Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 15: Cục cưng có muốn ở chung với tôi không?



Hôm nay Thẩm Mộng Ly chính là cố ý tới bới lông tìm vết, cô ta biết chuyện đầu tiên Lâm Ngọc Dương làm sau khi về nước là gặp một cô gái tên Kiều Hân Hân, hơn nữa tuần trước anh ta vừa tạt qua nhà trọ này, Thẩm Mộng Ly sao có thể ngồi yên?

Cho dù cô ta biết rõ Lâm Ngọc Dương tới đây để gặp chị gái ruột, nhưng chuyện này không phải quá trùng hợp sao?

Cô ta mặc kệ, cô ta nhất định phải khiến cho ả kia chuyển khỏi nơi này! Tuyệt đối không thể để ả và Lâm Ngọc Dương gặp gỡ!

Gọi xong cuộc điện thoại này, trong lòng Thẩm Mộng Ly càng tức giận.

Thật đáng ghét, Lâm Ngọc Dương không những hẹn cô ta ăn cơm, còn giúp cô ta tìm việc làm! Thanh Sắc Văn Hóa... Ha ha, cô sẽ khiến cho Kiều Hân Hân cút khỏi tòa soạn này! Không phải chỉ là một ả họa sĩ nghèo thôi sao, tốt nhất là cút xa được chừng nào thì hay chừng nấy!

"Đúng rồi, giúp tôi tra một chút, chị gái của Ngọc Dương ở phòng nào?"

"1104, hình như tên là... Lâm Tử Thần."

1104? Không phải là phòng đối diện với Kiều Hân Hân sao? Bỗng nhiên, Thẩm Mộng Ly nghĩ tới điều gì, miệng của cô ta biến thành hình chữ o thật to --- Người phụ nữ xen vào việc của người khác kia chính là chị gái của Ngọc Dương?! Xong rồi xong rồi xong rồi, cô ta lưu lại ấn tượng xấu cho chị gái của Ngọc Dương mất rồi!

Nghẹt! Thở! Nha!

Sau khi Thẩm Mộng Ly rời đi, bà chủ nhà cũng tùy tiện mượn cớ biến mất, thái độ của Kiều Hân Hân đối với bà vẫn rất tốt.

Lâm Tử Thần dựa lưng vào tường, cô thuận miệng hỏi: "Tôi có thể vào không?"

"A, được chứ."

Lâm Tử Thần nở nụ cười, sau khi vào nhà, cô thuận tay đóng cửa lại, nhìn căn phòng của Kiều Hân Hân, quả nhiên nhiều hơn mấy phần khí ngườiso với nhà mình.

Có thể thấy được cách bày trí đặc sắc khắp cả gian phòng, hai cửa sổ giấy, trên ban công còn treo chuông gió vỏ sò, khi có gió, tiếng động thanh thúy êm tai.

Lâm Tử Thần mới chuyển tới tầng 11 một tuần, thời gian nghỉ ngơi của cô cũng chính là một tuần này, trong phạm vi nhà trọ, cô cố gắng gặp mặt Kiều Hân Hân cũng không phải lần một lần hai --- Đáng tiếc là, cho tới tận bây giờ Kiều Hân Hân đều không phát hiện ra cô.

Kỳ thực, cô vẫn rất tò mò về người hàng xóm này của mình, có một loại cảm xúc muốn tiến vào thế giới của cô ấy để tìm hiểu ngọn ngành.

[Ồ, cô gái này muốn trêu trọc chủ kênh sao?]

[Tôi thích cô ấy! Đỡ hơn nhiều so với cô ả có bệnh công chúa kia!]

[23333 Chủ kênh hãy làm bạn với cô ấy đi! ~~]

Kiều Hân Hân thấy lời mọi người nói, cô nhỏ giọng: "Tôi vẫn nên tìm phòng ở trước đã."

"Cô nói gì cơ?" Lâm Tử Thần tò mò nhìn cô.

"Ách, tôi nói là tôi nên lên mạng xem phòng ở, cô..."

"Không sao, nếu cô còn đang bận, tôi sẽ tự mình tìm chỗ ngồi."

Lâm Tử Thần trực tiếp ngồi xuống trên ghế sofa, phát hiện ra cạnh mình đều là truyện tranh. Cô hứng thú cầm lên một quyển, hồi còn đi học cô vẫn có thể đọc truyện tranh, nhưng sau này lại bận rộn với công việc nên không rảnh để đọc, nay cầm một quyển dày trong tay, rất có cảm giác đã lâu lắm rồi.

"Cô làm nghề gì thế?"

"Tôi là họa sĩ."

"Oa, vậy tranh cô vẽ nhất định rất đẹp nhỉ!"

Tính cách của Lâm Tử Thần có khuynh hướng không sợ việc lạ, ở trong căn phòng này, cô không câu nệ chút nào, liền chuyển qua việc trò chuyện với Kiều Hân Hân

Cô nhìn thấy vô số bản vẽ trên bàn sách, phong cách rõ ràng tự nhiên, lại nhìn khuôn mặt mộc không trang điểm của Kiều Hân Hân, có thể vẽ ra loại phong cách này, trong lòng của chính người vẽ nhất định rất thuần túy.

Lâm Tử Thần không giống với những bà thím kia, mỗi ngày họ đều quẩn quanh trong củi gạo dầu muối tương giấm trà, nào biết cái gì gọi là nghề tự do?

Thành thật mà nói, cô còn hâm một loại cuộc sống này, tự do tự tại.

"Hay là, cô thuê cùng một căn với tôi đi." Lâm Tử Thần bỗng nhiên thốt lên.

[233333 Cô gái này quả nhiên đang chọc ghẹo Hân của tôi!]

[Mị lực của chủ kênh thật lớn, nam nữ đều ăn sạch ~]

Kiều Hân Hân có chút kinh ngạc, có lẽ cô không nghĩ rằng Lâm Tử Thần sẽ nói như vậy. Cô nhìn trang web cho thuê phòng trên máy tính, lại nghiêm cẩn suy nghĩ lời của cô ấy, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Thuê chung không tiện lắm, thật ngại quá, tôi đã quen ở một mình rồi."

[A ~~ Chủ kênh cứ như vậy cự tuyệt sao ~~]

[Người ta sẽ đau lòng đó!]

[Một cô gái xinh đẹp như vậy đã chủ động mời mọc, chủ kênh thật đúng là không hiểu phong tình 23333.]

Số người ở phòng phát sóng trực tiếp đã nhiều hơn mấy lần, ước chừng có hơn 60 ID, bởi sau khi trở thành nhân viên chính thức, chủ kênh sẽ xuất hiện tại cột "Mới ký hợp đồng" trên trang web, như vậy chẳng khác nào được phơi bày trước ánh sáng.

Lâm Tử Thần vốn chỉ tùy tiện nhắc một câu, nghe qua lời Kiều Hân Hân vừa nói cũng cảm thấy việc này không quá thỏa đáng. Cho dù là hai người bạn thân có quan hệ rất tốt cũng không tránh khỏi việc xung đột khi cùng thuê một căn phòng, huống chi là hai người vốn không thân thiết. Hơn nữa, người làm nghề tự do hưởng thụ nhất thời điểm một thân một mình, không bị kiềm chế!

"Dù sao cũng cảm ơn đề nghị của cô, nguyên nhân là do tính cách của tôi thôi..."

Kiều Hân Hân sợ Lâm Tử Thần hiểu lầm cái gì, cố ý nói lời giải thích.

Lâm Tử Thần ngược lại cười cười, tỏ vẻ không có vấn đề, cô khoát tay nói: "Tôi biết, cô hẳn là vẫn đang bận, vậy tôi về phòng trước nhé."

"A." Lâm Tử Thần nhớ ra cái gì đó, lấy di động từ trong túi quần ra, hỏi: "Nếu không ngại, cô có thể thêm bạn với tôi được không?"

Kiều Hân Hân nhanh chóng tìm di động của mình, vị hàng xóm mới tới mấy ngày cho cô ấn tượng không tồi, tuy rằng chính cô cũng sắp chuyển ra ngoài.

Hai người thêm bạn, Lâm Tử Thần rời khỏi chỗ trọ, Kiều Hân Hân tiếp tục tìm kiếm phòng ở trên mạng.

Trong phòng không có người khác, Kiều Hân Hân có thể cùng khán giả trò chuyện.

Có thể vượt qua kỳ thực tập thật sự khiến cô vui vẻ không thôi... Cô nhìn bình luận lướt qua trên màn hình lơ lửng, khóe miệng hơi hơi cong lên.

"Mọi người thấy tôi nên tìm phòng kiểu gì mới được?"

[Tôi thích phòng ở kiểu xưa!]

[Chỉ cần chủ kênh thích là tốt rồi ~~]

[Em lại thấy lâu đài cổ u u ám ám cũng rất có cảm giác nha...]

[Không nên đi lâu đài cổ, cũng đâu phải có nhiều người đâu.]

[QAQ Đừng náo loạn, chỉ một mình Hân của tôi ở một nơi lớn như lâu đài cổ làm gì, nhỡ gặp phải quái vật thì sao]

[Thế thì không phải là rất kích thích ư!!!]

[Chỉ cần nghĩ tới việc một mình chủ kênh đối mặt với hoàn cảnh âm trầm khủng bố, tôi liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!!!]

Kiều Hân Hân: "..."

Cô không quá hiểu rõ sự hưng phấn của những người xem...

Khụ khụ...

Kiều Hân Hân suy nghĩ một chút, cô bổ sung nói: "Lấy năng lực kinh tế của tôi, phỏng chừng trụ không nổi trong một tòa lâu đài lớn."

Ngay lúc này, cô nhìn thấy nhiều thêm một bình luận bắt mắt ở khu bình luận.

[Cục cưng có muốn ở chung với tôi không?]

Sở dĩ cô cảm thấy bắt mắt, không phải vì giọng điệu của người này vô cùng thân thiết, mà là do chữ của người nọ có màu vàng, nhưng không biến thành bình luận bay(*).

(*) Đã từng nhắc qua ở chương 14, đây là ví dụ: https://goo.gl/images/gyF1xm

Hay nói cách khác, tin nhắn màu vàng này chỉ có ở khu bình luận, không khiến bất kì người nào chú ý.

Chỉ có Kiều Hân Hân thấy được.

Cô nhìn ID của người này - Lý Mục.

"..."

Đây là, người quản lý nghệ sĩ lẻn vào phòng phát sóng trực tiếp của nghệ sĩ sao? Lại nói, sau khi Kiều Hân Hân trở thành nhân viên chính thức, liền được Lý Mục phụ trách, vào ngày đầu tiên Lý Mục liền chủ động tìm tới cửa.

Người quản lý quả nhiên không giống với người thường, chữ viết ra đều là màu vàng lấp lánh, hơn nữa chỉ một mình chủ kênh có thể thấy.

Trầm mặc một lát, Kiều Hân Hân quyết định trước tiên tắm rửa một cái.

Cô cầm đồ ngủ mới đi về phía nhà vệ sinh, khán giả dường như cũng hiểu cô muốn làm gì.

Rất nhiều người bình luận kêu rên, tỏ vẻ rất muốn xem cảnh nữ thần tắm rửa. Còn có người giả bộ chảy máu mũi, tóm lại cái gì gì cũng có.

Sau khi cô đã vào trong, màn hình của phòng trực tiếp biến thành màu đen.

Nhà vệ sinh cũng được cho là nơi riêng tư, nên đương nhiên quản gia sẽ bảo vệ tốt sự kín đáo của chủ kênh.

"Khụ Khụ, những lời tôi vừa nói là thật, cô có muốn suy nghĩ một chút không?"

Kiều Hân Hân nghe thấy giọng nói quen thuộc, đúng là được phát ra từ khối vuông be bé đang lơ lửng trên không trung.

Lý Mục?

Người quản lý nghệ sĩ có thể trực tiếp nói chuyện với chủ kênh thông qua thứ này ư?

"Ở đâu cơ?"

"Nhà riêng của tôi."

"... Không cần đâu."

Kiều Hân Hân quả quyết cự tuyệt.

Cô không thích thuê chung với người khác, cảm thấy rất phiền phức, không thuận tiện, không tự nhiên, ngay cả đề nghị của Lâm Tử Thần sáng sớm nay cũng bị cô từ chối, nói gì tới việc thuê phòng cùng một người đàn ông?

Lý Mục cười đến vui thích, màn hình của phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên sáng lên, Kiều Hân Hân càng thêm hoảng sợ.

Rất nhanh, cô liền thấy khuôn mặt của Lý Mục xuất hiện trên màn hình, mà cảnh nền đằng sau lưng anh ta hình như là quầy bar của quán.

Suy cho cùng, trong ngăn tủ phía sau lưng anh ta đang chứa đầy các loại rượu.

Một tay người đàn ông chống má, khóe miệng giơ lên một đường cong sáng lạn, anh ta vừa nhẹ nhàng lay động ly thủy tinh trong tay, vừa nói: "Chủ kênh Tiểu Kiều, muốn tìm được một phòng ở thích hợp trong hai ngày rất khó, không bằng tới chỗ của tôi trước, sau đó từ từ tìm phòng ở mới, được không? Cô yên tâm, phần lớn thời gian tôi đều ngủ ở quán bar, vậy cũng chẳng khác gì một mình cô ở cái phòng cũ kia."

"Anh... Ngủ ở quán bar à?"

"Ừ."

"Nhưng để tôi ở chỗ của anh có quá phiền phức không?"

"Có gì đâu mà phiền, căn nhà kia trống không, nếu cô rảnh rỗi thì giúp tôi quét dọn một chút, coi như tiền thuê nhà."

Lý Mục đương nhiên muốn đem Kiều Hân Hân kéo tới bên cạnh mình, như vậy anh ta mới có thời gian tiến hành huấn luyện đặc biệt với cô!

Kiều Hân Hân đã trở thành nhân viên chính thức, cũng được TV Thái Dương ghi vào kho dữ liệu nghệ sĩ, tên của cô lại xuất hiện dưới hồ sơ mà anh ta quản lý!

Khụ khụ, kinh tế của trái đất tương đối đình trệ, chủ kênh vẫn rất ít, bình thường anh ta nhàn tới mức người dài cả ra.

Có thể nói cho tới hiện nay, nghệ sĩ mà anh ta quản lý trên tay chỉ có một mình Kiều Hân Hân.

Anh ta đương nhiên muốn dùng "yêu thương" chan chứa đến tưới tắm mầm cây non này!

Sáng sớm hôm nay anh ta đã tới phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện việc tranh chấp phòng cho thuê, lập tức quyết định mời Kiều Hân Hân tới ở trong nhà mình.

Bởi nhà của anh ta ở ngay đằng sau quán bar, tiện cho việc gặp mặt, tiện cho việc huấn luyện.

Kiều Hân Hân đích thực có chút động tâm.

Thời gian quá ngắn, cô chưa hẳn có thể tìm được một nơi thích hợp, hơn nữa thuê phòng ở mới sẽ cần tiền thế chấp cùng tiền hoa hồng cho người trung gian, cô không chắc mình sẽ có đủ tiền.

Nếu Lý Mục ngủ ở quán bar, một mình cô ở bên kia cũng không phải không thể.

Bỗng nhiên, cô nhớ ra cái gì đó, lập tức trừng mắt với màn hình hỏi: "Vì sao anh vẫn có thể xuất hiện trong tình trạng bảo vệ sự riêng tư?"

Đây có phải đại biểu cho việc, quản gia căn bản không quản được anh ta không?!

Lý Mục nở nụ cười ha ha, anh ta trêu ghẹo nói: "Đúng vậy nha, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu tôi cũng có thể giám thị cô, không thì làm sao quản lý nghệ sĩ được?"

Trong giây lát, mặt Kiều Hân Hân liền đỏ lên, tên này... Có điều, hôm nay anh ta mới trở thành người quản lý của cô, sau này lúc cô làm chuyện riêng tư liền chú ý một chút là được!

Cô không nói hai lời đóng phòng phát sóng trực tiếp lại, giờ phút này, khán giả đang đau khổ chờ đợi bỗng nhiên nhận được tin chủ kênh logout...

Lý Mục chớp chớp mắt, anh ta vô tội nhìn khối vuông màu xanh, không nghĩ rằng chỉ đùa giỡn một chút liền khiến cô làm ra hành động như vậy.

Thật đúng là một nghệ sĩ bốc đồng!

Lý Mục lại đăng nhập một ID phụ, trong lúc hỗn loạn bình luận một câu --

[Mọi người bình tĩnh, đừng nói vội, chương trình phát sóng của Hân Hân trước nay đều đúng giờ, nhất định là lỗi của hệ thống ~~ Vậy nên, kiên nhẫn một chút, cô ấy sẽ ra liền!]

Nếu trong thời gian phát sóng trực tiếp, chủ kênh cưỡng chế đóng cửa gian phòng, sẽ làm tổn hại sự nhiệt tình của khán giả, thân là người quản lý nghệ sĩ, anh ta chỉ có thể ra mặt ổn định lòng quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.