Phát Súng Tình Yêu

Chương 37



Edit: Gió

Beta: Đá Bào

Ảnh: Pinterest

Trần Bạc Viễn cảm thấy cả người mình như muốn bốc cháy vậy.

Ngọn lửa đè nén nhiều năm trong lòng kia, bị một nụ hôn của Nhạc Ngưỡng dấy lên một cách dễ dàng.

Cô rất ngây ngô, sau khi chạm nhẹ một cái dường như đều hành động theo bản năng, sự kích động nhất thời của cô, trong thời điểm lý trí dần dần trở lại, chầm chậm tiêu tan, thay vào đó là sự ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng Nhạc Ngưỡng đã nhiều lần nói với bản thân, người trước mắt là người cô đã thích nhiều năm, yêu nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà đến bây giờ cũng chỉ có một nụ hôn? Do đâu mà chỉ một nụ hôn cũng đã khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh không thôi?

Nghĩ như vậy, sự không cam tâm trong lòng đã khiến dũng khí của cô tăng lên gấp bội, dù cho Trần Bạc Viễn có động thái muốn buông cô ra, nhưng đều bị Nhạc Ngưỡng ngăn cản.

Sự đấu đá hung hăng không kiêng nể gì của cô đều nằm trong sự khoan dung lớn nhất của Trần Bạc Viễn, chẳng sợ cô không cẩn thận đụng vào răng, không cẩn thận cắn vào khóe miệng mình, anh đều không thấy không sao cả.

Ánh mắt chứa đầy ý cười của anh cong cong, mặc cho Nhạc Ngưỡng thỏa sức làm loạn. Qua một hồi, anh thấy Nhạc Ngưỡng dường như bị choáng ngợp, khi cô sắp buông tay, anh đột nhiên thắt chặt đôi bàn tay, đem Nhạc Ngưỡng dán chặt vào lòng mình một lần nữa.

Hai người mũi chạm mũi, ánh sáng của ngọn đèn vàng trên đỉnh đầu dần lan tỏa xung quanh.

Hơi thở của Nhạc Ngưỡng như ngừng lại, đôi đồng tử màu hổ phách cứ như vậy nhìn Trần Bạc Viễn.

Chỉ thấy khóe miệng Trần Bạc Viễn dấy lên ý cười, giọng điệu thâm trầm vang lên: “Không tắm nữa à?”

Giống như ở bên tai cô khẽ ngâm nga vậy, cả người Nhạc Ngưỡng không khỏi run lên, cố gắng bình ổn lại cảm xúc rồi tiếp tục hỏi: “Sao đồng phục của em lại ở chỗ anh vậy?”

“Đồng phục ư?”

Đây đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi.

Lúc ấy Trần Bạc Viễn hết sức cố gắng xin nghỉ được ba ngày, vào buổi tối ngày Nhạc Ngưỡng tốt nghiệp năm ấy, anh vội vã trở về từ Vân Nam, anh mặc lại quần áo mà mình đã rất lâu không mặc, đứng xa xa trong nhóm người nhà của học sinh tốt nghiệp, nhìn từng người, từng người chứa đầy sức sống thanh xuân đang đứng trên sân khấu phát biểu diễn văn tốt nghiệp.

Anh còn nhớ ngày hôm đó thời tiết rất nóng bức, bốn phía vang lên âm thanh tiếng ve sầu quen thuộc, tường vinh danh của Nhất Trung vẫn là hình ảnh của bản thân anh khi còn là học sinh, nhưng sân thể dục đã được tân trang lại.

Anh còn thấy trong mấy năm này Nhạc Ngưỡng đã thay đổi chóng mặt, trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Gương mặt đã không còn vẻ non nớt, mà là sự tùy ý, thẳng thắn của thanh xuân. Cô nhóc nhát gan ngày nào, hôm nay đã có thể tự tin là một học sinh ưu tú đứng trên sân khẩu phát hiểu diễn văn tốt nghiệp.

Anh còn nhớ, ngày đó Nhạc Ngưỡng mặc một bộ đồng phục trắng tinh ở trên bục phát biểu, nghe thấy những lời khen ngợi của các bậc phụ huynh ở xung quanh, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, tiếng phổ thông cũng rất giỏi.

Khoảnh khắc đó, Trần Bạc Viễn rất muốn nói với mọi người, đây chính là cô gái mà anh quý trọng nhất.

Lúc đó Nhạc Ngưỡng không biết, biển người mênh mông dưới khán đài kia, có Trần Bạc Viễn ở đó.

Buổi lễ kết thúc Nhạc Ngưỡng liền bị kéo đi liên hoan hát hò. Lúc ấy mọi người đều đi rồi, mảy may không có cơ hội để Trần Bạc Viễn lộ diện, hơn nữa, anh cũng không muốn để Nhạc Ngưỡng nhìn thấy mình.

Khi ấy, trên vai anh vẫn còn một vết sẹo đáng sợ, là dấu vết lưu lại của lần đầu tiên anh đi thực hiện nhiệm vụ.

Anh cảm thấy Nhạc Ngưỡng vẫn đang hận mình, bởi vì khi ấy anh chẳng nói chẳng rằng đã chọn nhập ngũ, mà không phải là giống như đã nói với cô rằng sẽ học ở Lô đại.

Hơn nữa anh cũng không dám đến nhìn Nhạc Ngưỡng, sợ rằng bản thân không khống chế được tình cảm của mình.

Anh của khi ấy cảm thấy Nhạc Ngưỡng vô cùng tốt đẹp.

Mười tám tuổi, cô gái nhỏ sắp bước vào đại học, bắt đầu trang mới của cuộc đời, thậm chí trong buổi liên hoan tốt nghiệp sẽ có không ít nam sinh tỏ tình với cô.

Nhưng anh lại không nỡ cứ như vậy mà rời khỏi đây.

Vì vậy đã đợi rất lâu ở bên ngoài nhà hàng mà Nhạc Ngưỡng đang ăn cơm, mãi đến khi nhìn thấy cô và bạn học đi vào KTV, anh lại đứng ở bên ngoài đợi rất lâu. Đến tận đêm khuya, Nhạc Ngưỡng và đám bạn đi ra, chiếc áo đồng phục trắng tinh ấy đã có chút bẩn, sắc mặt cô đỏ hồng, bộ dáng vừa uống xong chút rượu, có vài lần Trần Bạc Viễn không không chế được bản thân muốn đi về phía trước bắt lấy cô.

Nhưng rốt cuộc ở bước cuối cùng, Nhạc Nho xuất hiện kéo lại tất cả những cảm xúc của anh.

Trong trí nhớ, thằng nhóc còn nhỏ hơn cả Nhạc Ngưỡng nhưng lại cao gần bằng anh, nhưng do cơ thể chưa phát triển hết, gầy như cái cột điện vậy.

Vẻ mặt hắn không chút nhẫn nại dìu cô từ tay từ bạn học cô, vừa đi vừa không vui mà cằn nhằn: “Học sinh tốt nghiệp cái khỉ mốc gì, chị có thể uống đến mức không cần mạng nữa đúng không?”

Nhạc Ngưỡng hừ một tiếng, đấm một cái vào lưng Nhạc Nho, thậm chí còn dùng lực đá hắn một cái: “Nhạc Nho, Trần Bạc Viễn vẫn chưa trở lại đúng không?”

Lúc ấy Nhạc Nho đã biết Nhạc Ngưỡng thích Trần Bạc Viễn rồi, đối với điều này hắn vẫn luôn bất mãn: “Chị đừng có nhớ cái tên bạch nhãn lang* đó nữa, hắn còn không quan tâm ông Trần nữa là chị. Chị thấy hắn liệu có trở về không? Chỉ có chị như con ngốc vẫn còn đợi hắn, chị thích người khác không tốt hơn sao? Chỉ một thằng đàn ông già thôi có gì đáng để chị thích chứ?”

*Bạch nhãn lang: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. 

Nhạc Ngưỡng bật cười, túm lấy áo đồng phục của mình mà mắng: “Đúng vậy, bạch nhãn lang! Cái đồ không biết tốt xấu! Chị đây mới không thích anh ta, chị đây chỉ thấy ông Trần thật phí công, nuôi một thằng con trai có như không!”

“Nhạc Nho, em nhất định không được học theo Trần Bạc Viễn đâu đấy, là đàn ông thì phải nói lời giữ lời, phải có trách nhiệm! Đừng có giống như anh ta.”

Nói là thi vào Lô đại, kết quả đi nhập ngũ. Nói là vĩnh viễn hiếu thuận ông Trần, mà người chẳng thấy quay về ngó ngàng lấy một lần. Anh còn nói sau này sẽ trước sau như một mà đối tốt với cô, nhưng cô đều đã tốt nghiệp rồi mà anh cũng không về thăm cô…..

Nhìn thấy hai chị em biến mất sau màn đêm, trái tim Trần Bạc Viễn như bị xé thành trăm nghìn mảnh vậy, anh đau đớn đờ đẫn đứng ở chỗ ấy, trong lòng có âm thanh trào phúng bản thân vang lên.

Trần Bạc Viễn ơi Trần Bạc Viễn, mày trở lại thì có thể làm gì được chứ? Nhạc Ngưỡng còn nhỏ như vậy, mày chẳng thể cho cô ấy một lời hứa, chẳng thể cho cô ấy bất cứ điều gì, vì sao lại làm ra những điều hoang tưởng thừa thãi đến vậy chứ?

Nếu như bị bố mẹ Nhạc Ngưỡng biết được anh đối với Nhạc Ngưỡng có tâm ý như vậy, nếu như bị ông Trần biết được thì phải làm sao mới tốt đây?

Hơn nữa, Nhạc Ngưỡng đã không còn thích anh rồi, cô đã trưởng thành rồi.

Sau đó chiếc áo đồng phục ấy, chính là buổi tối hôm đó Trần Bạc Viễn vô tình nhìn thấy ở trong thùng rác dưới tầng nhà Nhạc Ngưỡng, anh nhặt lên thì phát hiện cổ áo và ống tay áo đều là ba chữ Trần Bạc Viễn.

Cô đã căm giận đến bao nhiêu?

Thu lại những cảm xúc ấy, Trần Bạc Viễn cảm giác như thời gian đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, anh cũng không dám tưởng tượng cô gái nhỏ năm ấy bây giờ lại đang ở trong lòng mình.

Nhạc Ngưỡng thấy anh vẫn luôn không nói đến nguồn gốc của chiếc đồng phục này, nhướn mày lại hỏi thêm một lần nữa. Trần Bạc Viễn lại trực tiếp chặn miệng cô, đầu lưỡi linh hoạt kia cứ như vậy cạy mở hàm răng cô, nghiêm túc cẩn thận coi cô như vật báu vậy.

Có một vài sự việc, không nhất thiết phải truy cứu những gì đã qua, chẳng cần việc gì cũng phải rõ ràng một hai, giữ lấy cho mình một chút dư thừa, giữ cho người khác một phần thần bí.

Giây phút này Nhạc Ngưỡng như đang đạp lên mây, cả người lâng lâng, không cảm thấy chút chân thực nào. Gương mặt đỏ hồng của cô như con tôm nấu chín vậy, hai tai cũng đỏ rực lên.

Trần Bạc Viễn thân mật một hồi rồi buông cô ra, vuốt ve vai cô trêu trọc nói: “Mau đi tắm đi, hay là….em muốn cùng anh?”

“Không! Em không muốn! Bây giờ em liền đi.”

Trái tim Nhạc Ngưỡng đập mạnh, chạy bắn vào phòng, tiện tay lấy một chiếc áo phông, lấy một chút đồ cá nhân rồi vội vàng đi vào phòng tắm.

Nước ấm chảy ra từ vòi hoa sen, nhưng Nhạc Ngưỡng lại cảm thấy cơ thể mình nóng như nước sôi.

Thật không dễ dàng mới khiến bản thân bình tĩnh lại, lề mề một lúc lâu rồi mới đi ra từ phòng tắm.

Thời khắc ấy, nhiệt độ trong nhà rất cao, thì ra Trần Bạc Viễn đã bật máy sưởi lên, khi Nhạc Ngưỡng đi ra anh đã nấu xong bát mì cho cô, còn có cả một quả trứng rán lòng đào hoàn hảo.

Không biết anh đã thay một bộ đồ sạch sẽ từ khi nào, thấy Nhạc Ngưỡng đi ra, gọi cô qua quầy bar ngồi*, rồi nói: “Ngưỡng Ngưỡng, ăn đi em, anh đi tắm qua một cái.”

Nhạc Ngưỡng vội vã gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế quầy bar*, cô không nỡ ăn hết luôn bát mì, chỉ muốn giống như hồi bé vậy, ăn đồ ăn yêu thích của mình từng chút, từng chút một, một chút dư vị, một chút lưu luyến,  dường như muốn đem tất cả mùi vị ấy lưu giữ nơi đầu lưỡi.

*Quầy bar, ghế:

Trần Bạc Viễn tắm rất nhanh, Nhạc Ngưỡng mới ăn xong nửa bát mì anh đã đi ra rồi.

Trên đầu anh có một chiếc khăn khô, đi đến bên cạnh, ánh mắt ấm áp nhìn cô rồi nói: “Cũng không còn sớm rồi, em ăn xong thì đi nghỉ ngơi đinh, anh đã chuẩn bị xong phòng cho em rồi, chăn mền đều mới giặt sạch sẽ xong. Ngày mai khi nào em đến đơn vị vậy? Anh gọi em dậy.

Trong lòng Nhạc Ngưỡng như có lời gì muốn nói, nhưng khi đối diện với ánh mắt anh lại không biết phải mở miệng như thế nào. Đầu óc như úng nước gật đầu phụ họa.

Nhạc Ngưỡng ngoan ngoãn như vậy khiến Trần Bạc Viễn nhớ lại nhiều năm về trước, anh vẫn đang dạy thêm cho Nhạc Ngưỡng.

Đột nhiên lòng anh mềm nhũn, không kìm lòng được, cầm lấy cằm cô, nói: “Ngưỡng Ngưỡng, nhiều năm như vậy mà em vẫn không thay đổi gì cả, rất xinh đẹp.”

Lời khen đột ngột khiến Nhạc Ngưỡng nhất thời cảm thấy lúng túng, cô cười ngượng ngùng: “Từ nhỏ em đã xinh đẹp rồi mà, lúc ấy anh đúng là mắt mù mà! Nhưng mà….” Đề tài nói đến đây, câu hỏi của cô lại trở lại vấn đề câu hỏi lúc đầu, “Có phải anh đã thích em từ rất lâu rồi không? Bắt đầu thích em từ khi nào vậy? Tại sao khi anh mới trở lại thành phố S lại biểu hiện như không thích em một chút nào vậy?”

Làm khi ấy Nhạc Ngưỡng còn tưởng Trần Bạc Viễn chỉ coi cô là em gái hàng xóm mà thôi.

Trần Bạc Viễn bật cười, không nhịn được mà véo nhẹ má cô: “Đại khái từ rất sớm, chỉ là…anh cũng không chắc chắn. Chỉ chắc chắn là bây giờ vô cùng thích em.”

Nhạc Ngưỡng nhìn đôi mắt sâu thẳm lại có điểm sáng của anh, trong lòng rung động, đặt đôi đũa xuống, chân thành nói: “Vậy chúng ta kết hôn đi.”

Trần Bạc Viễn ngẩn người, không có nói gì.

“Em nói thật đấy, mấy ngày hôm nay em sẽ tìm cơ hội để công khai với bố mẹ chuyện của chúng ta, anh xuất sắc như vậy, lại hiểu gốc hiểu rễ, bố mẹ em chắc chắn sẽ không phản đối!”

Vốn dĩ Trần Bạc Viễn vẫn chưa biết bản thân mình ở trong lòng Nhạc Ngưỡng lại tốt đẹp như vậy. Cái kiểu tốt đẹp khiến anh cảm thấy bản thân mình không xứng với nó.

“Trần Bạc Viễn, chúng ta đã nói là sẽ kết hôn rồi, anh sẽ không nuốt lời đấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.