Phế Đô

Chương 83



Cô gái bảo:

- Ái chà, ngài Điệp ơi, ngài là người ngần này tuổi cũng giống chúng em sao?

Cô gái liền ngồi trên ghế trước mặt anh, dường như xúc động lắm, có vẻ muốn nói chuyện lâu dài. Trang Chi Điệp vội nhắc nhở lễ cưới đã bắt đầu, mình nói chuyện ở đây ảnh hưởng không tốt, liền giục cô đi xuống. Giữa lúc này có người cúi xuống nói với Trang Chi Điệp:

- Ngài Điệp ơi, ở bên trái ngoài đường cái ngoài cửa có người nhắn ngài ra nói chuyện.

Trang Chi Điệp ngờ ngợ, ai cần gặp anh vào lúc này nhỉ? Nếu là người quen, thì cũng phải vào dự lễ cưới chứ? Anh đứng lên đi ra. Ngoài cổng khách sạn, moi người đều vào trong nhà ăn xem lễ cưới, chỉ có từng đấy từng đấy xe đang đậu. Trang Chi Điệp nhìn trước ngó sau, không thấy ai. Đang định quay về thì có một chiếc xe con đậu cạnh đường quay kính cửa sổ xuống, một người đã lên tiếng gọi "A", Trang Chi Điệp nhìn vào, thì người đó đeo một cặp kính râm, gần như che kín mặt. Trang Chi Điệp biết ngay là ai, vội vàng chạy đến hỏi:

- Em định dự lễ cưới hả?

Đường Uyển Nhi đáp:

- Em muốn thăm anh cơ!

Trang Chi Điệp ngửa mặt lên trời thở dài.

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Dự lễ cưới xong anh đến "nhà cầu khuyết" có được không?

Trang Chi Điệp nhìn cổng khách sạn ở đàng sau, rồi mở cửa xe taxi ngồi vào, bảo lái xe:

- Lái về phố am ni cô.

Đường Uyển Nhi ôm chầm lấy anh, hôn như điên như dại lên trán, lên mặt, lên mũi, lên miệng, chị ta giống như gặm cái đàu dê luộc chín, cặp môi son cứ từng vòng từng vòng in chi chít lên cả khuôn mặt anh. Anh lái xe đã phải bẻ cả gương trước mặt xuống.

Xe taxi đã đi đến am ni cô. Đường Uyển Nhi nói:

- Bọn họ đều đi hết chứ anh?

Trang Chi Điệp nói:

- Đi cả rồi!

Đường Uyển Nhi giục:

- Vậy thì chúng ta cùng đến nhà ở khu tập thể hội văn học nghệ thuật.

Không chờ Trang Chi Điệp đồng ý, đã đưa thêm cho lái xe mười đồng, chiếc xe quay đầu lại phóng theo hướng Bắc. Hai người vừa bước vào nhà, Đường Uyển Nhi đòi Trang Chi Điệp bế chị ta vào lòng. Chị ta bảo, chị ta nhớ anh quá, quả thật chị ta không chịu nổi. Chị ta luôn luôn tìm cơ hội, chị ta tin ông trời sẽ dành cho chị ta, quả nhiên hôm nay đã có dịp, chị ta sẽ coi buổi trưa hôm nay là tổng hoà của những ngày xa cách để chung sống với anh. Chị ta đòi Trang Chi Điệp ôm chặt chị ta, ôm chặt nữa. Đột nhiên chị ta khóc, chị ta hỏi:

- Anh Điệp, anh Điệp ơi, anh bảo em làm thế nào đây, anh bảo em làm thế nào hả?

Trang Chi Điệp không biết nói với chị ta như thế nào. Anh cố khuyên chị ta, an ủi chị ta, sau đó anh cũng cảm thấy mình nói những lời trống rỗng, giả dối, không hề có ý nghĩa, ngay đến bản thân cũng không tin nổi, chỉ có những lời gọi nghẹn ngào "Uyển Nhi, Uyển Nhi".

Đầu anh như muốn toác ra, anh cảm thấy trong vỏ não như có chứa nước, hễ lắc một cái, nước hắt ra đau đớn. Hai người cứ ôm nhau mãi, ôm nhau như một pho tượng đá im lìm. Sau đó có ma mới biết được chuyện gì đã xảy ra, tay người nọ cởi quần áo của người kia, cho đến khi cả hai đều trần truồng như nhộng, mới tự hỏi, lại tạo ra một cuộc yêu ở đây ư?

Hai người nhìn nhau khe khẽ cười, ai cũng rõ chỉ có hoàn thành một cuộc hoà nhập thể xác, mới có thể quên đi mọi khổ sở trong chốc lát, mà cuộc hoà nhật thể xác để quên đi khổ sở này, càng về sau này càng hiếm có dịp nữa, không có dịp nào nữa.

Khi Trang Chi Điệp đặt Đường Uyển Nhi lên ghế salon da, thì Đường Uyển Nhi lại bảo:

- Không, em phải nằm giường cơ! Em muốn anh bế em lên giường trong buồng ngủ của anh chị cơ!

(Tác giả cắt bỏ sáu trăm sáu mươi sáu chữ). Nhưng không sao thành công nổi.

Trang Chi Điệp ủ rũ ngồi dậy, nghe đồng hồ quả lắc ngoài phòng khách cứ tích tắc, tích tắc gõ nhịp đều đều.

Anh bảo:

- Hỏng rồi, Uyển Nhi ạ, căn bệnh cũ của anh lại tái phát rồi hay sao đấy em ạ!

Đường Uyển Nhi đáp:

- Sao lại thế được nhỉ? Anh thử hút một điếu thuốc xem nào?

Trang Chi Điệp lắc đầu nói:

- Hỏng rồi, Uyển Nhi ơi, anh xin lỗi em. Muộn rồi, chúng mình có thể đi ra ngoài bình tĩnh lại được không? Anh sẽ khỏi, anh có thể thoả mãn em. Chờ đi ra ngoài, tĩnh dưỡng lại, chúng mình sẽ đến "nhà cầu khuyết", chỉ cần em bằng lòng, ở đấy cả buổi chiều, cả đêm cũng được.

Đường Uyển Nhi lại nằm ngửa lặng lẽ trên giường. Chị ta bảo:

- Anh Điệp, anh đừng nói thế, anh căng thẳng và cũng buồn khổ quá đấy mà! Bây giờ em đang chung sống với anh trên giường buồng ngủ của anh chị, em cảm thấy em là bà chủ, em rất sung sướng.

Trong khi chị ta nói, mắt nhìn chằm chằm vào bức hình Ngưu Nguyệt Thanh treo trên tường, chị ta nói tiếp:

- Chị ta đang hận em, có lẽ đang chửi em dâm đãng không biết nhục đấy. Chị ta là người đàn bà hạnh phúc trong thành phố này. Chị ta không hiểu em, chị ta không hiểu nổi nỗi đau khổ của người đàn bà trong một hoàn cảnh khác.

Chị ta liền đứng lên, lật tấm hình quay vào tường. Hai người ra khỏi khu nhà hội văn học nghệ thuật, đi theo con đường cái một cách không mục đích. Sau đó vào một quán ăn cơm, ăn cơm xong, đi qua một rạp chiếu bóng, liền mua vé vào xem phim. Họ bàn nhau, xem xong phim sẽ đến "nhà cầu khuyết", phải mua nhiều thức ăn và đồ uống, để sống một ngày thật sự, cảm nhận cho bằng hết những cảm giác và mùi vị của những đêm ngày vò võ đợi chờ.

Trang Chi Điệp bảo:

- Một ngày một đêm nhé!

Đường Uyển Nhi nói:

- Hai ngày hai đêm cơ!

Trang Chi Điệp bảo:

- Không, ba ngày ba đêm cơ!

Đường Uyển Nhi nói:

- Vậy thì ngủ cho đến chết.

Trang Chi Điệp bảo:

- Chết cũng phải chết đẹp.

Đường Uyển Nhi nói:

- Nếu chết như thế thật, sau đó bị người ta phát hiện, thì không hiểu ngôi "nhà cầu khuyết" đó sẽ được người đời ca tụng là nơi hy sinh của tình yêu hay bị chửi rủa là mồ chôn của tội ác?

Hai người cười hì hì. Họ cứ cười nói như vậy trong lúc theo dõi câu chuyện trên màn ảnh trong rạp. Đường Uyển Nhi gục đầu lên vai Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp chợt nhớ tới bức ảnh chụp trước đây, nhưng anh không muốn nghĩ đến chuyện ấy, cảm thấy tư thế này của hai người, quả thật là một chữ có nghĩa, liền khe khẽ nói với Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi hỏi:

- Chữ gì thế?

Trang Chi Điệp viết vào lòng bàn tay chị ta chữ "tổng", nhưng chị ta lại viết vào lòng bàn tay Trang Chi Điệp chữ "đoá".

Anh bảo:

- Anh đi mua gói hạt dưa về cắn nhé!

Anh đứng dậy đi theo lối ra. Anh nhìn thấy ở chân tường đàng kia có hai người đang ngồi xổm sát tường, anh cứ tưởng người đến muốn tìm chỗ ngồi ở đó, còn chỉ chỉ tay, có ý bảo phía trước còn chỗ trống, nhưng cùng một lúc đã cảm thấy cử chỉ của mình rất buồn cười. Tối mò mò thế này, người ta đâu có hiểu được ý chỉ tay của mình, cũng cần quái gì phải lo chuyện ấy cho họ? Thế là anh đi mua hạt dưa ở trước quầy phục vụ. Nhưng chỉ có hạt hướng dương. Anh bảo:

- Tôi mua hạt bí cơ.

Hạt bí ăn vào không nóng ruột, nhưng không có hạt bí. Anh nhớ lúc vào cửa, ở bên trái rạp khoảng ba bốn trăm mét có một cửa hiệu thực phẩm, liền nói với người xé vé, rồi vội vàng chạy đi. Năm phút sau Trang Chi Điệp trở lại chỗ ngồi trong rạp thì không thấy Đường Uyển Nhi đâu, mà cái túi xách nhỏ của chị ta thì vẫn để ở đó. Trang Chi Điệp nghĩ bụng, chắc đi vào nhà vệ sinh chăng. Nhưng mười phút đã qua đi, Đường Uyển Nhi vẫn không quay về. Trang Chi Điệp thấy ngờ ngợ, đứng dậy đi ra nhà vệ sinh gọi chị ta. Không thấy Đường Uyển Nhi trả lời. Anh nhờ một người đàn bà đã đi vào nhà vệ sinh xem bên trong có người hay không, người phụ nữ ấy đi ra bảo "không có". Trang Chi Điệp bắt đầu sốt ruột, anh nghĩ, cô ấy đi đâu được nhỉ? Hay là ở phòng nghỉ? Phòng nghỉ cũng không có. Anh biết Đường Uyển Nhi hay trêu đùa, chắc là cố tình nấp vào một góc nào đó của rạp chiếu bóng, chờ khi anh đi ra đột nhiên hú oà doạ anh. Anh liền đi kỉêm tra từng hàng ghế, tìm hết cả đàng trước đàng sau, cũng chẳng thấy tăm hơi. Giữa lúc đó tan buổi chiều, người xem ùa ra về. Trang Chi Điệp đứng đón ở cửa theo dõi, cho mãi tới lúc không còn ai trong rạp, vẫn không thấy mặt Đường Uyển Nhi đâu cả.

Trang Chi Điệp hoảng quá, gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng. Mạnh Vân Phòng hỏi tại sao bỏ đi khỏi lễ cưới không thấy quay trở lại, đi có việc gì vậy? Trang Chi Điệp đành phải nói ra tất cả, bảo anh ấy đến nhà Chu Mẫn xem có phải Đường Uyển Nhi đã bỏ về nhà trước? Mạnh Vân Phòng bảo, dự lễ cưới xong, anh và Chu Mẫn cùng đi về nhà Chu Mẫn, không thấy Đường Uyển Nhi. Anh cũng mới từ nhà Chu Mẫn trở về. Trang Chi Điệp bỏ điện thoại xuống, hy vọng nhất là lúc này cô ấy đã đến "nhà cầu khuyết". Ở đấy cũng không có. Cuối cùng Trang Chi Điệp đến nhà Mạnh Vân Phòng, vừa bước vào nhà đã oà lên khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.