Phó Kỳ Đường chỉ kịp hô lên một tiếng cảnh báo trước khi bắn. Dù sao anh không chỉ tin vào khả năng của mình mà còn tin vào Cung Tử Quận nữa nên việc bắn trúng hắn là điều không thể. Cung Tử Quận ngồi đối diện Phó Kỳ Đường, ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt trên người anh nên sắc mặt Phó Kỳ Đường vừa biến đổi là hắn đã nhận ra. Hắn nhanh chóng né sang một bên, đồng thời phi vài con dao quét bơ ra sau. Viên đạn Phó Kỳ Đường bắn ra lướt qua mặt cung Tử Quận và găm thẳng vào con quỷ.
Huyết quỷ bị lực đạn cản cho không thể di chuyển tiếp. Máu từ vai nó tóe ra như pháo hoa, còn rớt xuống vài miếng thịt. Theo sau đó là ba tiếng "phập" vang lên, ba con dao quét bơ lần lượt đâm vào mắt phải, giữa cổ và ngực trái con quỷ. Cả người con quỷ chấn động, há miệng muốn kêu lên lại không thể kêu nổi vì cổ họng bị thương.
Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt. Lúc này, Cung Tử Quận đã đứng vững vàng trên đất. Hắn chưa cần quay lại, nghe tiếng thôi cũng biết cổ và tim không phải điểm chí mạng của nó, dù bị thương thì vẫn còn khả năng di chuyển. Thấy vậy, Cung Tử Quận bèn nhấc chiếc thanh chắn giường bệnh lên. Thanh chắn giường này bình thường thì gập lại, lúc bệnh nhân ăn cơm thì mới dựng lên để kê thành chiếc bàn ăn nhỏ. Thanh chắn được gắn cố định với giường bệnh nhưng Cung Tử Quận thì chỉ cần dùng một tay đã giật luôn được nó ra khỏi khung giường mà không cần quá sức.
"Vãi... Lực tay chất thế?! Còn không cần ăn cải bố xôi như Popeye luôn..." Anh béo co rúm dưới gầm giường vẫn không quên nhận xét.
Cung Tử Quận giơ thanh chắn lên phía trước, ngăn giữa mình và con huyết quỷ, phản lực khiến một người, một quỷ đứng im bất động. Phó Kỳ Đường chớp thời cơ bắn liên tiếp hai phát đạn, một viên bắn trượt trúng vào chiếc tủ kim loại, phát ra cả tia lửa, viên còn lại thì găm sâu vào eo huyết quỷ. Máu thịt phun lên thanh chắn phát ra tiếng "xèo, xèo". Bằng mắt thường cũng có thể thấy, thanh chắn đang bị ăn mòn. Cung Tử Quận thừa dịp con ma bị thương mà lấn lướt. Hắn lấy thanh chắn giường làm khiên, vây cứng con ma lại, tay kia thì rút ra thêm một con dao quét bơ.
Con quỷ lách bên nào, thanh chắn nghiêng bên đó. Cung Tử Quận giữ chắc thanh chắn, hạn chế chuyển động của huyết quỷ. Đồng thời, hắn dùng siêu tốc độ vòng ra phía sau, giơ con dao chặt đứt một cánh tay của nó. Phản ứng của con quỷ kia cũng rất nhanh, nó quay đầu há mồm định cắn, một luồng hơi thở hôi thối phả ra, khiến người ta không bị nó cắn chết thì cũng bị thối ngạt chết. Đáng tiếc, lúc này thanh chắn lại quay về vị trí trung gian, ngăn nó lại. Cánh tay bị chặt kia bay lên rơi xuống trước mặt anh béo khiến anh ta giật mình, đầu đập "cốp" vào ván giường, đau muốn tử trận.
"Đậu xanh! Cái gì thế này?!"
"Anh trốn cho kỹ, đừng có hét ầm lên thế. Nó quay sang chọn quả hồng mềm là toi đấy." Phó Kỳ Đường dọa.
Huyết quỷ cũng có ý định đó nhưng nào có cơ hội. Nó đang bị Cung Tử Quận bắt giữ, mỗi lần muốn thoát ra là lại bay mất một miếng thịt, thậm chí là một khúc xương.
[19: Hãy nhìn đi! Mời quý vị thưởng thức kỹ thuật hành quỷ tới chết siêu cấp của Sói Điên!]
[54: Trời ơi cảnh tượng này quá quen rồi. Xem hoài không chán luôn!]
[07: Nói thật là chặt con gà cũng không có dễ dàng như thế. Thủ pháp của Sói Điên quá đỉnh rồi!]
Vài phút sau, con quỷ bị xẻ thành từng mảnh, còn đúng một bên chân lành lặn, lăn "rầm" xuống đất trước khi thanh chắn giường bị mài mòn hết.
"Xong rồi. Ra đây đi. Cẩn thận đừng giẫm phải máu thịt trên đất, thứ đó có tính axit đậm đặc." Phó Kỳ Đường nói rồi đi tới nhặt mấy con dao quét bơ lên cho Cung Tử Quận: "Chết hẳn rồi đúng không?"
"Ừ." Cung Tử Quận đáp, ném luôn chiếc thanh chắn đã không còn nguyên vẹn đi.
Đối với kẻ thù thì tốt nhất là giết luôn, con quỷ an toàn nhất là một con quỷ đã chết hẳn. Con quỷ kia trông vậy chứ nằm đó rồi cũng chẳng còn đáng sợ nữa. Trái lại, hình ảnh Cung Tử Quận nhận con dao quét bơ từ tay Phó Kỳ Đường, tới cầm chăn bệnh nhân lên lau vết máu trên dao còn ám ảnh hơn.
"Gọi là quỷ nhưng còn giống một loại quái vật trong thí nghiệm sinh hóa hơn. Nhìn thì vẫn là hình người nhưng lại không có da, mô cơ tiếp xúc trực tiếp với không khí, thịt có tính ăn mòn, có thể xuyên qua cửa và sức tấn công cũng mạnh hơn người thường nữa." Phó Kỳ Đường quan sát tàn dư của con quỷ cẩn thận rồi ngẩng đầu nhìn Cung Tử Quận: "Vậy nhưng còn kém cha già nhà tôi nhiều lắm."
Cung Tử Quận cười, cũng không để ý mà chỉ yêu thương xoa đầu Phó Kỳ Đường: "Con trai ngoan."
"Anh nghiện rồi đấy à?"
"Tung hứng với cậu thế còn gì."
Chờ cho đôi cha con có quan hệ bất chính kia đùa giỡn xong, anh béo mới chui ra khỏi gầm giường nói: "Tôi có câu hỏi..."
"Anh nói đi."
"Hai người có thấy con quỷ này giống một người sau khi đã bị lột da không? Kiểu nếu coi lớp da là cái kén thì tên này chính là con nhộng bên trong đó ý." Anh béo nuốt nước bọt, còn giơ cả hai tay lên minh họa.
*
Phòng truyền dịch số 3, tầng hai.
Người đàn ông thấp bé mặc bộ comple to cồng kềnh, tóc vuốt ngược, trông như nhân viên đa cấp, lò dò bước vòng qua dãy ghế một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Anh ta ghé mặt trên ô kính, liếc một vòng rồi nhanh chóng rụt người lại.
"Sao rồi? Nó... Nó đi chưa?" Một cô gái mặc áo công sở vội vàng hỏi nhỏ.
"Không thấy đâu nữa, chắc là đi rồi." Anh chàng đa cấp cũng không dám nói lớn tiếng.
Nửa tiếng trước, khi biết được người chơi phải trốn vào phòng bệnh an toàn mới có thể tránh được ma quỷ, đám người mới ai cũng hoang mang. Họ như ong vỡ tổ, lao về phòng an toàn gần nhất. Tuy nghe được có người nhắc nhở nên tản ra để trốn nhưng chẳng ai quan tâm. Đùa nhau à? Cho rằng bọn này chưa coi phim kinh dị, thần quái bao giờ à? Đang ở nơi có quỷ mà tản ra trốn thì khác nào đi tìm đường chết chứ.
Anh chàng đa cấp nhìn cô gái mặc áo trắng công sở rồi lại liếc mắt về phía một người đang phì phèo điếu thuốc, bất mãn: "Đừng có hút thuốc nữa được không? Hút thuốc trong phòng kín, mùi kinh chết đi được."
"Đúng thế. Lỡ dẫn quỷ tới thì sao." Cô gái công sở phụ họa.
Chàng trai tuổi tác không lớn nhưng kinh nghiệm hút thuốc nhiều lười biếng cụp mắt, anh ta cố ý rít một hơi thuốc thật sâu sau đó phả khỏi ra thành vòng, nói: "Sao mấy người phải sợ hãi thế nhỉ? Yên tâm đi, đây là khu an toàn, ma quỷ không vào được."
"Phòng truyền số 1 cũng là khu an toàn nhưng quỷ vẫn vào được đấy còn gì." Cô gái công sở nói.
Vừa rồi ở phòng truyền dịch số 1 có rất nhiều động tĩnh, mặc dù không thấy được chuyện gì nhưng nghe tiếng với nhìn bình luận thì cũng đủ để tưởng tượng ra khung cảnh kinh hoàng ở bên đó.
"Dù sao thì nhỏ nhẹ chút vẫn hơn." Anh đa cấp nói.
Phòng có ba người, hai đấu một rồi mà anh chàng hút thuốc cũng chẳng muốn tranh cãi nên chỉ nhún vai, ném điếu thuốc mới hút được một nửa xuống đất xong di di chân dập tắt: "Rồi, rồi. Mấy người đông, mấy người thắng. Được chưa?"
Chàng trai đa cấp lại nhíu mày, hơi không hài lòng nhưng nghĩ giờ cũng không phải lúc có thể cãi vã nên đành nhịn xuống, hỏi: "Còn bao lâu nữa vậy?" Anh ta đang ám chỉ rằng còn bao lâu thì hết đợt kiểm tra lần này.
Lúc đợt kiểm tra bắt đầu là rạng sáng 2 giờ 10 phút, mà bây giờ trên chiếc đồng hồ điện tử treo tường đang hiển thị 2 giờ 38 phút. Cô gái công sở đáp: "Còn hai phút." Cô gái thầm thở phào một hơi, chỉ còn hai phút thôi, nhất định sẽ ổn.
Anh chàng đa cấp cũng thở phào một hơi. Thực ra anh ta hơi hối hận. Biết trước thế này thì đã không vội vã theo đám đông chen lấn vào đây. Tất cả đều là người mới, tay không tấc sắt, có biến cố là chỉ biết nằm im chờ chết chứ không biết làm sao. Đúng là thất sách. Lần tiếp theo phải bám theo mấy người chơi cũ kia mới được, thế thì trời sập mới có người chống cho chứ.
"Còn một phút nữa thôi!" Cô gái công sở nói.
Tốt quá rồi. Cuối cùng cũng kết thúc. Anh chàng đã cấp vừa nghĩ vậy, nhìn ra cửa lại thấy một thứ màu đỏ thẫm, dài dài, mềm mềm, trên đỉnh là vết cắt hình tròn, trông như một cái ống nhựa đang treo ở bên ngoài. Sao lại có thứ đó xuất hiện vậy? Trần nhà bị nứt à?
"Có cái gì đó..." Anh đa cấp khẽ nhắc nhở, đồng thời cảnh giác lùi lại mấy bước, ngước lên nhìn thì thấy một cục thịt siêu lớn treo ở đó. Chính giữa khối thịt, ta có thể lờ mờ thấy được khuôn mặt của một người phụ nữ: lông mày lá liễu, xương lông mày rất nét, mũi nhỏ, cao và đẹp nhưng mắt lại lồi trố cả ra, miếng thịt lắc bên nào là mắt lắc theo sang bên ấy.
"Hê hê... Hê hê..." Miếng thịt đỏ tươi treo lủng lẳng trên chiếc ống nhựa, nó đập mạnh vào cánh cửa, thỉnh thoảng phát ra cười cười khàn.
Anh chàng đa cấp nhìn cảnh tượng này mà tê cả đầu. Anh ta cảm giác sức lực toàn thân mình như bị rút cạn. Dưới chân anh ta chợt lạnh, tiếp theo là lạnh toát nguyên cả người.
"Hê hê... Có người này..." Cục thịt kia men theo chiếc vòi nhựa trượt xuống dán sát cả thân vào ô cửa kính. Hai con mắt lồi bị ép cho sắp nổ tới nơi. Sau nhìn kỹ thì thấy, hóa ra cái dài dài kia không phải ống nhựa mà là xúc tu. Trông nó không khác gì một con quái vật bạch tuộc khổng lồ.
"Má nó! Đây là quỷ kiểu gì vậy?!" Chàng trai hút thuốc sợ tới mức lùi vội ra sau. Tuy nhiên, anh ta dường như quên mất là mình đang ngồi trên ghế. Trong lúc hoảng loạn, anh ta làm đổ sập nguyên cả hàng ghế, còn kéo theo cây truyền dịch. Chai truyền vẫn đang treo trên cây rơi xuống đất vỡ toang, mảnh thủy tinh tung tóe khắp nơi.
"Hê hê... Có người thật này... Hê hê..." Xúc tu hiện ra càng lúc càng nhiều. Chúng điên cuồng đập vào tấm cửa kính, càng ngày càng mạnh.
"Oẹ!" Cô gái công sở thấy được nguyên thân của con quỷ còn chưa kịp hét lên đã phải gọi chị Huệ.
"Không thể nào. Đây là phòng an toàn... Mày sẽ không vào được đâu!" Anh chàng đa cấp lẩm bẩm, toát cả mồ hôi lạnh. Còn bao lâu nữa mới hết giờ vậy? Một phút của ai mà lại dài thế?
Cuối cùng, một hồi chuông đinh tai vang lên, sau đó là giọng nói của một người đàn ông: "Thời gian kiểm tra lần này đã kết thúc. Sau đây, tôi xin công bố khu an toàn của vòng tiếp theo..."