Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Chương 19



Cô nhóc này học được khả năng ngụy biện của ta từ khi nào vậy? Nói có lý đến mức ta cảm thấy như mình đã dạy cô nhóc để rồi tự làm mình mất nghề.

Nhưng nàng ấy bị ta tẩy não đến mức này rồi, sau này muốn lấy chồng thật khó. Ít nhất là với chí khí của nàng ấy, làm thiếp chắc chắn là không thể.

Ta thử thăm dò Thúy Thúy.

Cô nàng nhìn ta rồi nói chắc như đinh đóng cột: “Nương nương đừng nói những lời thiếu suy nghĩ như vậy, dù sao ta cũng là cung nữ đã từng hầu hạ Hoàng hậu, làm thiếp là làm hỏng danh tiếng của Hoàng hậu, người khác thế nào ta không biết, nhưng ta thì không được.”

Ta đau đầu ôm trán. Đến lúc đó còn phải nói với Từ Thịnh chuẩn bị thêm một cái x//ác.

Cũng không biết cái tên đáng chet kia đã chạy đâu rồi, khi nào đi ít nhất cũng phải cho ta biết một tiếng chứ.

Nhưng Trương Cố Dương nói cũng đúng, dưới sự quấy rối không ngừng của thích khách, việc phòng vệ của toàn bộ hoàng cung đã được tăng cường khá nhiều.

Đến mức Cảnh Thăng không thể ở lại cung Minh Chỉ nữa.

Lý do là có người trong cung báo cáo rằng có ma trong cung Minh Chỉ, thường có tiếng động lạ vào ban đêm, ngắn và chói tai.

Sau đó, các vệ binh tưởng rằng thích khách trốn trong đó, nên đã kéo nhau vào lục soát.

Kết quả là phát hiện ra một đàn thỏ trắng mập mạp, vô hại nhưng đã phá trụi hết cỏ trong cung Minh Chỉ.

Theo lời đồn từ Lệ Viễn, đội trưởng đội vệ binh khi đó rất muốn lập công, nhưng khi nhìn thấy đám thỏ gặm cà rốt trắng, mặt hắn ta tái xanh.

Trương Cố Dương đã tốn không ít công sức để dẹp bỏ chuyện Cảnh Thăng nuôi thỏ trong cung Minh Chỉ, một chuyện mà không biết có được tính là phạm luật không.

Nhưng đám thỏ lớn không thể giữ lại, tất cả đều bị thu về phòng bếp hoàng cung, Cảnh Thăng lén giấu ba lồng thỏ nhỏ, rồi mang đến cho ta trong đêm, sau đó lưu luyến từ biệt ta để nhận nhiệm vụ mới tại giám thú.

Lý do là biết nuôi thỏ, nên phải tận dụng triệt để. Đúng là lý do vớ vẩn.

Ta cực khổ lắm mới đào tạo được một người chăm sóc thỏ giỏi như vậy, vậy mà lại bị hoàng cung chiếm mất một cách không thương tiếc.

Ta tức giận lắm.

Không còn Cảnh Thăng hỗ trợ đắc lực, ta biết đi đâu để kiếm những thứ gia vị như dầu, muối, tương, giấm hàng ngày đây?

Dù ta có tài giỏi đến đâu cũng không thể làm ra muối từ giếng trong hoàng cung được.

Ngày Cảnh Thăng nhận nhiệm vụ, ta ôm cái hũ muối và bình giấm của mình, giống như bà Tường Lâm, cứ đếm đi đếm lại tài sản ít ỏi của mình, suy nghĩ đi suy nghĩ lại về cùng một câu hỏi:

Chỗ này còn ăn được bao lâu?

Trương Cố Dương lấy cớ Tết đến, mang đến cung Vân Hà không ít đồ đạc, nhưng ta vẫn không khỏi lo lắng.

Dù sao, dựa hoàn toàn vào những thứ được mang từ bên ngoài vào thì không thể lâu bền, chỉ có những thứ tự mọc lên trong cung Vân Hà mới có thể sinh sôi không ngừng.

Nói theo cách bình thường là, tự làm thì mới no đủ.

Ta bắt đầu suy nghĩ về việc đợi đến mùa xuân sẽ mở rộng thêm diện tích trồng đậu, ít nhất còn có thể làm thêm một ít nước tương không phải sao?

Đêm giao thừa, Từ Thịnh quay về một chuyến.

Khi hắn về, ta và Thúy Thúy đang ăn lẩu, lý do là phải ăn một bữa ngon vào dịp Tết.

Nước dùng từ xương hầm màu trắng ngà sôi lăn tăn trong nồi, hương thịt béo ngậy lan tỏa trong hơi nước, những miếng thịt đã cứng lại vì bị gió lạnh, sau khi được thái thành những lát mỏng, chỉ cần nhúng sơ trong nước dùng, chờ cho nóng hổi rồi cắn một miếng, thịt mềm ngọt thơm ngon, thêm vào đó là củ cải trắng lớn đã ngấm tinh hoa của nước dùng sau nhiều giờ nấu, cải thảo nổi lên bồng bềnh trên mặt nước, nấm ẩn hiện trong nước dùng, và những viên thịt mà ta đã băm suốt gần nửa giờ đồng hồ, nhúng lên rồi chấm thêm chút sốt thịt thỏ đã chuẩn bị sẵn…

Từ Thịnh ban đầu định nói gì với ta ta không biết, nhưng dù sao thì vừa bước vào phòng, hắn đã ngồi xuống ghế, tranh đồ ăn còn nhanh hơn bất cứ ai.

Ta và hắn bàn bạc về khả năng nhảy xuống giếng.

Từ Thịnh từ chối ngay lập tức.

Lý do rất đơn giản, một người nhảy xuống giếng thì là tai nạn, hai người nhảy thì là chuyện ngu ngốc.

Thêm nữa, ý tưởng này Trương Cố Dương đã nghĩ ra rồi, nếu kéo hai người từ giếng lên, chắc chắn hắn sẽ suy nghĩ nhiều.

Suy nghĩ nhiều sẽ đi điều tra, điều tra sẽ xảy ra chuyện, chuyện xảy ra rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Ta tưởng tượng cảnh mình đang vui vẻ ngoài cung, đột nhiên Trương Cố Dương xuất hiện, nhìn ta đầy oán trách mà gọi “nương nương”, lập tức lạnh toát cả người.

Trời lạnh thế này, vẫn nên phóng hỏa thì tốt hơn, ít nhất còn ấm áp hơn chút.

Thúy Thúy kiên quyết yêu cầu mang nàng ấy đi cùng.

Điều này Từ Thịnh đồng ý ngay, còn nói rằng không cần lo lắng về x//ác chet, hắn chắc chắn sẽ lo liệu đâu vào đó.

Ta nghi ngờ rằng tên này vốn đã định mang Thúy Thúy đi cùng.

Lần này Từ Thịnh không nhắc gì đến chuyện trốn khỏi cung vào lễ hội đèn lồng nữa, thực ra, ta cũng không biết gần đây hắn đang bận gì, dù sao thì hắn cứ ra vào cung Vân Hà, còn không biết từ đâu lại có được bộ quần áo thái giám, mặc vào trông cũng ra dáng lắm.

Tất nhiên, ta không dám nói điều này với hắn.

Đàn ông mà, nếu nói họ giống thái giám, chắc chắn họ sẽ không vui đâu…

Trương Cố Dương cũng ghé qua vài lần, ngoài việc mang đồ cho ta, hắn còn cho ta biết một tin không biết có được tính là tốt hay không.

Đức Phi có thể sẽ sinh con vào đầu xuân, mấy vị thái y đều nói là một hoàng tử.

Ta không ngờ rằng giữa cuộc tranh giành của Nguyên Thục Phi và Lý Quý Phi, cuối cùng Đức Phi lại hưởng lợi.

Ta ban đầu nghĩ việc Đức Phi sinh con chẳng liên quan gì đến ta, nhưng sau đó ta mới biết rằng, ta đã sai, ta thực sự đã sai.

Nếu biết trước việc nàng ấy sinh con có liên quan lớn đến ta, chắc chắn ta đã thắp hương cầu nguyện cho nàng ấy chọn một ngày tốt lành.

Thực ra, nàng ấy chọn ngày khá tốt.

Ngày 3 tháng 3, ngày lễ Thượng Tư.

Tại sao ta lại nói ngày đó rất tốt? Bởi vì ta cũng đã chọn một ngày xuân tươi sáng như vậy, xắn tay áo lên, chuẩn bị làm bánh thanh đoàn.

Khi ta đã chuẩn bị xong mọi thứ, định mang bánh thanh đoàn lên hấp, thì Từ Thịnh đột nhiên từ ngoài tường ném vào một cái bao bố.

Sau đó lại ném thêm một cái nữa.

Rồi hắn như thần binh thiên tướng, từ trên tường nhảy xuống, đạp đổ nồi hấp lớn của ta.

Những chiếc bánh thanh đoàn tội nghiệp của ta.

Những chiếc bánh thanh đoàn tròn mập, bên trong gói thịt và đậu phụ khô ngũ vị.

Cứ thế lăn lóc dính đầy bụi đất.

Nhưng Từ Thịnh chẳng hiểu được nỗi tiếc nuối của ta đối với thức ăn, hắn không chỉ đạp đổ nồi hấp của ta, còn rút ra cây củi đang ch//áy rực nhất từ đống củi của ta, rồi cướp đi cả hũ dầu mà ta đã khó khăn lắm mới để dành được.

Khi ta nhận ra, Từ Thịnh đã châm lửa đ//ốt một căn phòng.

“Nhanh thay đồ, hôm nay có người sinh con, cả cung đều đến đó hầu hạ rồi.”

Thúy Thúy hét lên một tiếng, bật dậy định đi thu dọn hành lý.

Ta túm lấy nàng ấy.

“Ngươi ngốc à, sắp chet rồi mang hành lý gì, chỉ cần lấy vòng tay rồi đi là được.”

Thúy Thúy như tỉnh mộng, lao vào phòng tìm vòng tay.

Ta nhanh chóng thay bộ đồ cung nữ mà Từ Thịnh mang đến, Thúy Thúy giúp ta vấn tóc thành kiểu song bả giản đơn thường thấy ở cung nữ.

Từ Thịnh đã sắp xếp xong mọi thứ.

Có lẽ việc sinh con của Đức Phi gặp chút khó khăn, vì cung Vân Hà ch//áy nửa ngày trời, đám cung nhân và thái giám cứu hỏa mới chậm rãi đến.

Quan trọng nhất là, người đứng xem nhiều, người cứu hỏa ít, đa phần đều khoanh tay đứng nhìn, miệng la lớn cứu người, thực ra là chạy lung tung, tay chẳng cầm nổi cái chậu, cứu cái quái gì chứ.

Cựu Hoàng hậu gì đó, quả nhiên không có mấy người quan tâm.

Từ Thịnh dẫn ta và Thúy Thúy men theo những con đường nhỏ hẻo lánh, chui qua lỗ chó, leo qua tường, vòng vèo suốt nửa canh giờ, cuối cùng ta mới một lần nữa đứng trên đường phố bên ngoài hoàng cung kinh thành.

Thúy Thúy nắm lấy tay áo ta, ta cảm thấy nàng ấy run rẩy cả người.

“Nương nương… chúng ta thực sự đã ra ngoài rồi?”

Ta cúi đầu lao về phía trước, chỉ khi đã đi vào đám đông ta mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía hoàng cung.

Những bức tường đỏ mái ngói xanh che khuất bầu trời hoàng cung, thậm chí ta còn không nhìn thấy làn khói đen nào từ cung Vân Hà đang ch//áy.

Cổng cung đóng chặt khiến toàn bộ hoàng cung trông thêm phần trang nghiêm và tĩnh lặng.

Ta xoay người nắm chặt tay Thúy Thúy, giọng nói mang theo một chút run rẩy mà ngay cả ta cũng không nhận ra.

“Thúy Thúy, tìm chỗ nào đó, bán cái vòng đi, chúng ta lấy tiền mà đi.”

Thúy Thúy nhìn ta ngơ ngác.

“Nương nương, ta không mang cái vòng ra ngoài.”

Cảm giác phấn khởi khi vừa trốn ra được đột nhiên tan biến, ta cảm giác như vừa bị sét đ//ánh.

Trong cung Vân Hà, ta đã nhiều lần tưởng tượng, khi ta ra ngoài, sẽ đem cái vòng đó đi cầm lấy tiền, coi như là phí chia tay giữa ta và tên Hoàng đế tồi, rồi dùng số tiền này làm vốn, ra ngoài thuê phòng, mở cửa hàng lẩu, bắt đầu con đường chinh phục đại gia, trở thành bà chủ và bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

Nhưng ta không ngờ, người đã ra ngoài, nhưng vốn không mang theo.

Thế này thì chet chắc rồi.

Thúy Thúy vô tội đ//âm thêm một nhát vào trái tim ta.

“Từ Công tử đã nói rồi, đợi khi dập tắt đám ch//áy, chắc chắn Trương đại nhân sẽ vào cung Vân Hà tìm, nếu không thấy cái vòng, chắc chắn ngài ấy sẽ nghi ngờ, lúc đó sẽ không hay, nên em đã để cái vòng lại. Em thấy Từ công tử nói rất có lý.”

Ta hận không thể tát tỉnh Thúy Thúy.

“Ta là chủ tử của ngươi hay hắn ta là chủ tử của ngươi, ngươi nghe ai?”

Thúy Thúy nhìn ta, rồi lại nhìn Từ Thịnh đứng bên cạnh, không chút do dự bán đứng ta.

“Nghe người hay nghe cô gia thì có khác gì nhau?”

Ta nghiến răng kèn kẹt.

Từ Thịnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, ngăn ta đưa tay lên đ//ánh vào đầu Thúy Thúy.

Sau đó hắn đeo vào tay ta một chiếc vòng.

“Ta đã nói, thứ gì cô có trong cung, ta nhất định sẽ cho cô gấp đôi, ta nói là làm, không bao giờ nuốt lời.”

Cơn giận của ta chưa tan, ta tức tối quay đầu lườm Từ Thịnh.

“Ngươi nói đấy nhé?”

Từ Thịnh nắm tay ta kéo đi.

“Ta nói đấy, sau này nói gì cũng tính.”

Năm thứ ba trong lãnh cung của ta, không chỉ đã ăn no mà còn trốn thoát thành công, và còn tái hôn thành công nữa.

Từ Thịnh không biết từ đâu đã lấy được một tấm lệnh thông hành, trên đó ghi tên thời con gái của ta.

Hứa Thanh Hoan.

Khi vệ binh kiểm tra lệnh thông hành, một kỵ sĩ cưỡi ngựa phóng qua sát bên ta, may mà Từ Thịnh kéo ta một cái, ta mới không bị đụng ngã.

“Có tin khẩn gì sao mà chạy nhanh thế?”

Từ Thịnh kéo ta sang một bên, quay đầu nhìn kỵ sĩ đã chạy xa.

Vệ binh vừa kiểm tra lệnh thông hành của Thúy Thúy vừa nhìn theo ánh mắt của Từ Thịnh.

“Không phải tin khẩn, chắc là có việc gấp, người vừa qua, nhìn quần áo là thị vệ trong cung, cầm trong tay cũng là lệnh bài của thị vệ..”

Thúy Thúy đến khi ra khỏi thành mới lén đến gần ta.

“Tiểu thư, người vừa rồi hình như là Trương đại nhân.” (Ra cung rồi nên sẽ đổi xưng hô nha.)

Ta liếc nhìn Từ Thịnh, người vẫn đang mặc cả với phu xe, rồi lén ra dấu im lặng với Thúy Thúy.

Thực ra có rất nhiều chuyện, thật sự không cần phải nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.