Lý Mục đồng ý với cách làm của cô, tuy rằng như vậy sẽ tăng tỉ lệ thất bại của phát sóng trực tiếp, nhưng đối với cặp mắt cố chấp của Kiều Hân Hân, anh ta thực sự không thể cự tuyệt.
Người quản lý có thể cưỡng chế can thiệp vào thiết lập của kịch bản gốc, đó là lý do vì sao rất nhiều chủ kênh tử vong phải nghe theo sự sắp đặt của người quản lý. Hiếm có ai lại để chủ kênh tự do làm loạn như Lý Mục.
Lấy được vị trí đề cử tốt như vậy, Kiều Hân Hân bị hơn mười vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu sau đó không cẩn thận mở khóa tình tiết độc hại, phỏng chừng lượng lưu trữ sẽ rất khó tăng lên.
Hiện tại số người xem trực tuyến là 12 vạn, lượng lưu trữ là 1 vạn 9, đã coi như không tệ, chỉ là hơi kém một chút so với dự đoán. Chẳng qua thời gian phát sóng trực tiếp vẫn còn một nửa, Lý Mục đã làm xong chuẩn bị cho sự thất bại của tình tiết phía sau.
Một vạn chín thì một vạn chín, tốt xấu gì cũng đã gần 2 vạn rồi!
"Nhân khí của vị chủ kênh tới từ trái đất này tăng thật nhanh, xem ra trừ cô ấy thì không ai có thể là vua người mới của tháng này."
"Một vị chủ kênh vừa trải qua kỳ thực tập còn có thể nhận được một đề cử tốt như vậy, chậc chậc."
"Anh cũng đừng quá thương tâm, dù sao trong phiên bản truyền hình trực tiếp tử vong cũng cực kỳ thiếu chủ kênh người trái đất, sự xuất hiện của cô ta vừa vặn bù vào lỗ hổng của phương diện này."
"Đúng vậy, lão Mạc, trên tay anh có nhiều chủ kênh nổi tiếng như vậy, anh xem Lỵ Lỵ sắp nổi thành cái dạng gì rồi? Tuy rằng trong số những chủ kênh mới lần này, trước mắt nhân khí của Lỵ Lỵ chỉ kém một chút so với Kiều Hân Hân, nhưng chẳng phải tháng này vẫn còn mười ngày nữa sao? Sau này Laura vẫn có thể đuổi kịp!"
"Các cậu không biết, Laura cũng muốn làm phát sóng trực tiếp tử vong, một tuần trước tôi liền xin đề cử cho cô ấy, kết quả cứ thế bị cô Kiều Hân Hân này cho nhảy dù -- Tôi liền buồn bực, rốt cuộc người đại diện của cô ta là ai vậy?"
"Người đại diện của chủ kênh mới đều không hiển thị, tối thiểu phải đợi tới khi cô ấy lên cấp đã."
"Hì hì, thực ra tôi có chút tin tức nhỏ, mọi người có muốn nghe không?"
"Nói mau! Đừng thừa nước đục thả câu!"
Trong phòng người quản lý, rất nhiều người quản lý của vương bài (con át chủ bài) đều ngồi nói chuyện phiếm cùng một chỗ, bọn họ bình thường ngủ ở nhà vào lúc ban ngày, buổi tối mới đến làm việc tại TV Thái Dương, bởi buổi tối là lúc bận rộn nhất.
Cơ bản tại phòng làm việc này, mỗi vị chủ kênh được nâng đỡ, một người so với một người càng thêm nổi tiếng, nhưng vị Kiều Hân Hân này lại không được nâng đỡ bởi bất kì người nào trong số bọn họ.
Một người thần thần bí bí nói rằng: "Tôi có người bạn thân làm việc tại phòng hoạt động, nghe bọn họ nói người nọ... Là Lý Mục."
"..."
"..."
"..."
Phòng làm việc trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Thật lâu sau, có người nhỏ giọng lầm bầm: "Tiền bối Lý Mục không phải đã mặc kệ mọi chuyện sao..."
"Lão Mạc, anh cũng đừng ấm ức, không lấy được đề cử cho Laura cũng là bình thường. Lúc anh mới gia nhập, không phải Lý Mục đã nâng đỡ anh sao, người của anh ta ấy hả -- Nhất định phải được ưu tiên cho đề cử. Cũng không biết vị Kiều Hân Hân này giẫm phải vận cứt chó gì, được Lý Mục nhặt về."
Người được gọi là lão Mạc nhìn qua hơn chỉ hơn 30 tuổi, nhưng trong nghề làm người quản lý, gã quả thực không bì kịp tư cách và sự từng trải thâm sâu của Lý Mục.
Lúc trước, vừa tới TV Thái Dương, Lý Mục liền nâng đỡ gã ba tháng.
Khi đó Lý Mục là người quản lý nổi tiếng nhất TV Thái Dương, những nghệ sĩ được anh ta nâng đỡ đều là truyền thuyết sống, lão Mạc cũng bội phục anh ta sát đất.
Tiếp đó không biết vì sao, anh ta không hay quản chuyện nữa. Sau khi nhượng lại tất cả nghệ sĩ trong tay cho trang web, anh ta liền xin nghỉ dài hạn. Một lần nghỉ chính là năm năm, năm năm này lão Mạc đã ký kết với không ít nghệ sĩ, giống như vị Lỵ Lỵ đang chiếm đoạt nửa bầu trời kia, chính là do gã một tay bồi dưỡng.
Không nghĩ rằng Lý Mục kia lại trở về, lần này còn mang theo một vị chủ kênh người trái đất.
Lão Mạc lật xem tư liệu của nghệ sĩ trong tay, gã điềm nhiên như không nói: "A, không vấn đề gì, tôi sẽ xin cho Laura một đề cử khác."
Tuy nói như vậy, gã lại nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Kiều Hân Hân trong tư liệu, ánh mắt u ám.
Kiều Hân Hân một mực trốn ở trong hang núi, thỉnh thoảng nói chuyện cùng khán giả một chút, nhưng về cơ bản, cô vẫn luôn để ý tình hình bên ngoài.
Quả nhiên, Jack đã tìm tới, anh nhìn King Kong đang ngủ ở ngoài, thận trọng kề sát vách đá đứng thẳng.
Anh nhận ra con King Kong này, ở dưới vách núi, anh trơ mắt nhìn nó mang Kiều Hân Hân đi. Vậy nên... Anh ta mới nhìn về phía hang núi này.
Kiều Hân hân hóp lưng lại như mèo, đi về phía sau cửa hang...
Jack thật sự tiến vào, không tận mắt nhìn thấy anh ta sẽ không chết tâm.
Kiều Hân Hân vòng ra ngoài, cô định cùng Jack chơi trốn tìm, tóm lại sẽ không để anh ta tìm được mình.
Một mình Jack tìm kiếm thật lâu trong hang núi, trên mặt đất chật ních đầu lâu cùng vòng cổ bằng cỏ mà thổ dân đeo. Anh gần như có thể đoán được kết cục bi thảm của Kiều Hân Hân.
Anh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn vòng cổ bằng cỏ trong tay, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Trong phim, Jack thật sự yêu Ann, khi mọi người đều buông tha việc tìm kiếm Ann, chỉ một mình Jack còn kiên trì.
Vì Ann, ngay cả mạng anh ta cũng không cần.
Không tìm được tung tích của Ann, anh ta chỉ có thể buồn bã rời đi, Kiều Hân Hân nhìn bóng lưng của anh biến mất trên đường núi, chậm rãi thở dài một hơi.
Như vậy... Là được rồi nhỉ!?
Cô không rời đi cùng Jack, King Kong cũng không đuổi theo, mọi chuyện sau này đều sẽ không phát sinh.
Nếu thế thì có thể vĩnh viễn ở lại đảo Đầu Lâu rồi, thật tuyệt vời.
Ở nơi này không có bất kì kẻ nào có thể xúc phạm đến nó.
Kiều Hân Hân còn đang xuất thần, chợt nghe thấy King Kong gầm lên, kèm theo với tiếng nện mạnh lên vách núi. Lúc cô đi qua mới phát hiện King Kong vừa tỉnh ngủ đã trở nên cực kỳ cáu kỉnh, nó mãnh liệt nện lên vách núi như hóa rồ, những tảng đá lớn lăn từ phía trên xuống. Nó xoay người ôm lấy một tảng, nặng nề ném về phía mặt đất.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Hân Hân thấy nó nổi giận, thành thật mà nói, mỗi khi King Kong phát cáu đều rất đáng sợ, nhưng chẳng biết vì sao, lúc này đây, Kiều Hân Hân chẳng thấy sợ chút nào.
Cô chậm rãi tới gần chú tinh tinh khổng lồ, trong miệng hô: "King Kong?"
Bỗng nhiên, King Kong đang nổi giận ngừng động tác trong tay, nó cúi đầu nhìn thấy bóng hình nho nhỏ kia, biểu cảm trở nên đờ đẫn.
Cô... Cô không phải đã đi rồi à?
Nó vừa tỉnh dậy liền không thấy Kiều Hân Hân đâu, cho rằng cô lại thừa dịp chính mình ngủ say mà chạy trốn... Nhưng là, nhưng là, cô lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt mình...
Trong lòng King Kong có loại vui sướng khi mất đi rồi lại được, nhưng nó vẫn xoay mặt đi, bước về phía bên vách núi.
Nó đặt mông ngồi xuống, hờn dỗi đưa lưng về phía Kiều Hân Hân.
Kiều Hân Hân đi theo, hiện tại cô đã biết vì sao King Kong làm mình làm mẩy, cô vỗ vỗ cánh tay của King Kong, nó không quay đầu lại.
Hừ, cục cưng mới không thèm để ý tới chị đâu.
Kiều Hân Hân buồn cười nhìn tên to con đen kịt này, cô nói khẽ: "Được rồi, lần sau chị làm gì đều sẽ nói trước với em một tiếng, được không?"
King Kong xẹp miệng, nó dùng sức gảy tảng đá đang nằm ở bên, rõ ràng rất muốn nhìn cô, nhưng lại vẫn kìm nén tới cực hạn.
Kiều Hân Hân trực tiếp ngồi cạnh nó, cùng nó nhìn chân trời trắng như bụng cá.
Mặt trời lặn rồi mọc, một ngày mới sắp bắt đầu.
Đêm qua vì chờ Jack mà cô gần như không chợp mắt, hiện tại ngồi ở đây lại cảm thấy mệt nhọc. Kiều Hân Hân không tự giác tựa lên người nó, dần dần chìm vào giấc ngủ.
King Kong vụng trộm nhìn cô, sau khi phát hiện cô đang ngủ mới càng thêm lớn mật mà nhìn ngắm. Nó dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má của cô, Kiều Hân Hân cảm thấy ngứa, liền vung tay một cái.
Sự tàn nhẫn lúc trước đã không còn, ở trước mặt cô, King Kong mãi mãi dịu ngoan như vậy.
Nó thận trọng đem Kiều Hân Hân nâng niu trong lòng bàn tay, đi về phía hang núi.
Trong hang có một chút rơm rạ, nó thả cô ở phía trên, phủ một chiếc lá lớn lên người cô.
Sau khi làm xong những việc này, nó lại tiếp tục ngồi ở cửa hang, vừa ăn trúc vừa canh cửa.
Một màn này khiến người ta không khỏi cảm thấy ấm áp.
Xa xa, mặt trời chậm rãi dâng lên từ bên kia dãy núi. Nó cứ canh giữ mặt trời mọc, canh giữ cô như vậy, một tấc cũng không rời.
[King Kong đối xử với chủ kênh quá tốt...]
[Thật đáng yêu, nếu có thể mang về nhà nuôi nhốt thì tốt rồi.]
[Tôi rất tò mò về chuyện sẽ xảy ra sau này! Chủ kênh hình như đã xảy ra tranh chấp cùng người quản lý, chẳng qua cuối cùng người quản lý đã thỏa hiệp thì phải?]
[Hhhhh người quản lý kia đối tốt với chủ kênh ghê ~~]
[Không biết những đồng bạn của chủ kênh trong bộ phim này sẽ ra sao nhỉ?]
[Quản bọn họ làm gì! Lăn ra chỗ khác đi!]
[A, dáng vẻ khi ngủ của chủ kênh thật đáng yêu, hy vọng ống kính có thể liên tục hướng về chủ kênh (nước bọt).]
Quản gia trí năng W lập tức cắt cảnh tượng này.
Phòng phát sóng trực tiếp bi thương mấy ngày liền.
Cho dù Kiều Hân Hân ngủ, bọn họ cũng bằng lòng xem nha. Trước đây đã có người phát sóng trực tiếp quá trình ngủ tại TV Thái Dương, còn kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng ở phương diện này, quản gia trí năng kiểm soát rất nghiêm ngặt, anh ta chắc chắn sẽ không công khai bất cứ chuyện riêng tư nào của Kiều Hân Hân cho mọi người.
Ống kính bắt đầu đi quay những hình ảnh khác.
Ví dụ như cánh rừng nguyên thủy này có bao nhiêu bát ngát, ví dụ như các loại động vật trong thung lũng hiếm thấy cỡ nào, ví dụ như toàn cảnh của đảo Đầu Lâu cùng cảnh biển bốn phía, ví dụ như thành phố sầm uất ở nơi xa xôi.
Ách, hoan nghênh mọi người đã đến New York.
Đám người Carl ngồi thuyền về tới New York, tên đạo diễn mập mạp nhỏ con không có tài hoa cùng dã tâm này chẳng phải về tay không, mà mang theo tư liệu video vô giá.
Một khi video này được phát ra, toàn bộ thế giới đều kinh hãi.
Thì ra hòn đảo nhỏ trong truyền thuyết kia thật sự tồn tại, ở trên đảo có vô số kỳ trân dị thú, tuyệt hơn nữa là có cả loài khủng long đã tuyệt chủng.
Mà con tinh tinh khổng lồ đã ăn sạch "nhân vật nữ chính", họ cũng chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ thấy, mọi người tràn ngập tò mò đối với hòn đảo này. Bất kể là quốc gia hay là viện nghiên cứu gien, thậm chí là vài nhóm người phất nhanh nhờ buôn lậu, đều rất muốn hiểu thêm về sinh vật ở trên đảo.
Quần chúng càng tò mò về một chỗ như vậy, thậm chí có người còn mở ra kế hoạch hạng nhất để làm nên hành trình phiêu lưu tại đảo Đầu Lâu, suy nghĩ xem liệu có thể biến hòn đảo nhỏ này thành một cảnh đẹp du lịch, dùng nó để điên cuồng hút tiền hay không?
Nhưng kinh phí thực hiện quá cao, hơn nữa khoa học kỹ thuật lúc bấy giờ không đủ để hỗ trợ những nhà tư bản có chí khí này, cuối cùng kế hoạch chỉ có thể đi vào ngõ cụt.
Nhưng, cho dù không có cách nào để chiếm lấy toàn bộ hòn đảo nhỏ, bắt giữ vài sinh vật để mang về nghiên cứu hoặc bán lấy tiền vẫn khả thi chứ nhỉ?
Nhiều thế lực liền tập trung mục tiêu lên đảo Đầu Lâu.
Bọn họ đem theo ống nhòm, vũ khí cùng thuốc mê, muốn lên đảo điên cuồng đánh cướp một phen.
Mặc kệ nơi đó có người địa phương hay không, bọn họ chỉ nghĩ đến lợi ích của chính mình, cảm thấy đảo Đầu Lâu trên bản đồ vàng đến chói lọi.
Đây đều là tiền cả.
[Đờ *ờ, những kẻ này thật đáng ghét! Mau mau nói cho chủ kênh biết!]
[Kiều Kiều, chị có đang xem bình luận không? Mau mau nghĩ biện pháp, những kẻ khó ưa *** **** đang tính toán *** **** ***** ***...]
[Ồ, bình luận có liên quan tới kịch bản sẽ bị trừ bỏ sao?]
[*** *** có nguy hiểm! ** **** ** ** trên đảo! Mau *** ***** *** *** **** ***!!]
[...]
[Cái quỷ gì vậy?]
[Nhìn thôi cũng thấy sốt ruột (vừa cười vừa khóc)]
[Con mẹ nó! Còn cấm không cho tiết lộ kịch bản nữa à!]
[Như vậy... Chúng ta không có cách nào báo cho chủ kênh biết sao?]