Cánh tay của Kiều Hân Hân bị trói, điều này khiến cô hoàn toàn không có cách nào tránh thoát được. Cùng di chuyển với giá gỗ về phía trước, cô phải nhón ngón chân lên mới có thể với tới mặt đất.
Nhưng phía trước... Chính là vách đá.
Giá gỗ chậm rãi chuyển động, khi Kiều Hân Hân sắp đạp vào không khí liền lập tức nhắm nghiền hai mắt lại.
Cả người cô bị treo trên không trung, bị đưa tới phía bên kia bức tường. Sau lưng cô, một đám man rợ vẫn còn đang ầm ầm niệm chú, bỗng nhiên, giọng của bọn họ đều ngừng lại.
Kiều Hân Hân có thể cảm giác được sự rung chuyển của mặt đất.
Trong rừng rậm là một mảnh đen nhánh, có vật gì đó đang từng bước đi về phía này...
Kiều Hân Hân bị treo thật cao, cô tựa như một món ăn ngon, chờ đợi con quái vật khiến đám mọi kia sợ hãi đến đây.
Mặc kệ cô giãy dụa thế nào, cũng đừng nghĩ tới việc chạy đi từ chỗ này. Cô có thể cảm giác được hơi thở kia càng ngày càng gần, trong bóng đêm, cây cối nghiêng trái nghiêng phải, một bóng đen khổng lồ chợt lóe lên.
"Grào ------!!!"
Tiếng gầm đinh tai nhức óc ở ngay bên tai, thổ dân ở phía bên kia tường thành đều chạy tứ tán bốn phía, họ đã tìm được một nơi an toàn để chú ý tới tình hình bên này.
Ở nơi to như vậy, chỉ còn lại một mình Kiều Hân Hân.
Cô nhìn King Kong xuất hiện ở trước mặt, một King Kong lớn như ngọn núi nhỏ, đầu óc liền trống rỗng.
Mặc dù đã ôn lại phim vô số lần, nhưng khi cô thực sự phải đối mặt với nó, vẫn không ngăn được sự run rẩy khắp toàn thân.
Sợ hãi là bản năng của loài người.
Một con tinh tinh to lớn như thế đứng ở trước người cô, nó thậm chí còn giương cái miệng to như chậu máu gầm rú với Kiều Hân Hân. Cô bỗng dưng nhắm mắt lại, trong mắt mọi người, hình như con tinh tinh này muốn ăn sống cô!
Ở trước mặt tinh tinh đen, Kiều Hân Hân nhỏ như ngón tay út của nó, chỉ cần nó nhẹ nhàng bóp một cái sẽ lìa xương gãy cốt.
Kiều Hân Hân có thể cảm nhận được cái mũi của nó sắp dính lên thân thể của cô, luồng khí phun từ lỗ mũi của nó giống như một ngọn gió đang thổi mãnh liệt, dùng sức xé rách tóc của cô cùng chiếc váy dài màu trắng.
"Thét lên đi." Lý Mục lại một lần nữa nhắc nhở.
Đúng vậy, phải thét lên. Nếu không thét thì sao cô có thể khiến khán giả cảm nhận được sự sợ hãi của cô chứ?
Kiều Hân Hân cảm thấy dây thanh quản của cô không còn là của chính cô nữa, cô há to miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.
Tinh tinh đen ở gần trong gang tấc, nó mang vẻ mặt hung ác trừng Kiều Hân Hân, bỗng nhiên nâng bàn tay to lên ().
[A a a a a a a a -- Không cần!!!]
[Quái vật chết tiệt! Cách Hân nhà chúng ta xa một chút!!]
[Chủ kênh sắp treo (xong đời) rồi QAQ]
[← Tôi cá 5 cọng tóc là chủ kênh sẽ không treo.]
[Nó định ăn sạch chủ kênh sao???]
Tất cả khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang nhìn một màn này, King Kong xuất hiện cùng thanh thế to lớn, khi ống kính kéo ra xa bọn họ càng có thể thấy rõ ràng, Kiều Hân Hân như con kiến hôi bé nhỏ ở trước mặt quái vật.
Làm sao bây giờ... Không thét nên lời.
Sắc mặt của Kiều Hân Hân trắng bệch, cô sững sờ nhìn bàn tay to của King Kong vung đến, rõ ràng sợ hãi tới cực điểm, nhưng âm thanh lại bị ngăn trong cổ họng, khi cô bị bắt cũng chỉ có thể đóng chặt mắt lại.
Ống kính đặc tả riêng cô, lông mày nhíu chặt lại biểu lộ bộ dáng sắp khóc, thân thể gầy gò nhỏ nhắn bị King Kong nắm ở trong tay.
Cô chẳng cần thét lên, toàn bộ khán giả cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
Đây là lần đầu tiên... Lần đầu tiên cô làm phát sóng trực tiếp tử vong.
Cho dù đây chỉ là một lần phim ảnh, nhưng hết thảy đều chân thật như vậy. Bất luận là khi làn gió đêm thổi qua khuôn mặt cô, hay khi bị đụng chạm bởi bộ lông trên tay của quái vật, cùng với sự hoa mắt chóng mặt khi bị nó giơ lên -- Tất cả giác quan đều chân thực đến thế.
Trừ bỏ cảm giác đau đớn bị hạ xuống chỉ còn 3%, những chỉ số khác đều giữ nguyên ở mức 100%.
King Kong nắm lấy thân thể của Kiều Hân Hân, nó xoay người chạy về phía rừng rậm. Kết quả của Kiều Hân Hân đến cùng sẽ là gì? Cô sẽ bị ăn sạch sao? Hay là bị bàn tay của quái vật đập nát?
Trong lòng toàn bộ khán giả đều bị níu chặt, bởi chủ kênh người trái đất đã ít lại càng thêm ít, tuyệt đại đa số đều chưa từng xem qua "King Kong". Không một ai biết được tình tiết của bộ phim này, cũng chẳng ai hay nữ nhân vật chính của bộ phim này cuối cùng sẽ ra sao.
Ở trong phòng, Lý Mục nhận được một cuộc điện thoại, hình như là chuyện ở bên kia quán bar, anh liền trực tiếp từ chối.
Buổi tối hôm nay, bất kể thế nào anh ta cũng đều sẽ đi hết nội dung của bộ phim với Kiều Hân Hân.
Chẳng qua ngoài lúc phải nêu lên gợi ý, những lúc khác anh ta định ngậm miệng không nói. Bởi vì, tuy rằng biểu hiện của Kiều Hân Hân không quá giống với nữ nhân vật chính của bộ phim, nhưng hiệu quả cũng không sai biệt lắm.
Cô đã có thể khiến khán giả lo lắng, Lý Mục còn nhìn ra cô thực sự sợ hãi. Dù sao Kiều Hân Hân cũng chỉ là một cô gái bình thường, bị ném lên một hòn đảo hoang như vậy, còn bị quái vật chộp vào trong tay, không sợ mới không bình thường chứ nhỉ?
Có lẽ trải qua loại chuyện tương tự như vậy nhiều thêm một chút, những lần phát sóng trực tiếp tử vong sau này của Kiều Hân Hân sẽ lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Dù thế nào đi chăng nữa, Lý Mục đều rất chờ mong biểu hiện tiếp theo của cô.
Số người xem trực tuyến đã lên thẳng tới 10 vạn rồi...
Hân Hân, cố lên.
Ở bên kia ống kính, thuyền trưởng Englehorn mang theo mười mấy thuyền viên lên đảo, trong tay mỗi người đều mang vũ khí. Nhà biên kịch Jack là người lo lắng cho sự an nguy của nữ chính nhất trong tất cả mọi người, sau khi vừa lên đảo, anh ta liền phóng về phía tường thành, nơi đó mới đầu còn sáng trưng đuốc lửa, sau khi quái vật xuất hiện, toàn bộ thổ dân đều đã dập sạch đuốc trong tay mình.
Bức tường hoàn mỹ này ngăn trở một mảng lớn rừng rậm nguyên thủy ở bên ngoài, những thổ sinh hoạt ở nơi này, hết đời này qua đời khác đã hao tốn vô số tinh lực mới có thể tìm được một nơi an toàn để bộ tộc của chính họ ổn định cuộc sống.
Trong mảnh rừng rậm giống như một mê cung kia đến tột cùng còn loại sinh vật không có người biết nào đang cư trú, ngoại trừ con cự thú tinh tinh mọc tay mọc chân giống như nhân loại, thỉnh thoảng lộ mặt kia, những sinh vật khác đều ẩn giấu ở phía sau lớp lớp sương mù.
"Shit! Cái đồ quái vật kia rốt cuộc là thứ gì vậy!"
"Nó cư nhiên bắt Ann đi rồi, làm sao bây giờ?"
Mọi người vẫn còn đang thương nghị, một mình Jack đã lẻ loi bò tới nơi Kiều Hân Hân bị hiến tế lúc đầu. Toàn bộ thổ dân đều đã rời đi sau khi King Kong xuất hiện, trên tường thành cao ngất, chỉ còn lại Jack đứng đó.
Anh dùng mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, mặt mũi tràn đầy sự lo lắng.
Kỳ thực anh ta cũng bị bức đến khổ, trong phim, anh ta cùng Ann vốn là lưỡng tình tương duyệt(*), có rất nhiều sự tiếp xúc thân thể, sau khi Kiều Hân Hân tiến vào phát sóng trực tiếp, toàn bộ tiếp xúc thân thể đều mất sạch, hơn nữa chưa từng dùng ánh mắt kín đáo đưa tình nhìn anh ta... Vậy nên, hiện tại chỉ còn chính anh ta đang tương tư đơn phương mà thôi.
(*) Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều thích nhau.
Toàn bộ sự lo lắng cho an nguy của Ann đều viết ở trên mặt anh, vừa rồi anh chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn quái vật cướp Ann đi... Jack dùng sức sút bay tảng đá ở dưới chân, ảo não ngồi xổm người xuống, hai tay nắm chặt tóc.
Nếu lúc trước ở trên thuyền anh ta có thể luôn luôn ở cùng Ann thì tốt rồi, như vậy Ann cũng sẽ không bị tên mọi kia thừa lúc vắng người mà đem đi mất.
"Hân Hân... Đừng hoảng hốt, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lý Mục phát hiện tình trạng của Kiều Hân Hân không thích hợp, anh lập tức dùng giọng trấn an: "Tên to con này thích cô, nó sẽ không làm chuyện tổn thương cô. Còn có thể nhớ được kịch bản chứ? Chỉ cần cô hơi diễn một chút là được rồi."
King Kong chạy về phía vách núi ở xa xa, nó luôn luôn nắm Kiều Hân Hân, lúc nghỉ ngơi ở trên đường còn kiểm tra xem cô đã chết hay chưa.
Nó vung tay lên xuống, Kiều Hân Hân bị nó đong đưa, lục phủ ngũ tạng quay cuồng đến mức thiếu chút nữa liền nôn ra.
Lời nói của Lý Mục văng vẳng bên tai, cô hít sâu một hơi, nói khẽ: "Ừ, tôi sẽ cố gắng... Thích ứng."
Kiều Hân Hân vừa nói xong câu đó, ống kính liền quay trở lại với cô, hai bàn tay của cô chống trên cái tay lớn của King Kong, muốn thoát ra khỏi bên trong. King Kong tựa hồ phát hiện ra hành động của cô, trực tiếp giơ tay lên trước mặt.
Nó tò mò xem xét Kiều Hân Hân, không táo bạo như lần đầu gặp gỡ, hiện tại có thể cảm thấy nó đã dịu ngoan hơn rất nhiều.
Kiều Hân Hân suy nghĩ một chút, quyết đoán nghiêng đầu qua một bên, bắt đầu giả chết.
King Kong vừa lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nó đem mặt dán lại càng gần, dùng ngón tay sờ sờ đầu cô.
Kiều Hân Hân vẫn không nhúc nhích, bởi cô biết rõ nữ nhân vật chính ở trong phim dựa vào việc giả chết để đổi lấy sự tự do.
Tinh tinh khổng lồ ngửi ngửi nửa ngày, cuối cùng nó leo đến miệng cửa hang trên đỉnh của vách núi đá, ném Kiều Hân Hân vào trong. Nó ngồi ở cửa, nhổ một cây trúc nhét vào miệng nhai kỹ.
[Tôi cảm thấy, hình như nó sẽ không đả thương chủ kênh...]
[Đúng nha, bộ dạng ăn trúc của nó thật quá đáng yêu ~~ Hhhhhhh.]
[Chỉ là khổ người quá lớn nên mới dọa người thôi! Mà chủ kênh thật sự hôn mê sao?]
[Không không không không không! Vừa rồi tôi còn thấy chủ kênh nháy mắt nữa đó!]
[QAQ Tôi muốn biết khi nào Jack sẽ tới cứu Hân của tôi đi...]
[Không muốn Hân Hân ở chung với một đại gia hỏa như vậy đâu, nếu nó nổi giận Hân Hân liền thảm!!]
Kiều Hân Hân nằm rạp ở trên mặt đất, cô hơi hơi hé một con mắt, phát hiện King Kong đang ngồi đưa lưng về phía mình ở cửa động. Cô chậm rãi bò về phía sau, bỗng nhiên, cô hình như nhìn thấy King Kong sắp quay đầu lại, lập tức nằm xuống giả chết.
King Kong nhìn người phụ nữ nằm ở trên mặt đất trong hang động, hơi nghiêng đầu, hình như có chỗ nào không đúng thì phải?
Nhưng chỗ nào không đúng nhỉ?
Suy tư năm giây, cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì.
Mặc kệ, nó muốn tiếp tục cắn cây trúc. King Kong quay đầu về, nhổ thêm một cây trúc xanh.
Kiều Hân Hân lại một lần nữa cong người dậy, bắt đầu bò về phía sau. Tay của cô đụng phải đầu lâu trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ, sau khi ngây ngốc một giây cô quyết đoán nằm sấp xuống, động tác giống y như vừa rồi.
King Kong rõ ràng đã nghe được cái gì, nhưng khi nó quay đầu lại, hang động vẫn trông như lúc trước, nó mơ hồ nháy nháy mắt, hắt xì một cái.
[2333333 Tương tác giữa chủ kênh và King Kong thật đáng yêu, quả nhiên loài người là loại động vật có chỉ số IQ cao nhỉ ~~]
[Tôi cảm thấy con quái vật này có chút ngốc...]
[Có chút ngốc +1.]
[Có chút ngốc +10000000.]
[(☆▽☆) Thật đáng yêu, không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì ta? Chủ kênh sẽ cùng làm bạn với quái vật sao?]
[Thu phục nó! Thế giới đều là của cậu!]
[← 6666666666.]
[Ha ha ha ha ha xin hãy cho phép tôi được cười ra tiếng.]
Một màn mang chút đáng yêu này khiến mọi người thả lỏng tâm tình rất rõ ràng, Lý Mục ngồi trên ghế vắt chéo hai chân, anh tán dương: "Không tệ."
Kiều Hân Hân tựa hồ đã thích ứng với hoàn cảnh tại đảo Đầu Lâu, loại biểu hiện vừa khẩn trương vừa muốn chạy trốn này của cô rất được lòng người.
Nghe thấy lời Lý Mục, ở trong lòng cô than một tiếng... Phát sóng trực tiếp tử vong thật đúng là một việc tốn thể lực, xem ra về sau cô cần phải tăng cường huấn luyện thể chất, bằng không tiêu chẳng nổi các loại chạy nhảy kiểu này.
Phía sau hang núi còn có lối ra, cuối cùng cô cũng có thể thừa dịp King Kong không chú ý, một hơi vọt thẳng ra ngoài.
Kiều Hân Hân khom người thở dốc từng đợt, bên ngoài hang động là một vách núi cao chót vót, cô nhìn chung quanh, hướng về phía một lối mòn mà chạy.
Vừa đi được hai bước, liền thấy King Kong từ bên trên nhảy tới trước mặt mình, hai tay của nó nện mặt đất, phẫn nộ gào thét đối với Kiều Hân Hân.
"Grào ----!!!"
[Xong rồi xong rồi, nó tức giận rồi...]
[Không cần ăn chủ kênh a a a a a a a a a a a a a!!]
[QAQ Tôi đã nói rồi, dịu dàng ngoan ngoãn đều là gạt người.]
King Kong bị hành động chạy trốn của Kiều Hân Hân chọc cho phát bực, ngũ quan trên khuôn mặt nó đều vặn vẹo cùng một chỗ, nhìn qua rất tức giận...