Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 38: Kết thúc của đảo Đầu Lâu (1)



[Phát sóng trực tiếp tử vong: Cô ấy đến từ trái đất].

Thời điểm sáng lập: 12 giờ 30 phút tối ngày 11 tháng 7 năm 1103 thuộc kỷ nguyên mới.

Thể loại: Sinh hoạt/ Nuôi dưỡng Nữ Thần (hot)/ Trái đất.

Tên chủ kênh: Kiều Hân Hân.

Thông báo: Đang tiến hành phát sóng trực tiếp tử vong ~~

Điểm nhân khí: 114926.

Người xem trực tuyến: 186506.

Người lưu trữ: 56300.

Vào 10 giờ tối, lượng người xem trực tuyến tại phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Hân Hân đã vượt quá con số một trăm tám mươi ngàn, số người lưu trữ phòng lên tới năm mươi sáu ngàn. Đây đã là thành tích nổi trội nhất trong giới chủ kênh.

Trong phòng rào rạt bình luận bay, phần lớn đều là ý kiến tích cực, nói bộ phim chẳng những không sụp đổ sau khi tách khỏi kịch bản gốc, mà còn một đường đi tới giai đoạn mấu chốt nhất ở trước mắt!

Rốt cuộc phía bên kia tường thành có thứ gì?

Liệu ước hẹn giữa chủ kênh và A Tát có thể được thực hiện không?

Bất kể là binh lính ở trên đảo Đầu Lâu hay một trăm tám mươi ngàn khán giả ở trước màn hình, tất cả đều đang chờ cửa thành nổ tung. A Tát mặc niệm ở trong lòng: Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn!!

Cuối cùng kíp nổ cũng cháy đến phần đuôi, cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa, cửa thành cao hơn ba mét bị chia năm xẻ bảy.

Khói bụi dày đặc, không ai có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài tường thành.

Người ở gần đều lấy tay chặn mũi bởi mùi thuốc nổ quá nghẹt thở.

Nơi nơi đều là tàn dư của cửa thành, không biết đứa bé trai vừa đốt lửa đã chạy đi nơi nào.

Thế nhưng, rất yên tĩnh.

Ngoại trừ tiếng nổ kia, người ở trên đảo hầu như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.

Có binh lính mở miệng mắng: "Rốt cuộc cái đám ranh con này đang làm trò hề gì thế! Làm ông đây tưởng là có cứu binh ở ngoài tường thành! Chậc chậc!"

"Đúng vậy, tôi bị dọa tới mức sắp đổ bệnh tim rồi! Kết quả cũng chỉ là nổ hỏng một cái cửa cũ."

"Mẹ! Mang cả đám chúng nó lên thuyền! Thật sự là quá trễ nải!"

"Còn thằng nhỏ tù trưởng thì sao?"

"Đem nó theo!"

"Chờ, chờ một chút!"

Khi những tên lính đang định rời đi, đột nhiên có người run run hô lên, gã chỉ về phía ngoài cửa thành: "Có, có, có... Có người!"

Khói bụi rất nhiều, toàn bộ tầm nhìn đều bị chặn, theo dòng chảy của thời gian, tro bụi đầy trời bị gió chậm rãi thổi tan.

Mọi người có thể loáng thoáng thấy một cái bóng đen sì.

A Tát ngạc nhiên mở to hai mắt, cậu kích động nắm chặt hai tay, cậu biết -- Đó nhất định là chị Tiểu kiều cùng King Kong!

" ┗|"O"| ┛ Grào --"

Trong tầm mắt của mọi người xuất hiện bóng dáng của khỉ đột khổng lồ, các binh lính cũng chẳng xa lạ gì với King Kong. Trong camera mà Carl mang về có cả tung tích của nó.

Trong mắt A Tát dần dần hiện ra hơi nước, cho dù cậu vẫn luôn tin rằng bọn họ sẽ xuất hiện, nhưng khi thực sự thấy bọn họ, vẫn cảm động muốn khóc như cũ!

"Trên vai con quái vật kia... Có phải có người đang đứng hay không?"

"Là... Là một người phụ nữ!"

"Phụ nữ?"

Có binh lính cầm ống nhòm, gã có thể thấy Kiều Hân Hân rất rõ ràng, liền hô lớn: "Đúng vậy! Là một người phụ nữ!"

"Ann! Ann! Có phải là Ann không?!" Trong đội ngũ binh lính còn có Jack, sau khi anh ta nghe thấy thế liền kích động gào to: "Đưa ống nhòm cho tôi!!"

Có người đưa ống nhòm cho anh, anh đặt ở trước mắt, thấy một con khỉ đột khổng lồ màu đen, nó đang nâng tay gầm rú. Trên đầu vai nó, một bóng dáng nho nhỏ đứng đó, váy trắng tung bay theo gió.

Tầm mắt Jack dần dần mơ hồ, anh để ống nhòm xuống, dùng tay gạt lệ, quay lưng lại, mừng đến chảy nước mắt.

Ann thật sự không chết!

Anh vẫn luôn tin chắc rằng nhất định Ann còn sống, cho nên dù hành trình nguy hiểm như vậy, anh vẫn tiếp tục theo tới đây một lần nữa. Mà một khắc kia, khi anh thật sự thấy Ann, anh cảm thấy tất cả cực nhọc đều đáng giá!

"Mẹ, không phải chỉ là một con khỉ đột thôi sao? Chuẩn bị vũ khí cho tốt, nếu nó dám xông đến thì trực tiếp nổ banh xác!"

"Không được! Ann đang ở cùng với nó, các người không thể tổn thương Ann!" Jack lập tức nói lời ngăn trở.

Thân thể anh nhanh chóng bị người khác đẩy ra, binh lính vừa làm thế khạc một bãi đờm lên mặt đất: "Thật đúng là muốn đàn bà mà không cần mạng nữa à? Tao nói cho mày biết, đừng cản trở ở chỗ này, nếu không cả mày cũng sẽ ăn đạn!"

"Không... Không bắn được đâu..." Có người yếu ớt xen miệng nói.

"Cái gì?"

"Đại ca... Nhìn... Bên kia kìa..."

Kẻ cầm đầu đám lính nhìn sang, chỉ thấy sau khi khói bụi đã tan hết, bóng dáng của khỉ đột đen khổng lồ càng thêm rõ ràng -- Đồng thời, một nhóm lớn khủng long trùng trùng điệp điệp sau lưng nó cũng hiện ra!

"..."

[Trời đất ơi! Sao lại có nhiều khủng long đến thế?!]

[A a a a a a a a a a a]

[6666666666]

[Hình ảnh này quá soái ~~~ Thật hưng phấn!!!]

[Chủ kênh, em yêu chị ~~ xoxo!!!!]

[QAQ Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí! Chủ kênh cố lên, đuổi sạch đám bộ đội đặc chủng ghê tởm này ra khỏi đảo Đầu Lâu đi!]

[Báo thù cho đứa trẻ vô tội đã chết kia.]

[ 10000000.]

Ngoài cửa thành bị nổ tung, cách một dòng suốt róc rách, khuôn mặt của King Kong cùng từng con khủng long trong quân đoàn theo sau nó đều lộ vẻ hung ác!

Có vô số khủng long với nhiều chủng loại khác nhau, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ hoàn toàn không thể đếm được xem rốt cuộc có bao nhiêu con.

Đám binh lính đều sợ đến ngây người, bọn họ đã chuẩn bị tốt cho tình huống đối diện với một đám mọi rợ tới từ phía bên kia bức tường, nhưng không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một hình ảnh như vậy!

Có người nuốt nước miếng nói: "Khủng long đều... Kết bè kết đội mà sống sao?"

"Ai, ai mà biết được! Số lượng cũng nhiều quá đi thôi..."

"Con mẹ nó, còn đứng ngây ra đó làm gì, tranh thủ rút lui mau!"

Tuy trong tay bọn họ đều có vũ khí, nhưng đối mặt với quân đoàn có nhiều quái thú như vậy, nào ai còn có tâm tình mà đứng tại chỗ bắn phá chứ?

Bọn lính đều muốn về thuyền trước, tóm lại, trên thuyền là nơi an toàn nhất!

Kiều Hân Hân đứng trên bờ vai của King Kong, cô nhìn đám binh sĩ đang chạy trối chết kia, duỗi ngón tay chỉ về phía cửa thành -- "Không cần buông tha cho bọn chúng!!"

King Kong là người ái mộ nhỏ của Kiều Hân Hân, cô nói cái gì nó liền làm cái đó, Tiểu A Minh đứng sát bên cạnh King Kong, ngập tràn phấn khởi gầm một tiếng, ở phía sau, cha mẹ của nó cũng lộ ra ánh mắt tàn nhẫn.

Mấy ngày nay, khi đám lính đánh thuê vừa đại náo một trận trong rừng rậm, nhóm khủng long đã cảm nhận được nguy cơ tiềm tàng.

Mà King Kong cùng hai con khủng long bạo chúa đã dựa vào việc đơn đấu để chinh phục đối thủ, nhóm khủng long mà chúng đã tập kết đều tự nguyện đi theo.

King Kong xung phong cầm đầu, toàn bộ khủng long đều theo chân nó truy kích kẻ địch, Kiều Hân Hân ngồi trên vai King Kong, hai tay nắm lấy bộ lông của nó.

Khỉ đột đen khổng lồ vượt qua cửa thành!

Nhóm khủng long bạo chúa vượt qua cửa thành!

Nhóm khủng long Tarbo vượt qua cửa thành!

Nhóm khủng long ba sừng vượt qua cửa thành!

Nhóm khủng long săn mồi tốc độ vượt qua cửa thành!

...

Khi chúng chạy băng băng, mặt đất đều lay động, chúng gầm rú ập qua như một cơn gió ác liệt, mang theo xu thế nghiền ép tuyệt đối, tất cả khủng long vượt qua cửa thành đã vỡ nát, xông về phía địa bàn của thổ dân!

Đám binh lính liều mạng chạy về, bọn chúng chẳng còn quan tâm tới việc bắt đám thổ dân oắt con, A Tát để mọi người nhanh chóng trốn vào trong rừng.

Bỗng nhiên, một bàn tay lớn xuất hiện ở trước mắt, bọn trẻ ôm nhau thét thành tiếng.

Ánh mắt hung ác của khủng long bạo chúa nhìn chằm chằm vào nhóm tiểu gia hỏa, bỗng nhiên, một tiếng kêu nhỏ truyền đến từ sau lưng nó.

"Ô ô --"

Tiểu A Minh lách vào, nó chắn ở trước mặt A Tát, khơi thông việc gì đó cùng khủng long bạo chúa.

Khủng long bạo chúa gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Quân đoàn khủng long đều bỏ qua nhóm thổ dân nhỏ, mục tiêu chủ yếu của chúng sau khi lên đảo là đám binh lính kia, Tiểu A Minh phụ trách bảo vệ đám A Tát.

Mà khi King Kong bước vào cửa thành, liền đặt Kiều Hân Hân tới nơi an toàn, một mình cô ngồi trên cây, nhìn khủng long kết bè kết đội gầm thét lướt qua dưới lòng bàn chân mình. Cách đó không xa, đám Tiểu A Minh cùng A Tát đang hợp lại với nhau.

Từng đợt tiếng súng truyền đến từ phía trước, trong quá trình chạy trốn, đám binh lính bắn phá tựa như điên, nhưng số lượng khủng long quá nhiều. Nhiều đến mức khiến người ta tuyệt vọng!

Cơn bão khủng long đã khiến tất cả binh lính đóng quân trên đảo chấn động, bọn họ gần như đánh mất toàn bộ sức chiến đấu, không ít người chết thảm dưới sự hung ác của khủng long.

"Nhanh lên thuyền đi!! Nhanh lên thuyền đi!! -- "

Có người điên cuồng hô, nhưng một giây sau, đã bị một đợp khủng long Tarbo nuốt vào bụng!

Khi đám binh lính này lên đảo đã trù tính rất nhiều, bọn chúng biết rất rõ địa hình nhờ vào camera của Carl, vốn muốn trừ bỏ thổ dân để chiếm lấy phần ngoài của hòn đảo nhỏ trước, lại nghĩ biện pháp lợi dụng tường thành để làm chút chuyện.

Tuy nhiên, tất cả kế hoạch đều bị buộc phải đình chỉ vào ngày hôm nay, bọn họ không hiểu, vì sao hành vi của đám dã thú này lại nhất trí tới mức thần kỳ như thế? Rốt cuộc kẻ nào đang chỉ huy bọn chúng?

Khắp nơi đều là tiếng kêu rên, cuối cùng, đám người này sẽ phải trả giá thật lớn vì sự tham lam của bọn họ.

Đảo Đầu Lâu có cư dân của chính mình, cùng King Kong và đàn khủng long tha thiết yêu thương mảnh đất này.

Một trận hành hạ đến chết đẫm máu liền được tiến hành như vậy...

Khi súng máy cùng lựu đạn đều không thể ngăn nhịp bước chân của bầy dã thú, khi số lượng thuốc mê mang trên người đã chẳng còn đủ, bọn lính chỉ có thể biến việc lên thuyền thành đường lui cuối cùng!

Con thuyền dừng ở bên trong bãi đá ngầm, đang muốn quay về, lại bị King Kong xông lên, dùng sức lật úp.

Đàn khủng long chiếm lấy cả hòn đảo nhỏ, chúng mới là chủ nhân thật sự của nơi đây!

Toàn bộ thổ dân đều chạy tan tác, bọn họ trốn vào hang động giữa sườn núi dọc theo con đường nhỏ. A Tát trở về, mang theo Kiều Hân Hân, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai biết vì sao trên đảo lại xuất hiện hình ảnh kích thích như vậy!

Đám hồng thủy mãnh thú(*) này lại đuổi kẻ xâm lăng giúp bọn họ!

Kiều Hân Hân kéo tay A Tát dặn dò: "Sau khi chiến tranh kết thúc, em nhớ thu thập vũ khí của bọn chúng, còn nhớ cách dùng súng mà chị đã dạy cho em không? A Tát, em phải chăm chỉ khổ luyện thì mới có thể bảo vệ người ở trong tộc."

A Tát nghi ngờ hỏi: "Chị Tiểu Kiều, chị muốn đi đâu?"

Vì sao cậu lại cảm thấy cô như đang nói lời trăn trối thế?

Kiều Hân Hân sờ đầu cậu một cái, nói: "Chị đi tìm King Kong."

Cô muốn đi tìm nó.

Thân là chủ kênh, cô không thể đứng yên ở trong khu vực an toàn, cô muốn phát sóng hình ảnh ngoạn mục nhất cho khán giả.

Cô nhìn mưa bình luận đang bay ở trong phòng phát sóng trực tiếp, tuy Kaka đã chẳng còn ở đây, nhưng không phải hắn sẽ xem video sau khi trở về sao?

Bộ phim đã đi được tới bước này, cô muốn tận lực để một trăm tám mươi ngàn khán giả chứng kiến những hình ảnh đặc sắc nhất! Thế nên, cô không thể làm con rùa rụt cổ trong khu vực an toàn.

[Chủ kênh muốn làm gì vậy?]

[Bên ngoài rất nguy hiểm! Không nên đi đâu, Hân Hân!!]

[Thực ra tôi rất muốn xem tình huống ở bên ngoài một chút... Hu hu hu, quản gia trí năng thật đáng ghét, hiện tại ống kính của anh ta chỉ khóa cứng trên người chủ kênh sao?]

[Chẳng còn cách nào khác, dù sao cũng sắp đến màn kết của bộ phim rồi...]

Một bộ phim thường kéo dài khoảng 3 tiếng, mà bộ phim này đã phát sóng trực tiếp hơn hai tiếng rưỡi, dựa theo tiết tấu này, phát sóng trực tiếp hẳn là sắp kết thúc.

Trái tim của rất nhiều người đều bị nhéo, bởi họ không rõ rốt cuộc phim sẽ kết thúc ra sao, liệu có biến cố nào xuất hiện ở phía sau không?

King Kong sẽ chết ư?

Luôn cảm thấy tuy rằng thắng lợi như vậy rất rung động, nhưng có phải quá mức đơn giản hay không?

Quân đoàn khủng long dùng ưu thế tuyệt đối để nghiền ép kẻ xâm lăng, vậy thì cuối cùng nhân vật nữ chính sẽ như thế nào?

Cô ấy sẽ vĩnh viễn sống ở nơi này cùng mọi người sao?

(*) Hồng thủy mãnh thú (洪水猛兽): Bình thường ví von cho việc gặp tai họa lớn, nhưng ở đây hẳn là chỉ đám mãnh thú cực kỳ hung dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.