Phế Căn Vô Địch

Chương 28: Ngắm trăng ghê gớm nhất trong lịch sử (1)






 Đây là hậu di chứng sau nhiều năm Phạm Thanh Âm tẩy não các nàng sao? May là Vân Tiêu là người duy nhất không bị tẩy não. Lúc này, Mẫu Đơn tiên tử đứng bên yếu ớt nói; “Thực ra Thuần Dương sư huynh cũng rất tốt.” Đáng tiếc không ai nghe nàng. Quân Lăng tiên tử oán hận nói: “Mẫu Đơn, muội ngốc quá. Kẻ xấu nhất chính là tên đăng đồ tử Thuần Dương đấy, tương lai tiêu diệt phái Tiêu Dao, người đầu tiên ta giết chính là tên này.” Vũ Trần đứng bên rất ngượng ngùng. Mấy nha đầu chết tiệt các nàng có thể nể mặt một chút được không hả. Dù sao ta cũng là Đại sư huynh của phái Tiêu Dao, các nàng thảo luận chuyện diệt phái Tiêu Dao như thế nào trước mặt ta có phù hợp không? Vũ Trần ho khan một tiếng, lập tức đổi chủ đề. “Nếu hôm nay đã vô tình gặp nhau vậy chi bằng để ta mời các muội ăn gì đó.” Quỳnh Tiêu vui đến mức suýt nữa nhẩy cẫng lên: “Được, được, được, Vũ Trần sư huynh, ta muốn ăn chocolate.” Vũ Trần thật sự móc một thỏi chocolate trong túi ra đưa cho nàng ta. Chocolate này cũng giống như cocacola, đã điều chỉnh lại công thức, sau khi tìm đầy đủ vật liệu luyện bằng lò luyện đan. Nhớ lại năm đó hắn đã dùng thứ này để thu phục nha đầu táo bạo Quỳnh Tiêu này. Quỳnh Lăng tiên tử nghe thấy Vũ Trần sư huynh muốn mời mọi người ăn thì cũng rất vui vẻ. Có điều, nàng ta do dự một chút nói: “Nhưng mà, chúng ta bị tên trộm kia trộm hết tiền, còn chưa bắt lại được kìa.” Vũ Trần hiếu kì hỏi: “Các muội mất bao nhiêu tiền.” Quân Lăng tiên tử rất ấm ức nói: “Nhiều lắm, những năm lượng bạc. Bọn muội cầm số bạc này đến thương hội Phượng Minh mà ngay cả một cây trâm cũng chẳng nỡ mua, vì số tiền này đều dùng để mua gạo, mua thịt, vậy mà giờ đều bị trộm trộm hết rồi. Hừ.” “Hả? Năm... năm lượng bạc.” Vũ Trần không kìm được nhìn xung quanh. Cổng thành bị thiêu hủy sụp đổ kia. Vô số lầu các nhà dân bị đốt thành phế tích. Còn cả những súc vật bị thiêu chết trong chuồng heo chuồng bò kia. Rất nhiều bách tính bị bỏng. Vô số bách tính mất đi gia viên đang nằm phục trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, tinh thần của họ đang chịu nhìu mất mát. Những thứ này cộng lại, có lẽ không chỉ đáng năm lượng bạc đâu nhỉ. Quỳnh Tiêu cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Tiêu sư tỷ, tỷ hãy thi pháp tìm hành tung của hắn. Lần này chúng ta nhất định phải bắt được tên trộm kia, chém hắn thành vạn mảnh.” “Được.” Vân Tiêu cũng không biết nặng nhẹ, lập tức định thi pháp tìm tên trộm. Vũ Trần vội vàng ngăn cản Vân Tiêu: “Đừng, tuyệt đối đừng.” Vân Tiêu hiếu kì hỏi: “Vì sao? Trừng ác dương thiện không phải việc chúng ta nên làm sao.” Trong lòng Vũ Trần nói, trong mắt bách tính, mấy tiên tử các nàng mới thật sự là kẻ ác. Các nàng mà bắt trộm thêm lần nữa, dân chúng thành Huyền Mục chắc phải thu dọn tay nải chạy nạn tập thể mất. Có điều, ngoài mặt Vũ Trần giải thích: “Vì tên trộm kia đã phải chịu trừng phạt mà hắn nên nhận.”   Nói xong Vũ Trần móc từ trong ngực ra một túi tiền dính máu, ném cho Vân Tiêu. Vân Tiêu và Vũ Trần tâm tư tương thông, vừa nhìn đã hiểu: “Huynh đã ra tay rồi?”   Trong một thôn xóm nhỏ ngoài thành. Tên thần thâu châm ngòi ly gián kia thở hổn hển lén lút chui vào trong, trong lòng đang mắng chửi Vũ Trần. “Hahaha, không phải ngươi hiểm ác lắm sao, giờ không phải cũng thua trong tay ta à, những nữ nhân phái Ngọc Nữ kia không phải dễ đối phó đâu.” Thần thâu kia vừa cười vừa sờ túi tiền trong ngực. Sau đó, hắn ta trợn tròn mắt. Bởi vì hai cánh tay không biết từ lúc nào đã bị, chặt đứt, chỉ còn một mảnh da nối với vai. Hóa ra trong nháy mắt hắn ta đi ngang qua người Vũ Trần, hai cánh tay đã bị nháy mắt Vũ Trần rút kiếm chặt đứt. Vũ Trần xuất kiếm thực sự quá nhanh. Cùng lúc thần thâu này bị chém đứt hai tay vậy mà hắn ta hoàn toàn không cảm thấy đau, máu vẫn chưa hề phun ra. Cho tới bây giờ, hắn ta vẫn chưa hề cảm thấy đau đớn. Bỗng nhiên “phụt” một tiếng, cuối cùng cơ thể của hắn ta cũng có phản ứng với một kiếm này. Máu của cánh tay bị chặt phun ra tung tóe như suối phun. Thần thâu kia chớp hai mắt, sợ đến mức ngất đi. Trong nháy mắt ngất xỉu, trong đầu hắn ta nhớ lại câu Vũ Trần từng nói với hắn ta. “Nếu lại thấy ngươi trộm đồ nữa ta sẽ chém cả hai tay ngươi.” Tiểu tử này đúng là nói được làm được. Hối hận thì đã muộn!!!   Màn đêm buông xuống. Vũ Trần tùy ý tìm một tửu lâu, bỏ ra hai mươi lượng bạc bao một nhã gian, chiêu đãi nhóm tiên tử này. Vì lâu ngày gặp lại nên Vũ Trần đích thân xuống bếp nấu cơm cho các nàng. Chỉ chốc lát, Vũ Trần rất đắc ý bưng lên cho các tiên tử một nồi thịt kho tàu lớn. “Ọc ọc”, Quỳnh Tiêu vừa nhìn thấy thịt kho tàu mỹ vị này, bụng lập tức vang lên. Vũ Trần hỏi: “Đói bụng sao?” Quỳnh Tiêu liên tục gật đầu. Nàng ta biết thịt kho tàu Vũ Trần nấu là ngon nhất trên đời. Vì sao các tiên tử này đều nhận định Vũ Trần là người tốt duy nhất của phái Tiêu Dao. Cũng là vì trước đây hắn đã cho các nàng ăn ngon. Năm đó hắn đã dùng trù nghệ cao siêu chinh phục nhóm tiên tử giết người không chớp mắt này. Vũ Trần đặt nồi thịt kho tàu lớn lên bàn: “Mởi mọi người ăn. Ở đây còn có nước ngọt rất ngon (cũng chính là cocacola, Vũ Trần luyện ra một loại đan dược, chỉ cần bỏ vào trong nước sẽ biến thành Cocacola.) Dĩ nhiên Quỳnh Tiêu không khách sáo, cầm một móng heo lớn nhanh chóng gặm sạch, sau đó lại uống ừng ực một chén Cocacola. “Haha, trù nghệ của Vũ Trần sư huynh đúng là càng ngày càng giỏi.” Mẫu Đơn tiên tử nhìn thấy thì chảy nước miếng, nàng ta thấy có vẻ một mình Quỳnh Tiêu cũng có thể giải quyết nồi thịt kho tàu này thì vội vàng bất chấp hình tượng, giành giật với Quỳnh Tiêu. Còn Quỳnh Lăng tiên tử thì vẫn giữ hình tượng thục nữ, nhìn hai vị sư muội tranh đoạt còn mình thì không hề vội vã động đũa. Vũ Trần hiếu kì hỏi: “Quân Lăng, muội không đói bụng sao?” “Cũng hơi hơi.” Quỳnh Lăng tiên tử bị Vũ Trần hỏi vậy thì mặt đỏ bừng, cầm đũa gắp ăn từng chút một. Nàng ta vừa ăn còn không quên cầm khăn lụa lau một bên miệng. Vũ Trần gãi đầu một cái: “Ta nhớ trước đây Quỳnh Lăng giành ăn còn bạo hơn tất cả những người khác mà. Con gái đúng là càng lớn càng hiểu chuyện.” Khuôn mặt Quỳnh Lăng tiên tử đỏ ửng, gắt một tiếng: “Vũ Trần sư huynh nói lung tung.” Còn Vân Tiêu thì thật sự không hề ăn gì. Vũ Trần hỏi: “Vân Tiêu, muội vẫn không ăn chút gì sao?” Vân Tiêu mỉm cười: “Vũ Trần, huynh hiểu rõ ta mà. Ta vẫn luôn tịch cốc.” “Tịch cốc” tức là không ăn ngũ cốc nhân gian, là một phương thức tu tiên. Là một phương thức cực kỳ tàn khốc. Vũ Trần thật sự là một cô gái có nghị lực lớn, thật sự không hề ăn ngũ cốc, chỉ hít gió uống sương. Trên đời này rất ít tu sĩ có thể luôn kiên trì tịch cốc như nàng. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân giúp Vân Tiêu có pháp lực vô biên. Có điều, nàng đã đủ mạnh, nhưng nàng vẫn kiên trì không ngừng khiến bản thân tiếp tục trở nên mạnh lên, không biết vì cái gì mà nàng lại liều mạng đến thế. Mỗi lần Vũ Trần nhìn vào đôi mắt sâu khó đoán của Vân Tiêu hắn lại cảm giác trong lòng nàng có rất nhiều bí mật.       







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.