Phế Đô

Chương 87



Trang Chi Điệp chửi Chu Mẫn phải về Đồng Quan cứu Đường Uyển Nhi, về đến nhà thì Ngưu Nguyệt Thanh đã bỏ đi. Trong phút chốc gà bay trứng vỡ, anh đã sa vào cảnh cô đơn thê thảm. Đối với việc ly hôn mà Ngưu Nguyệt Thanh nêu ra, trước khi Ngưu Nguyệt Thanh nêu ra chuyện này, Trang Chi Điệp hận chẳng thể ly hôn được ngay, nhưng khi lá thư đòi ly hôn để ở trước mặt, thì quả thật Trang Chi Điệp lại thấy hết sức ngạc nhiên. Sau khi đọc bức thư, anh cười một tiếng rõ to, đi pha một ly cà phê đặc để uống, chợt cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Nhưng rồi ngồi một mình trong phòng một ngày, liền cảm thấy trống trải khó chịu, mở to băng nhạc đưa đám tới nấc to nhất, anh ngả người xuống giường, lặng lẽ nghĩ. Trong những ngày trước đây, mỗi lần ăn nằm viết Đường Uyển Nhi và Liễu Nguyệt, thậm chí với A Xán, lúc trở về nhà liền hy vọng Ngưu Nguyệt Thanh có thể chửi anh giận anh. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh mặc kệ anh, anh lại cảm thấy đau khổ, nếu Ngưu Nguyệt Thanh hết lòng chăm sóc anh, thì trong lòng anh lại cảm thấy có lỗi với chị. Anh không chỉ một lần mong ngóng kết thúc sự dày vò này. Bây giờ đã kết thúc, song trỗi dậy trong trái tim anh lại là những cử chỉ đẹp đẽ tốt lành của Ngưu Nguyệt Thanh trước kia. Trang Chi Điệp nghĩ tới nhiều ưu điểm của Ngưu Nguyệt Thanh, song anh lại không sang Song Nhân Phủ xin vợ tha thứ. Anh biết rõ sự việc đã tới nước này, nếu hai người đoàn tụ trở lại sẽ khó khăn lắm.

Trước hết Ngưu Nguyệt Thanh có thể xoá bỏ được những bóng đen anh và Đường Uyển Nhi ăn nằm với nhau trong lòng không? Sau nữa, từ nay về sau anh làm thế nào để loại bỏ được hết tình yêu với Đường Uyển Nhi cơ chứ? Đường Uyển Nhi đã đem đến cho anh cảm giác mới, rung động mới, mà cô ấy bây giờ đã sa vào một vực sâu của bể khổ khác, thì liệu anh có thể cứ bình chân như vại mà sống những ngày tháng thanh thản được sao? Chưa nói đến bản thân từ nay trở đi chịu đựng đau khổ như thế nào, mà đây há chẳng phải suốt đời đeo đẳng cái gông của tội ác song trùng đó sao? Nhưng…nhưng Trang Chi Điệp lại nghĩ, chính vì quen biết Đường Uyển Nhi, có sự gian díu với Đường Uyển Nhi về thể xác và tâm hồn đã từng bước khiến anh lún sâu vào vũng lầy! Để thoát khỏi cảnh khốn quẫn, anh bắt đầu đánh giá Đường Uyển Nhi bằng những quy phạm đạo đức về người đàn bà, hy vọng anh sẽ giận cô, quên cô ta. Nhưng Trang Chi Điệp không giải thích được Đường Uyển Nhi sai ở chỗ nào, chỗ nào có thể làm cho anh ác cảm mà ghét bỏ. Trong trái tim, anh đã muốn quên Đường Uyển Nhi hết lần này đến lần khác, song lại hết lần này đến lần khác nhớ nhung Đường Uyển Nhi. Biết mười mươi trước mặt là một ly rượu chim gáy uống vào sẽ gầy mòn, nhưng màu sắc sặc sỡ và mùi thơm sực nức của nó, lại cuốn hút anh không thể không uống. Mạnh Vân Phòng đã đến nói chuyện với anh, chỉ trích anh thời gian hoạt động sáng tác văn học nhiều quá lâu quá, say sưa quá, đã không hiểu biết xã hội, xử lý tất cả bằng nghệ thuật, nên mới dần dần thành thế này. Sự việc đã xảy ra, lẽ nào vẫn muốn tiếp tục như thế nữa? Anh cứ lo lắng cái này, không an tâm cái kia, vậy bản thân anh thì sao? Anh là danh nhân, danh nhân phải nên sống càng tự do, càng thoải mái, mà anh sống tới mức khổ như vậy, mệt như vậy ư?

Trang Chi Điệp đã cười không thành tiếng, anh bảo anh không nghe Mạnh Vân Phòng nhà ngươi đâu, quan đỉêm của Mạnh Vân Phòng nhà ngươi, trước đây anh đã không đồng ý, bây giờ cũng không đồng ý. Anh chỉ yêu cầu các bạn đừng nhắc đến chuyện này. Anh bảo Đường Uyển Nhi bị mất, Ngưu Nguyệt Thanh bỏ đi, rõ ràng đây là một trừng phạt của Thượng Đế đối với anh. Đã là trừng phạt thì mình làm mình chịu. Thế là anh mua về một thùng mì ăn liền, tự giặt quần áo. Cứ thế anh sống ở nhà mấy hôm, buồn chán quá thì sang nhà Mạnh Vân Phòng, hẹn Triệu Kinh Ngũ và Hồng Giang đến uống rượu. Nhìn thấy rượu là tham, đã tham thì say. Bản thân cũng tự cảm thấy chán ghét chính mình, liền ngày nào cũng cưỡi xe máy "Mộc lan" đầu tóc bù xù, lắp băng nhạc vào máy ghi âm nho nhỏ, cắm vào tai nghe, vừa nghênh ngang chạy một vòng trong thành phố vừa nghe âm nhạc. Có lúc anh nghĩ, hôm nay có lẽ có một cô gái vẫy xe đi nhờ anh một đoạn, có lẽ trên con đường vắng vẻ nào đó, anh sẽ chặn một người đàn bà xinh đẹp lại chăng? Nhưng anh thường phóng như điên một vòng như thế, quay về, người ah đẫm mồ hôi và bụi, chẳng thể nhận ra anh nữa.

Hôm nay trong lúc đi vòng vèo quanh quẩn, đột nhiên anh nảy ra ý nghĩ, liền đi ra ngoại ô phía nam thăm con bò sữa. Tuy đã sang thu, ánh nắng mặt trời vẫn còn chói chang, vụ ngô đã thu hoạch xong, cánh đồng khô cạn còn chưa cày bừa, một màu vàng xỉn trải dài, bụi đất bay mù mịt. Chiếc "mộc lan" đã đến bãi rộng trước cửa nhà chị Lưu, trong bãi tập trung hàng chục con bò cày, những con bò này không ai chăn dắt, cũng không buộc thừng vào cọc, hay hòn đá kéo lúa, nhưng chúng không đi lại, cứ quanh quẩn ngoài tường sân nhà chị Lưu đã sập đổ nhìn. Trang Chi Điệp nhìn vào trong sân, con bò sữa kia đang nằm đó, gần như chỉ còn da bọc xương. Chị Lưu đang cúi xuống khuấy thức ăn trong chậu gỗ đặt cạnh đầu con bò. Trang Chi Điệp đỗ xe máy đi vào, chị Lưu lẳng lặng nhìn anh, không nói gì, nước mắt chảy giàn giụa. Trang Chi Điệp cảm thấy con bò sữa không thể qua khỏi, may mà mình đến đúng lúc, còn nhìn thấy nó lần cuối cùng. Từ chân tường sập đổ anh nhổ một nắm cỏ khao trắng có mùi rất tanh đặt vào sát mũi con bò sữa. Con bò sữa chỉ cựa quậy cái tai một cách khó nhọc, coi như lời chào Trang Chi Điệp. Nó không mở to được mắt, chung quanh vành mắt có gỉ rất dính, nó đã ngửi thấy cỏ tanh, cái lưỡi thỉnh thoảng lè ra, chỉ độ một tấc, cuốn nước dãi đậm đặc chảy xuống. Ở trong nhà, anh Lưu gọi vợ bằng cái giọng nặng trịch:

- Bảo cô đi mua rượu, mà cô cứ lề mề, đến nước này còn cho nó ăn cái gì hả?

Anh Lưu cùng một người đàn ông nữa đi ra đứng ở hè. Đầu tiên Trang Chi Điệp cảm thấy có một vệt sáng, nhìn kỹ mới thấy người đó cầm một con dao hình lá liễu. Chồng chị Lưu râu mọc xồm xoàm, nước da trắng bợt, nhìn thấy Trang Chi Điệp cất tiếng chào:

- Anh đã đến đấy hả? Mời vào uống trà.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Đang định giết bò đấy ư?

Anh Lưu đáp:

- Quả thật đã hết cách, cứ kéo dài thời gian mãi, để nó chịu tội thế này, chẳng thà giải thoát nó. Nếu con bò có khôn thiêng thì nó cũng bằng lòng làm như thế. Một nhân vật tai to mặt lớn như anh, khi nó ốm đã từng đến thăm, hôm nay là ngày nó tận số anh lại đến!

Trang Chi Điệp nói:

- Tôi có duyên nợ với con bò này ấy mà.

Người đàn ông kia cười khà khà dưới bóng nắng. Anh ta nói:

- Anh Lưu ơi, anh mà chết có lẽ không ai đến thăm đâu.

Anh Lưu bảo:

- Nên thế, bò chết trong tay tôi, thì tôi cũng có tội.

Người đàn ông đi đến cạnh con bò, ngậm con dao vào miệng, hai tay thắt chặt dải rút, nói:

- Hai anh chị ấn chặt sừng bò nhé!

Anh Lưu bước đến ấn, nhưng chị Lưu ôm mặt ù té chạy vào trong nhà. Anh Lưu mắng:

- Cái con mụ này!

Đành mỗi tay nắm giữ một sừng bò. Chị Lưu chạy tới cửa thì dừng lại, chị không nhẫn tâm nhìn thấy, lại không nhẫn tâm không có mặt khi con bò chết, chị quay mặt vào cánh cửa, hai tay nắm chặt vòng cửa. Người đàn ông vẫn ngậm chặt dao ở miệng, con dao đang lấp lánh, tay sờ vào chỗ cổ họng của con bò, sau đó lấy con dao ra khỏi miệng nói:

- Vị khách này, anh nắm chặt đuôi bò giúp nhé!

Trang Chi Điệp không nhúc nhích. Người đàn ông coi thường, hắng một tiếng, quỳ một chân xuống, nói:

- Hôm nay mi chịu khổ đến ngày cuối cùng rồi, kiếp sau đừng làm thân con bò nữa nhé!

Sột một tiếng, con dao được thọc vào dưới cổ con bò, cả lưỡi và một phần cán dao ngập vào trong. Trang Chi Điệp nhìn vào, mắt con bò trợn thành màu trắng như quả trứng gà, miệng dao kêu ục ục phun ra một luồng hơi tanh nóng, dòng máu nổi lên những bong bóng màu đỏ nhạt ồng ộc chảy ra đất nóng. Trang Chi Điệp bỗng chốc bủn rủn từ từ ngồi xuống, cùng lúc đó nhìn thấy chị Lưu tữ vòng cửa tụt xuống, cuối cùng ngã sấp trên ngưỡng cửa. Lúc này ở vạt đất ngoài sân tiếng bò rống loạn xạ, tất cả đàn bò cứ chạy vòng quanh một cách điên cuồng, bụi đất tung bay mù mịt. Người đàn ông kia lập tức bảo ra đóng cửa vào, lại còn cầm cái roi da đứng cạnh ở chỗ tường sập đổ, cái roi da quăng lên kêu bem bép. Cuối cùng đàn bò không ùa vào, sau đó có một con gào khóc vô cùng thảm thiết, nhảy bừa qua một đường hào cạnh vạt đất, mười mấy con bò cũng rống lên xông theo sau.

Trang Chi Điệp quay đầu lại, một tấm da bò đã trải ra đất, từ đống thịt lộn xộn, người đàn ông lấy ra một miếng nhỏ màu vàng, nói:

- Ngưu hoàng của nó to như thế này cơ mà!

Anh ta hớn hở tới mức giơ túi ngưu hoàng cầm trong bàn tay dính đầy máu soi lên ánh nắng mặt trời để nhìn, ngưu hoàng còn đang bốc lên một làn hơi nóng.

Trang Chi Điệp được chồng chị Lưu kéo vào trong nhà ngồi bên mâm rượu. Từ trong hoảng hốt, Trang Chi Điệp đã tỉnh lại, bên cạnh anh là một chiếc lồng cỏ to, trong lồng đựng những miếng thịt to tướng, còn tấm da bò vấy đầy máu thì phơi ở chỗ tường đổ. Trang Chi Điệp không uống rượu. Anh bảo:

- Tôi muốn mua tấm da bò này!

Người đàn ông đổ một ly rượu vào mồm, bảo:

- Ồ, anh là chủ cửa hàng da phải không? Tấm da này tốt lắm, anh trả bao nhiêu?

Trang Chi Điệp bảo:

- Đòi bao nhiêu tôi trả ngần ấy.

Chị Lưu lập tức bảo:

- Giá cả cái gì hả? Anh Điệp này, nếu anh chịu giữ, thì cứ cầm về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.