Phát Trực Tiếp Nuôi Rồng Ở Tinh Tế

Chương 11



Lúc ba mẹ Lộ Nguyên đang nộp học phí một kỳ và sinh hoạt phí tháng tám thì hai nhóc rồng con đã vui sướng cùng nhau đi đọc truyện cổ tích của Tiệp An.

Bấy giờ An Lũng mới thở phào: “Thực ra còn có một việc rất quan trọng, tôi không dám nói trước mặt Lộ Nguyên vì sợ nó sẽ có lòng đề phòng…. Lộ Nguyên là một đứa trẻ không quá ngoan ngoãn, còn tràn ngập lòng hiếu kỳ với những nơi xa lạ, tôi hi vọng viện trưởng có thể chú ý nó nhiều hơn chút.”

Anh ta nói mù mờ không rõ, Thẩm Miên hơi nhíu mày: “Trẻ con có lòng hiếu kỳ cũng không phải việc xấu gì.”

Mẹ Lộ Nguyên xoa mắt rồi thấp giọng nói: “Thực ra tính cách của Lộ Nguyên rất kỳ quái, lúc còn ở viện nuôi trẻ trước kia, thằng bé chưa bao giờ có thể ở chung hòa bình với bạn học, thầy giáo cũng nói rằng Lộ Nguyên không chịu nghe giảng tử tế. Những môn đã được học trong chương trình thằng bé đều thi không qua, chúng tôi lo rằng con sẽ không thể tốt nghiệp viện nuôi trẻ được.”

Ở đế quốc tộc rồng, cho dù là nơi giáo dục rồng con cơ sở nhất thì cũng có thi tốt nghiệp, có đạt yêu cầu hay không chính là yếu tố quyết định để học tiếp lên cao hơn.

Nếu không thể thuận lợi thông qua cuộc thi cuối cùng thì sẽ bị trì hoãn tốt nghiệp, cấm học lên, đến tận khi thi qua mới thôi. Bởi vì những thứ rồng con phải học vô cùng quan trọng —— chúng phải học được cách hòa hợp với bản năng của chính mình, cách ở chung với những rồng khác, còn cả cách duy trì trạng thái nhân cách hóa trong một thời gian dài nữa.

Thẩm Miên gật đầu.

Ừm, anh rất quen thuộc với thuộc tính này, suy cho cùng thì lúc còn học cấp hai anh chính là một học sinh dốt kiêm đầu gấu trường, hơn nữa tính cách của Lộ Nguyên có lẽ còn tốt hơn anh một chút, tối thiểu thì nhóc cũng không có tính xấu một lời không hợp liền động thủ như anh.

An Lũng nắm tay Thẩm Miên: “Viện trưởng, sau khi xem xong stream của anh tôi và vợ đều cảm thấy anh là một nhân loại vô cùng yêu thích rồng con, xin anh cứ thoải mái quay chụp con chúng tôi.”

Mẹ Lộ Nguyên tiếp lời: “Lộ Nguyên rất thích nhân loại, vì thế nên chúng tôi nghĩ rằng có lẽ thầy dạy trẻ nhân loại có thể sẽ khiến Lộ Nguyên sinh ra hứng thú học tập, nhưng lại có quá ít thầy dạy trẻ nhân loại ở đế quốc, phần lớn đều nhậm chức ở hành tinh phát triển. Chúng tôi không muốn Lộ Nguyên rời khỏi mình quá xa, may mà ở hành tinh Thủy Đô có viện trưởng anh. Yêu cầu của chúng tôi không cao, chỉ cần Lộ Nguyên có thể thi qua cuộc thi cuối cùng là được rồi.”

Thẩm Miên suy nghĩ một chốc, cảm thấy việc này hơi khó —— dựa theo những gì chính anh đã trải qua, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc sống bình thường thì một học sinh dốt rất khó giác ngộ trở thành một học sinh giỏi.

Thay đổi thành một học sinh khá đã khó rồi.

An Lũng cũng gật đầu theo: “Chúng tôi sẽ gửi sinh hoạt phí mỗi tháng tới tài khoản của viện đúng hạn. Xin viện trưởng đừng quá khách khí với Lộ Nguyên, nếu còn không đốc thúc nó học nữa thì việc tốt nghiệp sẽ bay xa khỏi tầm với mất.”

Thẩm Miên gật gật đầu. Tuy chưa từng làm cha mẹ nhưng Thẩm Miên cũng rất hiểu lo lắng của đôi vợ chồng này: mặc dù những thứ viện nuôi trẻ dạy vừa nhiều vừa loạn, có điều rồng con lại có tận sáu năm để học tập, tỷ lệ thi qua hàng năm trên toàn đế quốc vẫn luôn duy trì ở mức cao 99%.

Một con rồng cỡ lớn vốn đã có tính cách không phù hợp với đa số rồng khác, nếu lại trở thành “dị loại” thì có thể tưởng tượng ra rằng dù sau này nó có thành công học lên thì cũng sẽ có khả năng bị những con rồng khác cô lập, thậm chí còn có khả năng sẽ bị một số giáo viên không đủ tư cách dẫn đầu chế giễu.

Nhưng điều này không có nghĩa mắng nhiếc và ép buộc là hành vi đúng đắn.

Thẩm Miên nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”

An Lũng gật đầu lia lịa, lúc này mới cùng vợ mình xin về trước.

Thẩm Miên đi gọi hai nhóc rồng tới cùng tiễn vợ chồng An Lũng ra cửa.

Lộ Nguyên béo tròn đứng trước cửa viện nhìn một lúc, có thể là do nhóc đã từng đi học ở viện nuôi trẻ khác nên dù phải ở lại một mình cũng không khóc hay làm loạn. Nhóc nhìn chằm chằm đến tận khi bóng lưng của ba mẹ đã biến mất mới quay người đi móc ra một nắm kẹo màu sắc rực rỡ, sau đó kiễng chân lên giơ cao tới trước mặt Thẩm Miên và Hạ Tỉnh: “Hai vị đại ca ăn kẹo không? Sau này phải làm phiền hai vị chăm sóc rồi.”

Hạ Tỉnh từ trên cao nhìn xuống đánh giá rồng con một vòng rồi nhận xét: “Thằng nhóc cháu cũng khá biết điều đấy.”

Lộ Nguyên khiêm tốn: “Còn cách đại ca một khoảng xa ạ.”

Hạ Tỉnh: “….. chú là người lớn, không ăn kẹo nữa.”

Nuôi một đứa bé kiểu này trong nhà sẽ khá đau đầu đây.

Lộ Nguyên tiếc nuối cất kẹo đi. Nhóc lục lọi cái túi trước bụng hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra trong túi chỉ có kẹo, thế là nhóc đành từ bỏ dự định mua chuộc hai người lớn rồi quay người đi tìm Tiệp An nói chuyện.

Thẩm Miên cứ cảm thấy một loạt động tác này của Lộ Nguyên rất quen thuộc, nghĩ một chốc mới phát hiện ra đó chẳng phải là động tác mời thuốc lá sao?

Lộ Nguyên đi tới dắt tay Tiệp An, Rồng Đá Quý nhỏ đã lâu không ở chung với bạn cùng tuổi, “em trai” nhặt được khi trước lại chẳng thấy đâu, giờ đối diện với đồng bọn mới xêm xêm tuổi mình, Tiệp An nhịn không được mà hướng ánh mắt ngóng trông về phía Thẩm Miên.

Thẩm Miên: “….. đi chơi một lúc đi.”

Tiệp An reo hò một tiếng: “Tớ dẫn cậu đi xem lợn!”

Thẩm Miên nhìn hai bóng lưng dần xa mà lặng lẽ thở ra một hơi.

“Hối hận rồi à?” Hạ Tỉnh cười hỏi.

Thẩm Miên không phủ nhận: “Hơi hơi.”

Tuy Khải Minh là một viện phúc lợi đổi thành viện nuôi trẻ, nhưng nếu đã là một phần của nền giáo dục cơ sở thì việc vô duyên vô cớ từ chối trẻ con tới nhập học sẽ làm tiếng tăm của viện xấu đi.

Nếu anh đã đảm nhiệm chức vụ viện trưởng thì sẽ phải nghĩ cách phát triển viện nuôi trẻ này, đương nhiên cũng phải để ý tới tương lai của viện.

Cho nên dù Thẩm Miên cảm thấy Khải Minh hiện tại không thích hợp nhận học sinh mới, nhưng sau khi đã nói rõ tình huống trong viện mà cha mẹ của rồng con vẫn kiên trì thì Thẩm Miên cũng chỉ có thể nhận Lộ Nguyên vào học.
Ngoại trừ một thân “nếp giang hồ” không biết học được ở đâu thì tính cách của Lộ Nguyên tốt bất ngờ. Lúc Thẩm Miên hỏi hai nhóc rồng xem chúng có đồng ý ở chung một phòng ký túc xá không thì Lộ Nguyên đã không chút chần chừ đáp: “Được ạ, viện trưởng!”

Nhóc có sự khéo léo và lõi đời hiếm thấy ở những nhóc rồng con cùng tuổi, mới ở với Tiệp An chưa được nửa tiếng mà nhóc đã nhanh chóng đổi toàn bộ xưng hô —— gọi Thẩm Miên là viện trưởng, gọi Hạ Tỉnh là chú, cũng không còn treo đàn em và đại ca ở bên miệng nữa.

Lúc Thẩm Miên và Hạ Tỉnh lắp giường chuyên dụng cho Lộ Nguyên, Tiệp An và Lộ Nguyên ngồi trên thảm trải sàn nói chuyện, nhưng trong lúc ấy ánh mắt của Lộ Nguyên vẫn luôn dừng trên người Thẩm Miên.

Nói là thảm trải sàn nhưng thực ra chỉ là một tấm vải vừa to vừa dày, sau khi giặt sạch thì trải dưới cửa sổ, lúc thời tiết tốt ánh nắng sẽ trải kín mặt thảm.

Rồng Đốm và Rồng Đá Quý đều thuộc loài rồng cỡ lớn không có năng lực bay lượn, cả khung và ván giường đều phải làm từ chất liệu đặc biệt, nếu không sẽ rất dễ sụp xuống.

Thẩm Miên một tay nhấc ván giường lên, ván giường kim loại nặng nề đè lên tay anh, đừng nói là nhân loại, đến cả một bộ phận rồng cũng khá tốn sức mới nâng được ván giường này. Hạ Tỉnh đang ở dưới lắp linh kiện khung giường bèn nâng một tay lên đỡ ván giường: “Đặt xuống đi.”

Hai người đặt ván giường xuống, Hạ Tỉnh vô thức nhìn tay Thẩm Miên, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng quả nhiên đã bị ván giường và linh kiện đè ra những vết hằn sâu. Bản thân Thẩm Miên hình như hoàn toàn không chú ý đến mà chỉ lau lau tay rồi thả tay áo xuống.

Trực giác nói cho Hạ Tỉnh biết rằng Thẩm Miên nhất định sẽ không thích loại quan tâm quá mức tinh tế này của mình, vì thế nên hắn nhanh trí ngậm miệng vào không nói thêm gì cả.

Lộ Nguyên nhìn Thẩm Miên đang đi tới trước mặt mình, cuối cùng nhóc không nhịn được hỏi: “Thầy thật sự là nhân loại ạ?”

Thẩm Miên gật gật đầu.

Lộ Nguyên chìa tay ra nhẹ nhàng dán lên mu bàn tay của Thẩm Miên.

Lòng bàn tay của Rồng Đốm có đệm thịt lót màu đen dày dặn, bởi vì thực phẩm chính là các loại hoa quả và lá cây nên chúng có móng vuốt sắc bén có thể co duỗi được, dùng để lột vỏ trái cây.

Móng của Lộ Nguyên đã được rụt hết vào, chỉ có đệm thịt hơi lạnh dán lên tay Thẩm Miên, lực đè xuống cũng rất nhẹ. Vợ chồng An Lũng nói Lộ Nguyên thi trượt tất cả các môn học, nhưng Thẩm Miên cảm thấy Lộ Nguyên hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn với môn học “tiếp xúc với các loài rồng cỡ trung và nhỏ” mới đúng.

Thẩm Miên để mặc cho Lộ Nguyên sờ tay mình vài lần.

Quả thật là nhân loại, da thịt ấm áp mềm mại, hoàn toàn không giống tộc rồng.

Lộ Nguyên cẩn thận nắm tay Thẩm Miên: “Trước kia con từng gặp nhân loại rồi, con đặc biệt thích nhân loại luôn.”

Thẩm Miên xoa xoa đầu Lộ Nguyên. Rồng Đốm chủ yếu dựa vào lớp mỡ dày dặn và xương cốt rắn chắc dưới da lưng để phòng ngự, cho nên lông của rồng con vừa mềm mại vừa mượt mà.

Tuy dựa theo miêu tả của vợ chồng An Lũng thì Lộ Nguyên chính là một “nhóc phá phách” khiến người đau đầu, nhưng giờ xem ra nhóc cũng không đến mức không hiểu chuyện.
Tối đó Thẩm Miên nướng cho ba rồng một lớn hai nhỏ một con rồng Vũ Á hoàn chỉnh, lại dựa theo sách hướng dẫn nấu ăn mà chuẩn bị cho Lộ Nguyên một phần cơm trộn rau quả. Rồng Vũ Á nướng được quét một lớp mật ong không nhiều lắm lấy ra từ trong không gian của Thẩm Miên, mật ong ngọt thanh thấm vào từng thớ thịt, trộn lẫn với mùi thơm của thịt.

Tiệp An và Lộ Nguyên ngồi một chỗ rửa rau củ và trái cây, mùi thơm của thịt nướng mật ong bao phủ mọi ngóc ngách trong bếp, cho dù là Lộ Nguyên chủ yếu ăn chay cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng gần năm cân thịt rồng Vũ Á nướng cộng thêm rau xanh mà vẫn không đủ ăn, ba con rồng cỡ lớn có sức ăn kinh người, Thẩm Miên cuối cùng cũng hiểu vì sao đế quốc tộc rồng dù có nhà hàng mà thuốc dinh dưỡng vẫn thịnh hành như vậy.

Nếu chỉ có thức ăn bình thường, dùng trạng thái nhân cách hóa hấp thu thì sợ rằng một bữa cơm sẽ ăn hết hai – ba tiếng mất.

Thẩm Miên quyết định sẽ dựa theo thực đơn hàng ngày ở các viện nuôi trẻ bình thường khác, lấy thuốc dinh dưỡng loại tốt làm chủ, đồ ăn phổ thông số lượng vừa phải làm phụ, tránh cho mấy nhóc rồng con ăn không đủ no.

Sau khi ăn xong, Tiệp An chủ động đề xuất dẫn Lộ Nguyên đi tắm, Hạ Tỉnh ở lại dọn dẹp phòng bếp.

Nghe thấy tiếng bước chân của hai nhóc rồng con đã đi xa Hạ Tỉnh mới nói: “Cũng không tệ lắm, ngoại trừ tính cách quá khéo léo không giống rồng con bình thường thì cũng không có gì khác thường. Ba nó nói thành tích của nó rất kém đúng không? Bổ sung lại là được rồi, chương trình học của viện nuôi trẻ cũng không tính là khó.”

Thẩm Miên quan sát hắn một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Lúc anh đi học có phải là loại học sinh chăm ngoan khiến giáo viên cực kỳ yêu thích không?”

Hạ Tỉnh run vai cười một tiếng: “Sao có thể chứ.”

Hắn tự chỉ vào mình: “Cậu thấy tôi có thể sao?”

Thẩm Miên suy nghĩ vài giây: “Nhìn công huân thì giống, nhìn người lại không giống.”

Chủ soái của quân đoàn số bảy, công huân đầy mình, lại chưa bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng. Bên ngoài vẫn luôn đồn đại rằng Hạ Tỉnh có tính cách trầm lặng lạnh lùng, là nhân vật mang hình tượng tổng tài bá đạo quanh năm chiếm giữ đủ loại tiểu thuyết.

Hạ Tỉnh cười một tiếng, mặt mày hắn có vẻ anh tuấn gần như là bức người, lúc này lại mặc một thân quần áo ở nhà, gam màu nhạt dường như đã làm mềm đi góc cạnh sĩ quan của hắn, cả người nom cũng dễ gần khác thường.

“Tôi không phải.”

Trong bếp chỉ có đúng hai người họ cùng với một ngọn đèn bên cạnh bồn rửa bát.

Hạ Tỉnh rửa sạch cái bát trong tay mình, giọng điệu biếng nhác nói: “Trèo tường trốn học, lên lớp ngủ gật, tụ tập đánh nhau, đêm không về ngủ….. Tôi quá đáng hơn mấy đứa nhóc bảy – tám tuổi khác nhiều, cho nên tôi cũng nghĩ không ra thằng nhóc bé xíu kia có thể tồi tệ đến mức nào.”

Thẩm Miên tráng lại cái bát cuối cùng: “Có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc thành tích không tốt, một học sinh bị giáo viên nói là rất đau đầu, thường thường không phải do vấn đề có nghiêm túc học hay không.”

Hạ Tỉnh chớp chớp mắt: “Hở?”

Thẩm Miên: “Anh ngẫm lại bản thân mà xem, chương trình học đơn giản như vậy mà cũng học không tốt, rốt cuộc là bởi anh không cố gắng hay là bởi trong lòng toàn là suy nghĩ về việc khác?”

Hạ Tỉnh hiểu ngay: “Không phải là không cố gắng, mà là căn bản không hề quan tâm.”

- Hết chương 11-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.