Phế Căn Vô Địch

Chương 38: Đây không phải tôn ngộ không sao (1)






    Sáng sớm, Vũ Trần cưỡi gấu trúc đi thẳng đến Phượng Minh thương hội. Giờ ngày nào hắn cũng chạy qua chạy lại giữa phái Tiêu Dao và Phượng Minh thương hội. Chuyện hai bên hắn đều phải xử lý nên khá bận rộn. Lúc này, trong Phượng Minh thương hội có vài đệ tử phái Tiêu Dao đang bận rộn chào hỏi khách hàng, vừa thấy Vũ Trần bước vào liền lần lượt vấn an. “Đại sư huynh, buổi sáng tốt lành.” Vũ Trần hỏi: “Tiểu sư đệ vẫn chưa về à?” Các đệ tử: “Chưa ạ.” Vũ Trần nhíu mày: “Sao lâu vậy mà vẫn chưa có tin tức gì.” Nửa tháng trước, Vũ Trần luyện chế ra dược vật chữa trị chứng “hoá đá”, bảo Vân Nhược Đồng mang về quê cứu đệ đệ của nàng. Hắn còn đưa Bạch Long Câu của mình cho nàng cưỡi. Theo lý thuyết, một tuần lễ trước, hẳn là bệnh của đệ đệ nàng đã được chữa khỏi rồi, sao có thể kéo dài lâu như vậy. Vũ Trần đang nghĩ ngợi, bên ngoài lại có vài đệ tử phái Tiêu Dao bước tới, dẫn đầu là Thuần Dương và Tử Dương. “Đại sư huynh, chúc huynh phát tài.” “Có gì cần giúp đỡ cứ nói với bọn đệ.” Vũ Trần biết bọn họ đến để nhận hồng bao nên đã đưa cho mỗi người bọn họ một hồng bao lớn. “Tử Dương dẫn các sư đệ thay ta chào hỏi khách khứa một chút.” “Thuần Dương, mẹ nó ngươi đừng có đi quấy rối khách nữ. Ra nhà kho phía sau quét dọn cho ta.” Thuần Dương hậm hực nói: “Vâng, Đại sư huynh.” Nói xong, hắn ta cầm chổi ra sau nhà kho. Lại một lát sau, đột nhiên một hỏa kế vẻ mặt vội vàng chạy đến bên cạnh Vũ Trần, thầm thì với hắn: “Tiên tử phái Ngọc Nữ tới.” Vũ Trần biến sắc, vội vàng phân phó đám đệ tử phái Tiêu Dao. “Các đệ đi trốn đi, đừng để phái Ngọc Nữ phát hiện.” Vũ Trần hiểu rõ, mấy tiên tử phái Ngọc Nữ này chỉ khách khí với mình nhưng với những đệ tử phái Tiêu Dao khác thì không hề khách khí chút nào. Lúc các đệ tử phái Tiêu Dao ra ngoài mà gặp phải các nàng thì sẽ bị đánh tê người một trận, đây không phải chuyện lần một lần hai. Chỉ lát sau, Quỳnh Tiêu tiên tử và Quân Lăng tiên tử tiến vào thương hội, chắp tay nói: “Vũ Trần sư huynh, chúc mừng phát tài.” Vũ Trần híp mắt cười nói: “Tạ ơn cổ động.” Nói xong, hắn phát hồng bao cho các nàng. “Tạ ơn Vũ Trần sư huynh.” Hai vị tiên tử thu hồng bao, nụ cười trên mặt như nở hoa. Quỳnh Tiêu tiên tử thu hồi hồng bao, đôi mắt đã liếc nhìn điểm tâm chiêu đãi khách khứa ở bên. “Wao, ở đây có đồ ăn ngon.” Nói xong, nàng ta nhanh nhẹn bước lên ăn hết bánh ngọt trên bàn. Vũ Trần nuốt nước miếng kéo hỏa kế sang một góc vắng, thì thầm dặn dò gã: “Giấu hết bánh ngọt đi, đừng để cô nhóc này nhìn thấy. Một mình cô nhóc này thôi có thể ăn hết lượng bánh trong mười ngày của chúng ta đấy.” Hỏa kế: “Vâng.” Vũ Trần: “Ngoài ra, nấu một thùng cơm cho sáu mươi người ăn, bữa trưa cho con bé ăn.” Khuôn mặt hỏa kế toát đầy mồ hôi: “Vâng.” Lúc này Quân Lăng tiên tử đang hỏi Vũ Trần: “Vũ Trần sư huynh, có việc gì cần ta giúp không? Huynh cứ nói nhé.” Vũ Trần: “Không cần. Các muội cứ thoải mái đi dạo đi.” Lần trước các nàng đã đốt một góc thành Huyền Mục, ký ức đó còn như mới trong đầu Vũ Trần, hắn không muốn đốt cả thương hội của mình. Nhưng tính cách của Quân Lăng tiên tử rất cố chấp, nàng ta nhíu mày, khẽ nói: “Có phải Vũ Trần sư huynh cảm thấy chúng ta không thể giúp được gì không.” Vũ Trần không còn cách nào khác, đành phải nói: “Vậy được rồi, Quân Lăng, muội đi xung quanh Thiên Niên Các đối diện, giám sát nhất cử nhất động của họ giúp ta. Việc này vô cùng quan trọng, nhờ cả vào muội đấy.” Chiêu gắp lửa bỏ tay người này của Vũ Trần quả thực độc ác. Lỡ như đám tiên tử này có đánh nhau với người ta thì người chịu họa vẫn là Thiên Niên Các bọn họ. Quân Lăng tiên tử cũng rất vui mừng: “Sư huynh yên tâm, Quân Lăng nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.” Nói xong nàng ta gọi Quỳnh Tiêu tiên tử: “Quỳnh Tiêu, chúng ta đi.” Quỳnh Tiêu tiên tử miệng còn đang nhai đồ ăn đi theo Quân Lăng tiên tử. “Được rồi. Vũ Trần sư huynh, bánh ngọt của huynh đúng là ngon quá.” Vũ Trần híp mắt mỉm cười: “Muội thích thì tốt rồi.” Sau khi hai tiên tử này đi rồi Vũ Trần mới thở phào nhẹ nhõm. Phù, cuối cùng cũng đi rồi. Lúc này, đột nhiên trên bầu trời có một con Hải Đông Thanh bay tới. Mắt Vũ Trần sáng lên, đưa cánh tay ra. Con Hải Đông Thanh kia lập tức đậu lên cánh tay Vũ Trần, giao cho Vũ Trần một bức thư. Là Mai Lương Tâm hồi âm cho mình. Vũ Trần cho Hải Đông Thanh ăn chút thịt, bảo nó về phái Tiêu Dao nghỉ ngơi sau đó mở phong thư xem hồi âm của Mai Lương Tâm. “Gửi Vũ công tử: Thứ công tử cần, phần lớn lão hủ đã từng gặp. Phượng Minh thương hội có một sợi lông Phượng Hoàng còn Thiên Niên Các có một bình Long tiên dịch. Còn lá Quả Nhân Sâm, nghe nói sắp xuất hiện trong buổi đấu giá của thành Kiếm Kinh, xin công tử lưu ý. Lần này công tử nợ ta một món nợ ân tình, xin chớ quên.” Vũ Trần cười cười: “Cái lão gian thương này vẫn vậy, không làm ăn lỗ vốn bao giờ. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Ánh mắt Vũ Trần nhìn sang Thiên Niên Các: “Xem ra lần này nhất định phải lấy cho được Thiên Niên Các này.” ※※※ Lúc này Thuần Dương đang ở trong kho quét dọn, một lát sau Tử Dương và đám đệ tử khác cũng tới giúp. Thuần Dương ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người cũng tới đây rồi, không phải là ở bên ngoài giúp đón tiếp khách sao?” Tử Dương cười khổ nói: “Tiên tử phái Ngọc Nữ tới.” Thuần Dương gật đầu: “Chẳng trách. Cầm dụng cụ lên cùng quét dọn đi. Sau khi quét xong thì cùng đi uống rượu, sư huynh sẽ dẫn các ngươi đi Xuân Lan viện.” “Được.” Các đệ tử ai nấy đều rất vui mừng. Cả đám đệ tử khí thế ngút trời quét dọn vệ sinh. Đột nhiên, một đệ tử ngửi thấy mùi hôi hôi. A, mùi gì vậy. Gã nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một bãi chất lỏng, gã ngồi xổm xuống, ngửi ngửi. Ọe, là nước tiểu. Móa nó là nước tiểu đấy, ai thất đức vậy, dám đi tiểu trong kho hàng. Gã nói với Thuần Dương và Tử Dương: “Thuần Dương sư huynh, Tử Dương sư huynh, có người đi tiểu ở đây, phải dọn dẹp một chút thôi.” Thuần Dương mắng to: “Mẹ nó ai vô đạo đức vậy, sao chạy tới đây tiểu. Đây là nơi chứa nhiều linh dược lắm đấy.” Tử Dương tâm tư cẩn thận, tiến lên quan sát bãi nước tiểu này. Đột nhiên, vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm túc, rút trường kiếm bên hông ra. Thuần Dương thấy hắn ta như vậy liền tò mò hỏi: “Sao vậy?” Tử Dương cau mày: “Đây không phải nước tiểu người mà là nước tiểu yêu quái.” Các đệ tử kinh hãi, lần lượt rút ra trường kiếm phòng bị. Thuần Dương cũng không còn cà lơ phất phơ, dùng khí ngự kiếm, chuẩn bị đưa Lôi Phạt ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. Chúng đệ tử đang cẩn thận tìm kiếm trong kho hang. Đột nhiên, Tử Dương ngửi thấy một mùi hôi thối truyền ra từ trong gian phòng chứa đồ. Hắn ta cẩn thận đi lên phía trước, mở cửa. Cánh cửa kia vừa được kéo ra thì một mùi hôi thối đập thẳng vào mặt. Một bóng đỏ đánh tới Tử Dương với tốc độ cực nhanh! Tử Dương giật nảy mình, huy kiếm chặt tới. Kiếm nhanh cực nhanh, chính giữa bóng đỏ kia. Bóng đỏ kia bị chặt trúng phát ra một tiếng kêu nhưng nó vẫn bất chấp lao về phía Tử Dương.      







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.