Bọn họ phái ra mấy người để bắn thuốc mê vào trong cơ thể khỉ đột khổng lồ, King Kong đã ở trong trạng thái hung bạo cực điểm, nó gầm rú vung quyền, có một người bị nó trực tiếp nắm ở trong tay khi chưa kịp trốn thoát, bóp chết tươi.
Nó ném thi thể qua một bên, lục phủ ngũ tạng của người đàn ông đều lộ ra ngoài, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.
Kiều Hân Hân ngừng thở, một mình King Kong không thể đối phó với nhiều lính đánh thuê như vậy, cô phải giúp nó... Chỉ là phát súng vừa rồi đã khiến đối phương cảnh giác, bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lần đầu tiên còn có thể bị đánh lén, nhưng làm sao có thể có lần thứ hai?
Ngay khi Kiều Hân Hân còn chưa kịp phản ứng, một người đàn ông đột nhiên nhảy từ trên cây xuống sau lưng cô, một tay che miệng cô, tay kia nắm lấy dao găm, đặt lên cần cổ trắng nõn.
"Chào buổi trưa, tiểu thư."
Mắt Kiều Hân Hân bỗng dưng trợn tròn.
Cảm xúc lạnh như băng rõ ràng như thế... Chẳng lẽ, đây chính là lúc kết thúc ư? Cô nhìn King Kong đã thoáng lung lay, hiệu lực của thuốc mê đã phát tác, chỉ sợ chẳng mấy chốc nó sẽ ngã xuống.
"Giết người có sảng khoái không!?"
Gã đàn ông tiến tới bên tai cô, giọng điệu hung ác.
Tay súng bắn tỉa mà Kiều Hân Hân vừa đánh chết chính là anh em tốt của gã!
"Yên tâm đi, tao sẽ không để cho mày chết dễ dàng như vậy đâu -- Tao sẽ mang mày về thuyền, mày cũng biết đấy, đường đi dài đằng đẵng, các anh em đều rất cô đơn. Đợi bọn tao chơi mày đã đời xong sẽ xẻ từng miếng thịt từ trên người mày xuống để nấu ăn."
Gã đàn ông rất cao, trên người có bắp thịt rắn chắc, cánh tay của gã lớn bằng bắp chân của Kiều Hân Hân.
Cô thử giãy dụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Phía trước có người hô: "Được rồi! Alpha, nhanh chân lên!"
Bọn họ mất rất nhiều công sức mới có thể khiến King Kong hôn mê, một đám người đẩy bè trúc đã được chuẩn bị từ trước, lúc King Kong ngã xuống, đẩy tới trước mặt nó, nó liền trực tiếp nằm ở bên trên.
Số lượng lính đánh thuê lần này rất nhiều, cũng chỉ vì bắt con King Kong này mà toàn bộ nhân viên của bọn họ đều ra trận.
Nơi bọn họ đến tách rời với chỗ ở của thổ dân, cũng chính là bìa rừng nguyên thủy. Cả đám kéo bè trúc về phía bờ biển, người dẫn dắt toàn đội lại hô: "Alpha! Nhóc con nhà cậu đang làm cái gì thế? Mau ra đây!"
Không có động tĩnh.
Chẳng lẽ... Cậu ta đã chết rồi à? Không thể nào, đáng lẽ cậu ta vẫn còn đang mai phục ở trên cây mới đúng.
Gã đàn ông lấy ống nhòm ra, kiểm tra từng gốc cây, đến tận một nơi cách chỗ này 10 mét, mới nhìn thấy một đôi giày lính ở dưới tàng cây. Gã chạy tới, phát hiện Alpha đang nằm vững vàng trên mặt đến, nửa gương mặt của gã đã bị một sinh vật không biết tên cắn nát bươm...
Nơi này không an toàn!
Người đàn ông nhanh chân chạy về phía đồng bọn, bởi vì kích động, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất!
"A Minh, chúng ta lặng lẽ theo sau bọn họ nhé."
Khủng long nhỏ giấu mình ở phía sau một cây đại thụ, mới vừa rồi Kiều Hân Hân được nó cứu, cô sửa sang lại quần áo xong liền bò lên lưng nó.
Đám người kia còn chưa đi xa.
Bởi vì bọn họ muốn kéo theo khỉ đột khổng lồ, tiến trình cực kỳ chậm, nếu bây giờ A Minh thực sự bám theo sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Tiểu A Minh cũng hiểu rõ đạo lý này.
Nó vẫn thận trọng ẩn núp ở sau cái cây, hơn nữa luôn luôn quan sát động tĩnh của đám người nọ. Không thể không nói, nó chính là kẻ săn bắt trời sinh.
[QAQ King Kong bị mang đi mất rồi...]
[Chủ kênh phải làm gì bây giờ? Bọn họ chính là một đoàn lính đánh thuê nghiêm chỉnh đấy! Chủ kênh của chúng ta lại chỉ có một Tiểu A Minh.]
[Nếu không thì chủ kênh đi liều mạng với bọn họ đi, đánh chết được một tên thì được một tên.]
[Đúng vậy đúng vậy, cùng lắm thì đồng quy vu tận, cùng lắm thì kết thúc phát sóng trực tiếp! Đây chính là thái độ!]
[Hu hu hu hu bọn họ muốn mang King Kong đi đâu chứ, khó chịu chết đi được...]
Kiều Hân Hân cưỡi trên lưng khủng long nhỏ, cô quét mắt qua phòng phát sóng trực tiếp, liền thấy khán giả đang nhiệt tình bày mưu tính kế vì cô.
Khi cô thấy câu "Cùng lắm thì đồng quy vu tận", khẽ gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Hiện tại cô chỉ có một người, muốn đoạt lại King Kong từ tay đám lính đánh thuê kia là chuyện không thực tế -- Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ mang King Kong đi!
Đây chính là thái độ của cô!
[Chủ kênh cố lên!!!]
[Có cảm giác rất bi tráng...]
[Rất muốn vào trong thế giới phim để giúp chủ kênh.]
[Nếu mọi người cùng đi, đám lính đánh thuê này đã là gì!! Thật đó!!]
[QAQ]
*
A Tát đã trở lại phía sau tường thành, cậu phát hiện toàn bộ lính gác đều biến mất. Không khí trên hòn đảo nhỏ có vẻ rất kì quái, cậu khom lưng như mèo, đi về phía hang động.
Ngọn núi này thông với bốn phương tám hướng, người cùng tộc đều sống ở bên trong, mỗi người vạch ra khu vực của riêng mình. Cậu vòng vào từ sau sườn núi, có người đứng gác ở bên ngoài, sau khi thấy cậu liền lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
"A Tát! Em vẫn còn sống à!?"
Nửa tháng trước, A Tát ngã xuống từ trên tường thành, không rõ tung tích.
Cánh cửa ở bên dưới tường thành đã bị khóa lại, đời đời thổ dân đều không được phép mở ra, bất kể là vì nguyên nhân gì.
Cho dù A Tát là con trai của tù trưởng, tù trưởng cũng không vi phạm ý nguyện của tổ tiên mà tùy ý mở cửa. Mẹ của A Tát dùng nước mắt để rửa mặt mỗi ngày, nhà bọn họ chỉ có một đứa trẻ là A Tát, nhất là hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy...
Bầu không khí trong tộc rất đè nén.
"Sao ở trên tường thành không có người tuần tra thế ạ?"
"Ai, đã xảy ra chuyện rồi."
"Làm sao vậy?"
"Em mau về mà xem, tù trưởng..."
A Tát vừa nghe được việc cha mình gặp chuyện không may liền lập tức chạy vào trong nhà, rất nhiều người đang đứng ở cửa hang động.
Mẹ của A Tát ngồi quỳ trước một thi thể bị phủ rơm rạ, khóc không thành tiếng.
Ngày mà cậu rơi xuống từ trên tường thành, mọi thứ ở trong tộc vẫn còn rất bình thường. Đảo Đầu Lâu ẩn trong sương mù cả ngày, đặc biệt khó tìm, đám quái vật ở trên đảo cũng bị cách ly, tuy rằng cuộc sống của mọi người bần cùng nhưng hiếm khi nào gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
A Tát không thể tin người nằm ở dưới đống rơm rạ kia là cha của cậu...
"A Tát đã về rồi..."
"A Tát, em không sao chứ?"
"A Tát, mau dập đầu với cha cậu."
Người ở xung quanh bảy miệng tám lưỡi nói chuyện, A Tát bước về phía trước, quỳ ở cạnh mẹ mình.
Sau khi mẹ A Tát thấy cậu liền ngây người.
"Mẹ, vì sao cha lại chết?"
Người phụ nữ ôm A Tát vào ngực, bà khóc nức nở nói: "Đứa nhỏ, con còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..." Hiện tại bà chỉ biết không ngừng lặp lại những lời này.
Người cùng tộc đứng ở sau lưng không nhịn được mở miệng: "Ở trên đảo có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, gặp người liền giết, khi ngài tù trưởng đối đầu với bọn họ liền bị súng bắn chết. Cái đám kia rất đáng hận! Bọn họ gần như chiếm lấy toàn bộ hòn đảo, hiện tại người của chúng ta căn bản không dám ra ngoài!"
"Sau khi tù trưởng xảy ra chuyện bất ngờ, người ở trong tộc tán loạn như vụn cát, may mà A Tát đã trở về..."
"Chị à, dựa theo quy củ, A Tát phải nhanh chóng thừa kế vị trí tù trưởng mới được."
"Nó vẫn còn nhỏ như vậy, nó vẫn còn là trẻ con mà..." Hiện tại người phụ nữ nhất định không muốn A Tát trở thành tù trưởng, thân là tù trưởng, rất nhiều chuyện đều phải ra mặt, bà đã mất đi một người chồng, không thể lại mất đi đứa con trai duy nhất.
Huống hồ ba năm trước, con gái của bà cũng bị coi như tế phẩm, đưa tới cho quái vật ở phía bên kia bức tường.
"Đây chính là việc hệ trọng liên quan tới sự sống còn của toàn tộc! Chị à, ngàn vạn lần chớ hồ đồ!"
A Tát nhìn đống rơm rạ kia, cậu không thấy khuôn mặt của cha mình, nhưng vẫn còn có thể loáng thoáng nhớ được bộ dạng cười ha hả của ông.
Cậu nặng nề dập đầu một cái với di hài của cha.
"Nghe nói, cũng có người xông vào trong rừng rậm."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, hình như là phía ven đảo ở sau vùng biển, vừa rồi người đi tuần tra nói đã có một trận chiến lớn xảy ra ở phụ cận, đám người kia hình như đang cùng chém giết với một con khỉ đột khổng lồ..."
Khỉ đột khổng lồ?
King Kong?!
A Tát bỗng dưng quay đầu, cậu căng thẳng hỏi: "Là một con khỉ đột khổng lồ màu đen sao?"
"Hình như còn có một con khủng long thì phải."
Không ai biết trên hòn đảo này có bao nhiêu con khỉ đột khổng lồ, nhưng nếu có một con khủng long theo bên cạnh khỉ đột, rất có thể đó chính là King Kong!
Đám người kia đi về phía King Kong ư?
Đảo Đầu Lâu bỗng chốc xuất hiện nhiều người như vậy, nhất định không thể không có nguyên nhân. Có người suy đoán nói: "Không phải lúc trước chúng ta thả mấy người chạy sao, có phải là bọn họ đưa người tới không?"
"Có khả năng đấy!"
"Đám người ngoài này thật xảo quyệt!"
"Lúc đó nên giết sạch mới phải!"
"Được rồi, yên lặng đi. Hiện tại chúng ta đang bàn bạc chuyện kế vị tù trưởng, tạm thời bỏ những chuyện khác qua một bên.. A Tát, con nghĩ thế nào?"
Bà cụ vẫn luôn đứng thẳng, gõ quải trượng lên mặt đất. Ở trong tộc, lời của bà cực kỳ có trọng lượng.
"Bà ơi, con..."
Cậu trịnh trọng nói ra: "Con đồng ký kế thừa vị trí tù tưởng!"
Đây chính là trách nhiệm của cậu.
Lúc bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã biết, cha mình là tù trưởng, một ngày nào đó cậu cũng phải gánh vác trách nhiệm trên lưng cha. Cha luôn nói cho cậu biết, thân là tù trưởng, nhất định phải bảo vệ sự bình an của người trong tộc.
Năm nay cậu mới 8 tuổi, nhưng trên đảo đã xuất hiện nguy cơ trọng đại, trong tộc phải có một vị tù trưởng.
Tuy nhiên, dưới loại tình huống này, không ai nguyện ý đứng ra, mọi người đều biết súng bắt chim đầu đàn, ai làm tù trưởng thì người đó liền cách cái chết không xa. Hơn nữa, người không quen không biết cũng khó có thể khiến mọi người tin phục.
Người phụ nữ che miệng liều mạng đè nén tiếng khóc, A Tát đã dũng cảm như thế, trong lòng bà cũng cảm thấy kiêu ngạo vì cậu, nhưng... Bà đồng thời nghĩ tới sự khổ sở của việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
"Vậy thì tối nay liền cử hành nghi thức." Sau cùng, bà lão kết luận.
*
Khủng long nhỏ vẫn luôn duy trì khoảng cách không gần không xa, đám người kia vẫn chưa phát hiện bọn họ bị theo dõi.
Muốn kéo một sinh vật lớn như vậy tới bờ biển thật sự là một công trình lớn hạng nhất, ngoại trừ công việc khuân vác, xung quanh đều phải có người canh gác chặt chẽ, để phòng ngừa những con quái thú khác đánh úp bất ngờ.
Tiểu A Minh liên tục ẩn mình ở trong rừng cây, thận trọng theo đuôi, bỗng nhiên, nó ngửi được một mùi khác thường.
A...?
Nó nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai con mắt lạnh như băng lộ ra từ trong một bụi cỏ.
Nó cả kinh lui một bước dài về phía sau, sinh vật núp ở trong bụi cỏ chợt nhảy ra ngoài, nó rống một tiếng về phía Tiểu A Minh.
Thứ nhảy ra là một con khủng long ăn thịt lớn hơn một chút so với Tiểu A Minh, cao chừng hai mét, hàm răng nhọn hoắt, móng vuốt vừa dài vừa sắc bén. Thân thể của nó rất linh hoạt, nhào thẳng về phía Tiểu A Minh, Tiểu A Minh lập tức tránh ra.
Hai con khủng long y như vậy lại nhảy ra từ trong một bụi cây, Tiểu A Minh chạy ngay tức khắc, một chọi một còn khó đánh thắng được, huống hồ là một chọi ba!
Con đường của Kiều Hân Hân bị ba con khủng long này loại bỏ, Tiểu A Minh chạy về hướng ngược lại ở trong rừng, tốc độ của nó rất nhanh, nhưng ba con khủng long kia vẫn bám sát không bỏ!
[Kia là loài gì thế?]
[Khủng long ăn thịt...]
[Chết tiệt! Phá rối quá đi mất!]
[Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu A Minh vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao nó có thể đánh thắng ba con khủng long trưởng thành chứ!]
[Tôi chỉ muốn biết tình trạng của King Kong thôi.]