Phát Trực Tiếp Nuôi Rồng Ở Tinh Tế

Chương 5



Bộ phận được dùng làm nguyên liệu nấu ăn của cỏ Long Phí là lá cây. Lá cỏ Long Phí dày dặn như những loài cây mọng nước(1), còn mang màu xanh ngọc bán trong suốt.

Chú Thích (1)

Đây là cỏ Long Phí chất lượng cao đã hút no nguyên tố dị năng hệ mộc.

Trong phòng phát trực tiếp:

【Quân đoàn số bảy siêu thần: A a a nước miếng của tôi sắp chảy xuống rồi! Nhất định là vừa giòn vừa mọng vừa ngọt!】

【Đại Nguyệt Nguyệt: Streamer có bán không? Tôi bao hết chỗ này, cứ dựa theo giá thị trường đi, phí ship tôi trả, dùng dịch vụ chuyển phát nhanh nhất tinh tế nhé.】

【Chuẩn bị lên giời: Trông cực kỳ tròn trịa, là hàng thượng đẳng đó á á á, có thể trực tiếp ăn luôn nhỉ. Nhưng đắt lắm, đẳng cấp kiểu này chắc đều bán theo từng lá mất.】

【Tia sáng tử vong: Nhân loại xin được phổ cập khoa học, đây là thứ gì vậy? Đắt lắm sao?】

【Đại Nguyệt Nguyệt: Cỏ Long Phí, cây lâu năm hấp thụ nguyên tố dị năng để sinh trưởng. Toàn bộ nguyên tố tập hợp được đều nằm trong lá, chất lượng của cỏ Long Phí càng cao thì hàm lượng nguyên tố dị năng càng cao, lá càng trong. Phần lớn rồng đều thích cái này, tuy chúng tôi không thể hấp thu nhưng sau khi ăn xong sẽ rất thoải mái.】

【Chuẩn bị lên giời: Streamer có cửa hàng online không? Tôi cũng muốn đặt hai lá về ăn một chút, Rồng Ăn Lửa tuổi dậy thì mỗi ngày đều cảm thấy đau họng, đến ho cũng phun ra cả đám lửa nhỏ.】

【Streamer chíp chíp chíp: Ha ha ha ha, vừa tội nghiệp vừa đáng iu.】

Dị năng hệ mộc là loại dị năng vô cùng ôn hòa và trung tính, đối với những loài rồng có thể hấp thu nguyên tố chuyển hóa thành nhiên liệu hoặc rồng ăn thuần chay mà nói thì tuy không thể hấp thu nhưng dị năng hệ mộc sẽ có hiệu quả giảm bớt các triệu chứng như đau họng. Hơn nữa chỉ có Rồng Tinh Linh am hiểu trồng trọt hoặc dị năng hệ mộc của nhân loại mới có thể chăm sóc ra được cỏ Long Phí chất lượng cao, vậy nên cỏ Long Phí xưa nay vẫn luôn trong tình trạng dù trả giá cao cũng không mua được.

Thẩm Miên suy nghĩ một chốc, nguyên chủ quả thật có một cửa hàng online, đôi lúc cậu ta sẽ treo bán một số thứ mình mang ra từ đất hoang, coi như là “đặc sản” của tộc rồng. Cửa hàng online vẫn luôn không có ai ngó ngàng, do đó bản thân nguyên chủ cũng quên luôn việc này, nhờ lúc trước tìm kiếm tiền để dành của nguyên chủ ở khắp nơi mà Thẩm Miên mới phát hiện ra chuyện này.

Thẩm Miên trả lời: “Tôi sẽ treo link cửa hàng online ở phần giới thiệu cá nhân của tài khoản, nếu mọi người muốn thì có thể nhấn vào link tìm đặt một ít cỏ Long Phí, bán theo giá thị trường.”

Anh cúi người xuống cầm trí não lên, ngũ quan sâu sắc bỗng nhiên được kéo gần. Đỉnh mày(2) của Thẩm Miên lạnh buốt thấu xương, lông mi đồng tử đều mang màu đen nâu, mắt mày càng lộ rõ vẻ sâu sắc khác thường

Chú Thích (2)

Anh chỉ cần nâng mắt nhìn sang là màu thẫm kia sẽ phảng phất như đang che trời lấp đất, bao phủ người ở bên trong là Ngân Hà vũ trụ cho dù có đi đến tận cùng văn minh cũng không thể hiểu rõ.

Làn đạn trong phòng phát trực tiếp biến mất như đã bị ngộ độc rượu, tận vài giây sau mới có một bình luận run lẩy bẩy trôi qua.

【Ngôi sao xoay tròn: Tôi thật có lỗi với Alpha nhà mình…. tôi đã chết dưới ánh mắt này mất rồi.】

Thẩm Miên áp sát như vậy chỉ là vì muốn tìm nút kết thúc phát trực tiếp, sau khi tìm được, anh lạnh lùng vô tình nói: “Tôi phải đi rồi, stream kết thúc ở đây, về nhà ăn cơm cả đi.”

Nói xong, anh cũng mặc kệ làn đạn níu giữ mà tắt luôn stream, sau đó đăng nhập vào nền tảng bán hàng online. Đầu tiên Thẩm Miên tìm tòi giá cả bình quân của cỏ Long Phí rồi dựa theo chất lượng mà định giá ba tinh tệ một lá, hàng tồn chỉ có 500 lá.

Một túi cỏ Long Phí chỉ có hai mươi hạt giống, mỗi hạt đều thành công nảy mầm, hơn nữa suốt mùa hè sẽ không ngừng sinh trưởng thêm lá cây, hoàn toàn có thể cung cấp đầy đủ lá.

Thẩm Miên treo cỏ Long Phí lên cửa hàng online rồi kiểm tra quà tặng ở hậu trường. Anh phát trực tiếp gần hai tiếng đồng hồ, sau khi chia phần trăm thì vẫn còn hơn 600 tinh tệ, Thẩm Miên chuyển chỗ tiền đó vào tài khoản của mình, cộng thêm 1000 tinh tệ vốn có nguyên chủ, số dư trong tài khoản của anh hiện đã là 1600 tinh tệ.

Tuy đã giải quyết được vấn đề cấp bách trước mắt nhưng xét về lâu dài thì vẫn không đủ.

Tiệp An kéo kéo Thẩm Miên: “Viện trưởng ơi?”

Thẩm Miên cúi đầu xuống, vảy và gai của Rồng Đá Quý nhỏ thiếu dinh dưỡng đều không được rực rỡ như những con Rồng Đá Quý khác. Rồng Đá Quý cần phải hấp thu thành phần khoáng thạch quý giá, mà bé Tiệp An lại hoàn toàn không có những thứ ấy để mà ăn.

Anh dắt tay Tiệp An: “Đi, ăn cơm thôi.”

Bữa trưa chính là thuốc dinh dưỡng phối hợp với cỏ Long Phí.

Hai tay Tiệp An bưng lá cây, bé lắp ba lắp bắp nói: “Có phải quá xa xỉ không ạ?”

Cỏ Long Phí ba tinh tệ một lá! Chỉ cần thêm ba tinh tệ nữa là đã có thể mua một túi thuốc dinh dưỡng giá cả tiện nghi nhất rồi!

Thẩm Miên đã nhíu mày uống xong một túi thuốc dinh dưỡng: “Xa xỉ?”

Theo quyển “Giáo dục Rồng Đá Quý nhỏ tuổi” anh đọc gần đây thì Rồng Đá Quý có thể chuyển hóa nguyên tố khoáng thạch mình hút được thành nhiên liệu, thuộc về loài rồng có thể phun lửa.

Thuốc dinh dưỡng mười tinh tệ một túi, bởi vì giá cả phải chăng mà vẫn cần phải chú ý đến thành phần dinh dưỡng cơ bản nên cảm nhận vị giác(3) và mùi vị của thuốc đều không đủ tốt, đã đặc dính còn mang theo vị ngọt khó hiểu, hơn nữa thuốc dinh dưỡng chỉ tập trung vào dinh dưỡng cơ bản nhất, do đó sau khi Tiệp An uống vào vảy cũng không được sáng.

Chú Thích (3)

“Buổi tối ăn thứ gì khác nhé? Ăn cá được không?”

Thẩm Miên xé túi thuốc dinh dưỡng thứ hai rồi đưa cho Tiệp An.

Một lá cỏ Long Phí trong mắt Tiệp An chính là ba tinh tệ, bé nuốt nước bọt: “Không, con không ăn nữa, thầy đưa cho em trai đi ạ. Con cũng không ăn cá đâu, thuốc dinh dưỡng khá tốt mà.”

Suýt chút nữa Thẩm Miên đã nói cho Tiệp An biết rằng đó là em trai giả, nhưng lời đã đến bên miệng lại kịp thời sửa thành: “Nó uống sữa, không ăn cái này.”

Tiệp An tin lời nói dối của Thẩm Miên, sau khi uống xong túi thuốc dinh dưỡng thứ hai bé được Thẩm Miên dỗ đi ngủ trưa.

Thẩm Miên xách một túi thuốc dinh dưỡng đi tìm Hạ Tỉnh, sáng nay cái thứ đồ chơi xui xẻo kia không muốn dậy, còn trốn loạn khắp phòng, Thẩm Miên đành phải mặc kệ hắn.

Thẩm Miên trở về phòng, ánh mắt anh đảo một vòng rồi dừng trên cái chăn được gấp gọn gàng. Anh duỗi tay tới mò mẫm một lượt, quả nhiên móc ra được một con rồng.

Hạ Tỉnh bị xách đuôi run run tỉnh lại rồi lười biếng trèo lên cổ tay anh. Dựa vào việc lần trước đối phương không có phản ứng với thuốc dinh dưỡng, Thẩm Miên nghĩ là có thể trí thông minh của hắn đã thấp đến mức không biết ăn cơm, vì thế nên anh bèn tập hợp một ít nguyên tố dị năng tới.

Hình như Hạ Tỉnh đặc biệt nhạy cảm với dị năng của anh, dị năng màu bạc như tinh vân(4) sương sớm bị hấp thu sạch chỉ trong chớp mắt. Mí mắt Thẩm Miên chợt nhảy một cái, trước khi ai kia kịp dịch tới gần thì đã bị trùm chăn lên đầu ném bay đi.

Chú Thích (4)

Hạ Tỉnh vừa mới hoàn thành trạng thái nhân cách hóa: “……”

Hắn túm chăn qua che đậy nửa người dưới rồi dùng giọng điệu ai oán nói: “Người bị nhìn sạch là tôi, sao cậu lại làm ra vẻ người bị hại vậy chứ.”

Thẩm Miên xách thuốc dinh dưỡng đứng lên: “Anh đã khiến thần kinh thị giác của tôi bị tổn thương nặng nề, nhìn nhiều thêm một chút sẽ dẫn tới tình trạng hai mắt bị mù trong thời gian ngắn.”

Hạ Tỉnh làm như không nghe thấy, hắn cười híp mắt chìa tay ra: “Đây là thuốc dinh dưỡng cho tôi hả?”

Thuốc dinh dưỡng bình thường có mùi vị rất tệ, chỉ có những chất dinh dưỡng cơ bản nhất để đảm bảo không bị đói chết mà thôi. Hạ Tỉnh một hơi uống cạn: “Cảm ơn.”

Thẩm Miên vứt một bao nhỏ thuốc dinh dưỡng trong tay xuống bàn: “Anh đi nhanh đi, anh cũng nhìn thấy chỗ tôi rồi đấy, căn bản là không có cách nào giúp được anh đâu.”

Hạ Tỉnh vừa gấp túi thuốc dinh dưỡng trống không trong tay mình vào vừa cười nói: “Nếu tôi rời khỏi cậu thì chắc chắn sẽ không chống đỡ được đến mười phút.”

Thẩm Miên duỗi một ngón tay ra: “Tới.”

Hạ Tỉnh ngẩn ra: “Gì cơ?”

“Sạc pin.” Thẩm Miên nói. “Đầy rồi thì đi luôn.”

Hạ Tỉnh: “….. không được, thời lượng pin của rồng tôi đây đặc biệt kém, phải mang theo nguồn năng lượng đi cùng mới được.”

Thẩm Miên: “Một, quan hệ của tôi và anh chỉ giới hạn trong dị năng, ở đất hoang anh đã cứu tôi một lần, nhưng tôi cũng đã dùng dị năng thức tỉnh lý trí của anh, còn đồng ý bổ sung năng lượng cho anh, hai chúng ta không ai nợ ai; hai, loại rồng như anh đây, trên mặt đã rõ ràng viết hai từ ‘phiền phức’.”

Theo lý mà nói, ơn cứu mạng anh nợ Hạ Tỉnh không phải chỉ cần “sạc điện hai lần” là có thể thanh toán hết, bản thân Thẩm Miên cũng không muốn nợ tình người. Nhưng trong Viện nuôi trẻ còn có Tiệp An, Thẩm Miên thật sự không thể yên tâm cho một con rồng lai lịch bất minh ở lại trong viện được.

Hạ Tỉnh chớp chớp mắt, hắn bị những lời này của anh làm cho hơi ngốc ra: “….. Tôi có thể hình dung được là cậu đang lo lắng điều gì, nhưng cậu thấy loại rồng chỉ có thể tách khỏi cậu ba phút như tôi có tính uy hiếp thật sao?”

“Nếu anh thật sự không phiền phức thì tại sao lại không nói ra mình là ai?”

Thẩm Miên vừa nói vừa mở cửa hàng online ra, tìm kiếm bột khoáng thạch cho Rồng Đá Quý, màn hình bắn ra trên trí não rực rỡ đủ màu, nhãn hiệu gì thành phần nào cũng đều có cả.

Hạ Tỉnh nhích đến gần: “Mua bột khoáng cho nhóc con bên ngoài hả?”

Thẩm Miên không nói một lời, anh nhấn vào một loại bột có doanh số bán hàng cao, thấy trọng lượng nhỏ nhất cũng có giá tận 1500 tinh tệ đành lặng lẽ quay lại. Tuy giá này anh vẫn có thể mua, nhưng sau khi mua xong thì việc ăn cơm của họ sẽ gặp vấn đề.

Chẳng trách bé Tiệp An trước giờ vẫn không có bột khoáng thạch để ăn, một hộp bột khoáng chỉ có 500g mà giá lại cao như thế.

Hạ Tỉnh nghiêng đầu nhìn anh: “Dị năng của cậu mạnh thế mà lại thiếu tiền à?”

Thẩm Miên ôn hòa nhã nhặn: “Con rồng như anh lớn thế mà đến quần áo cũng không có à?”

Hạ Tỉnh bật cười: “Hai việc này đâu giống nhau….. tôi là do bị kém trí ngắt quãng mà.”

Thẩm Miên nâng mắt nhìn về phía hắn.

Hạ Tỉnh lập tức giơ tay tỏ vẻ đầu hàng: “Tôi sai rồi. Thật ra cũng không bắt buộc phải mua bột khoáng, nhóc con kia là phân loài(5) Kim Lục thuộc chủng Rồng Đá Quý, bình thường bổ sung thêm một chút thuốc dinh dưỡng loại đặc biệt là được.”

ChúThích (5)

Thẩm Miên tìm kiếm một lúc trên trí não, quả đúng là có thuốc dinh dưỡng đặc biệt chuyên dùng cho Rồng Đá Quý Kim Lục, giá của một liều thuốc nhỏ là hai mươi tinh tệ, tuy giá bán cũng khá đắt nhưng tốt xấu gì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Anh tính toán rồi đặt bốn liều thuốc, mỗi tuần bổ sung cho Tiệp An một lần.

Hạ Tỉnh run rẩy mở miệng: “Anh giai nhỏ tốt bụng ơi, tôi lại sắp biến về rồi, có thể cho tôi hít một hơi không?”

Thẩm Miên nắm lấy cổ tay đã bắt đầu xuất hiện vảy của Hạ Tỉnh, nguyên tố dị năng màu bạc tụ tập vào một chỗ.

Lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, mang theo nhiệt độ cơ thể hơi cao của nhân loại, đầu ngón tay có lớp chai mỏng, sức lực dùng để nắm tay hắn khá nặng.

Hạ Tỉnh ngẩn ngơ cúi thấp đầu, một lần nữa ngửi thấy mùi pheromone được đưa tới theo dị năng của đối phương.

Mùi rượu nồng nàn mà mạnh mẽ, còn hơi ngọt dính.

Hạ Tỉnh nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương một cái, vị Omega quá đẹp này hiển nhiên không hề nhận ra pheromone của mình có vấn đề, Hạ Tỉnh chậm rãi thở ra một hơi, thầm đọc lời thề nhập ngũ ba lần.

“Không phải tộc rồng các anh không thể thức tỉnh dị năng sao?”

Thẩm Miên cũng không chú ý đến sự khác thường của Hạ Tỉnh, anh chỉ chăm chú nhìn nguyên tố dị năng chìm vào trong da Hạ Tỉnh, lông mày hơi nhăn lại.

Hạ Tỉnh lật tay lại nắm chặt cổ tay Thẩm Miên, bày ra vẻ mặt nếu rời khỏi anh thì sẽ không sống được: “Đúng vậy, không thể. Tôi cũng đã tiếp xúc với không ít nhân loại thức tỉnh dị năng, nhưng xưa nay chưa từng có phản ứng đặc biệt nào với dị năng…. có lẽ là bởi chúng ta trời sinh một đôi chăng?”

Thẩm Miên chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Hạ Tỉnh bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, thực ra tôi chỉ là một người lính quèn vô cùng phổ thông, còn có một vài vấn đề sinh lý, nếu cứ thế này mà chạy về thì chắc chắn sẽ bị quân đội khuyên giải ngũ…..”

Thẩm Miên bưng cốc lên, vẻ mặt bình tĩnh nghe hắn nói hươu nói vượn.

Hạ Tỉnh: “…… phía trên đều là chém ra cả đấy. Cậu thật sự không biết tôi là ai sao?”

Thẩm Miên chẳng hiểu ra sao: “Tôi nên biết anh là ai à?”

“Theo lý mà nói thì,” Hạ Tỉnh cường điệu. “Cậu thực sự nên biết tôi là ai.”

Thẩm Miên suy nghĩ hai giây rồi mở trí não lên, gõ hai từ Hạ Tỉnh vào phần mềm tìm kiếm, kết quả tìm kiếm đầu tiên nhảy ra rõ rành rành là người đứng đầu tiên trong danh sách kế vị của đế quốc tộc rồng, hay gọi cách khác là Hoàng thái tử kiêm nhiệm nguyên soái quân đoàn số bảy.

Thông tin cá nhân được công khai của vị Hoàng thái tử này chẳng có mấy, toàn bộ đều là thông tin cơ bản bình thường nhất: giới tính, tuổi tác, trường từng học cùng với công huân và chức vị.

Thậm chí còn chẳng có nổi một bức ảnh.

Hạ Tỉnh chìa hai tay ra với anh: “Suy cho cùng thì tôi cũng phải tham chiến, thuộc về tiền tuyến, trước khi dập tắt được chiến tranh thì chắc chắn phải bảo mật thông tin cá nhân. Cậu là thầy dạy trẻ do nhân loại bên kia đào tạo ra, hẳn là đã từng học qua chút lịch sử đế quốc tộc rồng rồi nhỉ? Tuy tộc rồng đã xây dựng đế quốc nhưng vẫn có một bộ phận rồng cho rằng nên đẩy lùi văn minh về thời đại kết cấu chủng tộc, cho nên đã nội loạn rất nhiều năm.”

Thẩm Miên nhìn mấy vết sẹo trên người Hạ Tỉnh: “Cho nên lần này anh bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ, đột nhiên biến về trạng thái trẻ con sao?”

Hạ Tỉnh gật đầu: “Sự cố này của tôi đã kéo dài rất lâu rồi, mỗi lần bộc phát đều phải tĩnh dưỡng một thời gian, qua thời gian ấy là tốt rồi. Cậu xem, tôi thực sự sẽ không mang lại bất cứ phiền phức gì, hơn nữa còn khỏe mạnh cường tráng, vừa nhìn đã biết rất thích hợp làm công cho cậu.”

Thẩm Miên: “Tôi thấy anh xinh đẹp như hoa, hay anh ra ngoài bán mình nhé?”

Hạ Tỉnh quả thật còn suy nghĩ hai giây, sau đó hắn nâng tay trái vẫn đang nắm tay Thẩm Miên của mình lên: “Bán được một nửa lại biến nhỏ thì phải làm sao? Phục vụ không đạt yêu cầu thì khả năng rất cao là bị trả hàng đó.”

Một câu hai nghĩa, còn cực kỳ có lý.

Thẩm Miên: “……”

Cái tay đang nắm tay anh của Hạ Tỉnh vẫn chưa thả ra, hơn nữa sau khi Hạ Tỉnh biến lại thành rồng thì dù có đưa thuốc dinh dưỡng tới tận miệng cũng không biết ăn, còn ném ra ngoài…. có lẽ hắn sẽ trực tiếp đói chết.

Cứu mình một lần ở đất hoang, giúp mình một tay trước cửa Viện nuôi trẻ.

Thẩm Miên chầm chậm nhăn mày: “Tên tôi là Thẩm Miên.”

Hạ Tỉnh hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nhưng trên mặt hắn vừa xuất hiện ý cười đã bị một câu của Thẩm Miên đập cho phát ngốc ——

Thẩm Miên rút tay ra: “Anh ở chung một phòng với tôi đến khi cái sự cố này của anh có biện pháp chữa trị rồi mới thôi.”

Hạ Tỉnh: “……”

Nhiệt tình thế sao?

- Hết chương 5-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.