Sáng sớm trên Hắc Mộc Nhai vẫn như mọi ngày, mọi người ai có việc gì thì đi làm việc nấy, những tên thị vệ thì đứng canh gác dọc theo đường lên
núi, trong tay cầm vũ khí sắc lạnh. Mà vài tên thuộc hạ thì lại ngồi
trên điện bẩm báo chuyện trong giáo cho Đông Phương Bất Bại. Đông Phương giáo chủ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Một gã hương chủ trong Thanh Long đường đang nói tới chuyện giao thương buôn
bán với Tây Vực, bỗng nhiên liền nghe phía sau Đông Phương Bất Bại vang
lên tiếng gào khóc thảm thiết. Thanh âm này vô cùng to, hơn nữa còn kèm
cả cầu xin vật nài. Quan trọng nhất là, âm thanh đó vô cùng quen thuộc,
rõ ràng là tiếng đứa con trai cưng của giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo
Đông Phương Bất Bại với trưởng lão Thanh Long đường Tả An Chi, Đông
Phương Hồng. Chẳng lẽ có người dám phạm thượng Hắc Mộc Nhai, động đến
đứa nhỏ này sao? Việc này không phải là nhỏ nha. Tên hương chủ kia cả
kinh, bủn rủn tay chân, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, cân nhắc
không biết có nên nói tiếp hay không.
Đông Phương Bất Bại vẻ mặt vẫn thay đổi, chỉ trầm giọng nói: “Ngươi tiếp tục đi.”
Hắn còn chưa dứt lời, thì một tiếng hét thảm lại vang lên, khiến cho Đồng
Bách Hùng đang đứng bên cạnh hắn không nhịn được mà nói: “Đông Phương
huynh đệ, đệ đi xem đi, Hồng nhi không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Đông Phương Bất Bại còn chưa kịp đáp, đã nghe thấy
trong phòng sau lưng mình truyền đến tiếng đồ đạc rơi xuống đất, cùng
với tiếng tiểu hài tử non nớt kêu khóc. Đồng Bách Hùng lúc này mới nghe
rõ, trong tiếng khóc của đứa nhỏ không ngừng gọi “nương”, xem ra là Tả
An Chi đang dạy dỗ nó. Chỉ là bây giờ lão Đồng hắn đã đến tuổi tám mươi, tâm địa so với trước kia thì mềm mại hơn nhiều, huống hồ, Đông Phương
Hồng là dưới con mắt của hắn mà lớn lên. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông
minh lanh lợi, thật sự khiến người gặp người thích. Đồng Bách Hùng không đành lòng, vội mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, làm sai
chút chuyện cũng không sao, đừng đánh hắn quá nặng. Đệ mau đi xem đi.”
Đông Phương Bất Bại ôm trán, nhíu mày nói: “Đồng đại ca, huynh lại không biết…”
Hắn nói một nửa liền dừng lại, sau đó đứng lên nói: “Cũng được, Đồng đại ca nếu lo lắng, chúng ta cùng đi xem.”
Hai người cùng đi ra khỏi phòng, xuyên qua một cái hành lang, vừa mới đến
cửa hoa viên, đã thấy một bóng người bé nhỏ tự bóp cổ gào khản giọng,
chạy xung quanh vườn hoa, người đúng là Đông Phương Hồng. Hắn tướng mạo
giống Tả An Chi sáu bảy phần, nhưng dáng người và tư chất luyện võ trời
phú lại giống hệt Đông Phương Bất Bại, cho nên được cha mẹ vô cùng sủng
ái, tựa như hòn ngọc quý trên tay hai người. Cũng may tuy rằng hắn có
chút bướng bỉnh, nhưng cũng không kiêu căng, gặp người thì cười ha ha
không ngừng, khiến cho Đồng Bách Hùng thích đến nỗi chỉ hận không thể
ngay cả tim mình cũng móc ra cho hắn chơi.
Hắn lúc này miệng mặc dù phát ra tiếng khóc nức nở, nhưng trên mặt lại tươi cười vui vẻ, vô
cùng thanh tú đáng yêu. Hắn tuổi còn nhỏ, nhưng khinh công đã rất tốt,
bay lên rơi xuống ngay cả một gốc cây hoa cũng không phá hỏng, thậm chí
còn quay đầu lại kêu một tiếng: “Nương a, để ý, đừng ở bên kia, mau lại
đây tưới nước cho hoa nào.”
Lúc quay lại nói chuyện, hắn bị phân tâm, cho nên động tác hơi chậm một chút, bị cái lưới đánh cá từ trên
trời giáng xuống, túm chặt lại.
Tả An Chi cũng không để ý tới hắn cầu xin tha thứ, lập tức bay nhanh lại túm chặt lấy miệng lưới, sau đó buộc chặt vào.
Sau một trận gà bay chó sủa, Đông Phương Hồng đang đắc ý bỗng nhiên bị nhốt lại, suy sụp mặt mày, hấp hối định vươn tay ra. Bị mẹ hất đi còn chưa
từ bỏ ý định, tội nghiệp ngẩng đầu lên, phụng phịu nhìn Tả An Chi, rươm
rướm nước mắt: “Nương a, ta thề với Mao chủ tịch, con gà mái hoa người
nuôi thật sự không phải do con giết.”
“Gà mái? Con mới nuôi gà
mái…” Tả An Chi ấn thái dương một cái, nghĩ tới cả nhà hắn cũng bao gồm
chính mình, cho nên vội vàng nuốt lại câu “cả nhà con mới nuôi gà mái.”
Đông Phương Hồng lại nhận thấy nàng định nói gì, cười hì hì nhìn nàng: “Nương a, người định nói cả nhà ta đều nuôi gà mái sao?”
Cái tên tiểu quỷ này, người ta nói gì hắn cũng cười. Hừ, Tả An Chi tức lên, kéo cái lưới đánh cá lại gần, thò tay xoắn tai con trai một cái, trừng
mắt nói: “Nói, con giết nó làm gì?”
Đông Phương Hồng khó có được một lần đỏ mặt, cúi đầu nắm góc áo, mãi hồi lâu mới lắp bắp nói: “Bởi vì con muốn làm đầu bếp…”
Hắn ngẩng đầu nhìn Tả An Chi, cặp mắt kế thừa trọn vẹn của Đông Phương Bất
Bại hơi nhướn lên, lóe ra ánh sáng mơ màng: “Giấc mộng suốt đời của con, chính là làm một gã đầu bếp tốt nhất.”
Ánh mắt kia, bộ dạng kia quả thực là giống Đông Phương Bất Bại y như đúc. Nhưng rõ ràng Đông
Phương Bất Bại chỉ cần tùy tiện liếc mắt một cái, trong mắt ẩn chứa uy
thế lập tức khiến người ta sợ hãi không dám làm càn. Mà ánh mắt này của
Hồng nhi, tại sao lại thành như vậy a? Tưởng tượng ra Đông Phương Bất
Bại lộ ánh mắt này, Tả An Chi vội vàng che mắt lại, thật sự không dám
nghĩ tiếp nữa.
“Con sẽ không phải là nghĩ làm đầu bếp, chính là
học giết…gà chứ?” Tả An Chi trong lòng không ngừng mặc niệm “phải giáo
dục theo lối ôn hòa, phải giáo dục theo lối ôn hòa, phải giáo dục theo
lối ôn hòa”, tận lực bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên không phải, con giết gà xong còn nhóm lửa nấu nó. Bất quá còn nấu chưa chín, cho nên ta lại vùi nó vào lửa tiếp, lúc này hẳn là được rồi. Nương, người có muốn
nếm thử không?” Đông Phương Hồng vui vẻ luyên thuyên nói, mãi sau mới
phát hiện ra sắc mặt Tả An Chi trong trắng lộ hồng, trong hồng lộ màu
đen, mơ hồ còn có chút màu xanh, nhìn tới nhìn lui đều không giống như
nàng cao hứng.
Hắn một mặt dùng ngon tiếng ngọt định dỗ Tả An
Chi vui vẻ, mặt khác lại không ngừng lén lút thò tay ra cởi dây thừng
buộc lưới đánh cá. Giờ phút này thấy tình thế không ổn, xem ra mẹ hắn
thật sự giận rồi, vội vàng quỳ xuống ôm chân nàng làm nũng: “Nương a,
con nghe người ta nói, bởi vì người sinh ra con mà sức khỏe mới không
tốt. Con chỉ muốn làm đầu bếp, mỗi ngày làm đồ ăn cho nương tẩm bổ, để
người không tiếp tục sinh bệnh nữa mà thôi. Người đừng giận nữa mà, tức
giận sẽ có nếp nhăn, sẽ không xinh đẹp nữa a.”
Tả An Chi nhất
thời trong lòng ấm áp, tuy rằng vẫn còn muốn tiếp tục giả bộ tức giận,
nhưng nhìn khuôn mặt đứa con nhỏ nhắn nhu thuận đáng yêu, khóe miệng kìm không được lộ ra tươi cười, sờ sờ đầu con trai, nói: “Lâm sư huynh của
con đã tìm được Bà La hoa, thân thể của ta sẽ sớm tốt lên thôi.”
“Như vậy cũng không được. Mao chủ tịch từng nói, tất cả bọn phản động đều là hổ giấy. Chúng ta chỉ coi rẻ kẻ địch trên chiến lược, nhưng phải coi
trọng kẻ địch trên chiến thuật. Bệnh có thể khỏi, nhưng cơ thể luôn cần
được chăm sóc đầy đủ.” Đông Phương Hồng tỏ ra vô cùng kiên quyết, nghĩ
một lát lại nói: “Nương, con nhất định là tiếc con gà mái của mình phải
không, cùng lắm thì lần sau con không nướng gà mái của người nữa, nướng
đầu heo cũng được.”
Nướng heo? Cũng không phải chuyện gì lớn,
Hồng nhi hiếu thuận như vậy, một ngày bảo phòng bếp mang mười bảy mười
tám cái đầu heo cho hắn nướng cũng không sao. Tả An Chi đang muốn gật
đầu, bỗng nhiên giật mình nhớ ra một chuyện, tức đến nỗi tóc suýt nữa
dựng thẳng lên đỉnh đầu, khóe miệng run rẩy, trừng mắt nhìn con: “Cái
thứ con muốn nướng, là con heo ta nuôi trong vườn kia?”
Đông Phương Hồng ngây thơ vô tội, ngoan ngoãn gật đầu.
“Con lấy trộm khổng tước của ta, bỏ nó vào nồi hầm với một đống nhân sâm
linh chi, cuối cùng đã đem cái bồn làm từ bạch ngọc của Tây Vực thui
cháy đen, con quên rồi sao?”
“Con còn dám bổ ghế trầm hương thành củi nhỏ, con tưởng dùng Kim Xà kiếm của cha con nướng khổng tước không để lại mùi sao?”
“Con tưởng sau khi nướng xong hủy diệt chứng cớ được sao hả Hồng nhi? Con nghĩ ta cái gì cũng không biết sao?”
Đông Phương Hồng lấy lòng “hắc hắc” cười, lại không chút dấu vết lùi ra xa,
đáng tiếc cái lưới đánh cá này không gian hoạt động có hạn, cho nên hắn
chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình lại gần, hung hăng kéo lỗ tai đáng
thương của mình: “Những thứ đó tạm quên đi, con còn định ra tay với gấu
mèo? Nó tuy rằng khá béo, nhưng con nhìn thấy con lợn nhà ai nuôi lông
xù không hả? Nó là quốc bảo, là quốc bảo đó.” (lời của editor: khụ, cho
ta cười một cái. Đọc đoạn đầu mình đã ngờ ngợ, không thể tin được bé
Đông Phương lại nhầm con khổng tước thành con gà mái, con gấu mèo thành
lợn. Hự, muốn đem về nhà nuôi quá đi)
Mấy năm trước,
thân thể Tả An Chi không được tốt, cho nên không hay ra ngoài. Đông
Phương Bất Bại sợ nàng ở một mình buồn, cho nên không ngừng vơ vét các
loài thú quý hiếm ở xung quanh đem tặng nàng, mà Lâm Bình Chi cũng tặng
nàng không ít thứ khác. Những cái khác tạm thời không nói, nhưng mà nhìn con gấu mèo tròn vo bộ dạng ngây thơ đáng yêu, Tả An Chi không thể
không vui mừng khôn xiết. Nuôi gấu mèo trong nhà, đó là giấc mộng của
bao nhiêu người a. Để nuôi được quốc bảo này, nàng còn cố ý sai người ra rừng trúc ở bờ sông lấy trúc xây thành bụi cho gấu mèo sống. Mà mỗi
ngày nàng đều mang Đông Phương Hồng đến chơi với nó một lát. Không ngờ
thằng quỷ nhỏ kia cảm thấy gấu mèo đoạt mất yêu thương của mẫu thân, cho nên giận dỗi đặt tên nó là “heo”, thậm chí sau này học võ công rồi còn
mang nó đi đánh nhau.
Phải biết rằng, gấu mèo tuy bộ dạng có vẻ
vô hại, nhưng kỳ thực cũng là mãnh thú. Đông Phương Hồng vừa học võ công làm sao có thể là đối thủ của nó, bị nó đuổi chạy loạn khắp rừng trúc
là chuyện thường như cơm bữa. Vì sự thất bại ê chề này mà hắn từng thề
thù không đội trời chung với con gấu mèo. Chỉ là, nàng trăm ngàn lần
không ngờ, con mình lại mang mối thú đến tận bây giờ…
“Ô ô ô, nương a, lỗ tai con sắp đứt rồi.” Đông Phương Hồng không dám giãy dụa, chỉ ngẩng đầu cầu xin.
Tả An Chi thấy hắn làm mặt đáng thương, sợ rằng làm đau hắn, vì vậy buông
tay ra, như cười như không nhìn Đông Phương Hồng: “Hừ, ta không cần tẩm
bổ, con cứ đi theo cha con đi. Để ta bảo hắn tìm giúp con một chỗ bế
quan tu luyện võ nghệ mấy tháng, thuận tiện tu tâm dưỡng tính.”
Cái gọi là bế quan tu luyện, ý tứ chính là sẽ đến một nơi khỉ ho cò gáy
không một ngọn cỏ, mà quan trọng nhất chính là sẽ không có người nào đến chơi với mình. Đông Phương Hồng lúc này mới thực sự sợ hãi, đứng bật
dậy, hét thảm một tiếng, sau đó hai tay dùng sức giật, lập tức lưới đánh cá đang cuốn lấy hắn đứt đoạn thành từng mảnh nhỏ. Hắn lập tức định bỏ
chạy, lại nghe nương hắn ôn ôn nhu nhu nói một câu: “Đông Phương Bất
Bại, bắt con chàng lại đây.”
Sau đó, hắn bị một bàn tay “bẹp”
một tiếng, giống như coi hắn là con ruồi con bọ, bắt đi. Hắn đau khổ
ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người cha anh minh thần võ, giáo chủ Nhật
Nguyệt Thần giáo đang tủm tỉm cười với mình.
“Cha…” Đông Phương Hồng vừa rồi còn chạy như khỉ, nhìn thấy cha lập tức
ngoan như cún, vội vàng nhỏ mấy giọt nước mắt cá sấu, con mắt xoay tròn
nhìn trái nhìn phải. Trước là lang, sau là hổ, Đồng thúc thúc tuy rằng
thương mình, nhưng chọc nương giận, đây là tội rất lớn, nếu lão cha đã
quyết tâm phạt hắn thì mười Đồng thúc thúc cũng không dám ngăn a. So với nương mà nói, cha thủ đoạn ác độc ăn tươi nuốt sống người ta đáng sợ
hơn rất nhiều, nhưng nếu nương xin tha cho hắn, cha nhất định sẽ nghe
lời nàng. Cân nhắc một phen lợi hại, Đông Phương Hồng co chân định giãy
giụa, lại phát hiện huyệt đạo của mình đã bị điểm, không thể cử động
được, đành phải giống như một con rùa, chậm rãi từng bước từng bước một
bò về phía Tả An Chi.
Đông Phương Bất Bại cũng không ngăn cản,
chỉ khoanh tay mỉm cười nhìn hắn bò đi. Đến khi Đông Phương Hồng bò gần
đến nơi, hắn liền lăng không điểm thêm một huyệt nữa, thế là cánh tay
Đông Phương Hồng đang giơ lên, sắp sửa chạm tới Tả An Chi liền cứng ngắc giữa không trung.
Đông Phương Hồng lúc nãy bị Tả An Chi rượt
đuổi, bây giờ lại bò suốt một đoạn đường, trên mặt bụi đất dính đầy,
quần áo màu trắng trên người cũng bẩn không tả nổi. Mà ngay cả sức để
lau mặt hắn cũng không có, chỉ có thể bi phẫn xoay đầu nhìn lão cha:
“Cha, người rất quá đáng.”
Đông Phương Bất Bại ngồi xổm trước
mặt hắn, thương tiếc kéo ống tay áo lau mặt cho con, sau đó không chút
lưu tình dùng ngón tay chọc chọc hai má trắng nõn mập mạp của hắn: “Ai
bảo con chọc nương sinh khí, cha cũng không nỡ làm thế a.”
Đông Phương Hồng nghiêng đầu giãy dụa, sau đó vội vàng cầu cứu Tả An Chi: “Nương, cha lấy lớn bắt nạt nhỏ, không công bằng.”
Thời điểm hai cha con nhà này đấu nhau, Tả An Chi cũng không nhúng tay, nàng chỉ nhìn trời coi như không nghe thấy gì. Mà Đông Phương Hồng cũng đã
quen bị đối xử như thế, đành phải ủ rũ quỳ rạp trên mặt đất, lẩm bẩm
nói: “Lão cha bại hoại, lấy lớn bắt nạt nhỏ, nhất định một ngày nào đó
ta sẽ đánh bại cha. Đến lúc đó mẫu thân nhất định sẽ ghét bỏ cha a.”
“An An làm sao lại ghét bỏ ta…” Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn Tả An
Chi, lại nhìn đứa con sắp chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng, giương tay lên làm bộ định giải huyệt cho con, thuận tiện định giáo huấn hắn một
ít võ công. Ai ngờ, đúng lúc này, một tiểu nam hài kháu khỉnh khỏe mạnh
lại lao ra, quỳ xuống dập đầu trước mặt Đông Phương Bất Bại, non nớt
nói: “Sư tổ gia gia, người đừng đánh sư thúc, người cứ đánh con đi, con
gà mái kia là do con giết.”
Đông Phương Hồng nghe vậy, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, nương a, con đã nói con không giết con gà mái đó mà.”
Đứa nhỏ này không phải ai khác, chính là con đồ đệ của Đông Phương Bất Bại, Lâm Bình An. Hắn từ nhỏ mất mẹ, được nuôi dưỡng ở Hắc Mộc Nhai đến năm
bốn tuổi, năm trước vừa mới về nhà đoàn tụ với Lâm Bình Chi. Hắn giống
như cha mẹ, thanh tú nho nhã, nhưng ngày thường cũng rất khỏe mạnh. So
với Đông Phương Hồng nhỏ hơn bốn tuổi, nhưng chỉ thấp hơn Đông Phương
Hồng một cái đầu, nhìn vừa mập mạp vừa đáng yêu.
Tả An Chi thấy
hắn ăn nói có lớp có lang như vậy, tựa như người lớn, hoàn toàn khác với tiểu hồ ly Đông Phương Hồng, nhịn không được vươn tay ôm hắn, không
ngừng bẹo cái má nộn thịt của Lâm Bình An, cười hỏi: “Tiểu Bình An, con
khi nào thì trở về Hắc Mộc Nhai? Sao không đến gặp ta? Còn nữa, con đây
là muốn thay Hồng nhi chịu đòn sao?”
Lâm Bình An cung kính trả
lời: “Ta nhớ sư thúc, cho nên lén trốn lên xe đồ cha mang tặng Hắc Mộc
Nhai, cha không còn cách này khác, đành phải mang ta tới đây. Tổ sư nãi
nãi, người đừng đánh sư thúc, cứ đánh ta là được.”
Tả An Chi
trừng mắt nhìn Đông Phương Hồng một cái, nói: “Nhìn thấy gì chưa, Hồng
nhi, con thân là sư thúc, lại không biết xấu hổ mà để người ta nhận tội
thay sao?”
Đông Phương Hồng mếu máo nói: “Nương, ta sai rồi, ta không nên bảo Lâm Bình An thay ta đi trộm gà của người.”
Nhìn thấy con có chết cũng không chịu nhận tội, Tả An Chi không biết nên
khóc hay nên cười, nhưng mẹ nào chẳng yêu con, huống hồ đứa nhỏ nhà mình lại đáng yêu như vậy. Nàng nhìn đầu Đông Phương Hồng đầy mồ hôi, liền
rút khăn tay nhẹ nhàng lau cho hắn. Nhân lúc đó, Đông Phương Hồng liền
nói: “Nương, tháng sau đã là sinh nhật cha rồi, nếu Hồng nhi phải bế
quan, như vậy lúc đó người và cha sẽ không được nhìn thấy ta. Hơn nữa ta cũng đã chuẩn bị một lễ vật rất đặc biệt để tặng cha rồi, người đừng
giận nữa nha?”
Tả An Chi cũng không nỡ làm khó hắn, liền thay
hắn giải huyệt đạo, sau đó phất tay cười nói: “Đi đi, nhưng ta nói
trước, nếu đến lúc đó cha không thích lễ vật của con, ta sẽ đánh mông
con nha.”
Đông Phương Hồng sợ nàng đổi ý, vội vàng nhảy dựng
lên, nhanh như chớp bỏ chạy. Mà Lâm Bình An cũng lúc lắc thân hình béo
mập đuổi theo. Tả An Chi nhìn theo bóng hai đứa nhỏ rời đi, nháy mắt sắc mặt liền trở nên cổ quái, ngay cả Đồng Bách Hùng cáo lui lúc nào nàng
cũng không biết. Mãi đến khi Đông Phương Bất Bại nắm tay nàng chậm rãi
trở về phòng, nàng mới mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Đông Phương Bất Bại, chàng nói Hồng nhi và Tiểu Bình An tình cảm tốt như vậy, tương lai có thể hay không…”
Đông Phương Bất Bại vòng tay ôm eo nàng, không chút để ý nói: “Coi như Hồng nhi có thêm một phụ tá đắc lực đi, không phải là rất tốt sao?”
Tả An Chi giật tay hắn ra, la lên: “Cái ta muốn nói không phải phụ tá đắc lực, không phải tình nghĩa huynh đệ.”
Đông Phương Bất Bại nghĩ mãi mới hiểu được ý nàng, dở khóc dở cười nói:
“Nàng suy nghĩ nhiều rồi. Tiểu hài tử đối tốt với nhau là bình thường,
hai đứa đều là con trai, không phải tình nghĩa huynh đệ thì là cái gì?”
Tả An Chi khinh thường trừng hắn: “Hai đứa nhỏ đều là nam thì sao, chàng và Dương Liên Đình lúc đó chẳng phải…”
Đông Phương Bất Bại vừa định đặt tay lên vai nàng, nghe được câu này thì
cứng ngắc cả người. Hắn bất đắc dĩ nói: “Con của chúng ta đã lớn như vậy rồi, mà Dương Liên Đình kia cũng đã chết nhiều năm, hơn nữa nếu nàng
muốn ghen, cũng không nên kéo ta và hắn cùng một chỗ chứ.”
“Vậy
thì với ai? Đừng nói là chàng thích Lệnh Hồ Xung? Hay là Đồng đại ca?
Đừng nói là chàng thích Nhậm Ngã Hành nhá?” Tả An Chi hoài nghi bắt đầu
liệt kê một loạt cái tên.
Đông Phương Bất Bại ôm trán, cảm thấy
hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Tại sao nương tử nhà mình cứ muốn ghép hắn
thành đôi với nam nhân khác vậy…Hay là nói, hắn làm phu quân còn chưa
được tốt, cho nên An An mới ghét bỏ hắn? Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên
trán hắn ròng ròng chảy xuống.
Tả An Chi thấy hắn khẩn trương,
bỗng nhiên cười khanh khách, sau đó nhào tới ôm hắn, nói: “Thật ra ta
muốn nói, mặc kệ là nam hay nữ, ai tới ta cũng không đem chàng tặng đi.
Hơn nữa so với chàng và Dương Liên Đình, ta cảm thấy Khúc trưởng lão và
Lưu Chính Phong, Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi càng xứng đôi…”
“Ta không có ý kiến gì hết, An An, nàng nói chúng ta lại sinh một đứa nhỏ
khác nữa, được không? Thân thể nàng cũng tốt rồi, không bằng về sau đừng uống thuốc kia nữa.” Đông Phương Bất Bại ôm Tả An Chi vào lòng, sau đó
môi hắn áp lên cái yếm xinh xắn của nàng.
“Được, sinh nữ nhi đi, chứ nếu lại là một tên con trai giống Hồng nhi nữa, chúng ta sẽ không
sống yên ổn được.” Tả An Chi mềm nhũn dựa vào lòng hắn.
Đông
Phương Bất Bại ngăn miệng nàng lại, mơ hồ không rõ nói: “Nếu lại sinh
con trai, chúng ta sẽ sinh tiếp, sinh đến khi nào ra con gái mới thôi.”
Đúng lúc hai người đang tình nồng ý mặn, cửa bỗng nhiên “phanh” một tiếng bị mở ra, không cần nghĩ cũng biết là ai, hừ, trên Hắc Mộc Nhai này ai dám tiến vào phòng Đông Phương giáo chủ và Tả trưởng lão như vậy. Đông
Phương Bất Bại quét mắt ra cửa, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Bình An đang ngơ ngác nói: “Sư tổ gia gia, ta…”
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, quát: “Hồng nhi, con còn không ra.”
Quả nhiên lão hồ ly chính là giảo hoạt, cho nên Đông Phương Hồng vẫn bị lòi đuôi, đành lủi thủi bước ra: “Cha, con sai rồi. Bất quá xem ra nương
cũng không có ghét bỏ người a…”
Hắn kéo Lâm Bình An sang một bên, cười hề hề với Đông Phương Bất Bại, sau đó nháy mắt một cái đóng sầm cửa.
Đông Phương Bất Bại thở dài một hơi, vùi đầu vào hõm vai của Tả An Chi: “Vẫn chỉ nên sinh một đứa thôi.”
Tháng sau là sinh nhật của Đông Phương Bất Bại, nhưng bởi vì hắn so với Tả An Chi lớn hơn chừng mười tám tuổi, cho nên sẽ không vui khi người ta nhắc đến tuổi của mình. Vì thế, mọi người cũng chỉ nhân dịp này tặng chút lễ vật biểu hiện thành ý chứ không tổ chức đình đám. Chỉ là năm nay sinh
nhật hắn đúng vào dịp tụ hội ba năm của Nhật Nguyệt Thần giáo, cho nên
Tả An Chi mới khuyên hắn tổ chức sinh nhật, mà hắn thì lại đương nhiên
thuận theo ý nàng.
Sáng sớm hôm đó, rất nhiều người đến chúc
mừng sinh nhật. Đông Phương Bất Bại phái người ở bên ngoài đại điện tiếp đãi, chính mình thì lại ở trong phòng kẻ lông mày cho Tả An Chi. Bỗng
nhiên có người mời hắn đến đại điện, nói là Đông Phương Hồng đưa lễ vật
đến. Đông Phương Bất Bại nhịn không được cười với vợ: “Hai ngày nay
không thấy bóng dáng Hồng nhi, không biết con quỷ nhỏ này định tặng cái
gì.”
Hai người đồng thời đi ra khỏi phòng, bước lên bậc thang,
ngồi vào chính điện, liền thấy phía dưới đều bị vải vóc quây kín lại.
Đông Phương Hồng học theo Lâm Bình An, quy củ cúi đầu hành lễ với Đông
Phương Bất Bại: “Chúc phụ thân sinh nhật vui vẻ.”
Đông Phương Bất Bại gật đầu, hứng thù chờ mong xem Đông Phương Hồng rốt cục sẽ tặng quà gì.
Chỉ thấy con trai hắn vung tay lên, vải vóc bị quây dần nâng lên, lộ ra các vị hương chủ đường chủ trong Nhật Nguyệt Thần giáo. Bọn họ xếp thành
hai hàng, sắc mặt cứng ngắc như tượng, tay chân cũng luống ca luống
cuống không biết làm thế nào. Mà Đông Phương Hồng thì cười hì hì, giơ
lên cây sáo thổi hơi bắt nhịp. Sau đó, tất cả mọi người cùng hát lên:
“Đông phương hồng, mặt trời lên, Hắc Mộc Nhai chúng ta có Đông Phương Bất Bại.
Với Thần giáo chúng ta, người là người lãnh đạo, người là vị cứu tinh, giơ tay đánh Võ Đang, giơ chân đá Thiếu Lâm.
Giáo chủ tốt, vì Thần giáo, mang theo chúng ta đi đánh kẻ thù.
Dựng nên Thần giáo huy hoàng, người là vị cứu tinh, mang theo chúng ta san bằng Ngũ Nhạc.
Đông Phương giáo chủ, giống như mặt trời, chiếu sáng khắp nơi nơi.
Chỉ cần có Đông Phương giáo chủ, vị cứu tinh của chúng ta, thì kẻ địch nhất định sẽ chết sạch.”
(Chế từ bài “Đông Phương Hồng” ca ngợi Mao Trạch Đông của Trung Quốc)
Trong đám người này, có đại hán hào phóng, có lão già tóc bạc, có cô
gái thanh xuân, có đàn bà trung niên. Bọn họ không có giọng hát, nhưng
lúc này hòa phối với nhau, hào khí ngút trời. Mà Tả An Chi thì vô cùng
kinh ngạc, tưởng như những gì trước mắt mình đây chỉ là một hồi mộng
đẹp. Đông Phương Bất Bại nhìn vẻ mặt cổ quái của Tả An Chi, không để ý
đến ánh mắt người ngoài, trước mặt giáo chúng ôm nàng vào trong lòng,
cười ngả cười nghiêng. Sau lần đó, trên giang hồ không ngừng đồn đại,
Đông Phương giáo chủ nghe được khúc nhạc này của Đông Phương Hồng, vui
mừng quá mức, cười to không ngừng. Mọi người nghe xong đều nghĩ Đông
Phương giáo chủ thích nghe nịnh hót, cho nên mỗi bản tấu gửi về đều phải viết thêm mấy lời nịnh, mà bị Đông Phương Bất Bại trách cứ xong, còn
tưởng là mình nịnh nọt chưa đủ. Bất quá, đây là chuyện sau này.
Một khúc này xướng xong, bỗng nhiên từ trong đám người, một nữ tử trẻ tuổi bước ra, đứng dưới bậc thang dập đầu thật sâu.
Tả An Chi vui mừng, mỉm cười nói: “Phi Yên.”
Khúc Phi Yên cũng cười: “Năm ấy ở Hành Sơn, ta cứ nghĩ mình đã chết, không
ngờ sau khi tỉnh lại liền thấy bản thân ở trong nhà một người thợ săn.
Ta nghĩ có lẽ bởi vì thường ngày ta lòng dạ bất chính, cho nên một kiếm
của Phí Bân cũng không giết nổi ta. Sau dưỡng thương xong, lại nghe nói
gia gia ta đã qua đời, mà Lưu gia gia cả nhà lại đều bị giết sạch. Ta
khi đó muốn tìm Tả Lãnh Thiền và Phí Bân báo thù, nhưng lại tự thẹn tài
năng không bằng người ta, cho nên nản lòng thoái chí, quyết định gả cho
tên thợ săn đã cứu mình. Tả trưởng lão, ngày đó người mặc quần áo của
ta, đã đồng ý thay ta báo thù, quả thực một lời nói đáng giá ngàn vàng.
Hôm trước, ta nghe nói Tả Lãnh Thiền đã chết, vì vậy hôm nay ngày tốt,
ta tới đây muốn cảm tạ người. Từ nay về sau, ta chỉ là một phụ nữ bình
thường, sẽ không gia nhập chốn giang hồ nữa. Chỉ cần con cháu ta sau này cũng không bước chân vào chốn này, không bao giờ đứng vào giữa cuộc
phân tranh của chính và tà. Cung chúc Đông Phương giáo chủ và Tả trưởng
lão cả đời bình an, vĩnh kết đồng tâm.”
Nàng vốn là một tiểu cô
nương ngây thơ khả ái, vậy mà cuộc đời lại chịu nhiều đau khổ, nhà tan
cửa nát. Nay có thể rời khỏi chốn giang hồ, âu cũng là phúc của nàng.
Tả An Chi nhìn nàng dập đầu ba cái, sau đó quay lưng đi khỏi đại điện, lại nhìn đám người đứng dưới bậc thang, thấp giọng nói với Đông Phương Bất
Bại: “Nghe nói Lệnh Hồ Xung và Nhậm đại tiểu thư cũng đã ẩn cư, chỉ còn
lại hai người chúng ta, chung quy cũng không thoát khỏi chốn thị phi
này.”
Đông Phương Bất Bại cầm tay nàng, cười nói: “Nàng và ta
dắt tay tiếu ngạo giang hồ, chỉ làm uyên ương không làm tiên, chẳng lẽ
nàng không vui sao?” Hắn liếc mắt nhìn xuống con tiểu hồ ly đang híp mắt cười, cố gắng nhịn cười mà bổ sung: “À, đúng rồi, còn có thêm một Hồng
Nhi tinh quái nữa.”
Tả An Chi nhớ tới khúc nhạc Đông Phương Hồng chế kia, cùng bảo bối nhi tử Đông Phương Hồng của mình, cũng nhịn không được nở nụ cười. Nàng nắm tay Đông Phương Bất Bại, sóng vai nhìn ra bên ngoài điện. Ánh sáng mặt trời từ đằng đông đang lên, đẹp không sao tả
xiết.