Editor: Phong Tâm
Men rượu trong người dâng lên, Nhạc Ngưỡng nhận được điện thoại của sở gọi đến.
Lúc đó cô cùng Lý Thư Hồng bọn họ ở Đại Tuyết Thiên Lý nướng barbecue, mặt đỏ bừng buông lon bia xuống, suỵt một tiếng ra hiệu Lý Thư Hồng bọn họ im lặng, sau đó mới chào một tiếng, “Lão Chu à, nửa đêm có chuyện gì vậy?”
“Ở đây cần người thẩm vấn, bây giờ cô qua đây một chuyến.”
“Hả?” Nhạc Ngưỡng kêu một tiếng, xen ngang lời của ông ấy, “Giữa đêm hôm thế này tôi bắt buộc phải qua sao? Hôm nay tôi không trực ban, tôi đã xin nghỉ với sở rồi, hôm nay là ngày tôi chính thức nghỉ phép! Tôi…”
“Thời gian mười phút phải đến sở, cùng với tiểu Từ bên đó giao nhận, Thành Nam vẫn còn vụ án đang chờ tôi qua.”
Lời Nhạc Ngưỡng còn chưa nói xong, lão Chu lãnh đạo của cô đã cúp điện thoại rồi.
Ngực cô tức nghẹn, ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, Lý Thư Hồng bên cạnh cười nhạo một tiếng, đem một miếng thịt ba chỉ đến trước mặt cô, “Tiểu Nguyệt Nha phải dân phục vụ mà đi rồi?”
Nhạc Ngưỡng cười haha, đem miếng thịt ba chỉ kia nhét vào miệng. Sau đó từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền lẻ nhàu nát ném lên bàn, “Chị đây mời, không cần cảm ơn.”
Nói xong cầm theo nửa lon bia chưa uống hết chạy đến bên đường.
Lúc đến sở đã là hai mươi phút sau, một mạch đi vào, Tiểu từ trực ban hôm nay một mặt đầy khổ sở hoan đón cô, ánh mắt chan chứa van nài, “Nhạc Ngưỡng tỷ, chị cũng đến rồi, em nói chị nghe, cái người kia chính là tên vô lại đó! Không có biện pháp tiến hành thẩm vấn.”
Trên người Nhạc Ngưỡng còn chút mùi rượu, chỉ thấy cô lấy bản ghi chép vụ án nhìn qua, sau đó nghe Tiểu Từ ở bên cạnh tóm tắt ngắn gọn chân tướng sự tình.
Sau khi Tiểu Từ nói xong, Nhạc Ngưỡng đã hiểu rõ rồi.
Thì ra là một tên vô lại không yên phận tại Xạ Kích Quán thiếu tiền không trả nên nổi lên xung đột, bị đánh sau đó còn báo cảnh sát, kết cục bị người trong sở phát hiện hắn là người có tiền án.
Loại côn đồ lưu manh này là loại Nhạc Ngưỡng căm ghét nhất!
Ánh mắt cô lập tức trầm xuống, tiếp tục quy trình mà đi đến phòng thẩm vấn bên kia. Chỉ nhìn thấy một tên vô lại vẻ mặt khinh thường ngồi trên ghế, mặc dù mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn là thái độ ‘các người có thể làm gì tôi’. Nhìn đã thấy phiền phức!
Nhạc Ngưỡng ho một tiếng, đương sự ngồi phía đối diện xoay người lại, Nhạc Ngưỡng và hắn chào hỏi đơn giản, sau đó đi đến trước mặt vô lại, lập tức mở miệng nói, “Trần Tiêu là anh sao?”
Nhìn đến cái tên này Nhạc Ngưỡng càng thêm bực bội, trong lòng hung hăng mắng một tiếng, “Anh mà cũng xứng với họ Trần sao?”. Truyện Hot
Tên vô lại nhìn nữ cảnh sát yên lặng cả nửa ngày kia, lại còn có bộ dáng khinh người, lập tức phẫn nộ, “Là tôi, làm sao?”
Nhạc Ngưỡng yên lặng ngồi lại vị trí, một năm một mười trần thuật lại chuyện ngày hôm nay, sau đó thẩm vấn hắn, thế nhưng vấn đề này vẫn còn chưa nói xong, Trần Tiêu đứng vọt lên, mặt đầy tức giận, “Phải còn bao lâu nữa? Tôi nói rõ ràng cho các người biết! Hôm nay chính là cái tên vương bát đản kia động thủ với tôi trước, là tôi báo trình, nếu như các người không cho tôi một cái công đạo, cả ngày tôi sẽ ngồi trước sở của mấy người! Tôi cũng là dân chúng, tôi cũng là người bị hại!”
Hình ảnh ồn ào nhốn nháo trước mặt này, đầu Nhạc Ngưỡng có chút đau, vốn dĩ men say còn chưa tiêu tan, bị hắn loạn lên như vậy, Nhạc Ngưỡng cũng không biết tức giận từ đâu tới, đập mạnh bàn, “Đồng chí Trần Tiêu, vấn đề của tôi hỏi còn chưa nói xong, mời anh hợp tác.”
“Hả? Hợp tác?”
Tên vô lại đó ngay lập tức nhổ nước bọt, trước mặt nhiều người như thế mà làm trò, lập tức cởi quần của bản thân, trên mặt còn mang theo điệu cười lưu manh đáng khinh bỉ.
Nhất thời, mấy đồng nghiệp trong phòng thẩm vấn giật mình quay đầu đi, đặc biệt là mấy thực tập sinh mới đến, nhịn không được mà hét lên rồi chạy ra ngoài!
“Tiểu dạng*, đến đây, đến thẩm tra tao đi này!”
*Tiểu dạng (小樣): Cách gọi miệt thị đối phương.
Tên vô lại còn huýt sáo một tiếng.
Nhạc Ngưỡng một mặt trầm trầm, vẫn bình tĩnh xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Xem ra lần thẩm vấn này không thực hiện được rồi, bọn họ không trị nổi người này, chỉ có thể đợi lão Chu đến. Tiểu Từ bọn họ cạn lời nhìn qua tên kia, mắng chửi cái tên vừa cởi quần kia, đừng có mà đồi phong bại tục như vậy.
*Đồi phong bại tục: đồi bại, bại hoại.
Nhưng thời điểm bọn họ đang chuẩn bị thu dọn tàn cục, Nhạc Ngưỡng vốn đã ra khỏi phòng thẩm vấn lại quay trở lại, trong tay còn nhiều hơn một chiếc kéo trong sở thường ngày dùng để tu bổ cây cỏ.
Chỉ thấy cô cầm chiếc kéo kia đá thẳng cửa đi vào, tên vô lại lập tức sợ trắng mặt, “Cô cô…..cô muốn làm cái gì! Tôi nói cho cô biết đây là đồn cảnh sát, cẩn thận tôi kiện các người đó!”
Nhạc Ngưỡng lười phí lời với hắn, dùng lực nắm lấy cổ áo hắn, dùng một chân đạp hắn trở lại ghế ngồi, nổi giận đùng đùng gầm nhẹ một tiếng, “Trong ba giây liền mặc lại quần ngay, nếu không tôi sẽ cắt đứt mạng sống của anh! Tôi nói cho anh biết, phòng thẩm tra này có thiết bị giám sát, coi như là anh kiện tôi, cũng là do anh cởi quần ra trước, có thể tính là quấy rầy đúng không?”
Nhìn cây kéo sắc nhọn không thôi, tên vô lại bị dọa đến mặt mũi nhợt nhạt, Nhạc Ngưỡng sắc mặt bực bội không chút thu liễm, dưới cái nhìn áp bức của cô, tên vô lại kia hoang mang rối loạn kéo quần lên, thành thật ngồi lại trên ghế.
Nhạc Ngưỡng bảo đồng nghiệp, “Tiểu Chu, cậu theo quá trình đến thẩm tra đi.”
Mà cô thì sao, giương chiếc kéo to kia đứng bên cạnh tên vô lại, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi thẩm vấn xong xuôi, Nhạc Ngưỡng mới thu lại chiếc kéo, trừng mắt nhìn tên vô lại rồi đi ra khỏi đây. Sau đó cô đi về một phía khác.
Nghe nói người tới Xạ Kích Quán là sếp kiêm huấn luyện viên trưởng của bọn họ. Nhạc Ngưỡng cảm thấy có thể cùng tên vô lại kia náo một hồi lâu cũng không dễ dàng gì, hít một hơi sâu rồi mới đi về phương hướng kia.
Cô vừa đi vừa nhìn tài liệu, lúc cô nhìn thấy ba từ Trần Bạc Viễn, bước chân đột nhiên dừng lại. Phía sau Tiểu Từ đang ghi chép không chú ý đến, đâm mạnh vào sau lưng cô, đâm một cái liền đem cô kéo về hiện thực.
Trần Bạc Viễn?
“Chị Nhạc Ngưỡng, chị ngây người ra làm gì thế? Huấn luyện viên Trần đi ra rồi kìa.”
Nhạc Ngưỡng theo lời nhìn theo, nhìn thấy phía trước một đôi giày da đen sạch sẽ, quần tây màu xám mềm mại, lại nhìn lên phía trên, cánh tay rắn chắc của anh vắt một chiếc áo khoác len, chiếc sơ mi màu đen cởi bỏ hai cúc đầu, rất thảnh thơi, thư giãn.
Nhìn cách ăn mặc này, nghiễm nhiên giống như tổng tài của một công ty nào đó vừa tan làm.
Lại nhìn lên phía trên, Nhạc Ngưỡng không dám nhìn thẳng.
Gương mặt này, cô nghĩ kỹ, đã bảy năm không gặp rồi.
Bảy năm có ý nghĩa gì ư?
Bảy năm trước cô vẫn học đại học, bụng ôm đầy ảo tưởng muốn cùng người tên Trần Bạc Viễn kia kết hôn, sau khi sinh con sẽ tùy bộ đội. Hôn lễ của bọn họ nhất định phải tổ chức dưới bầu trời ngập tràn ánh nắng, hoặc có thể ở thửa ruộng nhiều năm trước bọn họ gặp mặt mà tổ chức, những người được mời đến, chính là các chú, các dì, tiểu gia hỏa trong thôn cũ.
Nhạc Ngưỡng lùi vài bước về phía sau. Thời gian bảy năm, càng khiến cô nhìn rõ thực tại.
Cô đem tất cả những cảm xúc bất giác trào ra ấy đè nén lại vào trong lòng, miễn cưỡng nở ra nụ cười, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vân đạm phong khinh* đối diện với ánh mắt của người đàn ông, “Trần Bạc Viễn đúng không?”
*Vân đạm phong khinh (雲淡風輕) thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Nam nhân ngũ quan sắc bén, khi không có biểu tình trên gương mặt trông không quá ôn hòa, cũng không có bộ dáng thân thiện. Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy Nhạc Ngưỡng, bỗng lại lộ ra ý cười. Rõ ràng là sắc mặt lạnh lùng, giây phút này lại giống như được ánh dương ấm áp phủ lên, ôn nhu không thôi.
Ánh mắt anh không chút cố kị dừng trên người Nhạc Ngưỡng mà đánh giá, một lời không nói nhưng dáng vẻ vui mừng.
Nhạc Ngưỡng hạ xuống ánh mắt, sau khi cảm nhận được luồng ánh mắt nóng bỏng đột nhiên buông xuống cây bút trên tay cười hừ một tiếng, “Nhìn đủ chưa?”
Trần Bạc Viễn nhìn cô giống như con thỏ xù lông, nghĩ đến bóng dáng cô vừa rồi cầm cây kéo lớn, khóe miệng giương lên thêm vài phân.
Nhìn đôi mắt của Nhạc Ngưỡng dần trở nên sáng trong, “Đoạn thời gian này rất dài, nhìn không đủ.”
Bộ dáng nói chuyện của hai người rõ ràng là đã quen biết, Tiểu Từ thấy bọn họ là người quen, vội vàng nở nụ cười nói, “Thì ra huấn luyện viên Trần và chị Nhạc Ngưỡng quen biết nha, vậy thì càng tốt rồi, chúng ta tiếp tục phần tiếp theo của…”
“Tôi uống rượu rồi, việc ở đây cậu xử lý đi.”
Không đợi Tiểu Từ nói xong, Nhạc Ngưỡng cúi đầu lấy sổ ghi chép trên tay nhét vào tay Tiểu Từ, không nói lời thứ hai, lập tức xoay người đi ra khỏi sở cảnh sát.
Trong lòng cô còn bổi hổi, hơn nữa bởi vì Trần Bạc Viễn đột nhiên xuất hiện rồi trở nên nóng bỏng. Ngay cả khi tuyết rơi đầy trời, cũng không thể che giấu được tâm tình như lửa đốt của cô.
Cô vốn dĩ nghĩ rằng mình có thể bình tĩnh đối diện người nam nhân kia, nhưng mới chỉ vài phút đánh cờ, cô đã thua rồi. Nếu như đứng dưới cái nhìn của anh mà ngốc thêm vài phút, Nhạc Ngưỡng có thể nhịn không được oán giận và ủy khuất của nhiều năm như vậy, cô muốn xé xác anh tại chỗ.
Đúng vậy, vì hòa bình thế giới, cô còn có thể như thế nào? Có thể như thế nào? Cuối cùng không phải vẫn như giống bố đã tha thứ cho anh…