Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 107



Thẩm Bân nhanh chóng trả lời: "Vậy là đêm mai quái vật sẽ đến tiếp phải không? Trên thuyền này có bao nhiêu người? Ăn bao nhiêu ngày là đủ? Chúng ta phải thông quan trước khi NPC bị ăn hết."

"Được rồi" Chung Hoài lại cắt ngang chủ đề, gã liếc nhìn Thẩm Bân: "Thế giới này sẽ kết thúc trong hai ngày nữa, tôi hỏi lại một lần cuối, cô thực sự không hợp tác đúng không?" Ngoài sự thèm muốn, trong ánh mắt gã còn có những tia đe dọa không thể giải thích được.

Nếu có thể Thẩm Bân muốn động thủ.

"Không cần, tôi thực sự không quen hợp tác với người không thân."

Thẩm Bân còn hỏi đứa bé trai một câu: "Em muốn đi với anh ta hay là đi theo bọn chị?"

Chung Hoài híp mắt: "Cô thật sự cho rằng bản thân có chút nhan sắc tôi sẽ không động vào cô?" Gã cảm thấy đứa bé trai này rơi vào tay mình là chuyện dễ như trở bàn tay, đối phương lại có vẻ muốn cướp.

Thẩm Bân cũng rất kiêng kị người trước mặt, lạnh lùng nhìn gã: "Háo sắc đến mức quang mang chính đại có hơi vô liêm sỉ rồi đấy, muốn giết ta? Xin khuyên một câu, suy nghĩ một chút đi, trong cái hoàn cảnh tùy thời sẽ có chuyện xảy ra này ban đêm ít đi tìm đường chết."

Lời này không xuôi tai, nhưng lại là sự thật, đặc biệt người cẩn thận như Chung Hoài, không có khả năng động thủ lúc này, nếu không gã đã sớm bắt Thẩm Bân đi, việc gì phải đứng đây vô nghĩa?

"Không cần cô nhắc nhở, đều là người chơi, cô cũng đang ước gì tôi chết sớm phải không." Chung Hoài nói.

Thẩm Bân không muốn tiếp tục chủ đề vô nghĩa này nữa, nói với Lục Thập ở bên cạnh: "Chúng ta đi thôi." Trên thực tế cậu cũng chỉ muốn đánh cho Chung Hoài một trận, thực sự không muốn giết gã.

"Anh ơi..." Đứa bé trai bỗng nhiên hô lên một câu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bân.

Chung Hoài có vẻ biết nó muốn nói gì, sắc mặt âm trầm lập tức ngắt lời: "Em trai à, em phải đi theo anh, biết chưa?" Tuy uy hiếp trong giọng nói không dễ nhận ra, nhưng là nô lệ nên đứa bé trai biết nhìn mặt đoán ý, lập tức sợ hãi, chỉ có thể gật đầu.

Thẩm Ban quay đầu lại nhìn gã một cái, giống như hiểu ra điều gì, lại biết không thể mang đứa bé trai đi, chỉ có thể dặn dò một tiếng: "Nếu mang người ta đi, thì phải bảo vệ cho tốt."

Chung Hoài cười nhạo một tiếng: "Không yên tân thì đi theo tôi trông chừng nó đi."

Thẩm Bân không quan tâm tới những lời này, xoay người hoàn toàn rời đi.

Chờ đi xa Lục Thập mới lên tiếng: " Trò chơi lần này rất khó, không chỉ có người chơi khác lợi hại, mà cũng không có bao nhiêu thời gian cho chúng ta tìm ra chân tướng."

Hắn tự nhiên không thích Chung Hoài, nhưng cũng hiểu giữa người chơi không hợp tác thì là cạnh tranh, hơn nữa đối phương có vẻ bị sắc đẹp mê hoặc, căn cứ kinh nghiệm, loại người này sống không được mấy tập.

Thẩm Bân hơi thở dài: "Chiều này anh có manh mối gì không?"

Hiện tại bọn họ đang hợp tác, cho nên Lục Thập cũng không giấu giếm: "Chiều nay tôi thấy người chết, một người hầu không cẩn thận làm đổ canh lên người một quý tộc, kết quả bị quý tộc kia trực tiếp hành chết, nhưng xong việc tôi lại thấy hắn vẫn êm đẹp xuất hiện, nhưng vẻ mặt rất kỳ lạ, giống như người chết."

Thẩm Bân nghĩ lại một màn xảy ra trong quán rượu, hơn nữa sau đó lại thấy đám vệ sĩ chết đi sống lại, liền gật đầu nói: "Buổi tối có quái vật tập kích, ban ngày cũng không an toàn, ngoại trừ bị quý tộc chèn ép, tôi cảm thấy quái vật cũng xuất hiện vào ban ngày, có điều hình thức giết người khác nhau mà thôi."

Nếu đã hỏi người khác rồi thì mình cũng phải nói ra điều gì mới phải, Thẩm Bân liền tiếp tục nói: "Phòng trưng bày ghi lại thông tin về tất cả nô lệ và người chết, có rảnh chúng ta có thể đi xem một chút."

Lục Thập nhìn hành lang phía trước: "Đây không phải đường về phòng cậu?"

Thẩm Bân gật gật đầu: "Tôi đã nói phải mang bánh kem về cho Diêm Hình, cho dù anh ấy ngủ rồi tôi cũng không thể nuốt lời."

Lục Thập: "......" Hắn thật sự không nghĩ ra, trò chơi khẩn trương kích thích như vậy, điện hạ và vương phi sao còn có hứng thú biến đầu óc bản thân thành đứa trẻ? Không phải tìm chết sao?

Đương nhiên lời này hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, cũng không dám nói thẳng ra.

Chờ Thẩm Bân lấy bánh kem nhỏ xong liền tạm biệt Lục Thập trở về phòng, trong phòng Diêm Hình vẫn đang ngủ say như cũ, hình ảnh giống như đúc với lúc rời đi.

Lăn lộn quá nửa đêm Thẩm Bân cũng buồn ngủ muốn chết, lần này cậu ra ngoài chỉ tùy tay khoác thêm cái áo khoác của Diêm Hình ở bên ngoài, bên trong là áo ngủ của mình.

Không còn cách nào, cô gái áo đỏ mặc giống mình tới tìm mình, cậu cũng không thể tìm chết tiếp tục mặc váy đỏ đi loanh quanh được.

Vào phòng tắm tắm rửa qua loa, thay bộ áo ngủ, Thẩm Bân liền lặng lẽ bò lên giường, chậm rãi nhích tới gần Diêm Hình, nhắm mắt một đêm vô mộng.

Nói ra cũng phải bội phục tố chất tâm lý của mình, chứng kiến quá trình quái vật ăn thịt người sau đó nhảy xuống biển, thế mà cậu còn một đêm không nằm mơ?

Ngày hôm sau, khi Thẩm Bân mở hai mắt, liền thấy khuôn mặt phóng đại của Diêm Hình, cách mình rất gần.

Có lẽ trong trò chơi thần kinh người nào đó vẫn căng thảng, hoảng sợ muốn đẩy người ra.

Nhưng lại không đẩy được, dù sao cho dù đầu óc Diêm Hình tạm thời không được, nhưng thân thể vẫn như vậy, cho dù tinh thần lực bị áp chế, nhưng thân thể của người có tinh thần lực 3S cũng không giống bình thường.

Diêm Hình không rõ nguyên do nhìn Thẩm Bân: "Chị Thẩm Bân sao thế? Cơm sáng em để lại cho chị Thẩm Bân đến bây giờ đã nguội, muốn ăn không?" Từ sáng tinh mơ hắn đã tỉnh dậy, ăn cơm sau dó nhàn rỗi nhàm chán lại bò lên giường.

Thẩm Bân: "....." "Chị" ngươi ta thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim.

"Không sao, chúng ta rời giường đi, sau đó lại đi tìm gì đó khác ăn." Thẩm Bân nói.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không đi ra nhìn xem được chứ? Có lẽ sẽ có thu hoạch gì khác.

Diêm Hình gật đầu, giơ tay chỉ vào hai giá treo nữ trang cách đó không xa: "Chị Thẩm Bân muốn quần áo, ông nói trên du thuyền quần áo có hạn, chỉ có thể tìm được một ít như vậy, chờ chúng ta hạ du thuyền muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

Thẩm Bân: "...." Cậu cảm giác bản thân đã phi thăng, đậu xanh! Hai giá treo quần áo giống như ở trung tâm thương mại, ít cũng phải bốn năm chục bộ nhỉ? Đa số chủ yếu là váy, một ít quần linh tinh, thế mà còn nói ít?

Mèo đen thích ngồi trong góc cũng mới tỉnh không lâu, bị một màn trước mắt chói mù mắt, sau đó mới phản ứng lại, lập tức lăn thành hình chữ X tới cạnh giá váy hét lên với Thẩm Bân: [Còn không mau rời giường mặc váy! Ta cmn trúng mánh rồi!]

Ít nhất là ba bộ, nhiều vô hạn lượng, Thẩm Bân có chút vui vẻ không biết đông tây nam bắc, ôm Diêm Hình hôn chụt chụt lên trán hắn nói: "Anh quả nhiên là phúc tinh của em!" Em nhất định sẽ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi, những lời này không nói ra.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức có nhận thức mới về Thẩm Bân đối với nữ trang, thích như vậy sao?

Người nào đó mau chóng xuống giường rửa mặt một phen, sau đó bắt đầu thử quần áo, một bộ tiếp một bộ mặc trên người, nhưng thực sự có chút nhiều, hơn nữa không ít váy có kiểu dáng phức tạp, cho dù cậu có thay nhanh, cũng phải mất một hai tiếng.

Chớp mắt tới buổi trưa, không chỉ Thẩm Bân đến tận giờ chưa ăn gì, ngay cả Diêm Hình đã ăn qua cơm sáng cũng bắt đầu đói bụng.

Cuối cùng Thẩm Bân mặc một cái áo thun và quần jean năng động ra ngoài, chủ yếu là hiện tại khắp nơi trong trò chơi đều nguy hiểm, mặc váy không tiện chạy trốn.

....

Nơi này là tầng ba, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt, cho nên Thẩm Bân một buổi sáng mới không bị đánh thức, trên thực tế đám người quyền quý sáng nay tỉnh lại đều sắp phát điên.

Những người không bị quái vật hỏi thăm thì hết thảy đều khỏe mạnh yên ổn, nhưng có không ít người vừa ngủ dậy liền phát hiện cạnh giường một bãi máu, bạn giường/vợ/chồng/tình nhân không thấy!

Hơn nữa, khi bọn quái vật ăn "đồ ăn" cũng không sạch sẽ, phần còn lại của tay chân đã bị cụt gãy vương vãi khắp nơi, còn để lại một nửa cái đầu, mấy cái ngón tay v.v, mọi người loạn thành một đoàn.

Trên dù thuyền xảy ra chuyện, đương nhiên phải tìm chủ nhân của du thuyền chất vấn, cũng chính là ông của Diêm Hình, kết quả người ra mặt lại là quản sự, ông lấy video ghi lại tối qua trên du thuyền cho mọi người xem.

Cho nên đám quái vật đó đã hoàn toàn bại lộ trước mắt mọi người.

Nhóm người quyền quý sao có thể không sợ? Vấn đề là nhiều quái vật như vậy hoạt động sao mình còn không tỉnh? Hơn nữa nếu quái vật có thể xuất hiện một lần, có thể xuất hiện lần thứ hai thứ ba hay không?

An toàn của sinh mệnh bị uy hiếp, đám quyền quý tự nhiên không để yên.

Nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm ra biện pháp giải quyết, du thuyền Giả Dối chạy trên biển, hiện tại mới được nửa lộ trình, cho dù quay đầu hay tiếp tục đi thì trong lúc nhất thời cũng không tới được đất bằng.

Quản sự đành phải an ủi mọi người tạm thời đừng nóng nảy, không ai muốn xảy ra việc như này cả, chỉ có thể tận lực bồi thường tổn thất cho đám quyền quý, trên du thuyền có không ít vệ sĩ, cũng tỏ vẻ đồng ý đem tất cả vệ sĩ phái ra bảo hộ an toàn cho mọi người.

Lúc này giữ mạng là quan trọng, dù sao với tình thế trước mắt, đám quyền quý cũng biết có nháo nữa cũng không có ý nghĩa, nhưng người chết đi phải vớt được một bút từ chủ nhân du thuyền, chuyện này chờ rời thuyền rồi nói sau.

Du thuyền lớn như vậy, chủ yếu lấy giải trí là chính, hành khách cũng có hơn một nghìn người, hôm qua đã chết hai ba trăm người bên gối, thế mà không thấy được mấy người thương tâm?

Sau khi Thẩm Bân và Diêm Hình ra ngoài liền nghe được không ít người thảo luận việc này, cậu nhìn thấy trên mặt đám quyền quý có kinh ngạc sợ hãi, thậm chí cả hứng thú, nhưng lại không có bi thương.

Thậm chí có một gã trung niên mập mạp mặc tây trang còn đang khoác lác với quý tộc cùng cấp: "Ông biết tôi sáng nay tỉnh dậy trên giường nhìn thấy một ngón tay đứt có cảm giác gì không? Bên trên đeo nhẫn rõ ràng là vợ tôi, lúc ấy tôi có bao nhiêu khiếp sợ!"

"Còn may người chết là vợ ông, ông cũng thật phúc lớn mạng lớn." Người nghe phụ họa đáp lại, gã biết quan hệ của lão béo và vợ lão không tốt mới nói như vậy.

Người đàn ông mập mạp trên tay cầm ly rượu vang đỏ, uống một hơi cạn sạch: "Thiếu chút nữa người chết là tôi, thế mà khiến tính mạng của tôi bị uy hiếp, việc này cần phải có cái công đạo."

Thẩm Bân chửi thầm một chút, đối phương nói công đạo có lẽ không phải vợ chết, mà là tính mạng của mình bị uy hiếp nhỉ? Thật đúng không phải người.

Xung quanh thảo luận như thế nào cũng giống như không có tim, không biết bi thương là thứ gì.

Nhưng trên du thuyền có nhiều nô lệ bi thảm và giao dịch như vậy, thật có lòng nói không chừng cũng không đi lên.

Không biết đứa bé trai bị Chung Hoài mang đi ngày hôm qua hiện tại như thế nào, Thẩm Bân bỗng nhiên nghĩ như vậy một chút, theo lý thuyết người chơi có đầu óc sẽ không dám tùy tiện động thủ với NPC, cho nên cũng không cần phải quá lo lắng.

Thẩm Bân và Diêm Hình tìm một chút đồ ăn vặt, quản sự hiện tại có lẽ phải rất bận mới đúng, dù sao có nhiều người chết như vậy cần phải xử lý, nhưng người nào đó vừa nhấc mắt liền nhìn thấy ông.

Quản sự đi về phía Diêm Hình và Thẩm Bân, ảnh mắt chủ yếu đặt trên người Diêm Hình: "Thiếu gia, chủ nhân tìm ngài."

Thẩm Bân rút khăn giấy lau đồ ăn trên khóe miệng Diêm Hình, động tác tự nhiên mềm nhẹ, Diêm Hình ngẩng đầu hỏi: "Ông tìm ta có việc gì?"

Quản sự nhìn thoáng qua Thẩm Bân, sau đó lại nhìn về phía Diêm Hình: "Tôi không biết, thiếu gia vẫn tự mình đi hỏi chủ nhân đi ạ."

Diêm Hình gật đầu: "Được rồi, vậy chờ chị Thẩm Bân ăn xong rồi chúng ta lại đi."

Quản sự tựa hồ có chút khó xử: "Chủ nhân chỉ nói muốn gặp thiếu gia, vị này không cần đi theo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.