Phật Tổ Nhìn Không Thuận Mắt, Tiểu Lộ Giành Lại Soái Ca

Chương 2



Lộ Vy ngồi trong gian nhà nhỏ của Cẩn Đình nhàn rỗi nhai bim bim, vừa xem ti vi. Trên truyền hình lúc này đang có một bản tin nóng hổi. Nữ phát thanh viên Phạm Minh Minh nét mặt rạng ngời thông báo một tin vui vẻ:

“ Tống tài phiệt chính thức tuyên bố sẽ không đính hôn với nữ ca sĩ Tạ Hàn Hàn“.

Lộ Vy nghe tin này kì thực có thể xem như là thông báo hội thi chọn thê, mặc dù rất đông đối thủ nhưng mà bản thân lại thấy rất tự tin giành chiến thắng, trong lòng lại náo loạn tuyên bố:

“ Tống Nhiên Kiệt, kiếp này tớ nhất định quyến rũ được cậu!”

Khí thế bừng bừng bóp tan bim bim trong tay thành cám.

Cẩn Đình từ trong bếp đi ra, nhìn thấy em gái trong tư thế sẵn sàng chiến đấu liền có chút buồn cười. Cô bé ngốc này, anh không nghĩ biểu hiện trẻ thơ như vậy, nhưng mà đoán không nhầm thì chính là con người hiếu chiến, háu thắng nha.

Tống Nhiên Kiệt hai chân gác lên ghế, bản thân cực kì thoải mái tống khứ được ả đàn bà phiền phức Tạ Hàn Hàn kia đi rồi. Thực ra cũng không hề có ý định kết hôn, chỉ là trêu đùa như vậy cảm thấy rất thoải mái.

“ Kiệt, cháu lần này có phải hơi quá rồi không?” Tống Tập, chú ruột của Tống Nhiên Kiệt có một chút lo lắng, dù gì họ Tạ cũng chỉ có một đứa con gái lại là thất lạc đã lâu tìm về, Tống Nhiên Kiệt đối với cô ta như vậy bọn họ hẳn là rất tức giận.

Tống Nhiên Kiệt ngược lại, không một chút bận tâm, lời nói đầy vẻ lạnh lùng lại có giễu cợt:

“ Vẻ mặt của phụ nữ khi nào thú vị nhất, chú có biết không? Chính là bộ dạng Tạ Hàn Hàn bây giờ.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài, Tống Tập quả thật không hiểu nổi đứa cháu này giống ai, chỉ biết là trước đây không có như vậy. Mà đứa nhóc họ Lộ kia rất lâu rồi không gặp, không biết sống có tốt không.

Lộ Vy đang nhiên hắc xì liên tục, trong lòng thầm nguyền mắng kẻ nào sớm không nhớ, muộn không nhớ, lại nhằn đúng lúc cô đang ăn mà nhắc. Haiza, nhưng mà cũng khó trách, cô là đang ăn bữa phụ trong ngày, bù lại những ngày tháng bị Phật Tổ gia “khuyên nhủ” ăn chay niệm phật.

Lại nói tới Phật Tổ gia, Lộ Vy liền thấy ấm ức. Bản thân nam nữ chính cô đã đọc trong truyện khi trùng sinh sẽ đều có dị năng nhưng mà cô mấy ngày qua một chút biểu hiện cũng không có, mà có chăng chính là hậu đậu hơn người mà thôi.

Lần đầu Lộ Vy đến công ty của Tống Nhiên Kiệt chính là kẻ lừa đảo, cô lừa đảo là nhân viên bán bảo hiểm a, thế nhưng thật không ngờ nơi này bảo vệ cũng là một kẻ tài năng vừa nhìn một lượt liền có thể nhận ra Lộ tiểu thư nhà chúng ta là tên bịp bợm, một mực muốn túm cổ cô lôi tới đồn cảnh sát. Bất quá Lộ Vy đành phải nói bừa, nhưng mà khẩu khí không hề nhỏ, hướng thẳng tới bảo vệ kia thị uy:

“Này, nói cho anh biết, tôi đây chính là bạn gái Tống tổng nhà các người, mới vừa rồi sợ các người khó xử mới giả vờ như vậy.”

Bảo vệ kia bỗng dưng căng thẳng. Tính cách của Sếp lớn có ai lại không biết, chia tay Tạ Hàn Hàn có lẽ vì trong lòng có hứng thú với phụ nữ khác rồi, hơn nữa cô gái này còn dám kêu họ giám đốc, quả thật không tầm thường..., đắn đo một hồi cuối cùng cũng quyết định vẫn là không nên động chạm tới.

Lộ Vy đắc ý ngẩng cao đầu đi thẳng lên tầng trên, Tống Nhiên Kiệt, bắt đầu thôi!!

Tống Nhiên Kiệt vẫn giữ nguyên tư thế ngồi muốn quyến rũ người khác, hai tay đan vào nhau, mắt kép hờ nhưng mà vẫn rất tỉnh táo, môi mỏng khẽ cử động, khẩu ngữ lạnh lùng:

“ Cô tới đây làm gì? Muốn bồi thường?”

Lộ Vy làm bộ như mình rất vinh dự:

“ A, anh còn nhớ tôi sao?”

“Trực tiếp nói luôn đi, cô muốn gì?”, thời điểm nói ra những lời này anh quả thật giống như địa chủ giàu có, có thể tùy ý tung tiền đuổi người vậy.

“Muốn anh, cho tôi được không?”, Lộ Vy không hề khó chịu, ngược lại cười tinh nghịch, mắt cười híp mí nhìn chằm chằm vào địa chủ gia.

Tống Nhiên Kiệt đối với câu nói này của cô ngược lại vô cùng bình tĩnh trả lời:

“ Được thôi, có bản lĩnh thì tới lấy đi!”

Trong đầu cô gái nhỏ thầm hạ quyết tâm:

Được rồi, cậu cứ đợi đấy, tớ nhất định đem cậu trở về, không phải của bọn họ, chỉ là soái ca của tớ thôi.

Tạ Hàn Hàn một thân hùng hổ xông vào hệt như xã hội đen đòi nợ, đối với toàn bộ nhân viên công ty đều buông lời mắng mỏ:

“ Một lũ khốn, các người mau gọi Tố... Nhiên Kiệt ra đây cho tôi”, mặc dù rất giận nhưng mà theo bản năng vẫn sợ hãi cái tên kia.

Đại sảnh công ty đột nhiên có sự náo loạn mà lúc này Tống Nhiên Kiệt đang ngồi trong phòng làm việc, cùng cô gái Lộ Vy “ nghị sự” về việc làm thế nào mới quyến rũ được anh, đương nhiên Tống tài phiệt từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên một tư thế, lim dim ngủ. Đoán trừng tiếng động làm anh khó chịu cau mày, thế nhưng cô ngốc Lộ Vy lại lo lắng chạy tới, một hai sờ đầu, sờ trán anh. Tống Kiệt tận mắt chứng kiến biểu hiện này của cô có chút buồn cười, lại không thể hiện ra mặt. Lộ Vy kiểm tra một hồi vẫn không thấy vấn đề gì liền ái ngại hướng anh hỏi thẳng:

“ Tống Kiệt, rốt cuộc là anh bị làm sao? Khó chịu chỗ nào?”

Còn chưa đợi Tống đại gia mở miệng mắng tiểu Lộ một tiếng ngốc nghếch đã thấy tiếng Tô Hải gấp gáp ngoài cửa, gõ hai tiếng lại thấy lặp lại nội dung:

“ Giám đốc, Tạ tiểu thư đang làm loạn...”

Nhắc tới ba chữ “Tạ tiểu thư” trong lòng Lộ Vy lại bừng bừng lửa giận, một chút hình tượng bị cô quên sạch không còn một mảnh

“ Ả tiện nhân này đến không đúng lúc rồi, nhưng mà bà đây cũng sẽ không phiền thay chủ nhà tiếp đãi cô!”, nói xong liền thẳng hướng bước đi, vừa ra đến ngoài cửa lại nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn anh chàng Tô Hải mặt tái mét, bản tính bỗng trở nên thục nữ:

“ Anh này, có phải làm anh sợ rồi không? Thực xin lỗi...”

Tô Hải không giám tin vào giác quan của mình nữa, trên đời thật có kiểu phụ nữ này sao? Lại nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô gái kì lạ cắt ngang suy nghĩ:

“ Nhưng mà...tôi ăn nói như vậy có phải hay không rất thiếu lịch sự? Đàn ông mấy người có phải hay không rất ghét phụ nữ quá dữ dội?”

Khóe miệng Tô Hải khẽ giật giật, trong lòng không ngừng than: đại nữ hiệp, cô còn nói nữa chỉ sợ ngoài kia bị san thành bình địa rồi, không chừng vài phút nữa sẽ lan tới cửa phòng Sếp tổng.

Lộ Vy quay sang phía Tống Nhiên Kiệt nháy mắt tinh nghịch:

“ Tống Nhiên Kiệt, cái này có tính là tôi đang quyến rũ anh đấy nhé!”

Tống Nhiên Kiệt khẽ nhếch miệng lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, hai tay khoanh tròn trước ngực từ từ nhấm nháp cảm giác thú vị, tới khi nhìn tới Tô Hải đã thấy máu mũi như muốn bắn tung toé, miệng hiện ra khẩu hình:

“Giám đốc, anh đi sao hỏa khi nào vậy? Sinh vật này chắc chắn không phải người trái đất nha.”

Mà sự thật cô đúng là không phải người trái đất mà.

Tạ Hàn Hàn hung giữ hất bảo vệ ra, mà bảo vệ này chính là người phát hiện ra Lộ tiểu thư là tên bịp bợm.

Nhân viên công ty hai bên toàn bộ đều giãn ra nhường chỗ cho một bóng người bước vào. Tạ Hàn Hàn vốn tưởng rằng đó là Tống Nhiên Kiệt liền chạy tới, hành động trái ngược với lời nói, tư thế rõ ràng là đang chuẩn bị ôm chân anh, kết quả phát hiện chỉ là một cô gái lạ, tức giận không những không giảm còn tăng lên mấy phần, hai mắt sắc lẹm nhìn Lộ Vy quát mắng:

“ Cô là ai, mau tránh ra? Bằng không cũng đừng có trách tôi!”

Lộ Vy nhếch miệng cười khẩy, cô ta nghĩ cô ta đang đe dọa ai? Nghĩ thế lại mang ánh mắt thương hại đặt lên người Tạ Hàn Hàn:

“ Tạ Tiểu thư được nuôi dạy tốt thật mà, đạo nghĩa tối thiểu cũng không hiểu được, đến nhà người khác phải chào hỏi a, ầm ĩ như vậy thật không ra cái thể thống gì.”

Tạ Hàn Hàn sắc mặt xanh đen lại, lao tới muốn tặng cho Lộ Vy một cái bạt tai, nhưng mà còn chưa kịp làm gì đã thấy chỗ mặt bỏng rát xòe hoa đỏ năm cánh. Tạ Hàn Hàn là lần đầu bị người ta tát liền sững sờ, mà Lộ Vy không một chút để ý, trực tiếp sai bảo vệ lôi cô ta ném ra ngoài. Sau khi việc phụ giải quyết xong liền đi vào việc chính, hướng toàn thể nhân viên cô ty, tự mình giới thiệu:

“ Chào mọi người,tôi là Lộ Vy, từ hôm nay chính thức theo đuổi Tống Nhiên Kiệt, mong mọi người giúp đỡ.”

Thực sự đối với toàn thể nhân viên lúc này đối với cô cũng chỉ có thể dùng hai chữ “ to gan” để diễn tả, nhưng mà trong ánh mắt hoàn toàn không có ghét bỏ cô, ngược lại còn có mấy phần khâm phục. Bọn họ đối với tài nguyên quý hiếm này đã sớm dập tắt hi vọng rồi, có chăng chính là mấy cô gái ngây thơ chưa biết mùi vị thôi.

Lộ Vy đứng giữa đám đông vui vẻ chào hỏi, lại thấy phía đối diện có một cô gái trẻ mái tóc xoã ngang vai len thân mình nhỏ tiến lại, bộ dạng cực kì phấn khích:

“ Chị Vy, Chị thật giống soái tỷ nha,“

Cô sững người, nếu như năm ấy cô gặp cô gái này, có lẽ bây giờ đã khác, nhưng mà bắt đầu lại cũng không phải không tốt.

“ Chào em”,

Cô gái nhỏ vui vẻ nắm tay cô, lại vẫn tiếp tục vui vẻ nói:

“Chị à, em là tiểu thuyết gia a, dạo này em bí ý tưởng quá, vừa hay viết truyện về chị và Sếp tổng nhé, nhưng mà,Chị nhất định phải thành công nha! Còn nữa, em là Cố Linh Linh.”

Lộ Vy hơi ngạc nhiên. Thật sự có thể chào hỏi như thế này? Có điều cô bé này cũng thật cùng cô khi xưa có nét tương đồng...

Tống Nhiên Kiệt đứng phía sau Lộ Vy, cũng đoán được sẽ chẳng nhẹ nhàng gì, nhưng mà không ngờ thực sự dữ dội như vậy, rốt cuộc vì lý do gì mà đối đầu với nhà họ Tạ? Càng ngày càng khiến anh thêm một chút tò mò. Cuối cùng, xem cô thể hiện được bao lâu?

Lộ Vy nhìn thấy anh liền đi tới, Tô Hải đoán định cô sắp có biểu hiện kì lạ cho nên chủ động quay mặt đi, tránh việc hao tổn thêm mấy lít máu. Nhưng mà cô ngược lại không có làm gì, chỉ qua chào tạm biệt anh một tiếng rồi rời đi, trước khi đi còn hứa hẹn rất rõ ràng ngày mai sẽ lại tới.

Cẩn Đình về tới nhà đã thấy mùi thức ăn thơm nức, bước vào trong liền thấy bàn cơm thịnh soạn. Lộ Vy đặt tô canh cá lên bàn, nhìn anh cười hì hì:

“ Anh, đã về rồi, mau đi ăn cơm thôi, em đích thân nấu đấy!”

Cẩn Đình trong lòng vô cùng cảm động, vốn không nghĩ vẫn còn có cơ hội hưởng chút ấm áp này.Cô gắp cho anh một miếng thịt gà, anh liền gắp cho cô một miếng thịt cá, lại hỏi:

“ Sao rồi, em tìm thấy người bạn đó chưa?”

Cô gật đầu xong lại lắc đầu ngán nhẩm, Cẩn Đình nhìn cô em gái nhỏ cười:

“Em gái, có gì khó khăn à?”

Lộ Vy dùng đũa hẩy hẩy mấy cái xương trắng muốt ra khỏi đĩa, ăn một miếng cá, gật gật đầu:

“ Anh ấy bây giờ khác lắm, thật khó khăn mà.”

Cẩn Đình buông đũa xuống, xoa đầu cô:

“Không sao, có anh giúp em mà, khó một chút mới thú vị.”

“ Đúng vậy nha, nhưng mà, anh thế nào rồi? có tìm được việc không?”

“ Đúng rồi, vừa nãy đang định nói với em, anh không đi tìm việc nữa, tự mình làm ông chủ!”

Cô nghe xong lại thấy cực kỳ vui vẻ, hào sảng đứng dậy, nhướn người vỗ vai khích lệ anh:

“Nam nhi thật có chí hướng a!”

Cẩn Đình bị hành động của cô chọc cười, cũng hùa theo cùng cô diễn tuồng, giọng nói khiêm tốn:

“ Cô nương quá khen.”

Nói tóm lại ngày hôm nay với Lộ Vy mọi việc đều ổn, mà nhớ tới việc bạt tai Tạ Hàn Hàn liền thấy rất kích thích. Trong lòng cô liền quyết định: Tạ Hàn Hàn, sau này bổn tiểu thư tức giận đều sẽ tới chỗ cô, tận tâm, tận lực giúp cô bào bớt da mặt, để dày quá không tốt đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.