Phế Đô

Chương 71



Đôi mắt Liễu Nguyệt long lanh hẳn lên. Cô ta hỏi:

- Con trai của chủ tịch thành phố ư?

Nhưng rồi lại lắc đầu, nói tiếp:

- Anh đang nói dối em.

Trang Chi Điệp nói:

- Anh dối em làm gì. Chuyện lớn như thế dối em làm gì?

Liễu Nguyệt hỏi:

- Nếu anh không dối em, thì con trai của chủ tịch thành phố sao có thể lấy em? Kiếp này được làm người giúp việc trong nhà anh, được chung sống với anh như thế, điều ấy đối với em đã thơm thảo lắm rồi, một việc tốt lành như thế, còn để em chiếm nốt hay sao?

Trang Chi Điệp đáp:

- Kỳ tích là ở chỗ đó. Em thông minh, xinh đẹp, đó là giá trị lớn nhất của em. Anh nói thật với em, về mặt hình thức thì hơi kém, em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu đồng ý thì em khỏi phải lo về phía Triệu Kinh Ngũ. Anh sẽ nói với cậu ấy.

Liễu Nguyệt hỏi:

- Kém như thế nào?

Trang Chi Điệp đáp:

- Chân hơi bị tật, lúc còn bé đã mắc chứng bại liệt nhưng hoàn toàn không phải tê liệt, cũng chẳng phải chống gậy, đầu óc đủ tỉnh táo, rất nhiều cô một lòng muốn lấy cậu ấy, nhưng mẹ cậu ấy vẫn chưa ưng cô nào. Bà ấy gặp em, sẽ rất thích em đấy.

- A ra thế, hóa ra là một người tàn tật, anh định rao bán phế phẩm cho em đấy!

Trang Chi Điệp nói:

- Em là người thông minh, anh cũng không nói nhiều. Em cứ ngồi đây suy nghĩ đi, anh còn phải đọc sách. Lát nữa em trả lời anh.

Trang Chi Điệp đi lấy một quyển sách, ngồi đọc tại chỗ. Liễu Nguyệt thở dài thườn thượt, nhắm mắt, dựa người vào ghế sa lông. Trang Chi Điệp liếc mắt nhìn sang, trong cặp mắt dưới làn lông mi che phủ đã ứa ra đôi giọt lệ sáng long lanh, trong lòng anh cuối cùng cũng có phần cay đắng. Anh gập quyển sách vào, đứng dậy bảo:

- Thôi được Liễu Nguyệt ạ, coi như anh không nói gì đến chuyện ấy. Em đi ra nói chuyện khác với chị cả.

Nhưng đột nhiên Liễu Nguyệt đã lao đến, sà vào lòng anh, cô ta nói trong khi nước mắt chảy giàn giụa:

- Theo anh, việc này có được không?

Trang Chi Điệp lau nước mắt cho cô ta nói:

- Liễu Nguyệt ạ, việc này phải do em quyết định!

Liễu Nguyệt lại hỏi một câu:

- Em cần anh nói cơ, anh nói đi!

Trang Chi Điệp ngẩng lên, nhìn giá sách,cuối cùng đã gật đầu.

Liễu Nguyệt bảo:

- Thế thì được.

Cô ta tụt khỏi lòng Trang Chi Điệp đứng sang một bên nói tiếp:

- Em tin số phận sẽ tốt. Em có cái cảm giác ấy, thật mà! Em vừa đặt chân lên thành phố này là đã có cảm giác ấy. Anh hãy nói với người ta em đồng ý.

Trang Chi Điệp mở cửa đi ra. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Dấm dấm dúi dúi nói chuyện gì vậy?

Trang Chi Điệp nói:

- Nói gì à? Em không biết đã xảy ra một việc lớn!

Ngưu Nguyệt Thanh hoảng quá, vội hỏi:

- Chuyện lớn gì vậy?

Trang Chi Điệp khe khẽ bảo:

- Hít le đã chết rồi!

Bản thân đã cười trước, Ngưu Nguyệt Thanh bực quá bảo:

- Nói năng huyên thuyên! Đây là nụ cười đầu tiên của anh dành cho em suốt mấy tháng nay phải không?

Trang Chi Điệp tắt ngay nụ cười bảo:

- Anh có chuyện cần bàn với em.

Liễu Nguyệt đang bước ra, đã nghe thấy, quay người đi vào phòng ngủ của mình, cũng gài luôn then cửa.

Trang Chi Điệp nói:

- Anh giới thiệu Liễu Nguyệt đính hôn với con trai chủ tịch thành phố. Em thấy thế nào?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Anh là con phe buôn người phải không? Anh đã làm mối nó cho Triệu Kinh Ngũ, bây giờ lại giới thiệu cho con trai chủ tịch thành phố là thế nào?

Trang Chi Điệp đáp:

- Anh đã nói trước với em, để gặp được chủ tịch thành phố, anh làm gì em cũng không được can thiệp cơ mà!

Ngưu Nguyệt Thanh mềm giọng lại, nói:

- Bây giờ anh đã trở nên táo tợn, gả Liễu Nguyệt cho con trai chủ tịch thành phố, có thể sẽ thắng kiện. Nhưng anh thử nghĩ xem, sẽ ăn nói ra sao với Triệu Kinh Ngũ? Hồng Giang mình không dám tin rồi, đang dựa vào Triệu Kinh Ngũ.

Trang Chi Điệp nói:

- Không nhìn thấy chỗ ra nước như thế nào, thì dám cho đổ nước vào à?

Nói xong liền chui tọt vào buồng ngủ.

Ngưu Nguyệt Thanh ngồi trong phòng khách hồi lâu, cân nhắc đi cân nhắc lại, cảm thấy tại sao Trang Chi Điệp đã nghĩ ra nước cờ này? Anh ấy là người nhu mì thiếu quyết đoán, thế mà bây giờ lại xử sự sành sỏi đến thế, chị không khỏi thắc mắc trong lòng. Nhưng việc này là do chị đốc thúc anh ấy đi gặp chủ tịch thành phố mà sinh ra, cũng không thể nói anh ấy mãi được. Thế là lại cố gắng nghĩ đến cái lợi. Bề ngoài hình như có vẻ bợ đỡ chủ tịch thành phố, đối xử tồi tệ với Triệu Kinh Ngũ trung thành nhất mực, nhưng đối xử không phải lẽ với một người, song lại bảo vệ lợi ích của nhiều người khác.

Ngưu Nguyệt Thanh liền gọi Liễu Nguyệt ra hỏi:

- Liễu Nguyệt ơi, em quyết định lấy Đại Chính phải không?

Liễu Nguyệt đáp:

- Lấy thì lấy! Anh ta là người tàn tật, nhưng em nghĩ đó cũng là số mệnh của em, cho dù có lấy anh Triệu Kinh Ngũ đi chăng nữa, thì cũng có thể xảy ra tai nạn gì đó, nếu không gãy tay thì cũng cụt chân.

Ngưu Nguyệt Thanh nghe vậy, liền cảm thấy Liễu Nguyệt suy nghĩ còn thông thoáng còn hơn mình, cũng tỏ ra vui mừng, chị bảo:

- Em nói đi đâu vậy! Chị đã gặp Đại Chính rồi, cũng chẳng đến nỗi nặng nề như em tưởng đâu. Nhưng nói đi thì còn phải nói lại, cho dù Đại Chính có cụt chân cụt tay, thì cũng còn mạnh gấp mười người người có mười chân mười tay. Sau này em sang bên ấy, ở cũng không còn ở thế này, ăn cũng chẳng phải ăn như bây giờ, hàng ngàn người mong ước, hàng vạn người hâm mộ, nhưng đừng từ đấy mà quên anh chị nhé!

Liễu Nguyệt nói:

- Chứ không à? Đương nhiên em chẳng quen biết gì chị, em sẽ sai người của cục công an đến bắt các người, hoặc là đuổi ra khỏi thành phố, bởi vì em không thể anh chị luôn luôn cảm thấy em làm người giúp việc hèn mọn trong nhà này.

Nói xong cười ha ha, Ngưu Nguyệt Thanh thấy cô ta cười, cũng cười theo.

Tối hôm ấy Liễu Nguyệt soi gương đánh phấn, Ngưu Nguyệt Thanh giúp cô ta bôi má hồng. Trang Chi Điệp đứng bên cạnh ngắm nghía, cứ chê lông mày kẻ còn nhạt, phải kẻ đi kẻ lại mấy lần. Khi thay quần áo, Liễu Nguyệt ít quần áo tươi màu, quần áo của Ngưu Nguyệt Thanh lại giản dị quá, Trang Chi Điệp liền phóng "Mộc lan" đi tìm Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi và Chu Mẫn nghe nói gả Liễu Nguyệt cho con trai chủ tịch thành phố, cả hai đều hớn hở vui mừng. Đường Uyển Nhi lấy mấy bộ quần áo ngồi xe máy cùng Trang Chi Điệp phóng đi. Dọc đường lại bảo:

- Liễu Nguyệt gặp số đào hoa, bỗng chốc nên người. Hôm nay mặc quần áo của em, không biết ngày mai người ta mặc lụa là nhung the gì, có vứt vào thùng rác mình đi nhặt cũng chẳng đến lần. Xem ra, xét đến cùng anh vẫn chăm lo cho cô ta hơn, chỉ nghĩ đến lối thoát cho cô ta, còn em thì sống chết thế nào đáng thương ra sao chẳng ai quan tâm đến.

Chị ta nói trong nức nở nghẹn ngào, Trang Chi Điệp nói:

- Anh gả em cho lão tàn tật ấy em có lấy không? Em đừng có thấy trong bát cháo của người khác có một miếng da, thì ghen với giận. Em là người muốn chiếm đủ mọi thứ, muốn tiền, muốn có anh, muốn chơi bời, lại muốn xinh đẹp, càng muốn người…

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Càng muốn người cái gì?

Trang Chi Điệp đáp:

- Còn hỏi ư? Mai kia nếu anh phát hiện ra một người mạnh hơn anh, nhất định anh sẽ để cho hai người lấy nhau, một lời than, anh cũng không hé răng.

Đường Uyển Nhi đấm hai tay vào lưng Trang Chi Điệp thùm thụp và nói:

- Em không lấy ai, em sẽ lấy anh. Em chỉ muốn anh nhanh nhanh lấy em cơ!

Liễu Nguyệt đang vấn tóc trước gương trong buồng tắm. Cô ta chỉ mặc quần lót và áo ngực. Cửa buồng tắm mở toang, Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi vừa bước vào cửa chính, Liễu Nguyệt kêu oai oái, vội vàng khép cửa lại. Đường Uyển Nhi cầm lấy xấp quần áo vào buồng tắm, nói:

- Em có cho xem, anh ấy cũng không dám đâu, anh ấy định để chủ tịch thành phố khóet đôi mắt anh ấy hay sao?

Hai người cười hi hi ha ha ở trong buồng tắm. Một lúc sau đi ra, Đường Uyển Nhi nói:

- Thầy cô mau mau ra xem này, bộ quần áo này có lẽ không phải may cho em, mà hoàn toàn là vì Liễu Nguyệt. Cũng bộ quần áo ấy Liễu Nguyệt mặc vào trông sang trọng hẳn lên, Đại công tử kia trông thấy, cứ gọi là mê tít thò lò

Nét mặt Liễu Nguyệt tỏ ra mất tự nhiên. Ngưu Nguyệt Thanh vội vàng lườm Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi quay người đi cười trộm.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Mai kia Liễu Nguyệt về nhà chồng, ảnh của Liễu Nguyệt phải đăng trang bìa tạp chí. Trường có hoa hậu của trường, viện có hoa hậu của viện, trong thành phố Tây Kinh, nếu chọn hoa hậu của thành phố, thì ngoài Liễu Nguyệt ra, còn ai vào đây được?

Liễu Nguyệt nói:

- Nếu hoa hậu của thành phố thì người đó là chị Uyển Nhi, ngày nào chị ấy đã là hoa hậu của huyện Đồng Quan mà.

Đường Uyển Nhi bảo:

- Tôi ấy à, đi cửa sau có lẽ còn được.

Trang Chi Điệp liền nháy mắt ra hiệu, rồi bảo Liễu Nguyệt thưa gửi chào hỏi như thế nào, quan sát đối phương ra sao. Nếu bằng lòng, thì vài hôm nữa sẽ chọn ngày, hai bên ăn cơm, coi như đính hôn. Còn việc cưới nhau, thì do em và Đại Chính tự quyết định. Ngay lập tức cùng với Liễu Nguyệt sửa soạn ra đi. Đường Uyển Nhi cũng đứng dậy ra về, bước theo nhau cùng ra cửa. Ngưu Nguyệt Thanh đã ra cửa, còn dặn dò Liễu Nguyệt phải tự nhiên, không tự ty cũng không lên mặt. Chị bảo:

- Cứ coi anh chị là gia đình mẹ đẻ của em, thành hay không thành không được để Đại Chính coi thường mình.

Trang Chi Điệp gạt đi:

- Thôi, thôi, những điều ấy Liễu Nguyệt còn mạnh hơn em là cái chắc.

Ra khỏi cổng lớn, Đường Uyển Nhi cứ khăng khăng đòi tiễn Liễu Nguyệt. Ba người đã đến ngoài cổng uỷ ban hành chính thành phố. Trang Chi Điệp bảo hai tiếng sau anh sẽ đón Liễu Nguyệt tại đây. Liễu Nguyệt vẫy tay đi vào, Trang Chi Điệp nói với Đường Uyển Nhi:

- Liễu Nguyệt đi nói chuyện tình yêu. Chúng mình cũng đi nói chuyện. Em đã đến khu rừng cây ngoài cửa Hàm Nguyên chưa? Đó là hễ nhập nhoạng tối là cứ từng đôi từng đôi ngồi san sát. Lúc còn trẻ chưa được hưởng thú vui của tình yêu dã ngoại, bây giờ đã quá tuổi, lại sẵn sàng đến đó học bù.

Đường Uyển Nhi reo lên:

- Hay quá! Đâu ngờ anh còn có tâm tư này, anh còn trẻ trung hơn cả thanh niên đấy. Anh có biết ai đã đem đến cho anh không?

Rừng cây ngoài cửa Hàm Nguyên rộng lắm, quả nhiên bên trong toàn là những cặp trai gái, họ ngồi gần nhau, nhưng đôi nào biết đôi ấy, không can thiệp lẫ nhau, tự say mê với bạn tình, gục đầu áp tai, ôm nhau đùa nghịch. Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi đi vào trong rừng cây, lúc đầu không được tự nhiên lắm, tìm không ra chỗ tựa lưng, hễ đi qua trước mặt những đôi trai gái ấy, lại cúi gằm mặt xuống. Đường Uyển Nhi hỏi:

- Anh đi đâu vậy? Mình đã quá tuổi, quả thật không có chỗ dành cho mình ở đây anh nhỉ?

Chị ta đưa tay níu Trang Chi Điệp, tiện thể kéo ngồi xuống hòn đá dưới một cây đinh hương, Trang Chi Điệp bảo:

- Đinh hương này thơm quá.

Cặp mắt anh vẫn nhìn bên trái, bên phải. Đường Uyển Nhi vít đầu anh, bảo nhìn thẳng vào mình. Hai người ôm chặt lấy nhau, bỗng chốc rơi vào một thế giới khác. Trang Chi Điệp bế Đường Uyển Nhi ngồi gọn trong lòng, tháo đôi giày da cao gót treo lên cây đinh hương và cứ hùng hục nô nghịch chị ta như mèo như chó. Đường Uyển Nhi nhắc nhẹ:

- Đừng anh, người ta nhìn kia kìa!

Trang Chi Điệp đáp:

- Kệ xác họ.

Đường Uyển Nhi bảo:

- Dạo này bạo phổi gớm nhỉ?

Trang Chi Điệp nói:

- Bây giờ anh mới hiểu trong rừng cây có nhiều người nhất, ai ai cũng thả sức phóng túng nhất. Thì ra rừng cây đẹp như thế này, màn đêm tuyệt như thế này, nói chuyện yêu đương trong thời gian không gian cực kỳ như thế này, con người sẽ trở thành thằng câm thằng điếc hết.

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Theo anh, bây giờ Liễu Nguyệt và anh chàng tàn tật kia đang làm gì?

Trang Chi Điệp hỏi lại:

- Em thử nói xem nào.

Đường Uyển Nhi đáp:

- Có lẽ cũng đang làm khoản kia. Anh chàng tàn tật ấy mắc chứng bại liệt từ thưở nhỏ, không biết chỗ ấy có bị bại liệt không? Thế mới hay chứ, cứ để cô ta lấy, ban ngày ăn nhân sâm yến sào, ban đêm là cái cây nến khóc sướt mướt.

Trang Chi Điệp bảo:

- Không được rủa người ta. Liễu Nguyệt đối xử với em cũng tốt đấy chứ!

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Nói thế anh đau lòng phải không? Em đã nói từ lâu cô ấy là sao bạch hổ chứ không ư? Triệu Kinh Ngũ bị chơi khăm phải không nào? Trong số phận của công tử nhà chủ tịch thành phố phải lấy Liễu Nguyệt, cho nên ngay từ hồi còn bé đã mắc bệnh bại liệt.

Trang Chi Điệp vẫn không cho Đường Uyển Nhi nói chuyện ấy. Đường Uyển Nhi liền gắt gỏng:

- Anh luôn luôn bênh vực cô ta, em biết tỏng tâm tư của anh, anh thấy nó xinh gái, bản thân không thể một chồng nhiều vợ, lại không muốn để người khác chiếm mất nó, nên ép gả cho đứa tàn tật, gả cho người ta rồi thì trong lòng đau khổ có phải không?

Trang Chi Điệp bị chị ta vạch trần, trong lòng bối rối, không để chị ta nói. Càng không cho nói, chị ta càng cố nói. Trang Chi Điệp quăng một cái, chị ta nằm sóng soài ra bãi cỏ. Đường Uyển Nhi nói:

- Được rồi, được rồi, em không nói nữa – song vẫn tiếp – Bộ quần áo thường ngày em tiếc không mặc, hôm nay lại để cho nó mặc, anh định chờ nó đi rồi, em mặc bộ ấy vào, anh sẽ coi em là nó chứ gì?

Trang Chi Điệp hỏi:

- Em nói câu ấy, là có ý đòi anh sắm thêm quần áo cho em nữa hả? Cô ấy mặc vừa, thì em cho cô ấy, anh mua bộ khác cho em thôi mà.

Đường Uyển Nhi nói:

- Em không cho nó đâu. Bộ váy áo ấy vẫn do anh sắm cho em, sao em nỡ đem cho nó chứ? Hôm qua em ra bách hoá tổng hợp ở đại lộ Bắc, ở đó có một chiếc áo khoác da, dáng đẹp vô cùng, sang mùa đông anh phải mua cho em.

Trang Chi Điệp nói:

- Thế thì có gì là khó nào? Chỉ cần em mặc vừa, Triệu Kinh Ngũ đi Quảng Châu rao bán tranh chữ, khi đi, anh đã bảo cậu ta mua cho em một dây chuyền vàng nguyên chất. Anh nghĩ chắc chắn cậu ta sẽ mua thời trang cho Liễu Nguyệt. Chờ khi về Liễu Nguyệt không yêu cậu ta nữa, quần áo cậu ta mua không có ai mặc, anh sẽ mua lại cho em hết. Liệu Chu Mẫn có phát giác ra không?

Đường Uyển Nhi đáp:

- Anh ta chỉ thấy anh đối xử tử tế với em, nhưng anh ta không nói gì nhiều. Anh ta làm gì có chứng cứ? Em cứ lo thời gian qua anh ta sẽ phát hiện ra. Anh không biết chứ, đêm nào em cũng mơ thấy anh, chỉ lo trong mơ gọi tên anh ra. Anh, cuối cùng không được bỏ em đâu nhé?

Trang Chi Điệp nói:

- Bỏ em thế nào được, song em cũng phải thông cảm cái tên của anh chứ…mặc dù thế nào, em cũng phải chờ anh.

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Tại sao lại nói những điều ấy để anh tức giận nào?

Trang Chi Điệp lắc đầu, đáp:

- Ở trong nhà em phải biết kìm giữ tình cảm của mình, chớ có để Chu Mẫn phát giác ra.

Đường Uyển Nhi nói:

- Phát giác ra cũng được, phát giác ra sớm em sẽ kết thúc với anh ta sớm.

Trang Chi Điệp bảo:

- Không được như thế đâu nhé.

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Tại sao lại không nhỉ?

Trang Chi Điệp nói:

- Trong lòng anh rối lắm, khổ lắm, Uyển Nhi ơi. Từ khi quen biết em, anh đã nghĩ phải cưới em, nhưng quả tình sự việc đâu có dễ dàng như thế. Anh không còn phải trẻ trung, không phải người thông thường. Sở dĩ anh luôn khuyên em đừng chia tay với Chu Mẫn trước, là bởi vì anh không thể ly hôn trong một chốc một lát, em phải cho anh có thời gian, phải để anh chiến thắng hoàn cảnh. Cũng phải chiến thắng chính mình. Còn em có Chu Mẫn cũng là để anh ta chăm lo đời sống của em. Nhưng trong lòng anh đau đớn khó chịu vô chừng, anh và em vốn phải được chung sống với nhau, cũng không thể không sống nhờ vào người khác.

Đường Uyển Nhi nói:

- Em càng như thế đấy. Em là đàn bà, anh ta thoả mãn tình dục, mười lần thì em từ chối hết chín lần, còn một lần vẫn phải phục tùng anh ta chứ? Em như người gỗ, không có dục vọng, không đam mê, chỉ van xin anh ta nhanh nhanh lên. Anh không thấu hiểu nỗi khổ sở này đâu! Chúng ta phấn đấu nhé! Phấn đấu đến ngày ấy anh nhỉ? Nếu không thể chung sống với nhau, thì thể xác của anh và trái tim của em của anh sẽ vĩnh viễn không lúc nào yên tĩnh đâu.

Trang Chi Điệp xiết chặt vòng tay ôm Đường Uyển Nhi. Hai người không nói gì thêm, toàn thân run lẩy bẩy, đến nỗi cây đinh hương cũng chao đảo rung rung, làm cho đôi trai gái bên cạnh đưa mắt nhìn sang. Hai người buông nhau ra, giục "về nhé".

Cùng đứng dậy ra về, bỗng dưng hối hận tối nay lẽ ra không nên đến chỗ này. Đường Uyển Nhi nói:

- Mình vui vẻ lên một chút nhé?

Trang Chi Điệp cũng nói:

- Ừ, vui vẻ lên một chút.

Nói xong lại không tìm ra chủ đề gì vui vẻ. Trở về cổng trụ sở uỷ ban nhân dân thành phố, thì đã hai tiếng ba mươi phút, Liễu Nguyệt đâu có chờ ở đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.