Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 30: Đảo Đầu Lâu (12)



Tinh Tinh đen to lớn đã trở về từ bên ngoài, A Tát trực tiếp vọt tới trước mặt nó, lớn tiếng lên án: “Mày là cái đồ ăn vụng ăn trộm! Mày ăn sạch A Minh rồi!! Nhổ ra, mau nhổ ra!!”

King Kong sửng sốt, nó không hiểu đứa bé trai này đang nói gì.

A Tát không chịu bỏ qua, cậu liều mạng giẫm chân thật mạnh, cả người lộ ra trạng thái bùng nổ.

Mới đầu vẻ mặt King Kong còn có thể ôn hòa, sau đó liền giận, nó dùng sức nện lên mặt đất một cái, muốn dọa cậu chạy.

Nhưng trong đầu của đứa bé trai kia chỉ tràn ngập hình ảnh trứng khủng long, cậu nào còn sợ hãi con tinh tinh lớn này nữa? Cậu vẫn không ngừng ầm ĩ líu ríu như trước, King Kong phun ra khí trắng từ lỗ mũi, có thể thấy nó cũng bị làm phiền.

Nhưng nó không làm ra bất cứ hành động gây tổn thương nào cho A Tát.

Kiều Hân Hân đi qua, cô kéo A Tát lại về bên cạnh mình, nhẹ giọng trấn an nói: “Đừng gấp gáp, để chị hỏi rõ rồi tính sau.”

“Nhất định chính là do nó ăn!” Trong giọng nói của bé trai mang theo một tia nghẹn ngào, cậu vốn định chờ sinh mệnh nhỏ ấp ra từ trong trứng khủng long, lại quay trở về nơi của người trong tộc.

Có trời mới biết cậu muốn nghênh đón A Minh chào đời cỡ nào!

“Ngày mai... Ngày mai, em phải trở về...” Cậu dùng cánh tay chà chà mắt, xoay người muốn chạy vào trong động, Kiều Hân Hân lại kéo cậu về.

King Kong rất thông minh, nó rất nhanh hiểu ra vì sao A Tát lại cáu giận với mình, tức tới mức rống lên một tiếng với A Tát.

Kiều Hân Hân nhìn nó, nói từng chữ một: “Chị biết, em nhất định không ăn sống quả trứng kia.”

King Kong chắc chắn không ăn vụng quả trứng đó, King Kong sẽ không làm loại chuyện này.

Lời của Kiều Hân Hân an ủi tâm tình vốn nóng nảy của nó, khiến nó dần dần bình tĩnh lại.

Nó sẽ không nói chuyện, không thể giải thích cái gì, nhưng nó có thể đoán được ý tứ mà loài người muốn biểu đạt thông qua giọng nói của họ.

King Kong biết Kiều Hân Hân tin tưởng mình, vậy là đủ rồi.

Nó ngồi trên mặt đất, mở ra bàn tay mà nó để ở trước mặt Kiều Hân Hân, một quả trứng khủng long hoàn hảo, không chút tồn hại đang nằm ở nơi đó.

A Tát sửng sốt tròn năm giây, mới lập tức nhào tới, ôm trứng khủng long vào ngực.

“A Minh!!!”

[Ha ha ha ha đã biết là King Kong không ăn trứng khủng long mà!]

[Cái kẻ ngu xuẩn vừa mắng người tới mức vui sướng đâu rồi? Sao không ra mặt nữa?]

[King Kong đối xử với Hân Hân thật tốt... Cực kỳ hâm mộ!]

[Quả nhiên vẫn rất muốn nuôi... Ai có thể cho tôi một con, tôi sẽ gả cho người đó (xấu hổ)]

[← Tôi có thể không giả bộ là một em gái được không, ọe --]

Trên mặt Kiều Hân Hân nở một nụ cười, rất nhanh, nụ cười liền cứng ngắc ở bên miệng.

Cô nhìn thấy... Trên bàn tay King Kong có một ít vết thương, tựa như bị cái gì đó cắn. Cô tới gần nó hơn một chút, cẩn thận kiểm tra một lần, đây đều là những vết thương mới.

Nó đánh nhau với những sinh vật khác à?

Nhìn vết cắn này, thể tích không quá lớn, là... Khủng long cỡ nhỏ sao?

Kiều Hân Hân nắm lấy ngón tay của King Kong, cô hỏi: “Có phải có kẻ trộm mất trứng khủng long, nên em mới đi cướp về không?"

King Kong ngẩng đầu nhìn trời.

Kiều Hân Hân khen ngợi: “Cảm ơn em, nếu không có em thì A Minh đã mất rồi!”

Ánh mắt của tinh tinh khổng lồ chuyển loạn khắp nơi, nhìn qua có chút thẹn thùng.

Ngay lúc này, A Tát đột nhiên hét lớn: “Động, nó động này!”

A Tát phát hiện trứng khủng long ở trong ngực mình đang nhẹ nhàng lay động, cậu lập tức quỳ xuống, bỏ trứng lên mặt đất.

Lực chú ý của Kiều Hân Hân cùng King Kong cũng bị hấp dẫn, ba người vây quanh quả trứng, thấy nó khe khẽ lắc lư. Ánh mắt của Kiều Hân Hân bỗng chốc sáng ngời, cô kinh hỉ nói: “Lẽ nào -- Nó sắp sinh ra à?!”

“A! A a a!” A Tát kich động tới mức khó nói nên lời, cậu nằm sấp cũng không được, ngồi cũng không xong, cả người quả thực muốn điên rồi.

King Kong trợn to mắt, nó đưa đầu tới, nhìn chằm chằm vào quả trứng này không nháy mắt.

Mặt ngoài của trứng khủng long xuất hiện một vết nứt, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc", một cái đầu be bé thò ra từ bên trong.

Đó là một con khủng long rất, rất nhỏ.

Người đầu tiên mà nó thấy là Kiều Hân Hân.

Tiểu gia hỏa hơi hơi nghiêng đầu một chút, tò mò nhìn cô.

“Ha ha ha ha ha... A Minh, A Minh!! A Minh phá vỏ rồi!!!”

A Tát đã coi giữ nó thật nhiều ngày, cuối cùng cũng đợi được tới khi nó sinh ra! Vỏ trứng chia làm hai nửa, A Minh nhảy ra ngoài từ bên trong, thân thể run lẩy bẩy.

“Ô ô...?”

Tiếng kêu của chú khủng long nhỏ tựa như trẻ con đang bú sữa, nó nhìn nhìn A Tát, lại nhìn nhìn Kiều Hân Hân một chút.

King Kong có chút không vừa lòng, nó dùng ngón tay cẩn thận chọc chọc chú khủng long, thứ đồ nhỏ như vậy... Không lớn hơn móng tay của nó là bao.

Khủng long nhỏ quay đầu lại, liền nhìn thấy sinh vật lớn nhất mà nó có khả năng thấy được... Nhưng nó không sợ hãi chút nào, tiểu gia hỏa vừa sinh ra, chuyện gì cũng không hiểu, liền trực tiếp nhào tới, dùng đầu cọ cọ ngón tay của King Kong.

Nhìn qua rất vui vẻ.

Trái tim của King Kong bị nó sưởi ấm, vết thương trên tay vẫn còn mơ hồ đau, nhưng nhìn vật nhỏ vui vẻ như vậy, liền cảm thấy vết thương lúc trước đều đáng giá.

“A Minh, A Minh à?” A Tát bế nó trở về, cậu thân mật cọ xát, khủng long nhỏ đang làm nũng ở trong ngực cậu.

A Tát mở to mắt, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Kiều, đây là loài khủng long gì thế?”

“Ách...”

Vấn đề này thật sự làm khó Kiều Hân Hân.

Tuy rằng cô đã từng xem qua phim hoạt hình về khủng long, nhưng khi đó còn bé, khoảng cách thời gian đã quá xa, hơn nữa, hiện tại A Minh nhỏ như vậy, cô thật sự không phân biệt được.

Suy nghĩ một chút, cô phóng lớn phòng phát sóng trực tiếp, xem xem khán giả nói gì.

[A a a a chủ kênh nhìn chúng ta!! Hưng phấn quá (≧▽≦)/!!]

[Chào chủ kênh! Em là fan mới gia nhập đây!!]

[QAQ Hân Hân, chị có **** **** **, bọn người Jack *** *** *** *** ****]

[***** ** ** * *** *****]

[...]

[Đừng tiết lộ kịch bản, vô dụng thôi, không gửi ra được đâu =.=]

Kiều Hân Hân thấy mọi người đều nhiệt tình chào đón, cô cười cười, trực tiếp hỏi: “Có ai biết đây là loài khủng long gì không?”

[Con mẹ nó, tôi sắp cảm động phát khóc rồi, sau khi vào phòng phát sóng trực tiếp được một tiếng, đây là lần đầu tiên nói chuyện cùng chủ kênh...]

[Hẳn là khủng long bạo chúa.]

[Khủng long bạo chúa.]

[Khủng khủng khủng long bạo chúa.]

[Nhất định là khủng long bạo chúa, nhìn đầu nó thì biết.]

[Vị vua uy vũ thô bạo của kỷ Phấn Trắng ~~ Khủng long bạo chúa.]

[Chủ kênh đáng yêu quá =3=]

“Chị Tiểu Kiều, chị đang nói chuyện với người nào ở đây vậy?” A Tát nhìn xung quanh, trừ bọn họ ra, trên vách núi không còn ai khác.

Kiều Hân Hân lấy tay vuốt ve cái đầu nhỏ của A Minh, đúng là nhìn không ra nha, một con thú nho nhỏ như vậy lại là khủng long bạo chúa.

Nếu một ngày nào đó nó trưởng thành, nhất định sẽ rất, rất lợi hại.

“A Tát, nó là khủng long bạo chúa.”

“Khủng long bạo chúa?”

“Chính là loài khủng long lợi hại nhất.”

Kiều Hân Hân không biết trong rừng rậm nguyên thủy này còn tồn tại những loài khủng long của thời kỳ khác hay không, nghe nói có một loại khủng long còn lớn hơn khủng long bạo chúa, nhưng vẻ ngoài lại không đẹp trai bằng.

Sau khi trưởng thành, khủng long bạo chúa là loài khủng long mà Kiều Hân Hân thích nhất, không gì sánh kịp.

Trước đây, khi xem "Công viên kỷ Jura", liền cực kỳ yêu thích, không nghĩ rằng hiện tại còn có thể tự mình tiếp xúc.

Sao đột nhiên lại cảm thấy lần phát sóng trực tiếp này có lời thế nhỉ!

Kiều Hân Hân làm dấu tay "Ok" với màn ảnh, bổ sung một nụ cười xán lạn với má lúm đồng tiền. Có lẽ chính cô cũng không phát hiện, sau khi tiến vào thế giới phim ảnh, cô càng ngày càng cười nhiều hơn.

Khán giả đều nhìn thấy sự biến hóa của cô, cô cười một cái, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp càng thêm nóng bỏng.

King Kong đang dùng đầu ngón tay đùa giỡn Tiểu A Minh, Tiểu A Minh dường như rất thích bộ dáng của nó, một mực dùng đầu chống đỡ.

A Tát ngồi dưới đất, trong tay níu chặt một cọng rơm, biểu cảm trên mặt không quá tự nhiên.

Cậu ấp úng nói: “Đúng rồi, thực xin lỗi... Tao, tao cư nhiên nghi ngờ mày ăn mất A Minh... Tao... Tao thật là tệ quá...”

Tại sao ở dưới tình huống không tận mắt nhìn thấy, còn dựa vào suy nghĩ chủ quan để hoài nghi đồng đội của mình? A Tát hiện tại rất tự trách, cậu đều không dám nhìn King Kong.

Nhưng King Kong đã sớm quên sự không thoải mát vừa rồi.

Nó đang vui vẻ chơi đùa cùng Tiểu A Minh, Kiều Hân Hân đi qua, vỗ vỗ bờ vai A Tát: “Đừng lo, nó chưa bao giờ mang thù.”

Lòng của King Kong rất rộng, rất dày, nó dễ dàng nổi giận, nhưng cũng dễ dàng cao hứng trở lại.

Quan trọng nhất là, nó chưa từng mang thù.

A Tát nhỏ giọng lầm bầm: “Em biết... Chỉ là, đàn ông con trai phải chủ động gánh vác trách nhiệm.”

Nói xong cậu đứng lên, giang hai tay đứng ở trước mặt King Kong, lớn tiếng nói: “Nếu không thì mày đánh tao một quyền là được! Vừa rồi là tao vu oan cho mày!”

Thứ cậu đang đối mặt là một con quái vật vô cùng to lớn.

Nhưng từ lúc nào, cậu lại chẳng hề e ngại con quái vật này, mà coi nó như đồng bạn mình như vậy?

Mà thứ kiêng kỵ nhất giữa đồng bạn chính là nghi ngờ vô căn cứ.

Kiều Hân Hân cảm thấy vui mừng, bởi vì A Tát dũng cảm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

King Kong dùng ngón tay ngoáy ngoáy mũi, nó khinh thường nhìn A Tát, khi vẻ mặt của bé trai trở nên càng ngày càng ngượng ngùng, nó “Khục khục khục” nở nụ cười.

Trên vách đá cao, ánh mặt trời rơi xuống, gió nhẹ nhàng thổi qua. A Tát chơi trò đuổi bắt cùng Tiểu A Minh, King Kong ngồi ở một bên vỗ tay cười.

Kiều Hân Hân yên lặng nhìn một màn này, trong lòng mang sự khoan khoái dễ chịu trước nay chưa từng có.

Thật tốt.

Tạch.

Cô nghe được âm thanh nào đó, xung quanh lập tức biến thành một màu đen kịt, không thấy được cái gì, chỉ có nơi cô đứng là có ánh sáng.

... Sao lại thế này?

[Ồ, chủ kênh không đi ngủ, vì sao ống kính lại chạy đến chỗ khác???]

[Quản gia đang điều chỉnh trục thời gian đó.]

[Nghĩa là sao?]

[Khi thực hiện phát sóng trực tiếp tử vong phải có khái niệm thời gian, vậy nên phải thường xuyên làm ra sự điều chỉnh thích hợp, như vậy tình tiết mới có ý nghĩa.]

[Chủ kênh Tiểu Kiều, xin chào, hiện tại sẽ làm ra một lần điều chỉnh thời gian nữa vì ngài, tôi đặc biệt ở đây để thông báo.]

Là giọng nói loli quen thuộc.

“... W à?”

[Đúng là tôi.]

“Cái gì gọi là điều chỉnh thời gian?”

[Chút nữa, khi ngài ra ngoài, sẽ trực tiếp nhảy tới lộ tuyến kịch bản của nửa tháng sau.]

“A, thì ra không chỉ có ngủ mới có thể đẩy nhanh hơn tiến độ.”

[Chúc ngài may mắn.]

“Hả?”

Kiều Hân Hân vẫn còn có vấn đề mà cô chưa kịp hỏi, cảnh tượng xung quanh lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất, không phải căn phòng nhỏ tối như mực, cũng không phải vách núi ở trước hang động, mà là...

Dưới chân, suối nước chảy róc rách, thế mà cô lại đang đứng ở bên hồ.

“Bắt được cá rồi! Bắt được cá rồi!”

A Tát vui vẻ hô to, Kiều Hân Hân đưa mắt nhìn, King Kong đang cầm cành cây đứng ở giữa sống, ở trên đang xuyên một con quái thú hình cá vô cùng to lớn.

“...”

“Ô ô --”

Phía sau truyền tới một tiếng kêu đáng yêu, Kiều Hân Hân còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện mình bị thứ gì đó đẩy lên, sau đó trượt từ cổ của đại gia hỏa này tới lưng của nó.

Tiểu A Minh???

Kiều Hân Hân phát hiện mình đang cưỡi trên lưng khủng long, nửa tháng không thấy, dáng dấp của nó lại lớn bằng một con ngựa!

King Kong đã bò lên bờ, A Tát trực tiếp nhóm lửa, cậu vẫn nhảy lên nhảy xuống như cũ, so với khỉ lại càng giống khỉ hơn.

Chính là hôm nay cậu khiến cho người khác có cảm giác là lạ.

Cậu ngồi ở bên đống lửa, đôi mắt đỏ au.

“Làm sao vậy?” Kiều Hân Hân hỏi.

A Tát lắc đầu nói: “Không có chuyện gì ạ, bị khói hun vào mắt nên chảy nước mắt thôi.”

Nơi này cách vách núi rất xa, Kiều Hân Hân gần như không nhìn thấy chỗ ở của bọn họ. Cô không thực hiện tình tiết của bộ phim trong nửa tháng này, mà trực tiếp nhảy cóc, điều duy nhất cô có thể khẳng định là quan hệ giữa cô và King Kong cùng A Tát và Tiểu A Minh cực kỳ tốt.

Cô chợt nhận ra chỗ này khá quen thuộc.

Kiều Hân Hân chậm rãi xoay người, liền thấy cách cô rất gần, có một bức tường thành vô cùng to lớn.

Đây là... Nơi cô từng bị cúng tế phải không?

Chẳng lẽ, A Tát định về nhà?

Mà ở một bên khác.

Mấy chiếc thuyền lớn vật lộn cùng sóng biển một đêm, cuối cùng cũng an toàn cập bờ. Một đám bộ đội đặc chủng nhảy xuống từ trên thuyền, mỗi người đều võ trang đầy đủ.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 30: Đảo Đầu Lâu (12)

Convert: Bến

Editor: Mãn Mãn

Nguồn: DĐLQĐ, Wattpad

Tinh Tinh đen to lớn đã trở về từ bên ngoài, A Tát trực tiếp vọt tới trước mặt nó, lớn tiếng lên án: “Mày là cái đồ ăn vụng ăn trộm! Mày ăn sạch A Minh rồi!! Nhổ ra, mau nhổ ra!!”

King Kong sửng sốt, nó không hiểu đứa bé trai này đang nói gì.

A Tát không chịu bỏ qua, cậu liều mạng giẫm chân thật mạnh, cả người lộ ra trạng thái bùng nổ.

Mới đầu vẻ mặt King Kong còn có thể ôn hòa, sau đó liền giận, nó dùng sức nện lên mặt đất một cái, muốn dọa cậu chạy.

Nhưng trong đầu của đứa bé trai kia chỉ tràn ngập hình ảnh trứng khủng long, cậu nào còn sợ hãi con tinh tinh lớn này nữa? Cậu vẫn không ngừng ầm ĩ líu ríu như trước, King Kong phun ra khí trắng từ lỗ mũi, có thể thấy nó cũng bị làm phiền.

Nhưng nó không làm ra bất cứ hành động gây tổn thương nào cho A Tát.

Kiều Hân Hân đi qua, cô kéo A Tát lại về bên cạnh mình, nhẹ giọng trấn an nói: “Đừng gấp gáp, để chị hỏi rõ rồi tính sau.”

“Nhất định chính là do nó ăn!” Trong giọng nói của bé trai mang theo một tia nghẹn ngào, cậu vốn định chờ sinh mệnh nhỏ ấp ra từ trong trứng khủng long, lại quay trở về nơi của người trong tộc.

Có trời mới biết cậu muốn nghênh đón A Minh chào đời cỡ nào!

“Ngày mai... Ngày mai, em phải trở về...” Cậu dùng cánh tay chà chà mắt, xoay người muốn chạy vào trong động, Kiều Hân Hân lại kéo cậu về.

King Kong rất thông minh, nó rất nhanh hiểu ra vì sao A Tát lại cáu giận với mình, tức tới mức rống lên một tiếng với A Tát.

Kiều Hân Hân nhìn nó, nói từng chữ một: “Chị biết, em nhất định không ăn sống quả trứng kia.”

King Kong chắc chắn không ăn vụng quả trứng đó, King Kong sẽ không làm loại chuyện này.

Lời của Kiều Hân Hân an ủi tâm tình vốn nóng nảy của nó, khiến nó dần dần bình tĩnh lại.

Nó sẽ không nói chuyện, không thể giải thích cái gì, nhưng nó có thể đoán được ý tứ mà loài người muốn biểu đạt thông qua giọng nói của họ.

King Kong biết Kiều Hân Hân tin tưởng mình, vậy là đủ rồi.

Nó ngồi trên mặt đất, mở ra bàn tay mà nó để ở trước mặt Kiều Hân Hân, một quả trứng khủng long hoàn hảo, không chút tồn hại đang nằm ở nơi đó.

A Tát sửng sốt tròn năm giây, mới lập tức nhào tới, ôm trứng khủng long vào ngực.

“A Minh!!!”

[Ha ha ha ha đã biết là King Kong không ăn trứng khủng long mà!]

[Cái kẻ ngu xuẩn vừa mắng người tới mức vui sướng đâu rồi? Sao không ra mặt nữa?]

[King Kong đối xử với Hân Hân thật tốt... Cực kỳ hâm mộ!]

[Quả nhiên vẫn rất muốn nuôi... Ai có thể cho tôi một con, tôi sẽ gả cho người đó (xấu hổ)]

[← Tôi có thể không giả bộ là một em gái được không, ọe --]

Trên mặt Kiều Hân Hân nở một nụ cười, rất nhanh, nụ cười liền cứng ngắc ở bên miệng.

Cô nhìn thấy... Trên bàn tay King Kong có một ít vết thương, tựa như bị cái gì đó cắn. Cô tới gần nó hơn một chút, cẩn thận kiểm tra một lần, đây đều là những vết thương mới.

Nó đánh nhau với những sinh vật khác à?

Nhìn vết cắn này, thể tích không quá lớn, là... Khủng long cỡ nhỏ sao?

Kiều Hân Hân nắm lấy ngón tay của King Kong, cô hỏi: “Có phải có kẻ trộm mất trứng khủng long, nên em mới đi cướp về không?"

King Kong ngẩng đầu nhìn trời.

Kiều Hân Hân khen ngợi: “Cảm ơn em, nếu không có em thì A Minh đã mất rồi!”

Ánh mắt của tinh tinh khổng lồ chuyển loạn khắp nơi, nhìn qua có chút thẹn thùng.

Ngay lúc này, A Tát đột nhiên hét lớn: “Động, nó động này!”

A Tát phát hiện trứng khủng long ở trong ngực mình đang nhẹ nhàng lay động, cậu lập tức quỳ xuống, bỏ trứng lên mặt đất.

Lực chú ý của Kiều Hân Hân cùng King Kong cũng bị hấp dẫn, ba người vây quanh quả trứng, thấy nó khe khẽ lắc lư. Ánh mắt của Kiều Hân Hân bỗng chốc sáng ngời, cô kinh hỉ nói: “Lẽ nào -- Nó sắp sinh ra à?!”

“A! A a a!” A Tát kich động tới mức khó nói nên lời, cậu nằm sấp cũng không được, ngồi cũng không xong, cả người quả thực muốn điên rồi.

King Kong trợn to mắt, nó đưa đầu tới, nhìn chằm chằm vào quả trứng này không nháy mắt.

Mặt ngoài của trứng khủng long xuất hiện một vết nứt, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc", một cái đầu be bé thò ra từ bên trong.

Đó là một con khủng long rất, rất nhỏ.

Người đầu tiên mà nó thấy là Kiều Hân Hân.

Tiểu gia hỏa hơi hơi nghiêng đầu một chút, tò mò nhìn cô.

“Ha ha ha ha ha... A Minh, A Minh!! A Minh phá vỏ rồi!!!”

A Tát đã coi giữ nó thật nhiều ngày, cuối cùng cũng đợi được tới khi nó sinh ra! Vỏ trứng chia làm hai nửa, A Minh nhảy ra ngoài từ bên trong, thân thể run lẩy bẩy.

“Ô ô...?”

Tiếng kêu của chú khủng long nhỏ tựa như trẻ con đang bú sữa, nó nhìn nhìn A Tát, lại nhìn nhìn Kiều Hân Hân một chút.

King Kong có chút không vừa lòng, nó dùng ngón tay cẩn thận chọc chọc chú khủng long, thứ đồ nhỏ như vậy... Không lớn hơn móng tay của nó là bao.

Khủng long nhỏ quay đầu lại, liền nhìn thấy sinh vật lớn nhất mà nó có khả năng thấy được... Nhưng nó không sợ hãi chút nào, tiểu gia hỏa vừa sinh ra, chuyện gì cũng không hiểu, liền trực tiếp nhào tới, dùng đầu cọ cọ ngón tay của King Kong.

Nhìn qua rất vui vẻ.

Trái tim của King Kong bị nó sưởi ấm, vết thương trên tay vẫn còn mơ hồ đau, nhưng nhìn vật nhỏ vui vẻ như vậy, liền cảm thấy vết thương lúc trước đều đáng giá.

“A Minh, A Minh à?” A Tát bế nó trở về, cậu thân mật cọ xát, khủng long nhỏ đang làm nũng ở trong ngực cậu.

A Tát mở to mắt, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Kiều, đây là loài khủng long gì thế?”

“Ách...”

Vấn đề này thật sự làm khó Kiều Hân Hân.

Tuy rằng cô đã từng xem qua phim hoạt hình về khủng long, nhưng khi đó còn bé, khoảng cách thời gian đã quá xa, hơn nữa, hiện tại A Minh nhỏ như vậy, cô thật sự không phân biệt được.

Suy nghĩ một chút, cô phóng lớn phòng phát sóng trực tiếp, xem xem khán giả nói gì.

[A a a a chủ kênh nhìn chúng ta!! Hưng phấn quá (≧▽≦)/!!]

[Chào chủ kênh! Em là fan mới gia nhập đây!!]

[QAQ Hân Hân, chị có **** **** **, bọn người Jack *** *** *** *** ****]

[***** ** ** * *** *****]

[...]

[Đừng tiết lộ kịch bản, vô dụng thôi, không gửi ra được đâu =.=]

Kiều Hân Hân thấy mọi người đều nhiệt tình chào đón, cô cười cười, trực tiếp hỏi: “Có ai biết đây là loài khủng long gì không?”

[Con mẹ nó, tôi sắp cảm động phát khóc rồi, sau khi vào phòng phát sóng trực tiếp được một tiếng, đây là lần đầu tiên nói chuyện cùng chủ kênh...]

[Hẳn là khủng long bạo chúa.]

[Khủng long bạo chúa.]

[Khủng khủng khủng long bạo chúa.]

[Nhất định là khủng long bạo chúa, nhìn đầu nó thì biết.]

[Vị vua uy vũ thô bạo của kỷ Phấn Trắng ~~ Khủng long bạo chúa.]

[Chủ kênh đáng yêu quá =3=]

“Chị Tiểu Kiều, chị đang nói chuyện với người nào ở đây vậy?” A Tát nhìn xung quanh, trừ bọn họ ra, trên vách núi không còn ai khác.

Kiều Hân Hân lấy tay vuốt ve cái đầu nhỏ của A Minh, đúng là nhìn không ra nha, một con thú nho nhỏ như vậy lại là khủng long bạo chúa.

Nếu một ngày nào đó nó trưởng thành, nhất định sẽ rất, rất lợi hại.

“A Tát, nó là khủng long bạo chúa.”

“Khủng long bạo chúa?”

“Chính là loài khủng long lợi hại nhất.”

Kiều Hân Hân không biết trong rừng rậm nguyên thủy này còn tồn tại những loài khủng long của thời kỳ khác hay không, nghe nói có một loại khủng long còn lớn hơn khủng long bạo chúa, nhưng vẻ ngoài lại không đẹp trai bằng.

Sau khi trưởng thành, khủng long bạo chúa là loài khủng long mà Kiều Hân Hân thích nhất, không gì sánh kịp.

Trước đây, khi xem "Công viên kỷ Jura", liền cực kỳ yêu thích, không nghĩ rằng hiện tại còn có thể tự mình tiếp xúc.

Sao đột nhiên lại cảm thấy lần phát sóng trực tiếp này có lời thế nhỉ!

Kiều Hân Hân làm dấu tay "Ok" với màn ảnh, bổ sung một nụ cười xán lạn với má lúm đồng tiền. Có lẽ chính cô cũng không phát hiện, sau khi tiến vào thế giới phim ảnh, cô càng ngày càng cười nhiều hơn.

Khán giả đều nhìn thấy sự biến hóa của cô, cô cười một cái, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp càng thêm nóng bỏng.

King Kong đang dùng đầu ngón tay đùa giỡn Tiểu A Minh, Tiểu A Minh dường như rất thích bộ dáng của nó, một mực dùng đầu chống đỡ.

A Tát ngồi dưới đất, trong tay níu chặt một cọng rơm, biểu cảm trên mặt không quá tự nhiên.

Cậu ấp úng nói: “Đúng rồi, thực xin lỗi... Tao, tao cư nhiên nghi ngờ mày ăn mất A Minh... Tao... Tao thật là tệ quá...”

Tại sao ở dưới tình huống không tận mắt nhìn thấy, còn dựa vào suy nghĩ chủ quan để hoài nghi đồng đội của mình? A Tát hiện tại rất tự trách, cậu đều không dám nhìn King Kong.

Nhưng King Kong đã sớm quên sự không thoải mát vừa rồi.

Nó đang vui vẻ chơi đùa cùng Tiểu A Minh, Kiều Hân Hân đi qua, vỗ vỗ bờ vai A Tát: “Đừng lo, nó chưa bao giờ mang thù.”

Lòng của King Kong rất rộng, rất dày, nó dễ dàng nổi giận, nhưng cũng dễ dàng cao hứng trở lại.

Quan trọng nhất là, nó chưa từng mang thù.

A Tát nhỏ giọng lầm bầm: “Em biết... Chỉ là, đàn ông con trai phải chủ động gánh vác trách nhiệm.”

Nói xong cậu đứng lên, giang hai tay đứng ở trước mặt King Kong, lớn tiếng nói: “Nếu không thì mày đánh tao một quyền là được! Vừa rồi là tao vu oan cho mày!”

Thứ cậu đang đối mặt là một con quái vật vô cùng to lớn.

Nhưng từ lúc nào, cậu lại chẳng hề e ngại con quái vật này, mà coi nó như đồng bạn mình như vậy?

Mà thứ kiêng kỵ nhất giữa đồng bạn chính là nghi ngờ vô căn cứ.

Kiều Hân Hân cảm thấy vui mừng, bởi vì A Tát dũng cảm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

King Kong dùng ngón tay ngoáy ngoáy mũi, nó khinh thường nhìn A Tát, khi vẻ mặt của bé trai trở nên càng ngày càng ngượng ngùng, nó “Khục khục khục” nở nụ cười.

Trên vách đá cao, ánh mặt trời rơi xuống, gió nhẹ nhàng thổi qua. A Tát chơi trò đuổi bắt cùng Tiểu A Minh, King Kong ngồi ở một bên vỗ tay cười.

Kiều Hân Hân yên lặng nhìn một màn này, trong lòng mang sự khoan khoái dễ chịu trước nay chưa từng có.

Thật tốt.

Tạch.

Cô nghe được âm thanh nào đó, xung quanh lập tức biến thành một màu đen kịt, không thấy được cái gì, chỉ có nơi cô đứng là có ánh sáng.

... Sao lại thế này?

[Ồ, chủ kênh không đi ngủ, vì sao ống kính lại chạy đến chỗ khác???]

[Quản gia đang điều chỉnh trục thời gian đó.]

[Nghĩa là sao?]

[Khi thực hiện phát sóng trực tiếp tử vong phải có khái niệm thời gian, vậy nên phải thường xuyên làm ra sự điều chỉnh thích hợp, như vậy tình tiết mới có ý nghĩa.]

[Chủ kênh Tiểu Kiều, xin chào, hiện tại sẽ làm ra một lần điều chỉnh thời gian nữa vì ngài, tôi đặc biệt ở đây để thông báo.]

Là giọng nói loli quen thuộc.

“... W à?”

[Đúng là tôi.]

“Cái gì gọi là điều chỉnh thời gian?”

[Chút nữa, khi ngài ra ngoài, sẽ trực tiếp nhảy tới lộ tuyến kịch bản của nửa tháng sau.]

“A, thì ra không chỉ có ngủ mới có thể đẩy nhanh hơn tiến độ.”

[Chúc ngài may mắn.]

“Hả?”

Kiều Hân Hân vẫn còn có vấn đề mà cô chưa kịp hỏi, cảnh tượng xung quanh lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất, không phải căn phòng nhỏ tối như mực, cũng không phải vách núi ở trước hang động, mà là...

Dưới chân, suối nước chảy róc rách, thế mà cô lại đang đứng ở bên hồ.

“Bắt được cá rồi! Bắt được cá rồi!”

A Tát vui vẻ hô to, Kiều Hân Hân đưa mắt nhìn, King Kong đang cầm cành cây đứng ở giữa sống, ở trên đang xuyên một con quái thú hình cá vô cùng to lớn.

“...”

“Ô ô --”

Phía sau truyền tới một tiếng kêu đáng yêu, Kiều Hân Hân còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện mình bị thứ gì đó đẩy lên, sau đó trượt từ cổ của đại gia hỏa này tới lưng của nó.

Tiểu A Minh???

Kiều Hân Hân phát hiện mình đang cưỡi trên lưng khủng long, nửa tháng không thấy, dáng dấp của nó lại lớn bằng một con ngựa!

King Kong đã bò lên bờ, A Tát trực tiếp nhóm lửa, cậu vẫn nhảy lên nhảy xuống như cũ, so với khỉ lại càng giống khỉ hơn.

Chính là hôm nay cậu khiến cho người khác có cảm giác là lạ.

Cậu ngồi ở bên đống lửa, đôi mắt đỏ au.

“Làm sao vậy?” Kiều Hân Hân hỏi.

A Tát lắc đầu nói: “Không có chuyện gì ạ, bị khói hun vào mắt nên chảy nước mắt thôi.”

Nơi này cách vách núi rất xa, Kiều Hân Hân gần như không nhìn thấy chỗ ở của bọn họ. Cô không thực hiện tình tiết của bộ phim trong nửa tháng này, mà trực tiếp nhảy cóc, điều duy nhất cô có thể khẳng định là quan hệ giữa cô và King Kong cùng A Tát và Tiểu A Minh cực kỳ tốt.

Cô chợt nhận ra chỗ này khá quen thuộc.

Kiều Hân Hân chậm rãi xoay người, liền thấy cách cô rất gần, có một bức tường thành vô cùng to lớn.

Đây là... Nơi cô từng bị cúng tế phải không?

Chẳng lẽ, A Tát định về nhà?

Mà ở một bên khác.

Mấy chiếc thuyền lớn vật lộn cùng sóng biển một đêm, cuối cùng cũng an toàn cập bờ. Một đám bộ đội đặc chủng nhảy xuống từ trên thuyền, mỗi người đều võ trang đầy đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.