Phát Súng Tình Yêu

Chương 2





Editor: Phong Tâm

Ngày hôm sau khi Nhạc Ngưỡng tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ hồ, thật không dễ dàng để điều chỉnh trạng thái, hình ảnh Trần Bạc Viễn ngày hôm qua đột nhiên hiện lên trong trí óc cô.

Cô xốc chăn lên, đi đến bếp rót lấy ly nước, đang uống đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông từ toilet đi ra, Nhạc Ngưỡng bị dọa mà phụt ra ngụm nước kia.

Nhạc Nho vừa tắm xong bộ mặt ghét bỏ nhìn cô, không thèm để ý ‘a’ một tiếng, “Bộ dạng này của chị có người đàn ông nào muốn?”

“Sao em lại ở đây? Ai cho em cái là gan vào nhà của chị!”

Nhạc Ngưỡng nhìn thấy người em trai này liền tức giận, mỗi lần gặp mặt không chọc cô thì không thoải mái. Nhạc Nho thấy cô đang phi đến chỗ mình, tay chân nhanh nhẹn né sang một bên la lớn, “Bạch nhãn lang* chị đủ chưa? Tối hôm qua nếu không phải là em thì chị có thể bò từ trong cái hố đó ra được không? Lại còn khóc lóc một tiếng rồi lại gọi Trần Bạc Viễn, Trần Bạc Viễn trở lại rồi thì làm gì được? Chị vẫn không có được hắn!”

*Bạch nhãn lang: vong ân bội nghĩa.

“Vương bát nghé*, em chết chắc rồi!”

*Vương bát nghé: Chửi thề.

Nhạc Ngưỡng tức đến mặt đỏ tai tím, cầm chiếc dép trên chân chạy về phía Nhạc Nho, Nhạc Nho cũng không phải là đồ ngốc, nhiều năm kinh nghiệm chạy trốn đã luyện thành lô hỏa thuần thanh* rồi, Nhạc Ngưỡng còn chưa chạy đến, hắn đã xoay người nhảy qua sô pha chạy đến căn phòng duy nhất ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

*Lô hỏa thuần thanh: sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, kỹ thuật đã đạt tới độ hoàn hảo.

“Con chó con kia mở cửa ra ngay! Hôm nay chị mà không đánh chết em hai ta sẽ không cùng họ!”


Nhạc Ngưỡng thực sự cáu giận đến mức cả đầu đều bốc khói rồi. Nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, dừng lại một lúc sau Nhạc Ngưỡng mới nhớ ra chuyện tối qua sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, cô đi được nửa đường thì không cẩn thận trượt chân vào một cái hố, cái hố này là do một cửa hàng gần đó đào, không biết là để làm cái gì. Người rơi xuống liền không leo lên được, sau đó một bụng đầy ủy khuất trào ra, đầu óc trúng gió rồi nhịn không được tâm trạng trong đáy lòng, khóc sướt mướt, một bên leo lên, một bên oán trách, “Thanh xuân nuôi chó rồi, cảm tình nuôi chó rồi, có bản lĩnh thì anh đừng có mà trở lại~~”

Biến mất lâu như vậy đột nhiên quay lại cái rắm!

Chuyện sau đó Nhạc Ngưỡng càng không muốn nhớ lại, cô gọi điện thoại cho Nhạc Nho cầu cứu, luôn miệng nói, “Chị của em sắp chết rồi, em ruột, nhanh đến cứu chị, em trai tốt, đến đây nhanh!”

Nhạc Nho lo liệu cho cô xong, cô lại khiếu nại với hắn, “Em có biết Trần Bạc Viễn trở lại rồi không? Anh ấy đội nhiên trở lại rồi? Chị còn tưởng cả đời này anh ấy cũng không trở lại! Đồ chó, đàn ông đều là đồ chó!”

Nghĩ đến những hình ảnh tối qua, Nhạc Ngưỡng một tay che mặt, đá cánh cửa kia một cước rồi thu dọn đồ đạc, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Vừa đến cửa sở cảnh sát liền nhìn thấy lão Chu từ trên xe bước xuống, trên tay còn cầm hai cái bánh bao và một cốc giữ nhiệt. Nhạc Ngưỡng theo thói quen ‘a’ một tiếng, “Chào lão Chu, bữa sáng dinh dưỡng nha, tôi đoán bánh bao này nhất định là chị dâu làm cho anh!”

Lão Chu cong môi cười, sau đó lại thay đổi sắc mặt, tính toán chuyện tối qua, “Hôm qua còn chưa thẩm tra xong cô đã đi rồi? Tôi còn nghe nói cô muốn cắt ‘mạng sống’ của người ta? Cô sao không lên trời luôn đi?”

Nhạc Ngưỡng ngượng ngùng cười, xoa xoa mũi đáp lại, “Đối với loại lưu manh như vậy chúng ta không cần thiết phải đối đãi tử tế đúng không? Nếu như tôi không lấy kéo ra, thẩm tra cũng không thể tiến hành thuận lợi như vậy được nha!”

Nói với bộ dáng rất có đạo lý.

Lão Chu hừ một tiếng không cùng cô so đo.

Chuyện tối qua về tên vô lại Trần Tiêu trong sở cũng đã báo cáo qua, đương nhiên, người họ Trần còn lại cũng trở thành đề tài mà mọi người bàn bạc sôi nổi.

Cùng là họ Trần, sao lại khác một trời một vực như vậy chứ?

Nhạc Ngưỡng vừa vào bên trong đã bị Triệu Tiểu Phỉ kéo sang một bên, cô bát quái ở bên cạnh Nhạc Ngưỡng hỏi thăm, “Tiểu nguyệt nha, nghe tiểu Từ nói cậu với huấn luyện viên bên Xạ Kích Quán có quen biết nha?”

Nhạc Ngưỡng nhất thời không có phản ứng lại, không biết vị huấn luyện viên kia mà cô ấy nhắc tới là ai, mặt ngờ nghệch nhìn chằm chằm cô, “Ai vậy?”

“Ay ya, chính là người tối qua đến sở của chúng ta đó, tên là…….Trần Bạc Viễn!”

“Không quen.”

Nhạc Ngưỡng lập tức đổi sắc mặt, lắc đầu như cái trống lắc tay* vậy.

Triệu Tiểu Phỉ mới không tin, chạy đến bên người Nhạc Ngưỡng, “Nguyệt nguyệt, nha nha à, tớ cầu xin cậu đó, cậu nói cho tớ biết wechat của anh ấy với được không? Cậu không biết, ngày đó ở Xạ Kích Quán tớ liền nhìn trúng anh ấy rồi, nhưng mà vẫn không có cơ hội có phương thức liên hệ, mà cậu lại quen biết anh ấy, nhất định có phương thức liên hệ của anh ấy đúng không?”

Triệu Tiểu Phỉ lắc lắc cạnh tay Nhạc Ngưỡng khẩn cầu, Nhạc Ngưỡng tỏ vẻ kiên quyết đẩy cô ấy ra, “Tiểu Phỉ à, tớ với Trần Bạc Viễn kia ấy, bây giờ không còn có quan hệ gì rồi! Lúc trước quen biết, nhưng bây giờ ân oán nặng như núi, hắn đi đường Dương Quan của hắn, tớ đi cầu độc mộc của tớ, nhưng tớ vẫn khuyên cậu một câu, hắn chính là tên bạch nhãn lang vô lương tâm, đừng yêu hắn, không có kết quả đâu.”

Nói rồi cũng không quan tâm Triệu Tiểu Phỉ năn nỉ như thế nào, Nhạc Ngưỡng làm như không nhìn thấy, một mình đi đến vị trí bắt đầu ngày làm việc.

Đúng vậy, thời gian dài như vậy cô dường như đã không còn thích Trần Bạc Viễn như trước rồi, coi như là anh trở lại thì đã sao? Một năm nữa là qua ba mươi rồi, người đàn ông cô độc không có bố mẹ, rời khỏi bộ đội trở về mở Xạ Kích Quán, không nhà không xe không có công việc ổn định, có đem tới chợ môi giới hôn nhân cũng không ai muốn nữa.

Điển hình cho cái túi da rỗng.

Tuy nhiên nhớ lại người thiếu niên non nớt vắt ra nước Trần Bạc Viễn năm đó, trái tim thiếu nữ của Nhạc Ngưỡng vẫn là đập ‘bùm bụp’. Mà hiện giờ anh đã không còn dáng vẻ lạnh lùng của thiếu niên khiến cô thời khắc rung động nữa, vài năm trôi qua, đều là hương vị của người đàn ông thành thục.

Không nói rõ được chỗ nào thay đổi, chính là thay đổi rất nhiều.

Nhắc lại nhớ, tuần trước bố mẹ có giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô cũng không tồi.


Nhạc Ngưỡng nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy đáp ứng bố mẹ đi xem mắt cũng tốt.

Nghĩ đến vụ này, Nhạc Ngưỡng quyết định hôm nay sẽ về nhà một chuyến, sau đó gửi tin nhắn thông báo cho bố mẹ, buổi chiều nói trước cho lão Chu một tiếng.  Nhìn đến bàn làm việc của lão Chu, cô ghé lại gần tò mò nhìn tờ giấy ghi chép, dựa vào bàn chau mày hỏi, “Lại là đám người Thành Nam kia?”

Đám lưu manh ở Thành Nam kia thực sự đã hành chết mỗi người trong sở bọn cô rồi, lúc lúc lại náo ra một chuyện, nhưng bọn họ cũng không giết người phóng hỏa, thường là ăn trộm, ăn cắp, chuyện náo loạn nhỏ, sự việc không lớn, không đến tội chết, ngồi tù cũng chưa đủ yêu cầu. Nhưng thường xuyên có chuyện, nháo loạn một hồi gà bay chó nhảy, đều phiền chết mất.

Mỗi lần chỉ cần nhận được điện báo có liên quan đến đám người Thành Nam kia, Nhạc Ngưỡng đều hận không thể cầm đại đao bốn mươi mét đem đến đó.

“Lần này lại là chuyện gì vậy?”

Nhạc Ngưỡng đồng tình vỗ lên bả vai của lão Chu, lão Chu chỉ đến bản ghi chép vụ việc, “Tụ tập hút ma túy.”

“Phá gia chi tử, đều là bọn súc sinh không cả bằng chó lợn.”

Nhạc Ngưỡng đập xuống bản án, không muốn nhận vụ này, vì thế định nói với lão Chu về việc hôm nay muốn về sớm, lại không ngờ bị lão Chu từ chối, “Hay là cô ngày mai thì trở về? Đợi bên khu Thanh Hà có người hỗ trợ điều tra đến, cô với Tiểu Từ còn có một đội người bên kia nữa cùng đến Thành Nam một chuyến.”

Cô nhíu chặt mày, theo bản năng gầm nhẹ, “Why? Tại sao lại là tôi? Vì sao vẫn luôn là tôi đi Thành Nam xử lí đám người kia? Mẹ nói tôi……”

“Cùng làm nhiệm vụ, còn mời Nhạc đồng chí luôn hoàn thành đúng hạn.”

“Lão Chu! Tôi….”

“Được rồi, đã nhận được tin báo, cô với bọn họ đi một chuyến là được, nếu như điều tra được đám người tụ tập dùng thuốc kia, cô liền bắt bọn chúng về đây, tiến hành thẩm vấn, dạy dỗ,  người nghiêm trọng thì đưa đến trại cai nghiện.”

Lão Chu mặt đầy ý cười vỗ bả vai của Nhạc Ngưỡng, vô cùng vinh quang trao nhiệm vụ này vào tay cô, “Cô chính là trụ cột của sở chúng ta, nếu như hôm nay hoàn thành tốt nhiệm vụ, mai kia liền cùng Tiểu Triệu đổi ca, đi tuần tra dân chúng, thế nào? Vụ giao dịch này không thiệt thòi đâu.”

Nhạc Ngưỡng nặn ra một nụ cười cứng nhắc, a a một tiếng rồi nhấc người rời đi.

Sau đó Nhạc Ngưỡng bớt thời gian gọi cho bố mẹ, nói rằng hôm nay không về được rồi, ngày mai mới về. Bố mẹ cô ở bên kia ‘a’ một tiếng, không biết nói gì, “Con nói chuyện sao lại giống thả rắm vậy? Không phải đã nói là sẽ về rồi sao? Mẹ đều đã ra ngoài mua đồ ăn về rồi! Thậm chí còn định hẹn Tiểu Trần qua nhà ăn cơm đó.”

Tiểu Trần trong miệng mẹ cô nhắc tới chính là đối tượng xem mắt mà lúc trước cô đã đồng ý, rất trùng hợp, cũng là họ Trần. Đương nhiên Nhạc Ngưỡng trước đó là vì cái họ này mà đối với hắn có hảo cảm, vì thế đã không lập tức từ chối.

Nhưng trước tình hình hiện tại thì cô không làm gì được, “Mẹ, trong sở đột nhiên có việc muốn con đi, con còn có thể có biện pháp gì được? Cái người Tiểu Trần kia mẹ đổi ngày mời hắn ăn cơm đi.”

“Được, không nói với con nữa, trong nhà vẫn đang có khách, con trở về thì nói sau.”

Bố mẹ cô đang muốn cúp điện thoại, nhưng chính là lúc này, Nhạc Ngưỡng đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ đầu bên kia truyền đến, “Dì ơi, nước nóng này con đặt ở đây được không?”

Cả người Nhạc Ngưỡng máu như trào ngược, ngay lập tức hỏi, “Mẹ! Trần…Trần Bạc Viễn đến nhà chúng ta làm cái gì vậy?!”

Vừa rồi nghiễm nhiên chính là giọng nói của Trần Bạc Viễn.

Mẹ cô ở bên kia không bận tâm đáp một tiếng, “Viễn Viễn coi như là đã trở lại rồi, hôm nay đến thăm bố mẹ, mẹ với bố con rất vui nha. Con có thời gian cũng đi gặp Viễn Viễn đi, trước không nói nữa, mẹ cúp đây.”

“Mẹ! Mẹ?”

Đầu bên kia đã dập điện thoại rồi.


Nhạc Ngưỡng một mặt vô lời nhìn chằm chằm vào điện thoại, cả não truyền đến một ý nghĩ, Trần Bạc Viễn này có phải là điên rồi không? Trở về thì trở về, còn vui vẻ chạy đến nhà cô là gì?

Mười mấy năm đều chưa từng tiếp xúc qua, bây giờ vẫn còn thân thiết như vậy sao?

Nhạc Ngưỡng nghĩ không ra não Trần Bạc Viễn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, đương nhiên cô cũng không muốn lãng phí dây thần kinh não mình rồi.

Bận xong việc trong tay liền nhìn thấy Tiểu Từ thu dọn bàn hắn, gương mặt thanh tú kia ngẩng lên, nhìn về phía Nhạc Ngưỡng hỏi, “Chị Nhạc Ngưỡng, chúng ta khi nào thì xuất phát vậy?”

Nhạc Ngưỡng nhìn qua điện thoại, sửa sang diện mạo một chút rồi búng tay, “Bây giờ đi.”

Tiểu Từ là đồng nghiệp năm ngoái chuyển tới, rất thông minh, tính tình cũng hoạt bát, mỗi lần đều giống như tiểu tùy tùng bên cạnh Nhạc Ngưỡng, luôn luôn thân thiết gọi ‘Chị Nhạc Ngưỡng’.

Thành Nam là khu vực gần Lô Châu, bọn họ bên này thuộc về Tùng Hộ, mà sát bên cạnh là khu Thanh Hà. Vì vậy không ít vụ án bên Thành Nam đều là hai khu vực hợp tác điều tra, đặc biệt là những vụ án lớn.

Đương nhiên, án nhỏ cũng có, giống như hiện tại.

Phụ trách bên Thanh Hà và đón Nhạc Ngưỡng bọn họ đều không quen biết, hẳn là vừa chuyển lên làm chính thức, vì vậy xử lý sự tình khá tỷ mỉ,  đối xử với Nhạc Ngưỡng bọn họ cũng rất khách khí.

Bọn họ nằm vùng ở bờ đê nhỏ giữa vùng, bốn phía đều là tòa nhà san sát,  đem ngôi nhà cũ vừa dơ bẩn vừa hỗn độn này bao vây vào trong.

Bọn họ đang đợi một tên lưu manh ở trong đó lộ diện, sau đó mới đi bắt đám người trong căn phòng được quần chúng nhiệt tình báo cáo kia. Trong lúc chờ đợi, Nhạc Ngưỡng đĩnh đạc ngồi bên cạnh bờ sông một cách nhàm chán, thậm chí còn ngắt lấy ngọn cỏ bên cạnh, đồng tử đưa trái liếc phải, đánh giá khu nhà lầu ở phía không xa kia.

Lúc ánh mắt cô đặt đến một tấm biển hiệu màu đỏ vừa dài vừa nổi bật liền bất giác chạm xuống cánh tay của Tiểu Từ rồi hỏi, “Tiểu Từ, ‘Xạ Kích Quán’ kia mới mở ư?”

Tiểu Từ nhìn qua đó, gật đầu nói, “Đúng rồi, là vị huấn luyện viên Trần tối qua mở đó. Nghe đồn rằng anh ấy mở vài cái nổi tiếng ở Lô Châu, không chỉ một cái này đâu.”

Nhạc Ngưỡng ngừng một chút, gương mặt có chút cứng nhắc, Tiểu Từ lập tức đoán chuyện của hai người, bát quái không thôi thò đầu lại gần nhẹ giọng hỏi, “Chị Nhạc Ngưỡng, rốt cuộc vị huấn luyện viên Trần kia có quan hệ gì với chị vậy?”

Bộ dạng hai người thò đầu nói chuyện bát quái lọt vào mắt người đồng đội bên khu Thanh Hà, người kia mặt cạn ngôn đánh tỉnh hai người một tiếng, “Người kia sắp tới rồi, cảnh giác lên.”

Tiểu Từ bị trách như vậy, mặt có chút ửng đỏ, ngượng ngùng xoay người đi. Mà Nhạc Ngưỡng làm bộ dạng giả vờ không nghe thấy, tràn đầy lòng tin nhìn về một hướng nào đó.

Đợi không lâu sau, mục tiêu của bọn họ đã xuất hiện rồi.

Nhưng khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là, sau lưng tên lưu manh kia còn có thêm một người. Người kia tay dài chân dài, mặc một chiếc áo khoác dài, đầu tóc gọn gàng.

Tiểu Từ cũng nhìn thấy, ngạc nhiên thốt lên, “Huấn luyện viên Trần thế nào lại ở đây?!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.