Kiều Hân Hân không quá quen thuộc với loại hình thức khen thưởng này, chung quy vẫn luôn có cảm giác thiếu nhân tình của người khác... Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Kaka.”
Khán giả trò chuyện vô cùng vui vẻ, so với lượng người xem ít đến thê lương khi cô ru rú ở trong nhà, lần đi ra ngoài này lại có rất nhiều khán giả.
Kỳ thật, như vậy cũng đã không tồi, cô mới có khoảng 50 khán giả mà thôi, trong phân loại kênh vẫn bị xếp vào nhóm "người yếu kém".
[Cô định ăn gì vậy?]
Kaka hỏi.
Hiện tại nên nhanh một chút, Kiều Hân Hân còn đang đói bụng đó.
Cuối cùng, mối quan hệ giữa cô và Lâm Ngọc Dương là gì, mọi người đều không rõ ràng, nhưng dựa vào nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, rất giống như người cũ của đối phương.
[(☆▽☆) Thất tình thì nên ăn nhiều thịt!]
[← Tôi cảm thấy đồ ngọt tốt hơn nhiều.]
[Không bằng chủ kênh mua một đống đồ ăn vặt ôm về nhà, tìm một bộ phim kinh dị để cùng mọi người xem, cô thấy chủ ý này thế nào?]
Kiều Hân Hân nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp lời nói: “Chiều nay tôi còn phải vẽ tranh, không thể xem phim được.”
Cô cúi đầu dùng di động tìm kiếm những món ăn ngon ở gần khu vực này, cô không có nhiều tiền trên người lắm, nếu tiết kiệm được liền tận lực tiết kiệm.
Càng nghĩ càng cảm thấy, huyện Sa(*) vẫn là thích hợp nhất.
(*) Huyện Sa: Là một huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Ngày nào ở nhà cũng ăn mỳ, mỳ, mỳ... Lúc này cũng nên ăn ngon một bữa rồi.
Kiều Hân Hân đi về phía cửa ga tàu điện ngầm, gần nơi cô thuê phòng có một tiệm ăn vặt huyện Sa, việc buôn bán luôn rất tốt. Trước kia cô cũng thường xuyên ghé thăm, thời gian này thực sự quá thiếu tiền, ngay cả đồ của huyện Sa cũng ăn không nổi.
Ở trên tàu điện ngầm, dựa theo thói quen, cô liền đứng, tiện thể nhìn màn hình của phòng phát sóng trực tiếp.
Trước khi lên tàu, cô đã diều chỉnh màn hình thành kích cỡ điện thoại di dộng, đặt ở trước bụng, như thế, cô vừa cúi đầu liền có thể xem được.
Bởi vì đeo khẩu trang, thỉnh thoảng cô cũng sẽ trò chuyện cùng khán giả đôi câu, tuy thanh âm nhỏ, nhưng phòng phát sóng trực tiếp nghe vô cùng rõ ràng.
Số người xem trực tuyến liên tục dao động, mà số người lưu trữ phòng đã biến thành 30.
Ngày hôm qua, cô chưa từng nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người như vậy, nhưng hiện tại tâm tình của cô có chút nặng nề, thực sự không sao vui mừng nổi.
Cô vẫn cảm thấy rất hứng thú với TV Thái Dương, nhưng việc cấp bách đầu tiên là giải quyết vấn đề trước mắt. Chờ qua được đoạn thời gian này, cô sẽ suy nghĩ cẩn thận về việc làm thế nào để tăng số lượt xem.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, cô mở ô che nắng, mang khẩu trang trong thời tiết nóng nực như thế này quả là không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, Kiều Hân Hân liền tháo khẩu trang cho vào trong túi.
Dọc đường, khi đi qua một quán cà phê bài trí lịch sự, trong phòng phát sóng có mấy vị khán giả bình luận nói Kiều Hân Hân nên vào đó dùng cơm.
Cô lộ ra biểu tình khó xử.
“Chờ tôi nhận được tiền nhuận bút rồi đi cũng không muộn...”
[Vừa rồi còn có người thưởng cho cô mấy trăm hạt đậu ánh sáng, chẳng lẽ còn không mua nổi một ly cà phê?]
[A, thật ngại quá, giờ mới để ý chủ kênh là người tới từ trái đất, hèn chi.]
[Thật vô vị.]
Cùng một ID, liên tục viết ra ba bình luận châm chọc, Kiều Hân Hân khẽ nhíu mày.
Chi tiết này bị ống kính tỉ mỉ chụp được, phần lớn chủ kênh làm việc ở TV Thái Dương đều khéo léo, đối với anti-fan cũng có kỹ năng đối đáp rất tốt, tuyệt đại đa số đều làm như không thấy.
Một chủ kênh biểu đạt cảm xúc không chút nào che giấu như Kiều Hân Hân, vẫn là lần đầu tiên khán giả nhìn thấy.
Ô Ô Ô là người đầu tiên vùng dậy.
[QAQ Hân Hân đừng để ý, luôn có chút chó thích cắn bậy]
[Không xem liền cút, chẳng ai giữ anh cả.]
Vị anti-fan kia ngược lại vẫn chưa chạy, gã càng thêm kiêu ngạo nói --
[Phát sóng trực tiếp hai ngày cũng chỉ được 30 người lưu trữ, mấy người vẫn còn mặt mũi mà nâng niu một chủ kênh như vậy sao? Tôi thấy cho tới lúc chết, cô ta cũng chưa thể trở thành nhân viên chính thức được đâu!]
[Nếu cô ấy thành công thì sao?]
[Thế thì tôi sẽ trực tiếp ăn phân!]
[6666666666666666]
[Não tàn cũng đừng tới đây biểu diễn chỉ số thông minh, hai ngày có 30 người lưu trữ, còn những năm ngày nữa, có thể dễ dàng vượt qua con số 50, anh chuẩn bị xong phân trước đi.]
[→ ID của tên này là gì vậy, Hoa Cúc Tàn à? Được, chúng tôi sẽ nhớ kỹ.]
Trở thành nhân viên chính thức?
Cho tới bây giờ, Kiều Hân Hân còn không biết mình có một kỳ thực tập. Đối với anti-fan, cô cũng lười để ý, chỉ đơn giản chuyển màn hình qua bên phải, nhắm mắt làm ngơ.
Cái người tên Hoa Cúc Tàn này bắt đầu mắng chửi từng người trong phòng, so với bảy, tám cá nhân kia còn sôi nổi hơn, ngoại trừ dấu chấm, một câu mười chữ đều bị che đậy, có thể tưởng tượng được gã mắng khó nghe tới mức nào.
[Hệ thống thông báo: Người sử dụng Kaka tố báo người sử dụng Hoa Cúc Tàn làm ô nhiễm màn hình, trải qua thẩm định, Hoa Cúc Tàn sử dụng ngôn từ phản cảm, cấm nói chuyện trong vòng 5 tiếng.]
Ô Ô Ô đang vùi đầu gõ chữ, liền nghe "đinh" một tiếng, hóa ra hệ thống đang xử lý việc này.
Hoa Cúc Tàn bị cấm nói chuyện...
Những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp châm chọc khiêu khích một hồi, hiện tại gã không có cách nào đáp trả, phỏng chừng bị tức tới đen mặt.
Ô Ô Ô nói rằng --
[Kaka, chỉ có cậu suy nghĩ chu toàn!]
Đối với loại anti-fan này, trực tiếp tố cáo là tốt rồi. Từ đầu tới cuối kaka đều không tham chiến, tục ngữ nói đánh rắn phải đánh giập đầu, đại khái chính là việc hắn vừa làm.
[Chủ kênh có bị chọc tức không?]
[Hẳn là không, tôi thấy chủ kênh vẫn không chú ý tới tình huống ở bên này.]
[Dù thế nào chủ kênh cũng phải cố gắng lên, ít nhất phải vượt qua kỳ thực tập!]
[Yên chí, còn những năm ngày nữa cơ mà, Hân của tôi đáng yêu như vậy, khẳng định không có vấn đề gì QAQ]
Ngay lúc này, có người yếu ớt nói...
[Tôi biết tên này, là một kẻ có bệnh thần kinh nổi tiếng trong kênh trò chơi, rất nhiều chủ kênh mới sinh đều bị hắn bắt nạt. Nghe nói hắn quen với một vị quản lý, tôi đoán vài ngày sau kênh của Kiều Kiều cũng sẽ bị ẩn giấu.]
[Cái gì?! Tên Hoa Cúc Tàn đó còn có bản lĩnh này sao?!]
[Đúng vậy, hắn ở kênh trò chơi cũng nổi danh, nếu chủ kênh mới sinh nói ngọt với hắn thì không sao, còn những người không để ý tới hắn như Kiều Kiều, cuối cùng đều sẽ bị loại...]
Ở giai đoạn đầu, phòng phát sóng trực tiếp của những chủ kênh mới đều không được đề cử, chỉ có thể tìm kiếm bằng từ khóa.
Chẳng hạn, từ khóa của Kiều Hân Hân là “Trái đất”, “Vô dụng”, “Nữ thần tương lai”, “Sinh hoạt”, “Chuyên tâm” các loại.
Nhưng cô cũng coi như may mắn, bởi lần này cô đang tham gia một mục mới mở. Mặc dù có nhiều kẻ vô dụng cũng được chọn từ mọi hành tinh khác nhưng chỉ cần Kiều Hân Hân lên tuyến, vẫn sẽ có cơ hội được khán giả đào ra.
Nhưng nếu quả thực bị người nhắm tới, ví dụ như ẩn giấu tín hiệu của phòng, che đậy từ khóa, vài ngày sau, sẽ rất khó có thêm khán giả mới.
[Thật chẳng hiểu nổi đang yên đang lành hắn cứ tới nháo kênh làm gì, bệnh thần kinh (nôn mửa)]
[Chậc chậc chậc, bây giờ biết sợ rồi sao! Tôi nói cho đám phế vật mấy người biết, tôi tuyệt đối sẽ khiến cho ả chủ kênh cay nghiệt này cút xa!]
Giọng điệu quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa với ID “Hoa Hòe Tàn“.
[- -]
[...]
[Cái âm hồn súc vật này sao vẫn bám dai như đỉa vậy???]
[Ha ha ha ha, tưởng cấm được một cái ID của lão tử là giỏi lắm sao? ID phụ của lão tử còn nhiều lắm! Có bản lĩnh thì đến đây! Tiếp tục đến mà cấm đi!]
[QAQ Con mẹ nó, bệnh thần kinh!]
[Hệ thống thông báo: Người sử dụng Kaka tố báo người sử dụng Hoa Hòe Tàn làm ô nhiễm màn hình, trải qua thẩm định, Hoa Hòe Tàn sử dụng ngôn từ phản cảm, cấm nói chuyện trong vòng 5 tiếng.]
[233333 đi thong thả, không tiễn.]
[Tiếp tục đem ID phụ lên đây, anh chơi với cậu ~]
[Ka đại gia làm tốt lắm!]
Làm ầm ĩ trong phòng phát sóng trực tiếp một lát, khán giả qua đường ít đi rất nhiều, những thành phần sôi nổi vẫn chỉ có mấy người bọn họ.
Kiều Hân Hân đi tới trước cửa tiệm ăn vặt huyện Sa, theo sự chuyển động của cô, ống kính cũng chụp lại toàn bộ cảnh vật trong tiệm.
Cô gói một phần cơm lớn cùng canh gà ác, rồi đi về hướng nhà trọ.
Trên đường, thỉnh thoảng nhìn phòng phát sóng trực tiếp vài lần, người nói chuyện dần dần ít đi.
Sau khi về nhà, cô rửa mặt, bắt đầu ngồi xổm cạnh bàn trà ăn cơm trưa.
[Nhìn có vẻ rất ngon...]
[Nước miếng (﹃)]
Hiện tại, liên minh tinh tế(*) lấy dinh dưỡng làm chủ, loại chuyện tốn thời gian cùng tiền bạc như ăn cơm, chỉ có cường hào mới có thể càn rỡ hưởng thụ.
(*) Liên minh tinh tế: Liên minh giữa các vì sao/ các hành tinh. Nghĩa này hơi dài dòng nên mình quyết định giữ nguyên phiên âm Hán Việt.
Hiện tại, thực phẩm ở hệ ngân hà cực kỳ đắt đỏ, một đám tham ăn như bọn họ thực quá đáng thương.
Thật ra Kiều Hân Hân vẫn có chút kinh ngạc, bởi loại đồ ăn vặt cô vừa mua vô cùng phổ biến, nhưng cô cảm thấy bọn họ đều mang vẻ rất muốn ăn.
[Không được, tôi muốn tích tiền, cuối tháng nhất định phải đi ăn một bữa thật ngon!]
[Tôi ngược lại chẳng có cảm giác gì với việc ăn uống, nhưng thấy chủ kênh ăn rất ngon miệng, không hiểu sao cũng muốn thử một chút.]
[QAQ đồ ăn của trái đất tuyệt đối là ngon nhất...]
Trước đây, Ô Ô Ô cũng từng để ý tới một chủ kênh người trái đất, người nọ lấy ẩm thực làm chủ đề chính, đáng tiếc sau này phòng phát sóng trực tiếp của người nọ đóng cửa. Hiện tại, Hân Hân đang đối mặt với một vấn đề khó khăn không nhỏ, nếu gã não tàn kia thật sự quyết định nhằm vào cô, lượng khán giả lưu trữ phòng của cô sẽ rất khó tăng lên.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, Ô Ô Ô cảm thấy sau khi gã anti-fan kia xuất hiện, hầu như không có khán giả mới vào xem, nhưng thấy Kiều Hân Hân vừa ăn cơm vừa xem xét tình hình của phòng phát sóng trực tiếp, liền nhịn xuống chưa nói.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Kiều Hân Hân định làm việc.
“Thật ngại quá, tôi không thể tiếp tục nói chuyện cùng mọi người được nữa.”
Phỏng chừng sau khi bước vào trạng thái làm việc, cô cũng sẽ rơi vào trạng thái không để ý tới người khác, vậy nên Kiều Hân Hân liền thông báo trước một tiếng, khán giả đều nói không sao.
Mở hòm thư trong máy tính lên, cô nhận được phản hồi của vị biên tập viên nọ.
Nghe nói tác giả chính đã xem bản thảo của Kiều Hân Hân, thấy không tệ lắm, có ý định dùng cô.
Làm người viết thuê cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, dưới tình huống cô đủ chăm chỉ, mỗi ngày viết 5 tiếng đồng hồ, có thể kiếm được khoảng 400 tệ một tuần.
Ít nhất cũng đủ để ăn cơm.
Cô và biên tập viên lại hàn huyên đôi câu, cũng đảm bảo sẽ giao bản thảo đúng thời hạn. Sau khi xử lý tốt việc này, cô bắt đầu tiến hành thiết kế bản vẽ truyện tranh.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người nói lời tạm biệt với nhau rồi rời đi. Cuối cùng, chỉ còn lại rải rác vài người, nhưng không có ai nói chuyện.
Một lúc sau, người xem trực tuyến chỉ còn lại 1.
Lúc Kiều Hân Hân lấy nước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không hiểu vì sao, cho dù vị khán giả này không nói lời nào, cô cũng biết đó là ai.
Cô nhìn thời gian, 4 giờ 45 phút, dứt khoát đánh tiếng với hắn: “Anh phải đi à?”
[Ừ, đợi thêm 15 phút nữa.]
Quả nhiên là Kaka.
Kiều Hân Hân khẽ cười nói: “Hôm nay là cuối tuần, anh không ra ngoài chơi sao? A, ở nơi đó cũng có "cuối tuần" chứ?”
[0-0 có nha. Nhưng tôi đang bị giam giữ, không đi đâu được.]
Giam giữ? Kiều Hân Hân cũng không hỏi nhiều, cô sợ sẽ hỏi phải chuyện khó nói, dù sao cô và Kaka cũng không tính là quá thân quen.
Thời gian trôi qua rất nhanh, phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, Kaka nhắn lại nói:
[Hẹn gặp lại vào ngày mai ^_^.]
Kiều Hân Hân quơ quơ tay đối với màn hình, “Ngày mai gặp lại.”
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ của phòng phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, số người xem trực tuyến cao nhất là 62, số người lưu trữ nhiều nhất là 30.]
Kiều Hân Hân uống một ngụm nước, cô hô: “W, anh có thể ra đây một chút không?”
[Chủ kênh Tiểu Kiều, có việc gì ngài cứ nói.]
Giọng loli chọc cười lại xuất hiện lần nữa.
“Hôm nay có một vị khán giả, nói cái gì mà... Trở thành nhân viên chính thức? Anh ta có ý gì?”
[Đây là kỳ thực tập một tuần mà mỗi chủ kênh đều phải trải qua, nếu một chủ kênh có được 50 người lưu trữ mới có thể trở thành nhân viên chính thức.]
“Nếu không được thì sao?”
[Vậy thì thật đáng tiếc, phòng phát sóng trực tiếp của họ chỉ có thể bị đóng cửa vĩnh viễn.]
Kiều Hân Hân sửng sốt một chút, thì ra, TV Thái Dương cũng có kỳ thực tập. Nhưng số người lưu trữ hôm nay đã lên tới 30, còn năm ngày nữa, muốn lên được con số 50 hẳn cũng không quá khó nhỉ?
Hiện tại cô còn không biết gã anti-fan kia đã ẩn giấu phòng phát sóng trực tiếp của cô, vài ngày sau, đừng nói là lưu trữ, phỏng chừng ngay cả người qua đường cũng khó mà có được.
Chuông tin nhắn di động vang lên, Kiều Hân Hân mở máy, phát hiện ra đây là một dãy số quen thuộc.
Cô vốn lưu dãy số này dưới tên "Lâm Ngọc Dương", nhưng mở đầu tin nhắn lại là, “Chào cô, Kiều tiểu thư, tôi là trợ lý của Lâm Ngọc Dương“... Ngẫm lại cũng đúng, anh ta làm sao có thể dùng số của chính mình nhắn tin cho cô chứ?
Tin nhắn này rất đơn giản, chính là cho cô phương thức liên lạc với biên tập viên của Thanh Sắc Hà Quang, để cô nhớ mà đi liên hệ.
Kiều Hân Hân do dự trong chốc lát, nhắn lại hai chữ -- Cảm ơn.