Thẩm Miên tỉnh lại từ trong đau đớn dữ dội, tầm mắt mơ hồ của anh nhìn thấy trước mặt mình có vài bóng người đang đứng —— sao lại là người mini màu xanh lục thế này? Xì trum(1) bản bảo vệ môi trường à?
Chú Thích (1)
“Tỉnh rồi! Cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Thẩm Miên không hề quen biết những người này, anh gắng gượng ngồi dậy nhìn quanh một vòng, phát hiện thấy hoàn cảnh nơi này hoàn toàn xa lạ, căn bản không giống mạt thế trăm phế đãi hưng(2) nơi mình sống trước đây. Huống hồ anh hẳn là đã chết trong trận bạo động của thực vật biến dị rồi, sao hiện tại vẫn còn tay chân lành lặn nằm trên giường được?
Chú Thích (2)
Những người lùn nhỏ màu xanh lục trước mặt anh hình như không hề có quan hệ gì với loài người, ngôn ngữ đối phương nói ra cũng không thuộc bất cứ ngoại ngữ nào Thẩm Miên biết, nhưng không hiểu sao anh lại có thể nghe hiểu được.
Thẩm Miên nheo mắt lại dưới ánh nắng xám xịt, cũng may anh chưa mở miệng đã có người nhảy ra ồn ào nói một đống lời: “Viện trưởng Thẩm, sao anh lại dám đi tới đất hoang chưa khai phá thế? Những chỗ ấy có rất nhiều rồng Á hung dữ, may mà lần này anh chạy thoát được, lần sau thì chưa chắc đâu.”
“Đúng đó…..”
Theo tiếng an ủi và dạy bảo mồm năm miệng mười, trong đầu Thẩm Miên cũng nhiều ra một vài ký ức không thuộc về anh —— nơi này không phải Trái Đất mà là hành tinh Thủy Đô cách Trái Đất không biết bao nhiêu năm ánh sáng, những “người” ở trước mặt anh cũng không phải nhân loại mà là một loài sinh vật trí tuệ cao cấp khác: rồng.
Không sai, trong thế giới này thế mà lại có rồng. Rồng ở đây chia làm rồng sinh vật trí tuệ cùng với rồng Á không quá thông minh. Tộc rồng chính thống có hệ thống văn minh riêng, có thể hoàn toàn tự do chuyển biến giữa hai trạng thái hình rồng và nhân cách hóa, không khác mấy so với người ngoài hành tinh trong phim khoa học viễn tưởng. Văn minh nhân loại và văn minh tộc rồng đang ở giai đoạn ma sát thích nghi với nhau.
Mà rồng Á là tên gọi chung cho giống loài biến dị có tính công kích mạnh và sức ăn lớn, tất cả hành tinh thích hợp sinh sống đều có rồng Á tranh cướp không gian sinh tồn với loài người và tộc rồng.
Thân thể hiện tại của Thẩm Miên là một nhân loại phổ thông cũng có tên là Thẩm Miên, là một học sinh chuyên ngành “giáo dục rồng con” của nền văn minh nhân loại. Sau khi tốt nghiệp, học sinh có thể tự chọn hoặc bị phân tới một trường học, nguyên chủ bị phân tới một hành tinh tiếp giáp giữa hai nền văn minh nhân loại và tộc Rồng, đảm nhiệm chức vụ viện trưởng của một Viện nuôi trẻ, đồng thời còn là streamer của một nền tảng nào đó. Bởi vì Viện nuôi trẻ quá nghèo nên nguyên chủ mạo hiểm tiến vào đất hoang phát trực tiếp, muốn lấy đó làm đề tài, kết quả bị rồng Á đánh úp, tinh thần thể tử vong tại chỗ.
Lúc Thẩm Miên xuyên tới căn bản không hiểu rõ tình hình, thân thể gần chết đã hấp thu phần lớn dị năng của anh để tự cứu nên anh chỉ có thể miễn cưỡng né tránh vài lần, nhưng cảm giác choáng váng càng ngày càng nặng, cuối cùng vào lúc ngất đi anh còn nghe thấy tiếng rồng gầm rung chuyển núi đá. Lần tỉnh lại ngắn ngủi thứ hai chính là lúc anh được một nhà Rồng Cây mang ra ngoài.
Một nhà Rồng Cây có thể coi là hàng xóm với Viện nuôi trẻ, nhưng hàng xóm này có hơi xa, chính là xa kiểu một người bình thường phải đi bộ một tiếng mới tới ấy.
Thẩm Miên nhận lấy thuốc dinh dưỡng do mẹ Rồng Cây đưa tới, trực tiếp xé ra uống sạch: “Cảm ơn.”
Giọng nói của mẹ Rồng Cây Lisa rất dịu dàng: “Không có gì, chúng tôi cũng chẳng làm được gì cả, chỉ mang cậu về đây thôi. Thân thể cậu hồi phục đặc biệt nhanh nên chúng tôi cũng không đưa cậu tới bệnh viện.”
Thẩm Miên gật gật đầu: “Không có mọi người thì tôi có khả năng đã không về được nữa rồi, cảm ơn đã chăm sóc.”
Lisa vội xua tay: “Cũng đâu có chăm sóc gì…. Vậy chúng tôi về trước nhé, trong nhà còn không ít việc.”
Thẩm Miên đang định xuống giường, nhưng anh vừa động đậy thì vết thương đầy người đã bắt đầu tác quái, xem ra cũng không hẳn là tay chân lành lặn như Thẩm Miên từng nghĩ.
“Thôi đừng! Thân thể của cậu vẫn chưa khỏe hẳn đâu.”
Lisa vội vàng đè anh xuống rồi dẫn người nhà nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, Lisa còn nắm tay Thẩm Miên nhỏ giọng dặn đi dặn lại: “Đợt này tốt nhất là cậu đừng ra ngoài, Dore đã trở về rồi.”
Thẩm Miên ngớ ra một lúc, anh nhớ mang máng rằng người này từng có mâu thuẫn với nguyên chủ, nhưng cụ thể là gì thì anh không nhớ rõ lắm, có lẽ cũng không phải việc lớn gì.
Song không biết vì sao anh cứ có cảm giác mình vẫn chưa tiếp thu được một thiết lập gì đó rất quan trọng.
Thẩm Miên vứt Dore qua một bên, yên tâm nằm xuống chải vuốt lại dị năng đang chạy loạn trong cơ thể mình.
Trước khi xuyên qua, dị năng hệ không gian của Thẩm Miên đã đạt tới đỉnh cao loài người ở mạt thế có thể chạm tới, cũng chính là cấp mười. Dị năng hệ mộc của anh thì yếu hơn một chút, nhưng cũng vững vàng ở cấp chín. May là vẫn còn dị năng, nếu không thì sau khi xuyên qua nhiều nhất Thẩm Miên cũng chỉ có thể thở thêm hai hơi rồi lại chết thêm lần nữa.
Dị năng hệ mộc đã hao sạch, dị năng hệ không gian vẫn còn thừa một chút, Thẩm Miên thu nạp dị năng, chờ chúng tự động vận chuyển khôi phục.
Tiếp theo, Thẩm Miên mở mắt ra, cầm trí não* của nguyên chủ lên.
Chú Thích *
Anh có được một phần trí nhớ của nguyên chủ, nhưng cần phải sắp xếp một chút.
Viện nuôi trẻ nơi nguyên chủ nhậm chức có tên là Khải Minh, vốn là một viện phúc lợi tư nhân. Sau khi viện trưởng già mất, ông đã giao nó cho nguyên chủ, nhưng Viện nuôi trẻ này nghèo đến mức ngay cả người máy gia dụng cũng không dùng nổi.
Nuôi rồng tốn tiền, rồng con trong viện đều là trẻ mồ côi, Viện nuôi trẻ không có khoản thu học phí, rất nhanh đã không làm nổi nữa. Sau khi viện trưởng già mất, Viện đành phải tiễn mấy nhóc rồng con đi, chỉ còn lại một bé Rồng Đá Quý dù nói thế nào cũng không chịu rời khỏi Viện nuôi trẻ.
Mặc dù chỉ là một nhóc rồng con nhưng nguyên chủ cũng không nuôi nổi. Lúc phát sóng trực tiếp, vì để giành được thêm nhiều phần thưởng nên cậu ta luôn thăm dò ở ranh giới sống chết, lần này cuối cùng cũng đã lật xe thật đau rồi.
Có điều lần phát sóng trực tiếp này quả thực đã nhận được không ít phần thưởng, có lẽ cũng đủ cho rồng con ăn vài thứ ngon.
Khoan đã, rồng con đâu?
Thẩm Miên vén chăn xuống giường, lúc ra ngoài còn vội liếc mắt một cái quan sát hoàn cảnh của Viện nuôi trẻ.
Diện tích nền của Viện nuôi trẻ không khác trường mẫu giáo ở Trái Đất là bao, nhưng chỉ có một căn nhà nhỏ ba tầng, những chỗ còn lại ngoại trừ mặt đất bằng phẳng thì toàn là vườn rau mọc đầy cỏ dại.
Thẩm Miên híp mắt lại, anh không cảm nhận được động tĩnh rõ ràng bên trong căn nhà nhỏ, thế là anh bèn xuống dưới tìm, cuối cùng tìm được một nhóc rồng con màu vàng xanh(3) ở tường sau của Viện nuôi trẻ.
Tuổi của rồng con sống trong Viện nuôi trẻ đều nhỏ hơn mười hai, còn chưa thể biến thành con người, do đó nhóc rồng con này đang ở trong trạng thái hình rồng hoàn toàn, dù đang ngồi xổm cũng có thể nhìn thấy thân hình to lớn, toàn thân màu vàng xanh, trên đuôi sinh ra một hàng gai nhọn lởm chởm lấp lánh*, ở chóp đuôi còn có một mảng to bị trọc.
Chú Thích (3) và *
Toàn thân rồng con trông thật giống với một chú khủng long bạo chúa bản chibi, hơn nữa còn là vị táo xanh.
Đứa bé này hình như tên là Tiệp An, chủng tộc là Rồng Đá Quý.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, tộc rồng có bảy loài lớn —— Rồng Truyền Thuyết, Rồng Nuốt Chửng, Rồng Đá Quý, Rồng Nhung, Rồng Đậu Biển, Rồng Mộng Ảo và Rồng Rực Lửa. Rồng Đá Quý thuộc loài Rồng Đá Quý, vảy và gai xinh đẹp của Rồng Đá Quý rất được nhân loại yêu thích, nếu có vẻ ngoài đẹp đặc biệt thì thường có thể bán ra với giá cao.
Có điều vảy và gai của rồng con sau khi rời khỏi chủ thể rất dễ mềm đi, còn lâu mới đuổi kịp rồng trưởng thành, vì thế bán không được giá, nhưng đối với một vài người yêu thích gai mà không nỡ bỏ tiền mà nói thì gai lưng của rồng con cũng là một lựa chọn tốt.
Thẩm Miên đi nhẹ, vô thanh vô tức đã tới bên cạnh Tiệp An, anh quỳ gối ngồi xuống: “Đang làm gì thế?”
Tiệp An giật mình che lại đồ trên móng, hai mắt bừng mở to, sau khi phát hiện là Thẩm Miên bé mới thả lỏng, cúi thấp đầu tiếp tục mài đồ vật trong tay, buồn rầu đáp: “Không làm gì ạ.”
Thẩm Miên nhìn cái đuôi trọc một mảng của Tiệp An, còn cả cái gai lóng lánh trong tay bé, thầm nghĩ bản thân anh không có mù.
Ở tường sau của Viện nuôi trẻ có không ít đá, có lẽ là được vứt ra khi làm phẳng sân trong viện, rất nhiều cục đã chia năm xẻ bảy, phía trên còn rải rác mấy mảnh vảy màu vàng xanh.
Gai trên đuôi Tiệp An trọc một khối, vảy cũng rớt một mảng, có thể nhìn thấy tơ máu đỏ tươi chảy ra, vừa nhìn đã biết ngay là dùng đuôi quăng vào đá, cứng rắn đập rớt vảy và gai.
Tiệp An không kêu một tiếng tiếp tục mài gai trong tay, gai của bé không xinh đẹp như những bạn rồng con khác, muốn bán được giá tốt thì phải cẩn thận xử lý, nếu có thể bán được hai trăm tinh tệ thì có thể mua thuốc tốt hơn một chút.
Tiệp An mài một lúc, bỗng nhiên cảm thấy trên đuôi truyền tới một cơn đau nhè nhẹ, bé vừa quay đầu lại liền phát hiện chỗ bị thương trên đuôi đã được băng bó lại.
Thẩm Miên xưa nay chưa từng chăm trẻ con, anh lúng túng vỗ vỗ trán Tiệp An: “Đừng sợ, anh đã khỏe rồi.”
Không có thứ gì có thể điều dưỡng thân thể tốt bằng dị năng hệ mộc, trừ phi thời đại tinh tế có khoa học kỹ thuật đen gì đó mà Thẩm Miên không biết, ví dụ như máu rồng gì đó.
Tiệp An: “Dì Lisa nói thầy phải uống thuốc rất lâu.”
Bé gột rửa gai trong tay, lau khô rồi đứng lên: “Đã mài xong rồi, cầm đi bán thôi.”
Thẩm Miên xoa xoa đầu bé: “Được.”
Cái gai trong tay Tiệp An kia không có khả năng có người tới mua, chỉ có thể tự mình mang tới cửa hàng.
Tuy là thời đại tinh tế nhưng cửa hàng thực thể vẫn không bị cửa hàng online thay thế, hành tinh Thủy Đô nằm ở đường giáp ranh giữa văn minh nhân loại và đế quốc tộc rồng, mức độ sầm uất không hề thua kém trung tâm thương mại lớn thời kỳ Trái Đất.
Gai của Rồng Đá Quý thi thoảng mới rụng ra, Tiệp An mới chỉ bán gai mấy lần thôi, hơn nữa tất cả đều là do viện trưởng già bán thay lúc ông còn sống. Bản thân Tiệp An cũng không biết phải bán gai đuôi cho ai, bé nắm tay Thẩm Miên, vô cùng mờ mịt đứng trên đường lớn người tới rồng lui.
Thẩm Miên mở trí não của nguyên chủ ra, tìm kiếm những tiệm đá quý hoặc kim hoàn ở gần đây, trên màn hình trí não nho nhỏ bắn ra cửa sổ mới, phía trên có dùng chấm nhỏ đánh dấu những cửa hàng phù hợp với điều kiện Thẩm Miên cần tìm.
Thẩm Miên tùy tiện chọn một chỗ: “Chúng ta tới tiệm này xem sao.”
Tiệp An không có dị nghị, rồng con nhỏ bé lần đầu đứng trên đường lớn nơi có đủ loại xe bay và xe không quỹ* di chuyển, bé dựa sát vào Thẩm Miên, sợ bản thân đi lạc mất.
Chú Thích *
Rồng Đá Quý nhỏ là một con rồng nhà quê hàng thật giá thật.
Thẩm Miên theo chỉ đường của trí não, đi vào một tiệm đá quý ở gần đây.
Đồ vật được bày trong tiệm đều là những trang sức nhỏ giá cả tiện nghi, bảng hiệu trên màn hình cuốn cũng viết “chế tác thủ công, có một không hai”. Cửa tiệm nhỏ kiểu này hẳn là rất chào đón những loại nguyên liệu thô như gai lưng của Rồng Đá Quý con.
Chờ đến khi người vây quanh quầy hàng đã tản ra rồi Thẩm Miên mới bước tới: “Cho hỏi, nơi này có lấy gai và vảy của Rồng Đá Quý không? Là gai và vảy của rồng con ấy.”
Cô gái tóc vàng mắt xanh ngồi sau quầy nâng mắt nhìn thanh niên cao gầy trước mặt một cái. Người ấy đang rũ mắt, da trắng đến mức hơi lạnh, tóc lại mềm mại phủ trước trán, mắt mày đen thẫm.
Cô gái tóc vàng hơi ngơ ngác: “Có.”
Thẩm Miên nhận lấy bọc nhỏ Tiệp An đưa tới rồi đặt lên quầy hàng mở ra.
Cô gái tóc vàng một bên kiểm tra chất lượng của gai và vảy, một bên tùy tiện nói: “Con rồng con này có hơi thiếu dinh dưỡng, độ sáng của gai và vảy đều chỉ thường thường, độ cứng cũng thường thường…. tôi không thể cho anh giá tiền quá cao được.”
Tiệp An quá lùn, chủ tiệm căn bản không nhìn thấy bé.
Rồng Đá Quý là một loài rồng vô cùng yêu thích chăm sóc bản thân, mức độ cố chấp với vẻ đẹp bên ngoài của chúng có thể đứng vào top mười trong số tất cả các loài rồng khác.
Nghe được lời nhận xét như vậy chẳng khác gì bị sét đánh đối với Tiệp An, bé ngay lập tức rơi vào vũng bùn tự hoài nghi chính mình: Bé thế mà lại là một con rồng nhỏ không xinh đẹp?!
Thẩm Miên vừa cúi đầu liền thu hoạch được một con rồng nhỏ đang hoài nghi đời rồng.
Chủ tiệm chưa đợi Thẩm Miên nghĩ ra cách an ủi rồng con đã nhanh nhẹn cân xong trọng lượng rồi báo giá: “Làm tròn lấy hai trăm tinh tệ đi. Có bán không?”
Tiệp An nắm chặt tay áo Thẩm Miên gật đầu với anh.
Từ mấy ngày trước Viện nuôi trẻ đã không còn tiền nữa rồi, nếu không thì viện trưởng cũng sẽ không phải chạy tới nơi nguy hiểm như thế để phát trực tiếp. Bản thân Tiệp An cũng biết phải tốn bao nhiêu tiền để nuôi một con Rồng Đá Quý nhỏ —— mỗi lần bé ăn đều bằng năm lần lượng thức ăn của một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn phải toàn là thịt, hoặc là hai túi thuốc dinh dưỡng khá đắt tiền.
Thẩm Miên cũng không có gì để nói. Sau khi chủ tiệm đưa tiền cho anh, Thẩm Miên bèn dắt Tiệp An ra khỏi tiệm đá quý, mua mấy túi thuốc dinh dưỡng rồi trở về Viện nuôi trẻ.
Suy cho cùng thì dị năng cũng không phải linh đan diệu dược, nguyên chủ thật sự đã chết một lần, thân thể cũng không phải thân thể vốn có của Thẩm Miên, tuy nền tảng của cơ thể này không tồi nhưng đến cùng vẫn kém cái cơ thể lăn lê đánh ra từ trong mạt thế trước đây của anh rất xa.
Suốt đường về Thẩm Miên đều phải cứng rắn chống đỡ, dị năng đi một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa lớn của Viện nuôi trẻ, không ngờ ở trước cửa lại gặp phải một người hoàn toàn xa lạ.
Thẩm Miên bị Tiệp An níu chặt.
Rồng Đá Quý nhỏ dựng thẳng hai tai, thân thể dán sát cạnh người Thẩm Miên thậm chí còn hơi run nhẹ: “D, Dore.”
Ánh mắt của Thẩm Miên chuyển qua lại giữa hai bên trái phải, cuối cùng cố định ở trên người đàn ông lưng hùm vai gấu bên trái. Thẩm Miên vỗ vỗ đầu Tiệp An, mà Dore đứng trước cửa Viện nuôi trẻ cũng đã nhìn thấy anh. Gã sải bước đi tới.
Trong ký ức mơ hồ của nguyên chủ, Dore là một con rồng đã trưởng thành, chiều cao của gã trong trạng thái nhân cách hóa cũng vẫn gần hai mét, cơ bắp căng ra khiến hình trên áo đều bị vặn vẹo biến dạng cả.
Thẩm Miên đẩy Tiệp An ra sau lưng mình, anh đánh giá hình thể rồi tính toán ra sức chiến đấu của đối phương, nhưng anh không rõ đối phương là chủng tộc gì, cũng không biết gã có kỹ năng chủng tộc đặc thù nào không.
Dị năng của anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thân thể lại càng yếu đến mức gà cũng đánh không lại, vẫn là nên cố hết sức không động tay, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Dore thì cũng không phải muốn tới đánh nhau.
Dore dừng lại trước mặt Thẩm Miên, giọng điệu mập mờ: “Em nói muốn tôi cho em ba ngày suy nghĩ, hiện tại đã đến lúc rồi, em khi nào mới đi kết hôn với tôi? Phải đẻ cho tôi hai trứng!”
Dore quan sát khắp người Thẩm Miên, có rất nhiều Omega xinh đẹp, nhưng kiểu Omega như thế này quả thực rất hiếm thấy, toàn thân trên dưới đều viết rõ “tránh xa tôi chút”.
Càng như vậy lại càng khiến người không dời nổi mắt.
Thẩm Miên: “…… đẻ cái gì cơ?”
Não hỏng rồi à?
Dore tưởng anh không nghe rõ bèn nhấn mạnh: “ĐẺ TRỨNG!”
Thẩm Miên cuối cùng cũng nhận ra mình đã để sót chưa tiếp nhận được thông tin quan trọng nào —— thế giới này vậy mà lại có thiết lập giới tính thứ hai ABO!