Bấy giờ hai chữ “Quỷ
khu” lơ lửng đã dần tan, người áo tím ngẩn đầu, “Có một loại người đã
vượt qua tử vong, thân xác không chết, nhưng cũng không còn là người
sống… Những ‘người’ này hẳn từng đau đớn và kích động cùng cực, đến mức
chưa kịp ‘chết’ đã biến thành thứ khác, còn là thứ cực hung cực ác.
Người hoá thành ‘quỷ khu’ rất ít máu, vết thương lành vô cùng nhanh, có
sức mạnh vượt trội, dù là một sợi tóc cũng có sức phục hồi mãnh liệt…
Thế nhưng…” Y trút một hơi thở dài, “Quỷ nói cho cùng vẫn là quỷ, dù kẻ
ấy có thân thể loài người, cũng có thứ phải kiêng kỵ.”
“Ví như…
Tử Linh thụ?” Cơ Nhị ngắm cành cây khô chưa cháy hết trong tay y, “Kỳ
mộc thượng cổ, tương truyền chỉ có thể sinh trưởng ngàn năm ở chốn chí
dương, ngươi tìm ở đâu ra?”
“Điều đó không quan trọng.” Người áo tím ngước nhìn Hiến Thần phi nam phi nữ, “Ngươi nói… đây là tóc của Hoài Tô?”
“Không sai.” Cơ Nhị gật đầu.
“Vậy thì… có lẽ chúng ta nên đi một chuyến tới Bích Phi tự.”
“Ngươi có hứng thú, ta đương nhiên phụng bồi.” Cơ Nhị mỉm cười, “Ngươi đang
hoài nghi điều gì? Chẳng lẽ hoài nghi Nhậm đại sư thánh khiết thiện
lương của chúng ta không phải là người, mà là quỷ?”
“Nếu y là lệ
quỷ thì không thể nhận được thánh khí.” Người áo tím hờ hững đáp lời,
“Với Phật khí y tự tu hành và thánh khí trời ban, lệ quỷ nào cũng sẽ tan thành mây khói.”
“Nhưng thực tế là, đây là tóc quỷ, và ta xác
định… đây là tóc của Nhậm Hoài Tô.” Cơ Nhị vẫn tủm tỉm cười, “Nếu y
không là quỷ, thì còn có thể là gì?”
Cô Quang mơ hồ tỉnh lại, vẫn nhớ rõ cảnh tượng ghê rợn trước khi mất đi ý thức: Đầu Nhậm Hoài Tô
biến mất, trở thành một cái hố đen khổng lồ vang vọng tiếng vạn quỷ rên
xiết, còn mạnh mẽ hơn trong quạt của nangf bội phần.
Nhưng trước
mắt nàng không có hố quỷ, cũng không có vô số âm hồn, chỉ có gương mặt
trắng trẻo ôn hoà vạn năm không đổi của Nhậm Hoài Tô đang điềm tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt ánh lên chút lo âu, nhưng không hẳn là vô cùng tha
thiết.
Nàng đưa tay véo mặt y, y hơi bất ngờ, nhưng không kháng cự.
Những điều nàng thấy trước khi ngất xỉu lẽ nào chỉ là mộng? Chậm chạp ngồi
thẳng dậy, trước mắt nhìn bốn bề, nàng trông thấy bên ngoài gian lều đá
lô nhô những nấm mồ, hẳn là trong lúc nàng ngất xỉu, Nhậm Hoài Tô đã đào mồ chôn bầy quái thú.
“Nhậm Hoài Tô.” Nàng đờ đẫn nhìn những ngôi mộ, trong chuyện này nhất định có gì đó quái dị, nhất định không bình thường.
“Sao?” Giọng y rất ôn hoà, gần như dịu dàng, khác hẳn với thứ âm thanh trống rỗng thâm trầm trước đó.
“Những thứ đó…” Nàng chỉ đại một nấm mồ trước mặt, “Do ngươi lập?”
Y gật đầu.
“Vậy chúng… là do ai giết?” Nàng hỏi trống rỗng.
Y từ tốn chớp mi, ôn hoà mà kiên quyết trả lời, “Cô.”
Nàng há hốc miệng nhìn y, có một khoảnh khắc ngắn ngủi đầu óc nàng trắng
xoá, một hồi lâu sau mới đột ngột tỉnh ngộ: Kẻ giết mãnh xà và lũ quái
thú ngoài kia không phải là người này.
Kẻ trước mắt nàng bình thản trống rỗng, vô tâm vô tình, không biết sát sinh, an nhiên điềm đạm.
Thứ biết sát sinh là một loài nào đó trong thân thể y, một loài khi nghe
mùi máu tanh sẽ bất thình lình xuất hiện, giống như một bộ xương khô ám
trên người y.
Một bọ xương khô nanh ác.
Nàng không mấy
hứng thú với kẻ nhạt nhẽo trước mặt, nhưng sự yêu dị đột ngột của y lại
khiến nàng lạnh gáy, đặc biệt quan tâm đến thứ vô danh y gánh trên mình.
Trên thế giới hiếm có thứ gì khiến nàng sợ hãi, Nhậm Hoài Tô… có lẽ là duy nhất.
“Cô Quang.” Y thấy nàng nhìn mình vẻ như đang suy nghĩ, “Cực Lạc Châu đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nàng gật đầu, bỗng cảm thấy hơi nực cười, có lẽ từ ngày bị tộc nhân xua đuổi, đây là lần duy nhất nàng nghe lời đến thế.
Một cánh tay chậm rãi đưa lại, đỡ lấy nàng, dìu nàng từng bước đi về phía trước.
Nàng giật mình, sững ra một thoáng mới hiểu y tưởng nàng thất thần là vì cảm thấy không khoẻ, cho nen đưa tay ra dìu.
Tuy y dìu nàng, nhưng không nhìn, cũng không ghé lại quá gần, vẫn đi thẳng về phía trước.
Nàng đành giả vờ kiệt sức để y đỡ, thành toàn thiện tâm của y.
Con người này quá đơn thuần, không thể chịu đựng chuyện “sát sinh”, cho nên một khi gặp phải cảnh máu me, “thứ” kia sẽ xuất hiện, để y tự động quên đi cảnh chết chóc.
Nếu có thể khiến y tin rằng bàn tay y sớm đã
vấy máu, biểu cảm trên gương mặt kia sẽ rất đáng xem. Lòng y sẽ phải
hứng môt đả kích không tài nào chịu nổi, rồi sao nhỉ?
Sẽ chết ư?
Nàng ngửi mùi hương trong trẻo trên người y, trong lòng tàn nhẫn nghĩ, hoá
ra so với Nhậm Hoài Tô, nàng đích thực là một con người.
Y mới là quái vật.
Ngọn núi lửa dần dần bị họ bỏ xa ở sau lưng, cơn khiếp sợ đối với biến hoá
kì dị cùa Nhậm Hoài Tô trong nàng cũng từ từ nhẹ bớt, Cô Quang đột nhiên nhen nhóm một ý tưởng mới: Vì sự an toàn của bản thân, nàng nhất định
phải tìm hiểu cho rõ thứ quỷ khislonws mạnh ám trên người kẻ này là gì.
Lòng hiếu sát, thần thái và giọng điệu trái ngược như thể đến từ hai
người khác biệt, rốt cuộc là vì tính cách y kì dị hay thực sự là bị quỷ
nhập? Hay… người này căn bản là nửa người nửa quỷ?
Nàng tin rằng trên đời không ai hiểu cách thăm dò bản chất của một con quỷ hơn nàng.
Đêm nay là đêm rằm, chính là ngày ma quỷ bồn chồn, nàng phải nuôi quỷ.
Thời gian cứ thế trôi qua, họ đã rời hoả sơn nhưng vẫn ở giữa đồng không
mông quạnh. Nhậm Hoài Tô tưởng nàng không khoẻ, nàng cũng nhắm mắt nghỉ
ngơi, hai người đi rất chậm.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, địa
hình vùng này khá bằng phẳng, mặt trăng nhanh chóng xuất hiện. Nhậm Hoài Tô nhóm một đống lửa trên đất, sau đó đi tìm cành cây dựng lều cỏ. Nàng ngồi tựa vào một tàng đá, tính toán nhiều kế hoạch. Đầu tiên nàng ném
vào trong đống lửa một vật, sau đo lục trong ngực áo lấy ra túi bột mịn, rải khắp các chỗ y có thể sẽ ngồi.
Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay
về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to, không mảy may phát giác
hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng
lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô không khoẻ, vẫn nên cẩn
thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn
thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”
Typer: Tử Sắc Y
Bấy giờ hai chữ “Quỷ khu” lơ lửng đã dần tan, người áo tím ngẩn đầu, “Có
một loại người đã vượt qua tử vong, thân xác không chết, nhưng cũng
không còn là người sống… Những ‘người’ này hẳn từng đau đớn và kích động cùng cực, đến mức chưa kịp ‘chết’ đã biến thành thứ khác, còn là thứ
cực hung cực ác. Người hoá thành ‘quỷ khu’ rất ít máu, vết thương lành
vô cùng nhanh, có sức mạnh vượt trội, dù là một sợi tóc cũng có sức phục hồi mãnh liệt… Thế nhưng…” Y trút một hơi thở dài, “Quỷ nói cho cùng
vẫn là quỷ, dù kẻ ấy có thân thể loài người, cũng có thứ phải kiêng kỵ.”
“Ví như… Tử Linh thụ?” Cơ Nhị ngắm cành cây khô chưa cháy hết trong tay y,
“Kỳ mộc thượng cổ, tương truyền chỉ có thể sinh trưởng ngàn năm ở chốn
chí dương, ngươi tìm ở đâu ra?”
“Điều đó không quan trọng.” Người áo tím ngước nhìn Hiến Thần phi nam phi nữ, “Ngươi nói… đây là tóc của Hoài Tô?”
“Không sai.” Cơ Nhị gật đầu.
“Vậy thì… có lẽ chúng ta nên đi một chuyến tới Bích Phi tự.”
“Ngươi có hứng thú, ta duongd nhiên phụng bồi.” Cơ Nhị mỉm cười, “Ngươi đang
hoài nghi điều gì? Chẳng lẽ hoài nghi Nhậm đại sư thánh khiết thiện
lương của chúng ta không phải là người, mà là quỷ?”
“Nếu y là lệ
quỷ thì không thể nhận được thánh khí.” Ngưới áo tím hờ hững đáp lời,
“Với Phật khí y tự tu hành và thánh khí trời ban, lệ quỷ nào cũng sẽ tan thành mây khói.”
“Nhưng thực tế là, đây là tóc quỷ, và ta xác
định… đây là tóc của Nhậm Hoài Tô.” Cơ Nhị vẫn tủm tỉm cười, “Nếu y
không là quỷ, thì còn có thể là gì?”
Cô Quang mơ hồ tỉnh lại, vẫn nhớ rõ cảnh tượng ghê rợn trước khi mất đi ý thức: Đầu Nhậm Hoài Tô
biến mất, trở thành một cái hố đen khổng lồ vang vọng tiếng vạn quỷ rên
xiết, còn mạnh mẽ hơn trong quạt của nangf bội phần.
Nhưng trước
mắt nàng không có hố quỷ, cũng không có vô số âm hồn, chỉ có gương mặt
trắng trẻo ôn hoà vạn năm không đổi của Nhậm Hoài Tô đang điềm tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt ánh lên chút lo âu, nhưng không hẳn là vô cùng tha
thiết.
Nàng đưa tay véo mặt y, y hơi bất ngờ, nhưng không kháng cự.
Những điều nàng thấy trước khi ngất xỉu lẽ nào chỉ là mộng? Chậm chạp ngồi
thẳng dậy, trước mắt nhìn bốn bề, nàng trông thấy bên ngoài gian lều đá
lô nhô những nấm mồ, hẳn là trong lúc nàng ngất xỉu, Nhậm Hoài Tô đã đào mồ chôn bầy quái thú.
“Nhậm Hoài Tô.” Nàng đờ đẫn nhìn những ngôi mộ, trong chuyện này nhất định có gì đó quái dị, nhất định không bình thường.
“Sao?” Giọng y rất ôn hoà, gần như dịu dàng, khác hẳn với thứ âm thanh trống rỗng thâm trầm trước đó.
“Những thứ đó…” Nàng chỉ đại một nấm mồ trước mặt, “Do ngươi lập?”
Y gật đầu.
“Vậy chúng… là do ai giết?” Nàng hỏi trống rỗng.
Y từ tốn chớp mi, ôn hoà mà kiên quyết trả lời, “Cô.”
Nàng há hốc miệng nhìn y, có một khoảnh khắc ngắn ngủi đầu óc nàng trắng
xoá, một hồi lâu sau mới đột ngột tỉnh ngộ: Kẻ giết mãnh xà và lũ quái
thú ngoài kia không phải là người này.
Kẻ trước mắt nàng bình thản trống rỗng, vô tâm vô tình, không biết sát sinh, an nhiên điềm đạm.
Thứ biết sát sinh là một loài nào đó trong thân thể y, một loài khi nghe
mùi máu tanh sẽ bất thình lình xuất hiện, giống như một bộ xương khô ám
trên người y.
Một bọ xương khô nanh ác.
Nàng không mấy
hứng thú với kẻ nhạt nhẽo trước mặt, nhưng sự yêu dị đột ngột của y lại
khiến nàng lạnh gáy, đặc biệt quan tâm đến thứ vô danh y gánh trên mình.
Trên thế giới hiếm có thứ gì khiến nàng sợ hãi, Nhậm Hoài Tô… có lẽ là duy nhất.
“Cô Quang.” Y thấy nàng nhìn mình vẻ như đang suy nghĩ, “Cực Lạc Châu đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nàng gật đầu, bỗng cảm thấy hơi nực cười, có lẽ từ ngày bị tộc nhân xua đuổi, đây là lần duy nhất nàng nghe lời đến thế.
Một cánh tay chậm rãi đưa lại, đỡ lấy nàng, dìu nàng từng bước đi về phía trước.
Nàng giật mình, sững ra một thoáng mới hiểu y tưởng nàng thất thần là vì cảm thấy không khoẻ, cho nen đưa tay ra dìu.
Tuy y dìu nàng, nhưng không nhìn, cũng không ghé lại quá gần, vẫn đi thẳng về phía trước.
Nàng đành giả vờ kiệt sức để y đỡ, thành toàn thiện tâm của y.
Con người này quá đơn thuần, không thể chịu đựng chuyện “sát sinh”, cho nên một khi gặp phải cảnh máu me, “thứ” kia sẽ xuất hiện, để y tự động quên đi cảnh chết chóc.
Nếu có thể khiến y tin rằng bàn tay y sớm đã
vấy máu, biểu cảm trên gương mặt kia sẽ rất đáng xem. Lòng y sẽ phải
hứng một đả kích không tài nào chịu nổi, rồi sao nhỉ?
Sẽ chết ư?
Nàng ngửi mùi hương trong trẻo trên người y, trong lòng tàn nhẫn nghĩ, hoá
ra so với Nhậm Hoài Tô, nàng đích thực là một con người.
Y mới là quái vật.
Ngọn núi lửa dần dần bị họ bỏ xa ở sau lưng, cơn khiếp sợ đối với biến hoá
kì dị cùa Nhậm Hoài Tô trong nàng cũng từ từ nhẹ bớt, Cô Quang đột nhiên nhen nhóm một ý tưởng mới: Vì sự an toàn của bản thân, nàng nhất định
phải tìm hiểu cho rõ thứ quỷ khí lớn mạnh ám trên người kẻ này là gì.
Lòng hiếu sát, thần thái và giọng điệu trái ngược như thể đến từ hai
người khác biệt, rốt cuộc là vì tính cách y kì dị hay thực sự là bị quỷ
nhập? Hay… người này căn bản là nửa người nửa quỷ?
Nàng tin rằng trên đời không ai hiểu cách thăm dò bản chất của một con quỷ hơn nàng.
Đêm nay là đêm rằm, chính là ngày ma quỷ bồn chồn, nàng phải nuôi quỷ.
Thời gian cứ thế trôi qua, họ đã rời hoả sơn nhưng vẫn ở giữa đồng không
mông quạnh. Nhậm Hoài Tô tưởng nàng không khoẻ, nàng cũng nhắm mắt nghỉ
ngơi, hai người đi rất chậm.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, địa
hình vùng này khá bằng phẳng, mặt trăng nhanh chóng xuất hiện. Nhậm Hoài Tô nhóm một đống lửa trên đất, sau đó đi tìm cành cây dựng lều cỏ. Nàng ngồi tựa vào một tàng đá, tính toán nhiều kế hoạch. Đầu tiên nàng ném
vào trong đống lửa một vật, sau đó lục trong ngực áo lấy ra túi bột mịn, rải khắp các chỗ y có thể sẽ ngồi.
Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay
về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to, không mảy may phát giác
hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng
lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô không khoẻ, vẫn nên cẩn
thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn
thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”