Phát Súng Tình Yêu

Chương 14





Edit: Đá Bào

Beta: Phong Tâm

Lúc này, Trần Bạc Viễn đột nhiên lái xe chậm lại, sau đó anh hơi nghiêng đầu nói với Nhạc Ngưỡng, “Đó không phải là Nhạc Nho sao?”

Nhạc Ngưỡng đột ngột bừng tỉnh khỏi ký ức, nhìn theo tầm mắt của Trần Bạc Viễn, thấy bóng lưng cao gầy kia đúng là em trai Nhạc Nho của cô, cô gái mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh Nhạc Nho hình như là con gái lão Chu.

Sau khi xe chạy đến gần, Nhạc Ngưỡng phát hiện hai người đang đứng ở bên đường nói chuyện, cô gái cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi, mà Nhạc Nho lại có vẻ nghiêm túc, vẻ mặt rất giống với vẻ mặt của Nhạc Thừa Du giáo huấn Nhạc Ngưỡng khi cô còn nhỏ.

Cô kéo cửa kính xe ô tô xuống và lên tiếng: “Hai người đang làm gì vậy?”

Sau đó Trần Bạc Viễn liền đậu xe bên cạnh họ.

“Chị Ngưỡng Ngưỡng……”

An Bình liếc nhìn Nhạc Ngưỡng với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt có chút bối rối. Nhạc Nho vẫn là vẻ mặt giận dữ, định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt vô cùng bối rối của Chu An Bình, anh cuối cùng dừng những lời đó lại, không nói ra, mà chỉ nhẹ nhàng chào bọn họ: “Trùng hợp.”


Khi bắt gặp ánh mắt của Trần Bạc Viễn, Nhạc Nho không thay đổi biểu cảm nhiều, thay vào đó là một chút nóng nảy, bất đắc dĩ gọi một câu: “Anh Viễn.”

Trần Bạc Viễn đút hai tay vào túi, hờ hững: “Mùa đông đứng ở bên ngoài rất lạnh, lên xe đi, cùng về luôn.”

Nhạc Nho hôm nay vốn dĩ sẽ về nhà, nhìn thấy Chu An Bình mặc đồng phục học sinh mỏng manh, nên một tay kéo cô lên xe, với giọng điệu người lớn, dạy bảo: “Em là con gái, mùa đông lạnh mặc nhiều áo vào một chút. Đã biết đồng phục học sinh mỏng như vậy, phải mặc thêm áo khoác vào chứ! Chỉ có một cái áo len có giữ ấm nổi không? “

Chu An Bình không nói lời nào, nhưng chóp mũi đã lạnh ngắt, Nhạc Ngưỡng nhanh chóng lấy khăn giấy cho cô lau, An Bình cảm kích nhìn Nhạc Ngưỡng.

Nhạc Ngưỡng thấy cô bé này vẻ mặt ủy khuất, mà Nhạc Nho lại bày ra vẻ mặt hung dữ, cô liền bất bình mắng: “Thái độ của em có thể tốt hơn được không, đến lão Chu cũng chưa hung dữ như vậy với em ấy đâu!” Cuối cùng còn không quên an ủi: “Bình Bình à, Nhạc Nho cũng là vì lo lắng cho em nên có hơi nóng nảy, em đừng để trong lòng.”

Chu An Bình khoan dung gật gật đầu, ngay sau đó nở nụ cười với Nhạc Ngưỡng nói: “Anh Nhạc Nho trước giờ vẫn luôn như vậy, em không tức giận.”

Nhạc Nho nghe vậy tức giận bật cười: “Thì ra đây là lý do tại sao em lại muốn anh đi họp phụ huynh thay ba mẹ em? Em biết dù anh có nghiêm khắc đến đâu thì anh cũng sẽ đứng về phía em, cũng không bao giờ thật sự giận em!”

Chu An Bình thấy còn có người khác ở đây, đặc biệt là Trần Bạc Viễn không quên biết cô, cho nên có chút xấu hổ. Nhạc Ngưỡng quan sát thấy suy nghĩ tế nhị của cô gái nhỏ, nhanh chóng ngắt lời Nhạc Nho: “Được rồi Nhạc Nho, Bình Bình cũng đã nhận sai, em bớt nói một hai câu đi. Trần Bạc Viễn, chúng ta đưa Bình Bình về nhà trước, nhà em ấy ở phía đường bên kia.”

Trần Bạc Viễn khẽ ừ một tiếng rồi quay đầu xe.

Sau khi đưa Chu An Bình về, Nhạc Ngưỡng mới hỏi Nhạc Nho: “Có chuyện gì thế? Em thay bố mẹ em ấy đi họp phụ huynh là có ý gì chứ?”

Nhạc Nho thở dài một hơi, công việc bận rộn khiến anh có chút mệt mỏi: “Cô nương này ở trường học gây sự, bị gọi phụ huynh, không dám cho bố mẹ biết, cho nên quấn lấy em muốn em gạt lão Chu để đi họp thay. Không nói, em mới đến đã bị giáo viên nói cho một trận. Tại sao con bé lại cư xử với giáo viên như vậy? Thật là hết nói nổi!”

Nhắc tới Chu An Bình, Nhạc Nho tựa hồ có chút bất lực: “Chị đừng thấy con bé ở trước mặt mọi người ngoan ngoãn như một con mèo. Cô nương này chính là một con tiểu hồ ly xảo quyệt bắt đều bắt không được này. Ở trường học còn tự xưng là chị đại, em cũng bái phục luôb, lúc trước em đi học cũng không dám kiêu ngạo như vậy đâu! Mấu chốt là em ấy còn che giấu cực tốt cơ đấy, chị nói xem nếu em nói cho lão Chu là con gái chú ấy ở trường học là chị đại, liệu chú ấy có tin không?”

“Thật sao? Bình Bình ngoan ngoãn như vậy làm sao có thể chứ, còn là chị đại nữa? Chị cũng chưa bao giờ được như vậy!”

Nhạc Ngưỡng không nhịn được cười, Nhạc Nho gằn giọng: “Vậy thì đẳng cấp của con bé cao hơn chị rất nhiều. Suýt chút nữa em đã bị con bé lừa rồi. Nhóc con này, không được, em phải nói chuyện với lão Chu.”

“Này, bình tĩnh đã, Bình Bình cũng có làm chuyện gì xấu đâu. Chỉ là vấn đề nhỏ mà em đã đi báo cáo nhỏ với bố con bé. Không hay lắm.”

“Chẳng lẽ em phải đợi con bé gây chuyện mới nói cho bố em ấy biết?”

“Nhiều năm như vậy Bình Bình cũng đâu có gây ra chuyện gì đâu.”

Nhạc Ngưỡng biết Bình Bình không có tâm địa xấu, nhưng tính tình hơi hướng ngoại, hoạt bát hiếu động và hơi tinh quái nên thỉnh thoảng lại gây ra một chút rắc rối, nhưng cũng không có gì quá nghiêm trọng. Các cô gái ở tuổi dậy thì, tâm hồn vốn đã nhạy cảm, nếu Nhạc Nho biến khéo thành vụng, ngược lại phản tác dụng hiến cô bé hành động một cách bốc đồng, điều đó sẽ còn tồi tệ hơn.

Hơn nữa dưới sự giáo dục của Lão Chu và vợ, con không thể hư được.


Trần Bạc Viễn không can thiệp vào câu chuyện giữa hai chị em, bình thản lái xe chạy đến dưới lầu.

“Tới rồi.”

Nghe vậy, hai chị em mới rút lại hai quan điểm, xuống xe và cảm ơn Trần Bạc Viễn. Theo phép lịch sự còn mời anh lên nhà ăn cơm, Trần Bạc Viễn cười cười nói lão Trần còn ở nhà chờ.

Vì thế bọn họ để Trần Bạc Viễn đi.

Sau khi hai chị em đã đi lên hành lang, Nhạc Nho không nhịn được hỏi: ” Trần Bạc Viễn đi đón chị tan sở?”

“Không phải việc của em.”

Nhạc Ngưỡng tức giận khịt mũi, còn Nhạc Nho thì sải bước qua hai bậc thang với nụ cười toe toét: “Em đã nghe nói về những cuộc hẹn hò xem mắt của Trần Bạc Viễn rồi, chị sợ mình không có cơ hội à!”

“Ahhh! Chị mày bây giờ không có suy nghĩ gì với anh ta, không cần phải nhọc lòng!”

“Xạo, chị không nghĩ tới anh ta sao? Nếu thật sự không nghĩ tới, em trực tiếp ăn phân luôn, đứng chổng ngược mà tiêu chảy!”

“Mẹ kiếp!”

Hai người ở hành lang bát nháo cãi cọ ồn ào, trước khi vào nhà, Lộ Tĩnh Chi liền biết hai oan gia đã trở về, vẻ mặt hận sắt không thành thép gầm một câu: “Hai con đều lớn hết cả rồi, có thể trưởng thành lên một chút được không?”

Trưởng thành? Ở trước mặt hai chị em bọn họ, là không tồn tại.

Sau bữa tối, Nhạc Ngưỡng đến thăm lão Trần, Trần Bạc Viễn lo xử lý một số việc trong phòng, sau khi bước ra chào hỏi vài câu thì lại đi vào bận việc của chính mình. Nhạc Ngưỡng cùng với ông Trần ngồi trên ghế sô pha xem TV đang phát lại “Tuyên bố hôm nay”. Nhạc Ngưỡng thích thú theo dõi, liên tục cùng ông Trần thảo luận cốt truyện.

Chẳng mấy chốc  mấy tiếng đã qua đj.

Trần Diệp mỗi ngày đều đi ngủ tương đối sớm, trước khi đi ngủ còn nhân lúc Trần Bạc Viễn đi tắm không có mặt, thì thầm với Nhạc Ngưỡng: ” Ngưỡng Ngưỡng, bên cạnh cháu có rất nhiều bạn bè, nếu cháu thấy có ai phù hợp giúp ta giới thiệu cho Bạc Viễn. Nó đã tới tuổi lập gia đình, trước đây luôn ở trong quân ngũ không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, hiện tại có thời gian nhưng cũng không có nhiều cơ hội. “

Nhạc Ngưỡng cười đùa: “Các thím ở quanh đây gần đây không phải đã giới thiệu cho anh ấy đi xem mắt sao? Chẳng lẽ đến một cô cũng chưa vừa mắt?”

Trần Diệp nhắc tới việc này liền thở dài thườn thượt, bàn tay gầy gò bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào tay vịn xe lăn: “Ta không biết thằng bé muốn thế nào. Dù sao, sau khi gặp mặt cũng không có tin tức gì.Theo lý mà nói thằng bé lớn lên tuấn tú lịch sự, lý lịch cũng không tồi, có của cải của riêng mình. Ta cũng có bảo hiểm và lương hưu, không tính là gây trở ngại, nhưng thế nào lại không có lấy một cô gái chú ý nó? Thật kỳ lạ! Ngưỡng Ngưỡng, cháu đứng ở góc độ của phụ nữ thử nhìn xem  Bạc Viễn rốt cuộc khiếm khuyết cái gì?”

Vấn đề này, thật đúng là khó nói mà.

Nhưng bởi vì là lão Trần hỏi, Nhạc Ngưỡng suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có thể là bởi vì yêu cầu của anh ấy quá cao.”


Sau đó Trần Bạc Viễn đã đi tới, cô cùng ông Trần tự động im lặng.

Sáng sớm hôm sau, Trần Bạc Viễn đã ở dưới lầu chờ Nhạc Ngưỡng.

Nhạc Ngưỡng ngẩn ra, biết được anh tới đón mình đi làm thì một cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong lòng, ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Trần Bạc Viễn.

Trần Bạc Viễn dường như đoán được cô ấy đang nghĩ gì, cười và giải thích: “Em yên tâm, anh không dậy sớm để đón em. Hôm nay Xạ Kích Quán tổ chức họp. Anh muốn đến sớm một chút, tiện đường, cho nên cho em đi nhờ.”

Nghe được chính là như vậy, Nhạc Ngưỡng không chút do dự mở cửa xe: “Không mất tiền xe, đương nhiên phải đi rồi!”

Có ngốc mới không ngồi, vốn dĩ đã muộn, bắt taxi lại đắt.

Trần Bạc Viễn không còn cách nào khác ngoài, lên xe cười tủm tỉm. Anh dường như có thể lờ mờ cảm thấy thái độ của Nhạc Ngưỡng đối với anh đã có chút thay đổi, kể từ khi cô đến nhà anh vào ngày hôm đó và khóc, cô đã không còn quá để ý đến bản thân nữa, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Có vẻ như cô ấy thực sự đã hiểu lầm mình là một kẻ vong ân phụ nghĩa, bây giờ cuối cùng cô ấy đã hiểu ra sự thật, cô ấy sẵn sàng chấp nhận anh một lần nữa.

Kỳ thật Trần Bạc Viễn vẫn còn rất hoài niệm về cô bé Nhạc Ngưỡng, mặc dù cô hiện tại so với trước kia có chút thay đổi, bất luận là bề ngoài hay tính cách, nhưng vẫn là cô bé năm ấy.

Nhớ trước đây Trần Bạc Viễn ở trong quân ngũ, còn thường luôn nhớ tới Nhạc Ngưỡng, hơn nữa trong lòng đối Nhạc Ngưỡng còn có một cảm xúc không thể nói, không muốn cho ai biết bí mật này.

Trần Bạc Viễn đưa Nhạc Ngưỡng đến đơn vị, rồi gọi cô lại, ngay sau đó di động Nhạc Ngưỡng liền vang lên, Trần Bạc Viễn liền cúp máy nói: “Nhớ số điện thoại của anh, có lẽ em sẽ cần gọi vào buổi sáng đấy, bởi vì anh mỗi ngày đều có các lớp học vào sáng.”

Nói xong cũng không để Nhạc Ngưỡng có cơ hội lên tiếng, xoay người đi vào xe, lái chiếc xe đen tuyền của mình chạy đi.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!!

Cúi đầu cảm ơn! Một nhận xét dễ thương nhỏ có thể khiến tôi có động lực và cảm động! T T!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.