ bản thân, hắn sở hữu một cái vỏ ngoài mạnh mẽ không thể xâm hại, nhưng còn bên trong trái tim hắn thì sao? Có lẽ trong ấy chỉ có nỗi trống trải cô độc. Ngày ấy, tâm tình cô trao đã bất ngờ vượt qua bức tường chống đạn kiên cố kia, bước vào thế giới bên trong lúc nào không hay.

Và hắn yêu cô.

Ngày trước khi bị phản bội, cô từng nghi ngờ điều ấy. Nhưng thời gian càng dài, cô càng tin rằng, tình cảm của hắn thậm chí nhiều hơn những gì cô đã trao đi. Cô có người thân, có một đám bạn vô tư thẳng thắn, còn hắn thì không. Thứ mà hắn có, ngoài cái vỏ ngoài chống đạn thật kiên cố, ngoài đám nhân viên luôn nghe lời, tất cả chỉ có dối lừa và toan tính.

Thế nên, cô trở thành tất cả với hắn. Đáng lẽ cô phải thấy hạnh phúc mới phải? Có người con gái nào không muốn mình trở thành duy nhất đối với người đàn ông mình yêu?

Chỉ tiếc rằng...

Cố dẹp đi những suy nghĩ và tiếng thở than vô dụng trong lòng, Hướng Phù Sinh lục trong bếp vài món đồ ăn sẵn lót dạ, sau đó đi tắm rửa cho trôi hết những bụi bặm mệt nhoài. Cô tựa lưng lên giường nghỉ ngơi một lát. Vừa nhắm mắt lại, giấc mơ hỗn độn lại ập tới. Cô thấy nụ cười của hắn, thấy nước mắt của mình, thấy cánh tay đàn ông thon dài nắm chặt lấy cổ tay cô, có... Rất nhiều, mơ hồ không rõ... Bỗng, cô thấy hắn nằm ngã giữa vũng máu, cô giật mình tỉnh giấc.

Ngồi trên chiếc giường rộng, trán và sau lưng Hướng Phù Sinh ướt sũng mồ hôi lạnh. Ướt đến nỗi chiếc áo dính chặt vào da thịt lộ rõ nội y bên trong. Một cảm giác nhơ nhớp khó chịu trào lên. Cảnh tượng trong mơ quá chân thật, cứ như chính cô có mặt ở đó vậy. Viên đạn găm vào lồng ngực hắn bằng một tốc độ phi thường, sau đó là máu, máu tươi dần dần lan rộng trên chiếc sơ mi màu trắng, không ngừng chảy ra, chẳng thể nào cầm lại được. Cô bàng hoàng hoang mang đứng đó. Hắn cứ nhìn cô mãi. Dùng đôi mắt tuyệt đẹp ẩn hiện ý cười của mình nhìn cô, không chịu nói gì.

Hướng Phù Sinh quệt mồ hôi trán, ngoảnh đầu qua một bên. Chỗ trước đây hắn thường nằm ngủ giờ trống không. Trong đầu cô hiện ra gương mặt đang ngủ của hắn, ngủ thật bình yên, hơi thở đều đều.

Cô đột ngột leo xuống giường, thay quần áo lao đi.

Cô phải gặp hắn, nợ hắn chưa trả xong, hắn không được chết, cũng không thể cứ nằm đó mãi. Không được.

Khi tới nơi, cô thấy trong phòng bệnh có rất nhiều y bác sỹ đang bu quanh. Họ đang làm cấp cứu.

Cô nhìn thấy trên màn hình máy giám sát, nhịp tim của hắn đã về không.

Hướng Phù Sinh thấy chân mềm nhũn, giật lùi rồi ngồi bệt xuống hàng ghế ngoài hành lang, hai mắt dán vào những gì xảy ra bên trong lớp cửa kính.

Cô thấy bác sỹ lắc đầu, đường điện tâm đồ trở về bình lặng như một dòng kẻ. Cả thế giới bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn phân hai màu trắng đen.

Y tá rút ống thở ra, chầm chậm phủ lên gương mặt hắn một tấm chăn trắng mỏng.

Andrew xông lên trước, nắm lấy cánh tay bác sỹ ngay khi ông vừa ra khỏi phòng. Vị bác sỹ nọ lắc đầu, nói xin lỗi.

Cảnh tượng trước mắt dường như lặp lại hình ảnh nhiều năm về trước. Giây trước vẫn còn là một người sống sờ sờ, khắc sau đã hóa một xác chết cứng lạnh. Ta có thể chạm vào, có thể ôm lấy, nhưng người đó chẳng bao giờ trả lời, chẳng bao giờ trao ta hơi ấm nữa…

Hướng Phù Sinh bịt miệng, tay chân cô lạnh cóng. Giờ cô không thể suy nghĩ được gì, cũng không thể nào chấp nhận.

Đôi mắt cười của hắn bỗng chốc xuất hiện trong đầu. Hắn đang nhìn cô, khóe miệng thấp thoáng nhếch lên... Giờ đây tất cả những điều đó còn đâu nữa. Nếu còn, chỉ là một xác người đang bắt đầu mục nát, cần được xử lý.

Andrew bước vào phòng bệnh, nhưng chỉ đứng bên giường, im lặng nhìn, không vén khăn trắng ra. Hồi lâu, anh ta nhìn ra ngoài cửa cách đó không xa, Hướng Phù Sinh đang co ro ngồi sững ở đó. Andrew rảo bước ra ngoài.

"Có muốn vào không? Gặp ngài ấy lần cuối."

Hướng Phù Sinh đột nhiên ngẩng đẩu lên, ánh mắt trống rỗng. Dường như phải mất một lúc lâu cô mới hiểu được lời nói của Andrew. Định thần lại, cô gắng gượng đứng lên, từng bước từng bước tập tễnh vào phòng. Căn phòng thoang thoảng mùi đặc trưng của thuốc khử trùng. Nơi đây thật giống ở nhà, ngăn nắp mà quạnh quẽ. Nhưng dù thế nào, người nằm kia cũng chẳng thể cảm nhận được nữa.

Cô đưa tay nắm lấy tấm khăn trắng, chợt phát hiện tay mình không kìm được đang run. Cô sợ điều gì? Hắn chết rồi, cô nên vui mới phải? Chính hắn đã nói, cô nên vui mới phải.

Cầm chắc mép khăn, cô hạ quyết tâm, nhanh tay vén lên. Trước mắt cô xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

Từ mắt mũi cho tới quai hàm, vẫn cứ đẹp đẽ không chê vào đâu được. Mi mắt hắn nhắm chặt, phủ lên hai con ngươi đó.

Chính là hắn rồi. Đúng là hắn.

Trước cả khi cô kịp nhận ra, hai hàng nước mắt đã tuôn trào. Cô khóc, khóc vì hắn.

Đặt tấm khăn trắng lại như cũ, cô xoay người, gần như xông ra khỏi phòng, Cô muốn nôn. Cái xác lạnh lẽo đó khiến cô phát nôn.

Nhưng cô cũng muốn cười, cười con tạo thật biết trêu ngươi, đã bỡn cợt lại cười nhạo mình. Khó khăn biết mấy mới vạch ra một chiến dịch, đột nhiên chẳng còn đối thủ, hoang đường vô cùng.

Cô càng không ghìm được nước mắt và nỗi tuyệt vọng. Cô cứ tưởng chẳng có gì chia cắt được hai người, cô tưởng hắn sẽ vượt qua, nhưng cái chết, có bao giờ để ý đến ý nguyện và hi vọng của con người ta.

Chạy qua một đoạn hành lang rất dài, cuối cùng cô dừng lại, dựa vào tường. Cố nén chặt tất cả những rối rắm trong lòng, gắng hết sức điều hòa lại nhịp thở.

Cô đang rối bời, cô đang tuyệt vọng. Liệu có khi nào tuyệt vọng hơn cả bốn năm trước? Không có mục tiêu, không có ai ở bên, đơn độc một mình. Con đường phía trước, làm sao đi tiếp được đây?

Những câu hỏi đó chưa tìm được lời giải, nhưng chuyện hậu sự cần lo liệu thì ùn ùn kéo tới. May thay có Andrew, anh ta xếp đặt mọi chuyện đâu vào đấy, cứ như sớm đã có chuẩn bị vậy. Hướng Phù Sinh cảm thấy nghi ngờ, nhưng anh ta chỉ trả lời, chọn con đường này, phải viết sẵn di chúc từ sớm. Chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Vẻ mặt của anh ta khi nhắc đến chuyện này như nói chuyện con người bắt buộc phải ăn, phải uống, và ăn nhiều hay ăn ít vậy. Hướng Phù Sinh không phải chưa bao giờ tiếp cận cái chết. Cha mẹ cô lần lượt qua đời, cô từng tự sát, lần nào cũng tiếp cận tử thần ở khoảng cách rất gần. Nhưng cô chưa bao giờ tiếp nhận nó một cách thản nhiên, đem cái danh từ sinh li tử biệt đó ra bàn luận. Cô không phải không biết Lâm Sóc ngoài tư cách một doanh nhân Hồng Kông còn có một thân phận quan trọng khác, nhưng cô vẫn luôn lẩn tránh không nghĩ về những nguy hiểm tột độ mà cái thân phận kia mang lại. Cô chỉ cảm thấy, hắn không thể chết được.

Ông trời có lần nào để cô được như ý đâu?

Hướng Phù Sinh ngồi thừ trên ghế sô pha từ sáng tới đêm khuya. Cô chỉ nhìn ra ngoài. Mặt trời hết mọc rồi lặn, mặt trăng tới rồi đi, ánh đèn sáng lên rồi tối... Chỉ có trái tim cô, dường như không còn đập nữa.

Những ngày này cô không nhận được cú điện thoại nào, có lẽ tin tức vẫn chưa truyền về Hồng Kông. Theo những gì Hướng Phù Sinh được biết, ở Mỹ, Lâm Sóc sử dụng một thân phận khác, không liên quan gì tới cái tên "Lâm Sóc" cả, do đó trên danh nghĩa, người tên "Lâm Sóc" vẫn còn sống.

Hướng Phù Sinh lúc này hoàn toàn có thể đòi toàn bộ những tài sản vốn thuộc về cô trở lại, nhưng cô không mảy may nghĩ tới chuyện đó. Thứ cô quan tâm vốn dĩ không phải là cổ phần, là tiền. Điều khiến cô nhức nhối là sự phản bội, là người cha đã chết, là nỗi hận với tất cả mọi hành vi của Lâm Sóc.

Có điều hắn đã chết, chẳng bao giờ nhìn thấy cô đã trả miếng hắn, đã chiến thắng thế nào. Địch thủ đã không thể phản kháng, thì thắng hay thua nào còn ý nghĩa.

Ngày hạ táng, Hướng Phù Sinh mặc một chiếc váy liền màu đen, thêm áo choàng phủ bên ngoài, mái đầu chải thật gọn, bên tai cài một đóa hoa son trà màu trắng. Ngước mắt nhìn vào tấm gương lớn, cô lẩm bẩm trong miệng: "Đẹp không?" Trong kính hình như bảng lảng một bóng hình, đứng phía sau, hai tay luồn qua eo cô, cười gật đầu.

Cô nhắm chặt mắt lại, muốn xóa sạch ảo ảnh, nhưng trong đầu toàn là hắn, đầy ăm ắp. Nén chặt những rối ren trong lòng, cô xuống nhà lên chiếc xe Andrew phái tới chờ sẵn.

Andrew nói, nghĩa địa làm nơi hạ táng là do Lâm Sóc tự mình chọn, tất cả mọi chuyện đều đã ký thác xong xuôi. Anh ta chỉ theo đó mà làm, còn cô, cũng chỉ biết đứng nhìn. Cô biết đến tận bây giờ bản thân vẫn chưa chấp nhận rằng hắn đã chết, cho dù nắp quan tài đã đóng lại thật sự.

Xe chở linh cữu tiến vào dưới ánh mắt của mọi người. Tất cả những người đưa tiễn đều mặc áo đen. Hướng Phù Sinh dù chưa từng gặp ai trong số họ, nhưng cũng đoán ra bọn họ và Andrew là người cùng hội cùng thuyền.

Hôm đó việc cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt. Ai nấy đều căng như dây đàn, lo sợ có kẻ địch xuất hiện. Andrew cũng vậy, sát khí của hắn vô cùng nặng nề, cảnh giác đưa mắt liếc nhìn tứ phía.

"Những người giết hắn, hôm nay có tới không?" Hướng Phù Sinh hỏi.

"Khả năng rất thấp. Hôm đó đại ca đã đồng ý từ bỏ tất cả các chuyến buôn hàng nóng. Bọn chúng giết đại ca cũng là vì muốn đóng đinh mấy vụ làm ăn lại." Trong mắt Andrew lóe lên một tia hung ác "Chúng giành phần lợi, tự nhiên sẽ im miệng. Đến đây đóng kịch ngang với việc nộp mạng. Nhưng chỉ sợ vạn nhất..."

"Hắn từ bỏ việc buôn bán súng, đồng nghĩa với việc vứt đi chén cơm của tất cả các anh, vậy mà các anh không phản đối ư?"

"Hiếm ai thật sự yêu thích công việc giết chóc, suốt ngày phải sống trong phập phồng lo sợ." Andrew cúi đầu. "Đại ca từ khi tiếp quản việc kinh doanh, lúc nào cũng nghĩ cách đưa nó về trong sạch. Ban đầu dĩ nhiên có người không hiểu, đã từng xảy ra tranh chấp, thậm chí liều mạng xô xát, nhưng khi mọi thứ đi vào quy củ, tất cả anh em rồi sẽ hiểu."

"Trước nay tôi không nhận ra, anh ta lại là một người sống vì chính nghĩa, biết nghĩ cho người khác đến thế."

"Đó là vì cô không hiểu anh ấy. Không hiểu anh ấy đã phải lớn lên trong môi trường như thế nào. Phu nhân dẫn theo đại ca tới nhờ cậy một người đàn ông, chính là cha nuôi của tôi. Cha nuôi tôi là người nghiêm khắc đến nghiệt ngã, ai không trải qua không thể hiểu được. Ông rất kỳ vọng vào đại ca, mà càng hi vọng, việc dạy dỗ càng khắc nghiệt. Đại ca từng nói, anh bước trên con đường này là không được lựa chọn, nhưng khi đủ mạnh mẽ, anh muốn mang đến cho người khác quyền lựa chọn."

"Không được lựa chọn?" Hướng Phù Sinh cười chế giễu. "Vì không có lựa chọn nên anh ta mới đối xử với tôi như thế ư? Thật biết tạo hình tượng cho bản thân."

Andrew nghe giọng điệu chế nhạo của cô, liếc xéo một cái, thản nhiên nói: "Có phải cô cảm thấy rất không công bằng, cảm thấy rất uất ức? Tôi có biết chuyện của cô. Chính do cha cô năm đó ép cha đại ca phải chết, mới dẫn đến con đường đời nghiệt ngã không lối thoát của ngài ấy sau này. Ban đầu đại ca không hề nghĩ tới việc về Hồng Kông, người sinh ra ở Mỹ, rất xa lạ với tất cả mọi thứ ở đó. Nhưng tiến độ thay đổi, hình thức kinh doanh súng ống không được thuận lợi, nếu muốn tiến xa hơn, bắt buộc phải phát triển thị trường mới. Ngài ấy liền nghĩ tới Hồng Kông. Cô là lối thoát của đại ca, cũng là lối thoát của tất cả chúng tôi. Chọn được lối thoát, cũng đồng thời phải hi sinh cô. Nhưng đối với ngài ấy mà nói, đó là cách lựa chọn phải hi sinh ít nhất.”

Bóc tách dần mọi chuyện, hóa ra nguồn cơn tất cả là từ những thủ đoạn bất chính của cha cô trên thương trường, ép cha của Lâm Sóc phải rời Hồng Kông, rồi ra đi tại Mỹ. Hai mươi mấy năm sau, giống như nhà nhà từng xem trên sân khấu những vở kịch báo ân báo oán chất chồng rối ren, nhân quả tuần hoàn, cô trở thành vật tế của cuộc báo thù.

Khi nghi lễ hạ táng bắt đầu, cuộc đối thoại giữa Hướng Phù Sinh và Andrew liền kết thúc. Đây có lẽ là cuộc nói chuyện dài nhất giữa hai người. Nếu là khi Lâm Sóc còn sống, có thể những lời nói này còn có chút giá trị, nhưng hiện giờ, chỉ đành coi là những lời tưởng nhớ người đã khuất mà thôi.

Chiếc quan tài nặng nề được hạ huyệt, rải lên cánh hoa và vôi bột, lấp đất dần. Tiếng cầu nguyện của vị mục sư tiễn đưa một đời người đến nơi vĩnh hằng vang lên.

Hướng Phù Sinh đứng bên cạnh, cảm thấy thời tiết hôm nay đặc biệt nắng ráo. Cô ngẩng đầu lên nhìn, cả bầu trời xa vạn dặm không gợn chút mây. Lòng người tuyệt nhiên tương phản, âm trầm đến độ bất ổn.

Hắn đã chết. Những ân oán trong quá khứ hoặc tương lai đều theo hắn vùi xuống ba tấc đất. Tất cả đều ngã ngũ. Nhưng tại sao?... Trên ngực cô vẫn đè nặng một tảng đá lớn.

Sau tang lễ, luật sư tại Mỹ của Lâm Sóc liền tới xử lý những việc liên quan. Căn hộ tại NewYork của hắn chuyển sang tên Hướng Phù Sinh, còn cổ phần công ty do Andrew tiếp quản, những thứ khác đều được chia chác rạch ròi, thỏa đáng.

Đêm cuối cùng trước khi rời Mỹ, Hướng Phù Sinh tự chuốc mình say, đập vỡ chai rượu, sau đó nện tan tành tất cả mọi thứ trong nhà bếp. Chán chê, cô nằm co ro giữa đống đổ nát, nắm chặt bức ảnh hai người chụp chung rồi khóc to.

Kết thúc rồi, kết thúc cả rồi.

Cuộc đời Hướng Phù Sinh cũng kết thúc kể từ ngày hôm nay.

Ngày hôm sau, khi người được phái tới đón Hướng Phù Sinh bước vào phòng, tức thì bị cảnh tượng trong nhà làm chết sững, cho rằng kẻ địch đã đột nhập. Hướng Phù Sinh chỉ bình thản tự mình thu dọn sạch sẽ, nói không có chuyện gì, rồi xách vali rảo bước vào thang máy. Cánh cửa thang máy chầm chậm khép. Cô nhìn đăm đăm khung cảnh dần thu lại trước mắt. Đó sẽ là những kí ức cuối cùng của cô về nơi này. Cô biết, mình sẽ không bao giờ trở lại.

Tốn mười mấy tiếng đồng hồ, Hướng Phù Sình mới về tới Hồng Kông. Từ đầu tới cuối cô không hề chợp mắt, cơn say trước đó đã làm cô kiệt sức, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ lùng, về tới nhà họ Lâm, mọi thứ vẫn như thường, đám người làm răm rắp gọi phu nhân, khiến cô không khỏi cau mày.

Cô sai người mang tới báo và tạp chí vài ngày gần đây, giờ qua một lượt không hề thấy tin tức liên quan đến Lâm Sóc. Cô hỏi người làm vài ngày nay có tin tức gì của ông Lâm hay không, họ chỉ nói từ khi cô đi, ngoại trừ Mike đến một lần, sau đó không còn gì khác.

Hướng Phù Sinh thả người trên ghế, đưa tay bóp trán. Là thật, hắn đã chết. Không phải cô đang mơ một giấc mơ hoang đường...

Nhưng nên báo với người ngoài thế nào đây? Phát cáo phó? Nếu không chuẩn bị gì mà đưa tin tức ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến Lợi Hằng rơi vào thế hỗn loạn...

Có nên tìm người ấy bàn tính trước?

Đang lúc lưỡng lự, điện thoại trong nhà chợt đổ chuông. Người làm báo là Hạ Thiệu Phong gọi tới. Hướng Phù Sinh lấy làm lạ, anh có bao giờ gọi vào điện thoại cố định đâu?

Cô đuổi người làm đi chỗ khác, trở về phòng nghe điện thoại.

"Sao anh lại gọi điện thoại về nhà?"

"Hai ngày nay không liên lạc được với em, nghe nói em đi Mỹ, lâu quá không thấy tin tức gì nên đành gọi về nhà."

Hướng Phù Sinh lục tìm điện thoại của mình, nói: "Vội đi quá, em quên mang điện thoại. Giờ đang sạc pin, chốc nữa em sẽ gọi lại."

Đầu dây bên kia đáp một tiếng "Được", lại hỏi dò thêm một câu: "Phù Sinh, em... không sao chứ?"

Hướng Phù Sinh hơi sững lại, trả lời: "Em hơi mệt, khoảng bốn năm tiếng nữa anh gọi lại nhé." Nói xong cô lập tức đập điện thoại. Cắm sạc điện thoại xong, cô leo lên giường nằm. Thật ra cô không buồn ngủ. Cô biết cần nhân lúc còn tỉnh táo để suy tính mọi chuyện, nhưng đầu đau nhức không chịu nổi. Lâm Sóc đã khiến cho tất cả kế hoạch của cô đổ sông đổ bể, rối tung hết cả. Trong lúc bực dọc, cô liền nhắm mắt lại, trở mình khá lâu, cuối cùng thiếp đi.

Đến khi nghe tiếng chuông điện thoại reo, Hướng Phù Sinh mới giật mình tỉnh lại. Nhấc điện thoại lên nghe, hóa ra không phải Hạ Thiệu Phong.

"Nghe nói Lâm Sóc xảy ra chuyện rồi?"

Nghe giọng nói của người kia, Hướng Phù Sinh không kìm được trầm xuống: "Đã biết tin rồi à? Anh định thế nào?"

"Nghe giọng cô có vẻ không vui cho lắm. Tôi cứ nghĩ đây phải là tin mừng, thù lớn đã trả xong. Không có hắn, việc trở lại nắm giữ Lợi Hằng dễ dàng hơn nhiều." Người kia có lẽ đang vui, giọng nói cũng không giấu được vẻ hớn hở.

"Tôi tưởng anh ta đã ác, ai ngờ anh còn ác hơn. Tôi không thèm cái kế hoạch bỏ đi của anh, anh ta chết rồi, anh ta chết thật rồi." Hướng Phù Sinh gần như hét lên.

"Em nói ai chết?"

Đầu đây bên kia chưa kịp trả lời, từ sau lưng Hướng Phù Sinh chậm rãi vang lên một tiếng nói.

Giọng nói đó thân quen đến mức kinh hoàng. Điện thoại trên tay Hướng Phù Sinh phút chốc rơi xuống, tiếng người đầu dây bên kia vang vọng trên mặt đất.

Hướng Phù Sinh quay lại nhìn bằng một vẻ bối rối, vậy mà ánh mắt đang chờ cô phía sau ấy lại như đang cười. Chắc hắn đang cười nhạo cô, cười cô cả tin, cười cô ngốc nghếch.

"Em khóc rồi."

Nghe thế cô mới sực tỉnh, đưa ngón tay sờ lên mặt. Quả nhiên chạm phải một giọt nước mắt nóng hổi. Vì sao thế? Thậm chí chính cô cũng không hiểu rõ. Hướng Phù Sinh đang định lấy tay gạt nước mắt, Lâm Sóc đã sớm một bước nắm lấy cổ tay cô, rồi từng chút từng chút một, đặt lên giọt nước mắt ấy những dấu hôn nóng hổi.

"Lâm Sóc..." Cô run rẩy gọi tên hắn, trái tim đập loạn trong lồng ngực khiến cô thở cũng thật khó khăn.

Sai rồi, sai rồi, sai hết cả.

Cô không nên để mình khóc vì hắn, không nên mặc cho hắn ôm lấy, hôn lấy, không nên dùng hai tay nắm chặt lấy vạt áo hắn, càng không nên để nỗi mừng vui thanh thản kia phát ra từ tận đáy lòng...

Nghiệp chướng thật quá nặng, trái tim cũng quá đỗi chân thành. Hướng Phù Sinh, sao mày lại trơ tráo thế này? Mày định thuyết phục bản thân bằng cách nào đây?

Mày rõ ràng, vẫn còn, vẫn còn yêu hắn đến thế...

"Bỏ ra." Cô lấy lại giọng nói bình thường một cách khó khăn, bàn tay nắm chặt tay hắn chuyển sang đẩy mạnh, cô lùi một bước lớn, liều mạng thoát ra.

Có lẽ vì cô phản kháng chẳng báo trước, Lâm Sóc bất ngờ bị đẩy lui một bước. Hắn nhìn cô, lúc này đang khóc không thành tiếng, lùi dần từng bước một. Hắn bất giác nở một nụ cười, vẫn vẻ mặt tự tin đượm nét lạnh lùng: "Anh tưởng rằng suốt quãng đời còn lại, chẳng bao giờ được trông thấy em khóc vì anh nữa."

Hướng Phù Sinh lùi tới chân tường, phải bám lấy mép cửa sổ chống đỡ bản thân khỏi ngã, qua làn nước mắt mơ hồ, cô chăm chăm nhìn hắn. Giọng nói còn run rẩy, nhưng khi những suy nghĩ trong đầu dần trở lại linh hoạt, cô bắt đầu cười ra tiếng, cười như điên dại.

"Lâm Sóc, thật là... giỏi cho chiêu kim thiền thoát xác"

Rốt cuộc cô đã quá xem thường tài năng diễn xuất và mưu lược của hắn, cũng đánh giá quá cao khả năng kiềm chế và lí trí của bản thân.

"Không, người đáng được khen ngợi phải là em, Hướng Phù Sinh. Mấy năm không gặp, em mưu sâu kế hiểm vượt ngoài tưởng tượng của tôi." Ánh mắt Lâm Sóc lóe lên một tia tàn độc, hắn cúi người nhặt chiếc di động khi nãy Hướng Phù Sinh làm rơi dưới đất, sau đó vừa nhìn Hướng Phù Sinh chằm chằm, vừa ấn nút gọi.

Bàn tay vịn trên mép cửa sổ của Hướng Phù Sinh không kìm được siết chặt một cái. Cử động nhỏ này lọt vào mắt Lâm Sóc, nụ cười trên môi hắn thêm phần khinh mạn. Ngay lúc đó, đầu dây bên kia nhấc máy, Lâm Sóc không đợi người kia cất tiếng, lập tức nói một câu: "Lệ Chí Thành, màn kịch này kết thúc rồi. Đây sẽ là ngày cuối của cậu tại Hồng Kông.”

Nhìn Lâm Sóc tắt máy, Hướng Phù Sinh cùng lúc cảm thấy đau đớn lan tỏa không rõ từ đâu. Cúi xuống mới phát hiện, hóa ra vì bàn tay vịn vào khung cửa sổ nắm lại quá chặt, khiến cho một ngón tay bị bật móng, máu chậm chạp thấm ướt đầu ngón tay.

"Ngay từ đầu, Hạ Thiệu Phong chỉ là tấm vải ngụy trang. Em nói chuyện với anh ta, tham gia bữa tiệc do anh ta tổ chức, chỉ để tôi thấy anh ta là người sau lưng ngầm giúp đỡ em. Nhưng trên thực tế, đó chẳng qua là kế che mắt, con át chủ bài của em từ đầu đến giờ là Lệ Chí Thành." Lâm Sóc vừa nói, vừa ung dung tiến lại gần Hướng Phù Sinh, giọng điệu nhẹ nhàng mà lạnh lẽo ghê người. "Chiêu này cao tay lắm. Nếu không vì lần này Lệ Chí Thành sốt sắng mượn tay xã hội đen Mỹ định giải quyết tôi, bị tôi chơi lại một vố kim thiền thoát xác, sợ rằng tôi đã bị các người hợp lực hại chết."

Hướng Phù Sinh không ngẩng đầu lên. Lâm Sóc nắm chặt lấy tay cô, rút khăn tay ra giúp cô băng bó lại. Hướng Phù Sinh bèn ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mềm yếu hoàn toàn biến mất không còn vết tích, cô nhoẻn cười, "Tôi chưa từng nghĩ Lệ Chí Thành dám làm thế, anh ta không phải kẻ bộp chộp, đã ẩn nấp cạnh anh lâu như vậy mà chưa ra tay, tôi đâu dám tin anh ta liều lĩnh đến thế, phá nát kế hoạch của tôi."

"Thú nhận nhanh nhỉ. Em đoán chắc tôi sẽ không làm gì em sao?" Lâm Sóc buộc nút thắt cuối cùng, ngước lên, bất ngờ nắm lấy cằm Hướng Phù Sinh, chậm rãi mân mê. "Em khóc như thật. Tôi suýt cho rằng đám phản trắc định mưu hại mình chỉ có Lệ Chí Thành, chẳng liên quan gì đến em đấy."

"Tin hay không thì tùy. Đối với tôi mà nói, để anh chết dưới tay kẻ khác là quá nương nhẹ. Nếu chết, tôi muốn anh phải chịu giày vò gấp trăm, đau khổ gấp vạn lần rồi mới chết."

"Họng cứng hơn xưa nhiều đấy nhỉ. Bây giờ mất con át chủ bài vẫn còn dám khua môi múa mép trước mặt tôi?" Lâm Sóc thả tay, chuyển sang bóp cổ Hướng Phù Sinh, ngón tay ấn chặt phía trên động mạch cổ. "Em có biết mục đích ban đầu của chuyến đi Mỹ này là gì không, Hướng Phù Sinh? Tôi muốn kết thúc cái thân phận ấy, cái tôi đen tối, dơ bẩn, nặng nề của quá khứ, để trở thành một Lâm Sóc giản đơn, trở lại đây, sống một cuộc sống mới, trong một tương lai có em."

Hắn cúi xuống, nhìn Hướng Phù Sinh đắm đuối nhưng con ngươi tối thẫm dần lộ vẻ tiếc nuối. "Nhưng tôi thật không ngờ, quyết định đó lại suýt cướp đi cái mạng này. Nếu không phải trước nay tôi cẩn trọng, luôn mang theo thế thân, sợ rằng thật sự không có đường về nữa. Phù Sinh, khoảnh khắc đó tôi mới biết em hận tôi đến mức nào."

Hướng Phù Sinh cười nhạt, nói một cách khó khăn: "Bây giờ anh mới nhận ra e rằng quá muộn. Anh đã đối xử với tôi thế nào, chẳng lẽ anh còn không rõ? Cùng tôi đi tới tương lai à? Anh đúng là thằng ngốc nói mê! Sao, bây giờ mộng đẹp vỡ tan, định giết tôi chắc?"

"Giết em?" Lâm Sóc lắc đầu, "Em biết là tôi không nỡ. Tôi chỉ muốn nói cho em biết, vở kịch đã hạ màn, em thua rồi. Cho nên nửa đời còn lại hãy ngoan ngoãn ở bên tôi. Nếu em vẫn còn muốn giở trò, tôi sẵn sàng đón tiếp."

Hắn thả cô ra, quay người đi khỏi.

Hướng Phù Sinh đứng nguyên chỗ cũ, nhìn chiếc điện thoại bị hắn vứt dưới đất, sắc mặt dần khôi phục vẻ bình thản.

Cô thua ư? Sợ là chưa chắc đâu.

Hướng Phù Sinh ban đầu không nắm chắc Lệ Chí Thành liệu có đứng về phía mình hay không, dù sao Lệ Chí Thành và Lâm Sóc cũng đã cộng tác làm ăn khá mật thiết từ lâu. Nhưng với dã tâm và thủ đoạn của Lệ Chí Thành, chỉ đứng sau làm nền cho Lâm Sóc thì sao đủ?

Lâm Sóc cao ngạo, Lệ Chí Thành cũng không kém. Hắn kỳ công đèn sách biết bao năm mới trở thành đại luật sư khét tiếng ở Trung Hoàn, quyết không thể mặc cho Lâm Sóc chèn ép mãi được. Hắn đã luôn tìm kiếm cơ hội, một cơ hội lật đổ Lâm Sóc. Nhưng Lâm Sóc trước nay làm việc rất cẩn thận, ít khi để lại dấu vết, nếu là điểm yếu thì chỉ có thể là một người. Người đó là Hướng Phù Sinh.

Nếu không phải Lệ Chí Thành có dã tâm, xuất đầu lộ diện đề nghị hợp tác cùng cô, thì cô làm sao biết được bao năm trôi qua Lâm Sóc vẫn đi tìm mình, làm sao biết chỉ cần mở một tấm thẻ ngân hàng đã có thể dụ Lâm Sóc tới, làm sao biết cách công kích điểm yếu của hắn, làm sao biết tỉ mỉ tiến thoái theo kế hoạch...

Điều duy nhất vượt ra khỏi mọi thứ mà cô đã sắp xếp, chính là cái chết giả của Lâm Sóc. Trong kế hoạch của cô, nhất định Lâm Sóc phải sống.

Hướng Phù Sinh bình tĩnh nhìn ngón tay vừa được băng bó, ánh mắt lộ vẻ khiếp đảm. Cho dù cô đoạn tình tuyệt nghĩa với hắn thì sao, hắn chẳng cũng thế ư? Chuyện đã tới nước này không còn đường lui nữa rồi.

Nụ cười thoáng qua khóe miệng, Hướng Phù Sinh thầm nghĩ, đáng ra cô phải cảm ơn Lệ Chí Thành đã giúp mình nắm được tiên cơ, chỉ đáng tiếc... Lệ Chí Thành chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong kế hoạch của cô, là con tốt mà cô đã quyết tâm loại bỏ sau khi sử dụng.

Lệ Chí Thành, với anh, trò chơi đã kết thúc. Còn với Hướng Phù Sinh này, trò hay giờ mới thực sự khai màn.

Lệ Chí Thành cũng là người biết điều, hắn hiểu thế nào là giữ được núi non, lo gì thiếu củi. Ngay ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã rời khỏi Hồng Kông. Về phần Hướng Phù Sinh, tuy trong lòng chẳng thèm quan tâm, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ khác.

Thấy người hầu lên mời dùng bữa sáng, Hướng Phù Sinh bèn viện cớ không chịu xuống. Đêm hôm trước, Lâm Sóc đi khỏi vẫn chưa trở lại, có lẽ vì công việc nhiều ngày chồng chất nên phải làm việc thâu đêm. Khi trở về nhà lại nghe tin Hướng Phù Sinh bị ốm, hắn liền cau mày. Cô lúc nào cũng nhân cơ hội hắn bắt đầu mềm lòng, sơ sểnh để tấn công, ép hắn bất đắc dĩ xù lông lên, chọc cho hắn làm ra những việc đi quá chừng mực.

"Lên tầng mời đi, đến khi nào phu nhân chịu xuống thì thôi."

Hắn lạnh lùng nói, cô giúp việc vội vã chạy đi.

Có điều rất lâu, rất lâu sau vẫn không thấy cô ta trở lại, tới lúc sự kiên nhẫn của Lâm Sóc sắp cạn kiệt, người đó mới tất tả quay về, rụt rè nói: "Thưa ngài, phu nhân nói, phải... phải đích thân ngài đi mời."

Lâm Sóc nhướn mày một cái, trong lòng không rõ Hướng Phù Sinh lại muốn giở trò gì, tuy vậy hắn vẫn đứng dậy, rảo bước lên cầu thang. Tới trước cửa phòng Hướng Phù Sinh, người làm liền gõ cửa, cất tiếng thưa: "Phu nhân..."

"Tôi đã nói rồi, để Lâm Sóc tự lên mời đi." Bên trong vọng ra một giọng cáu kỉnh.

Lâm Sóc xua tay ra hiệu cho người giúp việc lui xuống, rồi tự mình đẩy cửa bước vào. Cửa mở, liền thấy Hướng Phù Sinh đang ngồi trước bàn trang điếm, trên người mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng, phô bày vòng eo quyến rũ, vạt váy rủ xuống đất, mái tóc dài hắt sang một bên Vai. Hướng Phù Sinh đang chải đầu, tâm trạng có vẻ khá tốt.

"Bảo tôi lên đây để ngắm người đẹp chải đầu buổi sớm à?" Lâm Sóc đút hai tay vào túi quần, đứng trước cửa không vào.

Hướng Phù Sinh nghe tiếng liền dừng tay, để chiếc lược lên bàn. Cô quay người, tiến về phía Lâm Sóc, miệng nở một nụ cười. Đôi mắt đẹp của cô long lanh, đuôi mắt nhếch lên như mắt một con mèo, trông càng thêm khêu gợi.

Lâm Sóc lạnh lùng nhìn cô uyển chuyển bước tới, lòng ngờ vực càng nặng thêm. Hướng Phù Sinh đặt một tay lên ngực hắn, tay kia ôm qua gáy hắn, cười nói: "Chẳng phải lâu nay anh vẫn muốn tôi ngoan ngoãn làm một con thú kiểng xinh đẹp, tùy tay anh sắp đặt còn gì? Hôm nay tôi thử làm một tình nhân đúng nghĩa, anh lại không vui à?"

"Nếu như em thật sự làm một con thú cưng đúng nghĩa, chúng ta đã không khổ sở như ngày hôm nay." Lâm Sóc nâng cằm Hướng Phù Sinh lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Phù Sinh, em còn muốn tranh giành cái gì nữa? Muốn đòi hỏi điều gì hơn? Tại sao đến bây giờ vẫn không chịu bỏ cuộc?"

"Lâm Sóc, câu này phải để tôi hỏi anh thì hơn. Tại sao anh không từ bỏ chứ?" Ngón tay Hướng Phù Sinh lướt qua môi Lâm Sóc, một hành động thật thân mật, nhưng trong mắt cô thù hận lại ngập tràn: "Ngày xưa anh vì anh em trong băng đảng mà tới Hồng Kông, trong thời khắc khó khăn, chắc cũng làm chẳng ít chuyện mua bán phi pháp. Với cá tính của Lệ Chí Thành, anh ép hắn vào đường cùng, có khi những chứng cứ phạm pháp đã bị hắn bí mật giao nộp cho cảnh sát rồi. Không lâu nữa, biết đâu anh lại được mời tới đồn phối hợp điều tra, lúc đó Lệ Chí Thành chẳng còn bên anh, biết phải làm sao nhỉ?"

"Tôi đã dám trục xuất Lệ Chí Thành, thì thừa sức khiến hắn không có cách nào quay lại cắn mình."

"Lệ Chí Thành không có bản lĩnh cắn anh, nhưng tôi có..." Hướng Phù Sinh khẽ cười, "Trong mấy ngày chúng ta ở bên Mỹ, người của sở cảnh sát đã tới căn biệt thự này, lục soát hết những chỗ cần thiết rồi. Anh biết bọn họ dựa vào đâu mà ra lệnh khám xét, và vì sao đám người làm chẳng ai nói với anh một tiếng về chuyện này không?"

Để ý thấy vẻ mặt Lâm Sóc ngày một trầm xuống, Hướng Phù Sinh càng cười lớn, "Anh dính dáng sâu tới giới xã hội đen như vậy, sở cảnh sát sớm đã muốn điều tra từ lâu. Đáng tiếc anh có Lệ Chí Thành làm quân sư, thường ngày làm việc không để lại sơ sót gì, bọn họ đau đầu chưa có cách tiếp cận, cho tới khi tôi liên hệ."

"Lâm Sóc ơi là Lâm Sóc, Hạ Thiệu Phong là vỏ bọc, Lệ Chí Thành cũng chỉ là con tốt thí, tôi cố tình mê hoặc anh, khiến anh tưởng rằng tôi vắt óc suy nghĩ tìm cách báo thù, lật đổ anh, nhưng thực chất, kẻ thù chân chính của anh là cảnh sát Hồng Kông, không phải tôi."

Lâm Sóc không nói gì, từ đầu chí cuối chỉ chăm chú nhìn Hướng Phù Sinh. Hắn nở nụ cười không rõ vui hay giận quen thuộc, Hướng Phù Sinh hoàn toàn coi đó là nụ cười tuyệt vọng của kẻ thất bại.

"Thế nào, nói không nên lời à? Cảm thấy mọi chuyện thay đổi quá nhanh đúng không? Hôm qua anh còn đứng ở trên cao nhìn xuống, tưởng rằng đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của tôi, vậy mà hôm nay..." Hướng Phù Sinh lùi lại một bước, mở rộng cánh tay, nói lớn: "Hôm nay, chính là ngày tàn của anh. Chính tay tôi tiễn anh tới ngày này."

Trong căn phòng trống trải vang vọng tiếng cười của cô, tiếng cười đượm chút điên cuồng.

"Sao lại nói cho tôi biết vào hôm nay?" Đến giờ phút này, ánh mắt Lâm Sóc vẫn rất sắc bén, giọng nói trầm mặc của hắn vang lên điềm tĩnh: "Cô phải hiểu, chỉ cần tôi biết kế hoạch của cô sớm một ngày, tôi chắc chắn sẽ có cách trở mình."

Vừa nói hắn vừa lại gần, "Đây là kế hoạch mà cô chọn lựa suốt bốn năm, tính toán suốt bốn năm, kế hoạch duy nhất có thể hủy diệt tôi. Vậy tại sao lại nói cho tôi biết vào giờ phút quan trọng nhất này?"

Hướng Phù Sinh thôi cười, khi bị hắn ôm siết lấy, cô mới như sực tỉnh: "Chỉ có chính miệng nói với anh, mới có thể khiến tôi hả giận. Huống hồ, lưới trời lồng lộng, anh chạy không thoát đâu."

"Tại sao, tại sao em không chịu thừa nhận dù chỉ một lần..." Hắn cúi người, kề miệng lên trán cô, hơi thả nóng bỏng phả lên da khiến cô cảm thấy ngột ngạt. "Rằng em yêu tôi, quan tâm tôi, vượt trên hết thảy đạo đức, pháp luật, hận thù... Tại sao em không dám thừa nhận, dù chỉ một lần..."

Hướng Phù Sinh cắn chặt môi đến rớm máu. Cô đáp lại rành rọt từng chữ một: "Lâm Sóc, tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận tôi yêu anh, vượt qua tất cả."

Lâm Sóc cười, đến nỗi lồng ngực cũng rung động. Hắn hôn trán cô rồi thả tay ra: "Chẳng phải ngày cuối cùng này, em đã muốn làm thú cưng của tôi đó sao."

Nói xong, hắn quay người đi xuống tầng. Hướng Phù Sinh lùi lại mấy bước, cuối cùng ngồi bệt xuống giường. Cô ngẩng mặt lên trần nhà, cảm nhận trái tim trong ngực vẫn không ngừng loạn nhịp.

Cô biết mình đã nói ra quá sớm, nhưng suy tính rất nhiều vẫn không thể ngăn bản thân im lặng. Cô không diễn tiếp được nữa, không nhẫn nại thêm được nữa.

Rõ ràng đã đi tới cuối đường, sắp đẩy được hắn xuống vực thẳm, vậy mà ngược lại chính cô trở nên sức cùng lực kiệt.

Khi mới rời khỏi Hồng Kông, đích thực cô đã nhận sự giúp đỡ của Hạ Thiệu Phong, anh sắp xếp phương tiện di chuyển, bệnh viện, ngay cả nơi ở cho cô. Nhưng Hạ Thiệu Phong không tán thành việc cô trở về Hồng Kông. Thủ đoạn của Lâm Sóc vô cùng hiểm độc, cô đâu phải đối thủ. Có điều cô không ngờ rằng, phía cảnh sát lại tới tìm mình. Sau này nghĩ lại, chuyện đó cũng hợp tình hợp lí, Lâm Sóc ngồi vào ghế chủ tịch quá chóng vánh, nhà họ Hướng liên tiếp chịu đả kích lớn, lại thêm quá khứ phức tạp của hắn, khiến cảnh sát đặc biệt theo dõi sát sao.

Ngày đó Hướng Phù Sinh cũng hơi xao động, về sau lại thêm Lệ Chí Thành nhảy vào, giúp cô như hổ thêm cánh. Có điều Lệ Chí Thành không hề biết Hướng Phù Sinh và cảnh sát bắt tay với nhau, nên đã trở thành con cờ trong kế hoạch của Hướng Phù Sinh mà không hay. Hiện tại cho dù cảnh sát có bắt giữ Lâm Sóc, Lệ Chí Thành cũng không thể khôi phục địa vị như trước nữa.

Sớm nay, khi phía cảnh sát mật báo cho cô đã nhận được các tài liệu chứng cứ của Lệ Chí Thành, cũng giải được mật mã cô mang tới, đáng lẽ Hướng Phù Sinh có thể thở ra khoan khoái, vậy mà hòn đá vừa đặt xuống trong chốc lát lại đè nặng lên vai.

Cô và Lâm Sóc dính líu quá sâu, làm thế nào để cắt đứt đây?

Hắn đã đẩy cô xuống địa ngục từ lâu. Những việc cô làm ngày hôm nay, chẳng qua là kéo hắn xuống bầu bạn.

Hận một đời, yêu một đời, ngay từ đầu đã là hư ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.